Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 751: Đòi nợ



Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi Chu Hằng căn bản không có một điểm chột dạ làm tặc, vì tìm hiểu tin tức, tiêu tiền như nước thì tiêu tiền như nước, muốn không gây cho người khác chú ý cũng không được!

Thế gia vọng tộc bị hắn tới viếng là Trần gia. Trần gia có cường giả Ích Địa Cảnh trấn giữ, ở toàn bộ Bạch Minh Thành cũng có thể coi như là mạnh, mấy lần trước bọn họ kiểm tra theo thông lệ thì phát hiện kho hàng bị mất trộm!

Trần gia vừa điều tra nội bộ một lần, vừa lục soát trong thành, tìm kiếm tung tích kẻ trộm kia. Ngay từ đầu, bọn họ hoài nghi là nội tặc, bởi vì Trần gia phòng thủ nghiêm mật như vậy, người ngoài... Ngay cả con ruồi cũng không thể tiến vào được, làm sao có thể mang theo được 6 cái hộp cồng kềnh chứ, ở dưới tình huống không kinh động bất cứ kẻ nào mà rời khỏi được.

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã tìm được chủ nhân.

Trên đĩnh bạc của Trần gia đều có khắc ấn ký riêng của Trần gia, rất dễ phân biệt! Chu Hằng lại không chút kiêng kị nào tiêu sái vung tiền ra, lập tức để Trần gia tóm được tung tích hắn.

Bởi vì kho báu trọng địa mất trộm không sao nói rõ được, Trần gia cũng không dám chậm trễ, vừa xuất hiện là bốn vị cường giả Sơ Phân tam trọng thiên! Tên giặc cỏ này có thể tiến vào Trần gia thần không biết quỷ không hay, cũng trộm đi nhiều đồ như vậy, thực lực không thể khinh thường được!

Với tiền của dồi dào của Trần gia, thực ra bị trộm đi một ít vàng bạc châu báu cũng chẳng đáng, dù sao thủ đoạn của tên giặc cỏ kia rất bất phàm, không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc, vạn nhất vì vậy mà tổn thất một tộc nhân Sơ Phân Cảnh thì sẽ lỗ lớn!

Nhưng mà ai bảo bảo vật trong hộp Chu Hằng lấy đi lại là hộp chứa Linh dược chứ?

Bên trong còn có một gốc cây Thanh Linh Tham!

Nó là do Trần gia bỏ ra một cái giá lớn phải trả mới tìm được, vì lấy nó mà đại chiến cùng yêu thú, một gã cường giả Ích Địa Cảnh của Trần gia còn bị thương nặng! Nhưng mà tất cả đều đáng giá. Thanh Linh Tham có thể giúp cường giả Ích Địa tam trọng thiên đột phá Khai Thiên Cảnh đấy!

Chỉ cần Trần gia lão tổ tiến vào Khai Thiên Cảnh, toàn bộ Bạch Minh Thành này sẽ do Trần gia định đoạt!

Mấy ngày nay Trần gia lão tổ đang làm chuẩn bị cuối cùng. Điều chỉnh tâm linh, để cho ý niệm tỉnh táo, lão tính năm ngày sau bắt đầu uống Thanh Linh Tham. Một lần hành động xông lên Khai Thiên Cảnh, dù sao linh dược chỉ có tác dụng phụ trợ, chủ yếu còn phải xem người nữa!

Nhưng vào lúc này, Thanh Linh Tham bị trộm!

Bởi vậy, sau khi biết được tung tích của Chu Hằng, tiên quân lập tức giết lại!

Lâu sợ sinh biến a, Thanh Linh Tham quá trọng yếu, vạn nhất để gia tộc khác biết được thì sao? Vậy sẽ không tránh được một hồi ác chiến à.

- Các hạ, xin theo chúng ta đi Hàn gia một chuyến! Bốn vị cường giả Sơ Phân tam trọng thiên đứng ngang nhau. Khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Chu Hằng tràn đầy sát khí.

Bốn đại mỹ nữ... Không có một là võ giả, có thể xem nhẹ! Một con lừa... Sát, con lừa thật nhân tính hóa, không ngờ biết ngồi ở trên ghế, nhưng cũng chẳng qua chỉ cổ quái một chút thôi, đáng xem nhẹ!

Chỉ còn người thanh niên này thôi!

Nhưng mà người thanh niên này nhìn qua cũng không khác người thường chút nào, cũng không giống như võ giả à.

Chẳng lẽ, đây là do người khác cố ý thiết kế. Dời đi lực chú ý của bọn họ? Rất có khả năng! Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Chu Hằng khẳng định khó thoát khỏi liên quan, bởi vậy phải bắt hắn về gia tộc, để các trưởng lão gia tộc tự mình thẩm vấn.

Chu Hằng hơi sửng sờ. Hắn còn không biết những người này là ai, sao lại hung hăng như thế, liền cười nói: - Ta quen các ngươi sao?

- Các hạ. Những ngân lượng này là ngươi dùng mấy ngày nay sao? Một gã cường giả Sơ Phân Cảnh Trần gia ném ra mười mấy thỏi bạc, đinh đinh rơi xuống dưới chân Chu Hằng.

Con lừa đen nhìn thấy, hai mặt lập tức lóe sáng.

Trí nhớ của nó hoàn toàn biến mất, nhưng mà tật xấu tham tiền trong thâm tâm lại vẫn không sửa được. Vừa nhìn thấy thứ lóng lánh là nó không nhịn được chảy nước miếng, lập tức nhào ra, dùng bốn chân ôm gọn đám bạc thỏi, bộ dạng giống như chờ chực muốn ăn vậy.

Con lừa đen này thật nhân tính hóa, nhưng cũng thật đê tiện!

Mọi người thấy vậy đều có chút trố mắt, đây có thật là một con lừa, mà không phải người khoác da lừa chứ?

Chu Hằng ồ một tiếng, lúc này mới phản ứng được, thì ra đây chính là khổ chủ hắn tiện tay mượn đi! Cái gọi là bắt người nương tay, hắn không khỏi cười ha ha, nói: - Mũi các ngươi cũng thật thính quá chứ.

Ngươi sài nhiều tiền như vậy, chỉ e người khác không biết, Trần gia bọn họ nắm giữ Bạch Minh Thành sao lại không biết chứ?

Các cường giả Sơ Phân Cảnh Trần gia mặt lạnh như sương, bọn họ vốn cho rằng Chu Hằng sẽ chống chế vài câu, nhưng không nghĩ tới hắn lại thừa nhận thống khoái như thế, đây là cầm không sợ, hay là cuộng ngạo không giới hạn đây?

- Tiểu tử, nếu ngươi thừa nhận thì ngoan ngoãn theo chúng ta đi di. Một gã cường giả Sơ Phân Cảnh Trần gia nói, nếu biết rõ Chu Hằng, khẳng định hắn đã động thủ.

- Mượn vài ngày, mấy ngày nữa trả lại cho các ngươi. Chu Hằng phất tay áo, với cảnh giới Thăng Hoa Hoàng của hắn lúc này thật sự không có hứng thú chấp nhặt với mấy tên võ giả Sơ Phân Cảnh, ngược lại lại có chút thú vị làm ác.

Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi thôi! - Làm càn! Một người rốt cục không kềm chế được, tiểu tử này thật đáng ghét, trộm đồ của Trần gia bọn họ còn không tính, còn làm bộ coi nhẹ, tưởng Trần gia bọn hắn là chỗ làm từ thiện sao?

Hắn rút trường kiếm bổ tới Chu Hằng.

Chu Hằng mặt lạnh lại, tiện tay chụp ra, thanh trường kiếm bị hắn chụp chặt, hắn nắm chặt một cái, thanh trường kiếm bị bóp thành viên đạn, người khác nhìn vào sắc mặt đều trắng bệch!

Tuy rằng nó không phải là pháp khí, nhưng mà tại liệu lại giống như đúc tài liệu pháp khí Sơ Phân Cảnh, chắc chắn vô cùng! Tiện tay bóp một cái đã bóp nó thành viên đạn, đây là thực lực gì?

Ích Địa Cảnh!

Khó trách dám đến Trần gia trộm đồ, khó trách cảm thấy hứng thú với Thanh Linh Tham!

Chu Hằng ném viên đạn tròn ra, lạnh nhạt nói: - Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ, tùy ý đánh giết của các ngươi, bình thường là biết không giống người tốt lành gì! Tuy rằng ta không phải kẻ ghét ác như thù, nhưng nếu ta gặp phải, các ngươi cũng phải tỉnh lại một chút cho ta đi.

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười, nhưng mà đám người Trần gia nhìn vào lại giống như nhìn thấy ác ma vậy. ...

Trần Khải Long, Thái thượng nhị trưởng lão Trần gia, cường giả Ích Địa nhị trọng thiên cũng là cao thủ thứ hai của Trần gia chỉ dưới Trần gia lão tổ. Sau khi hắn nhận được tin tức, tự mình xuất động, phải nhanh giải quyết phiền toái mới được.

Nhưng mà lúc hắn tới khách điếm, lại tức giận đến mức thiếu chút nữa phun lửa!

Những tiểu bối của gia tộc không ngờ quỳ sụp dưới khách điếm, thân trên để trần, mỗi lúc lại tát mình một cái, còn chửi mình một câu, hấp dẫn không ít người vây xem.

Xong rồi, ngày hôm sau khẳng định cả thành đều chê cười Trần gia bọn họ.

Nhưng mà đến tột cùng là ai lớn mật như thế?

Đều nói cường long không áp đầu sỏ, người này trước đó ăn cắp, hiện tại lại còn dám làm nhục Trần gia bọn họ như vậy, đây là công khai khiêu khích sao?

- Các ngươi điên rồi, còn không mau đứng lên cho lão phu! Trần Khải Long đáp xuống đất quát với những tộc nhân kia, hận không thể tự tay quật chết bọn họ vậy.

- Nhị tổ! Nhìn thấy Trần Khải Long, những người này rơi lệ đầy mặt, nhao nhao bò qua, nhào tới chân Trần Khải Long, bọn họ thật khổ, bị ác ma kia ép phải hối cải.

- Người nọ quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản đánh không lại!

- Hắn ép chúng ta ở đây hối cải, hối lỗi, chỉ cần chúng ta nói dối một câu, hắn sẽ trừng phạt chúng ta, tim như bị đao cắt, thống khổ vô cùng!

- Nhị tổ, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a!

Trần Khải Long mặt lạnh như sương, tay phải rung lên, oanh, những người này đều bị chấn bay ra ngoài, hắn cả giận nói: - Một đám thùng cơm vô dụng, các ngươi chẳng lẽ không có một chút cốt khí sao? Bị người làm nhục như vậy, mất hết mặt mũi của gia tộc, lão phu nếu là các ngươi, đã sớm tự sát giữ gìn tôn nghiêm rồi.

Bị hắn tức giận mắng, người Trần gia đều ngượng ngùng, nhưng mà tự sát bảo tồn tôn nghiêm? Nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng mà lúc đao kề lên cổ, có mấy người có thể cắt xuống được chứ?

- Trần huynh, vì sao lại giận dữ như vậy? Lúc này, một lão già áo xanh từ trong đám người đi ra, khuôn mặt gầy, nhưng hai mắt lại như chim ưng, linh hoạt, sắc bén vô cùng. Trần Khải Long lập tức lo lắng!

Lão già áo xanh này là La Ngọc Phù của La gia, tu vi xấp xỉ hắn, chính là Thái thượng trưởng lão của La gia! Vẫn là tính sai, những người này quỳ như thế, nếu không muốn kinh động cũng khó.

La gia nếu đã đến rồi, như vậy Triệu gia còn không ra sao?

Hắn đưa mắt đảo qua, quả nhiên thấy một lão nhân áo đen đứng trên nóc nhà cách đó không xa, dường như tự giữ thân phận tạm thời không muốn nhúng tay vậy.

Đó là cao thủ của Triệu gia, Triệu Tứ Lưỡng, là cường giả Ích Địa nhị trọng thiên thứ thiệt, chỉ là xuất thân từ bàng chi Triệu gia, trước đây không được coi trọng, sau khi thành niên chiếm được kỳ ngộ ăn được một quả linh quả, tu vi tăng mạnh.

Trong Bạch Minh Thành ba đại gia tộc Trần, La, Triệu vi tôn, bọn họ có nhiều cao thủ Ích Địa Cảnh nhất, cũng là ba gia tộc duy nhất có được cường giả Ích Địa tam trọng thiên chí trấn tộc.

Tam đại đầu xa hoàn toàn xứng đáng.

- Thì ra là La huynh! Trần Khải Long tươi cười, thu lại vẻ giận dữ: - Chỉ là chút việc nhỏ, không nhọc La huynh quan tâm!

- Ha ha, vậy lão phu xem náo nhiệt vậy! La Ngọc Phù cũng không tiến thêm một bước, nhưng rõ ràng muốn xem, nếu như có chỗ tốt, hắn tuyệt đối không ngại phân một chén súp.

Trần Khải Long hối hận trong lòng, sớm biết vậy chỉ để tiên quan đi giám thị tên giặc cỏ kia là được, cần gì phải đả thảo kinh xà!

Đương nhiên, xà này cũng không phải là Chu Hằng, mà là hai nhà La, Triệu. Hắn bước vào khách điếm.

Bởi vì biết Chu Hằng chọc tới nhà quyền thế trong thành như Trần gia, những khách nhân khác của khách điếm tự nhiên đã sớm chạy không còn rồi, chỉ sợ bị vạ lây, Trần Khải Long tiến vào khách điếm, chỉ nhìn thấy một khách nhân đang dùng cơm.

Dĩ nhiên là năm người Chu Hằng và một con lừa.

- Các hạ xưng hô như thế nào? Trần Khải Long không dám tùy tiện hành động, hắn vẫn hỏi rõ tình huống trước đã, thực lực của đối phương tuyệt đối đạt tới Ích Địa Cảnh, thậm chí còn có thể là Ích Địa nhị trọng thiên, không kém hắn chút nào!

Chu Hằng đang dạy Tiểu Nhân tu luyện, tiểu cô nương họ Hồ, tên chỉ một chữ Nhân, trong mấy ngày này tâm tính trưởng thành rất nhanh, sau khi nàng biết sự cường đại của Chu Hằng, liền xin Chu Hằng dạy nàng tu luyện, nàng muốn báo thù cho thôn dân và phụ thân chết thảm, còn phải cứu mẫu thân ra nữa.

Nếu đổi thành bất cứ người khác trong thành chỉ dạy, cho dù Hồ Nhân thiên tư có ưu tú hơn nữa, nhưng mà nếu không có cơ duyên đặc thù, nàng muốn đạt tới Ích Địa Cảnh ít nhất cần mười năm, muốn tiến vào Khai Thiên Cảnh thì còn phải mất ba mươi năm!

Nhưng mà ai bảo nàng gặp được Chu Hằng, đây chính là tiên nhân a!

- - - - - oOo- - - - -