Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 776: Lại tiến vào Thánh sơn!



Ánh mắt của lão tổ Lý gia trống rỗng, thân thể cao lớn chậm rãi nghiêng về phía trước, bành, hắn té lăn trên đất, tro bụi bay đầy đất.

Chỗ lưng hắn hiện ra một vết máu, nhanh chóng mở rộng ra toàn bộ lưng, không còn một tia sinh khí nào tràn ra.

Sáng Thế Vương 8 tướng, tử vong!

Toàn trường yên tĩnh, tiếng hô hấp cũng bị đè xuống, trong đầu tất cả mọi người cũng chỉ còn lại có một kiếm rực rỡ vô hạn kia.

Một kiếm kia giống như một đạo thiểm điện, sáng lên trong óc bọn họ, làm cho bọn họ đột nhiên mở rộng nhãn giới, còn có một loại hoài nghi đối với thần linh chí cao, bọn họ tại sao phải kính sợ thờ phụng vị Thần Linh kia như thế?

Vì cái gì? Chuyện này dù sao cũng phải có một lý do a!

Qua một hồi lâu, từng tiếng hít thở mới vang lên một lần nữa, cũng trở nên vô cùng dồn dập.

- Lão tổ Lý gia đã chết!

- Thực sự đã chết!

- Ha ha ha! Tên ác ôn này rốt cục đã chết!

- Người mạo phạm uy nghiêm của Thần Linh, hẳn phải chết!
Mọi người đều hoan hô, vì đã kính sợ thời gian dài, nên hoài nghi của bọn họ chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức đã coi việc lão tổ Lý gia thất bại là vì nghịch thiên hành sự, nếu không Thăng Hoa Đế làm sao có thể đánh thắng được Sáng Thế Vương 8 tướng?

Nhất định là thần linh chí cao phụ thể, giúp đỡ Chu Hằng thắng lợi!

Chu Hằng mặt không đổi sắc thu hồi hắc kiếm, Lăng Thiên Cửu Thức lập tức đã tiêu hao hết tất cả linh lực của hắn, chiến lực bây giờ của hắn cũng chỉ có thể lực cấp bậc Thăng Hoa Vương, bất kỳ một Thăng Hoa Vương nào cũng đều có thể dễ dàng đả bại hắn, thậm chí giết chết hắn!

Tuy rằng hắn vừa mới chém chết một tên đại ác của Tiên vực, nhưng hắn không thể cho rằng mọi người đều sẽ kính hắn là anh hùng, khẳng định có không ít nhà có dã tâm sẽ xem hắn như cái đinh trong mắt!

Bởi vì, hắn ngay cả Sáng Thế Vương 8 tướng cũng có thể giết!

Nếu bộc lộ ra hắn miệng cọp gan thỏ, vậy chắc chắn người ta sẽ ngang nhiên phát động công kích với hắn.

Cũng may hắn còn có Tử Diễm Thiên Long, Tử Diễm Thiên Long không quan hệ tới linh lực, cấp độ thuộc về ý thức. Cho dù là Thăng Hoa Đế làm khó dễ hắn, hắn cũng đều có thể dùng Tử Diễm Thiên Long chấn nhiếp đối phương. Giống như Hoặc Thiên, bất luận kẻ nào tiến vào phạm vi trong vòng ba trượng xung quanh nàng cũng chỉ có thể quỳ!

Chỉ là, hiện tại hắn cũng chỉ có thể khuất phục Thăng Hoa Đế, gặp được Sáng Thế Vương cao hơn một đại cảnh giới cũng chỉ có thể thoáng ảnh hưởng!

Cho nên hắn nhất định không thể để cho bọn bốn người Miêu gia lão tổ nhìn ra cái gì.

Hắn đi đến bên người Lý gia lão tổ, lấy nửa khối ngọc phù mà đối phương cất chứa ra ngoài, thu vào trên người mình. Hắn dùng ánh mắt bén nhọn đảo qua mọi người, mọi người bị ánh mắt của hắn đảo qua, ai cũng tim đập nhanh mà cúi đầu xuống.

Đây là một tồn tại có thể đánh chém Sáng Thế Vương 8 tướng, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Tiên vực!

Chu Hằng đi nhanh. Bị ánh mắt vừa rồi của hắn chấn nhiếp, thì có ai dám theo đuôi?

Đi tới một chỗ không người, hắn vội vàng đi vào trong Tiên Cư, lập tức lấy tiên thạch ra hấp thu với luyện hóa, việc cấp bách chính là khôi phục chiến lực.

Suốt bốn ngày sau đó, hắn rốt cục khôi phục linh lực như lúc ban đầu, sau đó bắt đầu luyện hóa tinh khí sinh mệnh mà hắc kiếm hấp thu được.

Càng là cảnh giới cao, nếu muốn dựa vào luyện hóa tinh khí sinh mệnh để tăng tích lũy linh lực lên thì càng chậm, giết nhiều người thật sự là không có tác dụng gì rõ rệt, cho dù là một Sáng Thế Vương 8 tướng.

Sau khi hắn nhìn qua Hồng Long nữ hoàng bốn nàng, ý niệm vừa động, ly khai Tiên Cư.
Đợi ở trong này thời gian cũng đủ dài, hắn đã gấp rút muốn rời khỏi.

Chính là thời gian bốn ngày còn chưa đủ để khôi phục phá hư mà mấy ngày trước Lý gia lão tổ tạo thành, khắp nơi đều là đống hỗn độn không chịu nổi. Hơn nữa cũng không có nhiều người dọn dẹp phế tích.

Chu Hằng gọi một gã Nhật Diệu Vương tới hỏi, mới biết được đại bộ phận cao thủ đều đi tham gia bao vây tiễu trừ Lý gia tổ địa rồi!

Trên thực tế, sau khi vị Sáng Thế Vương 8 tướng kia của Lý gia chết đi, trong gia tộc ngay cả Thăng Hoa Đế cũng tìm không ra một người. Trên thực tế đã không thể tiếp tục xưng là nhà quyền thế. Nhưng địa bàn bọn họ chiếm đoạt vẫn còn, nhiều người giết đi qua như vậy trên danh nghĩa là tiêu diệt dư nghiệt, nhưng trên thực tế cũng là vì muốn chia một chén súp, cướp lấy một phần ích lợi.
Chu Hằng tin tưởng, cho dù là hắn vẫn ngồi như vậy, đợi cho Lý gia hoàn toàn huỷ diệt, lợi ích của hắn vẫn sẽ được không ít người đưa tới, hơn nữa còn là phần lớn nhất.

Lý gia lão tổ chính là hắn đánh chém, ai dám không nhìn sự hiện hữu của hắn?

Tuy nhiên, Chu Hằng chỉ là khách qua đường vội vàng, ý tưởng duy nhất hiện tại của hắn chính là rời đi.

Hắn trực tiếp đi tới địa phương cất chứa nửa khối thánh phù khác.

Nơi này . . . Mùi máu tươi thật là nặng!

Đây là một nơi phong cấm, cách mỗi ngàn năm mới có thể mở ra một lần, mà nếu muốn mở ra trước thời hạn, cũng không phải là không có biện pháp, chính là huyết tế! Cấm chế càng mạnh, quy mô huyết tế tự nhiên cũng càng lớn!

Có ít nhất mấy ngàn người chết ở nơi này!

Chu Hằng chỉ là hơi hơi cảm ứng một chút, liền có thể chia ra khí tức huyết dịch bất đồng với thiên kế.

Lý gia lão tổ thật đúng là đồ tể, tuy nhiên ở trong mắt của đại bộ phận võ giả bậc cao, mạng của võ giả bình thường thì tính là cái gì?

Nửa khối ngọc phù kia đặt trong một cái lồng thủy tinh trong suốt, nhưng cũng không phải lẳng lặng nằm, mà đang lơ lửng ở trong đó, có một vầng sáng không rõ lưu chuyển.
Chu Hằng thử một chút xem có thể mở cái lồng ra hay không, nhưng trên thực tế chứng minh, ngay cả lão tổ lão tổ cũng chỉ có thể sử dụng Huyết Tế Thuật, có thể thấy được trình độ chắc chắn của cái lồng thủy tinh này đạt tới mức nào.

Tuy nhiên, Chu Hằng tuyệt sẽ không dùng Huyết Tế Thuật, nhưng hắn còn có hắc kiếm!

Ông, hắc kiếm tế xuất, hắn tâm niệm vừa động, phù văn Ngũ Hành bám vào trên thân kiếm.

Tinh Vân Kiếm Pháp, chém!

Bành! Bành! Bành! Bành!
Hắn chém ra từng kiếm một, uy lực vô cùng kinh khủng, chính là Sáng Thế Vương không tránh mà trực tiếp cứng rắn ăn, vậy khẳng định là bị chém thành hai đoạn! Khi hắn không ngừng mà chém xuống, phía trên cái lồng thủy tinh cũng xuất hiện từng vết nứt giống như mạng nhện.

Cũng không chờ Chu Hằng cao hứng, cái lồng thủy tinh này không ngờ có được năng lực chữa trị vô cùng cường đại, vết rạn rất nhanh thì tự động bù đắp khép lại rồi biến mất.

Đéo đỡ được!!

Chu Hằng dừng lại, trên lý thuyết mà nói, cái lồng này cách mỗi ngàn năm mới có thể mở ra một lần, tuy nhiên lúc trước bị huyết tế, khẳng định sẽ giảm bớt thời hạn rất nhiều, khả năng năm trăm năm, khả năng chỉ cần một trăm năm.
Nhưng Chu Hằng không chờ nổi thời gian lâu như vậy.

Cái lồng này sẽ tự mình khôi phục, cho nên muốn dựa vào tiến công liên tục để đánh nát nó là chuyện không thể nào, nhất định phải bộc phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt mới có thể đánh vỡ cái lồng.

Như vậy, chỉ có Lăng Thiên Cửu Thức.

Làm!

Chu Hằng ngưng thần tĩnh khí, trong lòng lưu chuyển kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức, chém mạnh ra.

Xuy xuy xuy xuy!
Trên cái lồng thủy tinh hiện ra một vết nứt vừa to vừa dài, nhanh chóng kéo dài về hai bên, sau khi tạo ra được một vòng, loảng xoảng một tiếng, cái lồng vỡ nát!

Thành công!

Chu Hằng liền vội vàng lấy nửa khối thánh phù ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đoái hoài tới các khác, vội vàng đi vào trong Tiên Cư, tiếp tục khôi phục linh lực.

Thảm!

Lại là bốn ngày sau đó, Chu Hằng mở hai mắt ra linh lực toàn thân tràn đầy, hắn lại khôi phục được trang thai tốt nhất.
Không có vội vã rời khỏi Tiên Cư, hắn lấy hai khối ngọc phù ra ngoài.

Ông!

Hai khối ngọc phù đúng là tự mình hợp lại với nhau, một đạo quang hoa màu máu đỏ bắt đầu khởi động, giống như máu tươi tràn ra, nhưng khi Chu Hằng duỗi ngón tay chạm vào, hai khối ngọc phù đã dung hợp hoàn mỹ, nhìn không thấy một vết nứt nào.

Tự phục hồi!

Chu Hằng nắm ngọc phù cẩn thận xem xét, chỉ thấy hai mặt ngọc phù đều có một đạo đồ án hình tròn, có thể nói là mặt trời đỏ cũng có thể nói là trăng tròn, thậm chí bất kỳ đồ vật có quan hệ với hình tròn.
Quên đi, mặc kệ là cái gì, hiện tại hắn chỉ muốn rời đi nơi này.

Chu Hằng sãi bước đi ra ngoài. Nhưng không lâu lắm, chỉ thấy mấy đạo nhân ảnh bay vụt tới, đúng là bốn đại Sáng Thế Vương Miêu gia lão tổ, còn có một chút Thăng Hoa Đế. Bọn họ đại khái là một mực đang chờ đợi hắn, nếu không không có khả năng hắn vừa xuất hiện liền chạy tới toàn bộ.

- Tiểu hữu, tìm một chỗ để nói chuyện được chứ?

Kiều gia lão tổ nói. Đời sau của hắn không ngờ không minh bạch cùng một số tình địch năm trước, chuyện này thiếu chút nữa làm hắn tức giận đến hộc máu. Cũng may thời gian có thể trị liệu hết thảy, hiện tại Lý gia lão tổ đã giải quyết xong, hắn đã nhốt Kiều Thanh Thanh vào nơi bế quan khổ tu của gia tộc, để cho nàng hảo hảo tỉnh lại.
Chu Hằng tươi cười, nói:

- Không tiện, ta không có thời gian!

- Tiểu hữu, ích lợi của Lý gia . . .

Miêu gia lão tổ đuổi theo một bước.

Hiện tại thế lực của Lý gia đã bị dọn sạch hoàn toàn, là thời điểm nên phân chia bánh ngọt. Nhưng Chu Hằng có công lao lớn nhất không cắt ra một khối trước, những người khác như thế nào dám phân chia?

Tuy rằng bọn họ đã để lại một khối lớn nhất trước cho Chu Hằng, nhưng nếu Chu Hằng không hài lòng thì sao?
Người này là tồn tại khủng bố ngay cả Sáng Thế Vương 8 tướng cũng đều có thể đánh chém ai dám làm hắn không hài lòng!

Chu Hằng nhướng mày, nói:

- Đây là chuyện của các ngươi, làm gì có tí quan hệ nào với ta?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là lộ ra vẻ sầu khổ.

Chu Hằng càng không thèm để ý, bọn họ càng khó xử a, rốt cuộc nên đưa cho Chu Hằng bao nhiêu phần? Đưa ít, bọn họ không dám, cũng càng sợ Chu Hằng bất mãn, nhưng đưa nhiều, bọn họ cũng không muốn a!

Buồn muốn chết!
Lão nhân gia ngài không thể nói ra lời khẳng định sao?

Chu Hằng nào có tâm tình để ý tới bọn họ, đi nhanh về phía trước, rất nhanh liền đi tới dưới Thánh sơn, trước mặt còn có cấm chế.

Tên này muốn lên Thánh sơn?

Mọi người đều cảm thấy khó, Thánh sơn không thể khinh nhờn a, nhưng ai có thể có năng lực ngăn Chu Hằng?

Chu Hằng lấy thánh phù ra, bước về phía trước một bước, khi một đạo quang hoa lưu chuyển, hắn đã bị ánh sáng màu máu đỏ bao phủ, đi vào bên trong khu vực Thánh sơn.
Hiện tại, những người khác chính là muốn ngăn cản cũng là không thể nào!

Hy vọng Thần Linh không trách tội!

Thân hình Chu Hằng đi vội, một đường cưỡi ngựa xem hoa, hơn một tiếng sau, hắn đi tới điểm cuối cùng mà lần trước tiến vào, phía trước đầm suối kia. Tuy nhiên, lần này màn hào quang ngọc phù phát ra vẫn nồng đậm như cũ, hắn không có cảm giác được áp lực gì, đủ để bảo hộ hắn tiếp tục đi tới.

Lên lên lên!

Hắn đi nhanh, ước chừng lại qua một ngày sau, ngọc phù đột nhiên trở nên ảm đạm, không phát ra bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Hỏng bét!

Chu Hằng vừa mới dâng lên cái ý niệm này, nhưng lập tức phát hiện bốn phía cũng không có áp lực nặng nề đánh tới, làm cho hắn thành thịt nát trong nháy mắt.

Nơi này, giống như dưới chân núi, không có cấm chế tồn tại!

Chu Hằng vội vàng quan sát môi trường nơi này.

Thanh sơn lục thủy, môi trường có thể nói là vô cùng tuyệt đẹp, mà mấu chốt chính là, linh khí nơi này vô cùng nồng đậm, đủ để duy trì Sáng Thế Vương, Sáng Thế Hoàng thậm chí Sáng Thế Đế đột phá.

Chính là chỗ này! Nhất định là vậy!
Chu Hằng âm thầm gật đầu, nơi này tất nhiên có yêu thú Sáng Thế Cảnh, mới có thể tạo ra hầm ngầm thần bí kia.