Thời gian thoáng quay ngược một chút, đất tổ Lý gia.
Bùng!
Một bóng người đột nhiên từ dưới lòng đất bay vọt ra ngoài, bắn thẳng trời cao, thân hình cao lớn dường như che mặt trời rực lửa đều phải ảm đạm thất sắc.
Hắn cười ha hả, thanh âm chấn đá bể kim, uy thế không thể tả trong nháy mắt bao trùm tiểu trấn nơi đất tổ Lý gia.
- Lão tổ xuất quan!
- Lão tổ thành công! - Lý gia vô địch!
Sau tĩnh mịch trong nháy mắt, đất tổ Lý gia lập tức nổ ra tiếng hoan hô rầm trời, dường như một vị thần linh chí cao giáng trần.
- Nguyên Mỹ, Thiên Hưởng ở đâu? Lý gia lão tổ ánh mắt đảo qua, giống như hai luồng kiếm sắc đâm thẳng lòng người: - Kim Bình đâu? Lý Đức đâu?
- Khởi bẩm lão tổ, sáu vị trưởng lão mấy tháng trước đi bắt một người, nhưng kể từ khi đi liền không trở về nữa! Một gã Thăng Hoa Vương bẩm báo. - Sáu người bọn họ đồng loạt ra mặt, trừ phi đối mặt là Sáng Thế Vương, nếu không làm sao có thể còn chưa trở về? Lý gia lão tổ trầm giọng nói: - Nói cho lão phu sự tình từ đầu chí cuối!
- Dạ! Tên Thăng Hoa Vương kia vội vàng cung kính nói.
Sau một lúc lâu, Lý gia lão tổ đã hiểu biết mọi tình huống, sắc mặt của hắn không khỏi sa sầm xuống.
- Thiên Hưởng bọn họ tất nhiên đã gặp bất trắc! Câu nói đầu tiên của hắn liền tuyên phán tử hình đám Thăng Hoa Đế của gia tộc kia: - Tuy nhiên, người từ ngoài đến kia chẳng lẽ là Sáng Thế Vương? Nhưng, vậy thì thế nào, lão phu đã hình thành 8 tướng, có thể nghiền ép hết thảy, không cần cố kỵ gì nữa!
- Vừa lúc, ta vốn muốn giết lên Thánh Tiên Điện, đem hai đạo ngọc phù hợp nhất, lên Thánh sơn, xem xem cái gọi là thần linh tối cao kia đến tột cùng có tồn tại hay không! Tiểu tử này, lão phu liền thuận tay đập chết, đọc lấy thần thức của hắn là biết ngày đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì!
- Nếu tiểu tử này là người từ ngoài đến, lão phu cũng có thể làm chuẩn bị trước thời hạn!
- Ha ha ha. Nghiêm Hải Đào, năm đó ngươi đánh lão phu một chưởng, món nợ này lão phu một mực ghi nhớ! Kiều Tứ Mộc, ngươi đoạt cái ta yêu, lão phu liền cho ngươi nếm thử đau đớn mất người thân nhất! Tôn Hạo, ngươi không phải là châm biếm lão phu không thể đột phá 8 tướng sao, lão phu liền dùng lực lượng 8 tướng đánh chết ngươi!
Lý gia lão tổ cười điên cuồng. Hắn đột phá 8 tướng đã là vô địch thế gian, tâm linh cũng hoàn toàn mất trói buộc. Hiện tại hắn đã có được lực lượng tuyệt đối, có thể nghiền ép hết thảy!
Bất kỳ quy tắc đều không có tư cách chụp lên đầu hắn, từ giờ trở đi hắn chính là thần tối cao!
- Thánh Tiên Điện, lão phu tới đây! Lý gia lão tổ lấy ra một khối ngọc phù tàn phá một nửa, sau khi nghịch một lát, thân hình chợt bay dựng lên, hướng về phía Thánh Tiên Điện lướt nhanh mà đi. Hắn đã là Sáng Thế Vương 8 tướng, chỉ nói riêng lực lượng đã là mạnh nhất trong vùng thiên địa này, chỉ thời gian nửa ngày liên đi tới trước Thánh Tiên Điện. Hắn lơ lửng trên không, không hề để ý phóng ra khí thế của mình, oanh kích về phía Thánh Tiên Điện.
- Lớn mật. Đây chính là Thánh địa, còn không quỳ xuống chờ xử phạt! Trong Thánh Tiên Điện lập tức có thủ vệ trực ban quát to.
- Ha ha ha. Từ giờ trở đi, lão phu chính là Thánh Vương nơi này! Lý gia lão tổ cất tiếng cười điên cuồng, khí thế thổi quét, hộ vệ kia lập tức bị nghiền thành cặn máu thịt: - Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Hắn hạ người xuống, bắt đầu tàn sát, một đường đi qua máu tươi cùng chi đứt tung tay. Nhưng cũng có rất nhiều người gió chiều nào xoay chiều ấy, quỳ rạp dưới chân hắn, thần phục.
Lý gia lão tổ một đường đẩy thẳng, Sáng Thế Vương vốn chính là vô địch Tiên vực, huống chi hắn còn là Sáng Thế Vương 8 tướng đột phá cực hạn?
- Nhanh đi mời bốn vị Sáng Thế Vương... Lý gia lão tổ nổi điên, ý đồ lật đổ Thánh địa, khinh nhờn thần linh tối cao! Một tin tức lập tức truyền ra ngoài.
Lý gia lão tổ chí đắc ý mãn, mặc kệ hắn trước kia là thiên tài Nhật Diệu Cảnh hay là thiên kiêu Thăng Hoa Cảnh, sau lại càng trở thành Sáng Thế Vương cấp bậc đỉnh phong, nhưng luôn bị trói buộc như vậy, không thể làm theo ý mình. Nhưng hiện tại bất đồng, hắn là Sáng Thế Vương 8 tướng duy nhất, nghĩa là hắn là vô địch tuyệt đối; nghĩa là hắn không cần phải chịu trói buộc của bất kỳ quy tắc.
Hắn chính là chủ thiên địa, dưới một lời thiên địa đều phải biến sắc!
- Thánh phù đâu, giao ra đây! Lý gia lão tổ đi lên kiến trúc cao nhất Thánh Tiên Điện, đây cũng là nơi tượng trưng cho trung tâm quyền lực Thánh Tiên Điện. Hắn đánh nát tòa điện phủ này, sau đó từ trong pháp khí không gian lấy ra một cái vương tọa thật lớn.
Lý gia lão tổ cứ như vậy ngồi trên vương tọa cao cao, phía dưới quỳ đầy con cưng của trời trong Thánh Tiên Điện.
- ... Lão tổ, thánh phù mỗi ngàn năm mới có thể lấy dùng một lần, hơn hai tháng trước vừa mới dùng một lần, nếu muốn lại lấy dùng còn cần chờ thêm một ngàn năm! Một gã Thăng Hoa Đế của thánh điện hồi bẩm.
Đó cũng không phải là bí mật lớn gì, đại bộ phận người đều hiểu được.
- Vậy thì sao, sử dụng huyết tế cho lão phu, lão phu muốn trong vòng một năm nhìn thấy kết quả! Lý gia lão tổ trừng mắt, lệ khí như rồng.
- Dạ... Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí lạnh từ sâu trong đáy lòng, ai cũng đều lạnh run.
Lý gia lão tổ cười ha hả, loại cảm giác không cố kỵ gì này thật sự quá sướng, cho dù hắn đã sớm nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng nhưng cũng không thể so với hiện tại. Ánh mắt của hắn đảo qua, ở trong đám người nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp.
- Ngươi... Ngươi là cháu gái hay chắt gái của Kiều Tứ Mộc?
- Bẩm lão tồ, vãn bối Kiều Thanh Thanh, Kiều Tứ Mộc là tổ gia bảy đời của vãn bối! Kiều Thanh Thanh không hề sợ hãi đón ánh mắt của Lý gia lão tổ, trên mặt ngược lại mang theo thần thái kiều mị.
Lý gia lão tổ không khỏi trong lòng hơi hoảng hốt. Thiếu nữ này khiến hắn nhớ lại thời trẻ, lần đầu tiên biển tình nổi sóng, thích một nữ nhân. Nàng cũng không phải là thế gian tuyệt mỹ nhưng hắn lại điên cuồng yêu nàng. Đáng tiếc, đối phương thủy chung đối với hắn như gần như xa, mấy chục năm sau nàng gả cho đối thủ cạnh tranh của hắn lúc bấy giờ Kiều Tứ Mộc, khiến hắn lần đầu tiên trong đời chịu thất bại.
Bây giờ nhìn Kiều Thanh Thanh, đoạn lửa tình năm đó không ngờ tro tàn lại cháy. Hắn biết rõ ràng thiếu nữ mặt mày ngậm xuân này cũng không phải là tình nhân mối tình đầu của hắn, nhưng hắn chính là không kiềm chế được tình cảm mãnh liệt sôi trào trong lòng.
- Ngươi qua đây! Thanh âm của Lý gia lão tổ trong lúc vô tình dịu dàng hơn một chút.
Kiều Thanh Thanh ngoan ngoãn gật gật đầu, đầu hơi cúi lại lóe lên một luồng sáng lạnh. Tên Chu Hằng kia lại dám cự tuyệt nàng!
Nam nhân Kiều Thanh Thanh nàng coi trọng, hoặc là theo nàng hoặc là... chỉ có hủy diệt!
- Lão phu suýt nữa quên, có một tiểu tử gọi là Chu Hằng, hắn ở chỗ nào? Tìm ra cho lão phu! Lý gia lão tổ giọng nói lạnh lùng. Bảy người của gia tộc đi bắt Chu Hằng, nhưng cuối cùng Chu Hằng trở về Thánh Tiên Điện, bảy người gia tộc lại bặt vô âm tín, người ngốc đều biết là chuyện gì xảy ra.
Lý gia lão tổ không chắc chính là, Chu Hằng bản thân liền có thực lực cường đại haylà sau lưng có bóng của bốn đại Sáng Thế Vương khác. Đây là một lần âm mưu nhằm vào Lý gia? Nhưng không sao cả, hắn đã thành tựu Sáng Thế Vương 8 tướng, có thể quét ngang hết thảy!
Mặc ngươi âm mưu quỷ kế gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối chỉ có nước bị một quyền đánh nát.
Chu Hằng thở dài, có chút không đủ hoàn mỹ.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi tiến vào Thăng Hoa Đế, có thể đem phù văn Ngũ Hành hoàn toàn tổ hợp, từ đó đem 500 tiểu phù văn hợp nhất, hình thành phù văn Ngũ Hành Hỗn Độn chân chính. Như vậy uy lực tuyệt đối vô cùng khủng bố! Nhưng là, hắn thất vọng. Hắn căn bản không có biện pháp tiến thêm mảy may!
Cũng đúng. Lúc trước hắn dùng hắc kiếm dẫn động tượng đá thần linh cộng minh, một hơi đem số lượng tổ hợp tiểu phù văn Ngũ Hành đẩy tới 327 đạo. Đây vốn chính là chuyện Sáng Thế Cảnh mới có thể làm được, lại bị hắn hoàn thành trước thời hạn!
Bởi vậy, hắn đột phá là đột phá, nhưng ở trước mặt 327 mảnh vỡ phù văn lại nhỏ bé không đáng kể, thật sự là không đủ để tăng thêm số tổ hợp mảnh vỡ phù văn.
Không biết khi đột phá Sáng Thế Cảnh có thể coi là cơ hội một hơi hoàn thành tổ hợp 365 mảnh vỡ phù văn, từ đó hoàn thành biến hóa căn bản từ lượng đến chất, hoàn toàn nắm giữ phù văn Ngũ Hành. Nếu đột phá, bước tiếp theo chính là đi tìm kiếm một nửa kia ngọc phù.
Hắn hiện tại mặc dù chỉ là Thăng Hoa Đế 15 tướng, không thể phá vỡ vách chắn Sáng Thế Cảnh, nhưng phối hợp phù văn Ngũ Hành hắn cũng không phải là không có tư cách cùng Sáng Thế Vương chiến một trận!
Sáng Thế Vương nơi này đều chỉ là cấp bậc bình thường, 8 tướng trở xuống Chu Hằng tự tin cho dù là không thể nghiền ép cũng tuyệt đối sẽ không thua.
- Tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc ra rồi! Nhìn thấy hắn đi ra khỏi nơi bế quan, Hồng Long nữ hoàng lập tức nghiến răng nghiến lợi: - Người ta ăn rau quả nhiều ngày như vậy rồi, thật sự chịu không nổi! - Nàng đâu? Chu Hằng nhìn nhìn, vẫn không thấy bóng dáng Lam Long nữ hoàng. Long nữ này sau khi bị hắn chọc một hồi, dường như liền coi hắn là ác thú, luôn né tránh hắn.
- Làm sao, nhớ tứ muội ta rồi? Hồng Long nữ hoàng chỉ chỉ môi đỏ của mình: - Ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi!
Chu Hằng trong lòng rung động, đây không phải là dụ hắn phạm tội sao?
- Chu Hằng, làm ngươi sao không thích người ta hả? Hồng Long nữ hoàng làm nũng: - Người ta bộ dạng lại không kém tứ muội, hơn nữa đối với ngươi một mảnh chân tình, ngươi liền nhẫn tâm cô phụ người ta? Nàng ngửa đầu nhìn Chu Hằng, mắt sáng như sao trong như nước, trên mặt dày đặc vẻ ai oán.
Chu Hằng gãi gãi đầu, thầm nghĩ lời ngươi hiện tại lại không đáng tin, vừa rời khỏi nơi này khôi phục trí nhớ, sau khi phát hiện mình bị thiệt thòi còn không phải là chặt sống hắn? Hơn nữa, hắn còn không làm ra được chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho dù muốn lên cũng phải lên quang minh chính đại, không phải sao?
Ầm!
Đúng lúc này, Tiên Cư đột nhiên chấn động, giống như xảy ra động đất.
Trong Tiên Cư đương nhiên sẽ không xảy ra động đất! Chu Hằng nhíu mày nói: - Có người đang công kích Tiên Cư!
Trên Tiên Cư có thần thức của hắn phong tỏa, trừ phi tu vi thần thức có thể vượt qua hắn, như vậy mới có thể mạnh mẽ phá vỡ mà vào, nếu không cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực đánh vỡ Tiên Cư.
Hiện tại, chính là có người đang dùng thủ đoạn bạo lực làm như vậy.
Người nào dám lớn mật như thế?
Chu Hằng không khỏi trào lên một luồng lửa giận, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện ở ngoài Tiên Cư. Ở trước mặt hắn có bốn nam nhân, đều là Thăng Hoa Hoàng, vốn đang công kích Tiên Cư nhưng sau khi nhìn thấy hắn đi ra lại đều dừng lại.
Bốn người bọn họ là phụng mệnh phải tìm được Chu Hằng, nhưng Chu Hằng lại trốn trong Tiên Cư, bọn họ sau khi tìm được Tiên Cư lại không vào được đành phải dùng thủ đoạn bạo lực oanh kích Tiên Cư.
Với lực lượng của bọn họ vốn có thể rất dễ dàng đánh nát Tiên Cư, nhưng pháp khí không gian sau khi vỡ nát đồ vật bên trong sẽ lạc mất trong hư không không biết tung tích.
Nhiệm vụ của bọn họ là tìm được Chu Hằng, cũng không phải là để Chu Hằng biến mất! Bởi vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không toàn lực công kích Tiên Cư, chỉ là muốn đem Chu Hằng bức ra. Dù sao trong hư không là tương đương nguy hiểm, chính là Thăng Hoa Hoàng đều rất có khả năng ngã xuống, ai cũng không muốn mạo hiểm như vậy.