Kiếm Động Trung Châu

Chương 24: Thiên vô giáo thiếu chủ gặp nguy ngộ cường địch song ma thất thủ





Thiên Vô Giáo …



Đó là một tân giáo phái, chỉ mới được thành lập chưa đầy nửa năm. Tuy gần đây thế lực và ảnh hưởng của Thiên Vô Giáo được mở rộng rất nhanh chóng, số giáo chúng đã lên đến hàng mấy nghìn người, nhưng vẫn bị các đại giáo phái như Thông Thiên Giáo, Cửu Trùng Giáo xem thường.



Gần đây, tuy Thông Thiên, Cửu Trùng hai đại giáo phái đã giảm bớt các hoạt động khủng bố các phái hắc bạch, chỉ âm thầm phát triển thế lực, nhưng uy thế của hai giáo phái này ngày một rộng lớn, đã bao trùm cả võ lâm. Thiên Vô Giáo bất quá cũng chỉ được xem ngang hàng với Vệ Đạo Minh, khối liên minh của Hắc bạch lưỡng đạo, nên đương nhiên không thể sánh bằng.



Tổng đàn của Thiên Vô Giáo được đặt tại một vùng đầm nước đầy lau lách phía Tây Nam Sào Huyện, ngay sát cạnh Sào Hồ. Nơi ấy, các đường thủy lộ chi chít, lau sậy um tùm, địa hình thật hiểm trở và kín đáo. Địa bàn xung quanh Sào Huyện mấy trăm dặm đều thuộc phạm vi thế lực của giáo phái này.



Trên con đường đất bằng phẳng quanh co chạy dọc bên bờ con sông nối liền Sào Hồ với dòng Trường Giang, một bóng nhân ảnh đang lướt chạy như bay giữa đêm sương lạnh lẽo.



Lúc ấy, mặt trời đã lặn. Hoàng hôn đã buông xuống.



Người kia vẫn tiếp tục chạy mãi tới trước, nhân ảnh lướt đi vùn vụt, thân pháp hết sức nhanh nhẹn. Y vẫn men theo con đường dọc bờ sông mà chạy về phía Sào Hồ, hướng đến Tổng đàn Thiên Vô Giáo.



Đang lao đi thật nhanh, người kia bỗng nhiên phải dừng lại đột ngột. Trông kỹ lại thì ra đó là một chàng thiếu niên vận thanh y, diện mạo tuấn tú, mày rậm mắt to, dáng điệu hiên ngang oai dũng.



Giữa lúc ấy, từ trong một cánh rừng bên vệ đường chợt nhảy thoắt ra bốn tráng hán vận võ phục ngắn, nai nịt gọn gàng, lưng giắt đao to bản. Số người này quay về phía chàng thiếu niên chắp tay thi lễ, nói :



- Thiếu giáo chủ đã về rồi. Thật là may quá. Suốt gần nửa tháng nay, lão giáo chủ lúc nào cũng trông mong thiếu giáo chủ cả. Bọn thuộc hạ chờ đợi thiếu giáo chủ ở đây đã năm ngày nay rồi.



Thanh y thiếu niên cũng vòng tay đáp lễ, nói :



- Tứ vị đà chủ vẫn đều an khang cả chứ. Trong thời gian qua, ở Tổng đàn có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.



Một tên tráng hán vòng tay nói :



- Bẩm thiếu giáo chủ. Bọn thuộc hạ đều được bình yên cả. Và trong Tổng đàn cũng chẳng xảy ra việc gì đặc biệt.



Thanh y thiếu niên cau mày nói :



- Không xảy ra việc gì thật ư. Sao ta lại thấy quanh nơi đây việc canh phòng rất là nghiêm ngặt.



Tên kia đáp :




- Dạ. Để phòng ngừa những bất trắc có thể xảy đến, lão giáo chủ đã truyền lệnh tăng cường cảnh giới các khu vực xung quanh Tổng đàn, đề phòng có kẻ lạ xâm nhập thám thính các tin tức, các bí mật của bản giáo.



Thanh y thiếu niên hỏi :



- Thế có phát hiện được trường hợp xâm nhập nào không.



Tên kia đáp :



- Bẩm thiếu giáo chủ. Không ạ. Nhưng lão giáo chủ cho rằng sắp tới việc ấy có thể sẽ xảy ra nên phải tăng cường cảnh giới.



Thanh y thiếu niên gật đầu nói :



- Hãy mau đưa ta đến gặp giáo chủ.



Thế rồi cả bọn năm người họ lập tức động thân lao đi nhanh như điện chớp. Thân pháp năm người đều rất điêu luyện chứng tỏ công phu cũng không phải tầm thường. Thanh y thiếu niên đó là Nghiêm Phi Long, thiếu giáo chủ của Thiên Vô Giáo, cùng với bốn vị đà chủ thân tín của nghĩa phụ chàng là Thiên Vô Giáo chủ. Tất cả đều là những cao thủ hàng đầu của Thiên Vô Giáo.



Nhưng năm người bọn họ chỉ vừa mới lướt đi được hơn dặm đường thì bỗng nghe có tiếng cười âm u truyền đến bên tai. Cả bọn liền vội dừng lại, lắng tai nghe ngóng. Tiếng cười ngạo nghễ âm u kia là từ một cánh rừng thưa bên vệ đường vọng tới. Cả năm người bọn Nghiêm Phi Long đều hoành tay nắm chặt vũ khí, ngưng tụ chân lực, mắt chăm chú nhìn về phía cánh rừng.



Tiếng cười chưa dứt hẳn thì chợt trông thấy có hai bóng người hết sức nhanh nhẹn bay thoắt ra khỏi khu rừng, phóng đến trước mặt năm người bọn Nghiêm Phi Long. Cả hai nhẹ nhàng hạ thân xuống, cùng đứng sát cánh bên nhau. Tia mắt của hai người này sáng quắc như hai luồng điện, và đều lạnh lùng băng giá. Bọn họ ngang nhiên chặn đường, ngăn mất lối đi của năm người.



Nghiêm Phi Long đưa mắt nhìn đối phương, thấy cả hai người kia tướng mạo đều vô cùng quái dị.



Người đứng phía trái tuổi trạc ngũ tuần, khuôn mặt dài ngoằn như mặt ngựa của lão ta có màu xanh mét, hàm râu dê núi đã lốm đốm hoa râm, đôi mắt hõm sâu, thân hình gầy đét như que củi, nhưng lại rất cao, hai cánh tay dài thòng đến gối, móng tay để dài và nhọn hoắc như móng vuốt chim ưng.



Còn quái nhân đứng bên phải thì trái ngược hoàn toàn. Lão quái này có thân hình vừa mập vừa lùn, mặt mày sần sùi trông rất hung hăng dữ tợn. Đôi mắt của y mỗi khi trợn to và ngó xéo trông thật đáng sợ.



Cả hai tên quái nhân đứng sát bên nhau, một cao một thấp, một mập một gầy, trông chênh lệch rất buồn cười. Thế nhưng, Nghiêm Phi Long lại không khỏi giật mình, thầm nghĩ :



- Hai tên này xâm nhập vào trọng địa bản giáo như vào chỗ không người, ắt là một cặp ma đầu có võ công cao cường.



Nghĩ đến đây, chàng liền khẽ cau đôi mày rậm, tuy trong lòng lo lắng nhưng cố không để lộ, chắp tay nói :



- Xin bỏ lỗi cho tại hạ vì đôi mắt quá kém nên không thể nhận biết được nhị vị đây là cao nhân phương nào, mà cũng chẳng rõ nhị vị ngăn đường cản lối bọn tại hạ đây là vì mục đích gì.



Quái nhân gầy cao cất giọng cười sâu hiểm, nói :



- Huynh đệ bọn lão phu đã theo dõi tiểu tử ngươi suốt bấy lâu nay là vì mục đích muốn tìm hiểu nơi ngươi một việc. Chỉ cần ngươi trả lời lão phu một câu hỏi. Còn bọn lão phu là ai, ngươi không cần phải biết.



Nghiêm Phi Long giật mình rúng động. Theo như lời lão quái nhân ấy vừa nói thì ra bọn họ đã theo dõi chàng từ suốt bấy lâu nay rồi. Thế mà chàng lại chẳng hay biết gì cả. Chàng liền nói :



- Chỉ cần việc gì mà tại hạ được biết thì chắc chắn không khi nào lại không nói cho nhị vị nghe.



Quái nhân có thân hình gầy cao ấy liền hướng ánh mắt sáng quắc nhìn kỹ Nghiêm Phi Long một lượt, rồi cất tiếng hừ lạnh, nói :



- Ngươi trả lời nghe thật là khẳng khái. Nhưng chỉ sợ rằng lời nói của ngươi lại không phù hợp với ý định trong lòng ngươi thôi. Lão phu nghe phong thanh thiên hạ đồn đãi rằng Sĩ Lộ lão quỷ của phái Thanh Thành hiện đang ẩn mình dưỡng thương tại Tổng đàn của Thiên Vô Giáo các ngươi. Việc ấy có không. Ngươi hãy thành thật trả lời cho lão phu được biết.



Nghiêm Phi Long cất tiếng cười ha hả nói :



- Thiên Vô Giáo của bọn tại hạ đặt Tổng đàn tại một nơi gần trấn thành, có nhiều người qua lại đông đúc thế này, thử hỏi làm thế nào mà che giấu người lạ cho được. Vả chăng, Sĩ Lộ đạo trưởng là danh túc phái Thanh Thành. Vùng núi Thanh Thành rộng lớn hiểm trở chẳng lẽ không thể dung thân được hay sao mà lại phải đến bản giáo để ẩn náu dưỡng thương. Nhị vị có nghe lầm chăng.



Quái nhân gầy cao trừng mắt nhìn chàng, gằn giọng quát :



- Khá khen cho tiểu tử giỏi mồm mép. Nếu thế thì ngươi không ngại bôn ba nghìn dặm suốt hơn tháng nay là để làm gì. Chẳng phải là để tìm kiếm linh dược về chữa trị cho Sĩ Lộ lão quỷ ấy hay sao.



Nghiêm Phi Long không khỏi cứng họng. Nhất thời chàng không biết phải đối đáp thế nào. Dường như hành tung của chàng trong suốt hơn tháng qua đã bị hai quái nhân kia nắm rõ hết cả. Chàng cảm thấy lo lắng không yên.



Quái nhân gầy cao ấy có vẻ như rất sốt ruột, cười nhạt nói :



- Nếu ngươi vẫn ngoan cố không chịu nói thật thì chớ trách bọn lão phu sao lại xuống tay độc ác.



Vừa nói lão vừa tràn người lướt tới. Ngay lúc ấy, từ bên cạnh Nghiêm Phi Long cũng đã nhanh nhẹn lách mình bước ra hai vị đà chủ. Hai người họ nhất loạt vung tay ra khiến ánh đao sáng quắc lóe lên chói ngời, nhằm vào hai bên phải trái của quái nhân gầy cao ấy mà chém thẳng tới.



Tức thì, lão già gầy cao nọ liền vung cả hai cánh tay ra hai bên nhanh như chớp. Chưa nhìn rõ lão ta động thủ như thế nào. Chỉ nghe hai tiếng gào thảm thiết, liền thấy hai vị đà chủ kia đã bị những ngón tay nhọn hoắc của lão già cắm phập vào lồng ngực, máu tuôn ra như suối, ngã lăn ra chết tốt.



Nghiêm Phi Long nhìn thấy hai vị đà chủ chết thảm, trong lòng hết sức kinh hãi. Lão quái nhân kia võ công quả thật cao cường hiếm thấy.




Hai vị đà chủ kia đều là những thuộc hạ thân tín nhất của nghĩa phụ chàng, võ công chẳng phải tầm thường, thế mà đã bị lão quái ấy sát hại một cách quá dễ dàng. Lượng định tình thế, chàng nhận thấy nếu như cả lão quái béo lùn cũng xuất thủ, dù cho chàng có cùng hai vị đà chủ còn lại hợp sức đương cự cũng chưa chắc có thể thoát khỏi độc thủ của hai lão quái nhân này.



Xoay chuyển ý nghĩ, chàng nhận thấy chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường, may ra mới có thể chuyển đổi được tình thế. Chàng liền quát to một tiếng, rồi nhanh nhẹn vung cả song chưởng quét ra nhằm công thẳng vào hai huyệt đạo quan trọng trước ngực địch nhân. Chàng đặt rất nhiều kỳ vọng vào chưởng thế này. Chưởng phong mạnh mẽ theo đó cuốn tới hết sức ồ ạt như sóng trào nước lũ.



Quái nhân gầy cao thấy thế liền cất giọng cười lạnh, nói :



- Chỉ có từng ấy tài nghệ mà cũng định đem ra thi thố.



Vừa dứt lời, lão ta cũng đã lập tức xuất thủ ngay. Cánh tay dài thượt có những móng vuốt nhọn hoắt của lão ta chợt vung lên, chụp thẳng tới. Nghiêm Phi Long đã biết võ công của quái nhân ấy rất là lợi hại, không dám đón đỡ trực diện, nên vội vàng lách người bước tránh sang bên trái, trong khi thế chưởng cũng đột ngột biến đổi, bóng chưởng chập chờn khắp nơi, cuồng phong ào ào cuốn tới. Chàng đã sử dụng tới tuyệt nghệ đắc ý nhất là Phiên Thiên Chưởng.



Quái nhân có thân hình béo lùn đứng bên cạnh khẽ cau mày, nói :



- Thật không ngờ thằng bé này mà cũng có một vài thế võ đáng kể. Lão nhị, hãy bắt sống nó để tra khảo tìm hiểu sự thật. Chớ nên giết nó.



Quái nhân gầy cao đáp :



- Được rồi. Để tiểu đệ bắt sống nó cho.



Trong khi ấy, hai vị đà chủ của Thiên Vô Giáo còn lại đang rút ra một ống trúc nhỏ dài chừng gang tay, định phóng lên báo động kêu gọi viện thủ. Nhưng gã quái nhân béo lùn đã trông thấy.



Lão quái khẽ cất giọng cười khan.



Chỉ sau một tiếng cười nhạt, gã quái nhân béo lùn kia chẳng thấy nhích động thân hình mà đã bay thoắt tới trước mặt hai vị đà chủ rồi. Hai người bọn họ còn chưa kịp có hành động gì thì đã trông thấy bộ mặt xấu xí dữ tợn của lão quái hiện ra trước mặt. Cả hai không khỏi kinh hoàng thất sắc, vội ném mạnh ống trúc lên cao, rồi vung đao ra định đón đỡ thế công của đối phương.



Song đáng tiếc là hành động của bọn họ đã quá muộn màng. Cả hai người đều bị trúng một chưởng của lão quái vào giữa ngực, tâm mạch đứt đoạn, ngã ngửa ra chết tốt. Nhưng ống trúc mà bọn họ vừa phóng lên không trung cũng đã kịp nổ bùng, bắn hàn tinh ra tứ phía. Hàng nghìn hàng vạn bông hoa bạc lấp lánh đầy trời. Cảnh quang rực rỡ đầy màu sắc, cách xa mấy chục dặm vẫn còn có thể trông thấy.



Tín hiệu báo động đã được phóng lên. Chắc chẳng bao lâu nữa thôi thì viện thủ sẽ kéo đến. Nghiêm Phi Long cố hết sức cầm cự.



Nghiêm Phi Long tuy nhờ có Phiên Thiên Chưởng là một môn tuyệt kỹ công phu khá lợi hại, biến ảo khôn lường nên tạm thời còn có thể chống đỡ được thế công của đối phương. Nhưng thế võ của quái nhân gầy cao kia rất lạ lùng quái dị, phép biến hóa lại rất ly kỳ, không thể nào đoán trước được. Hơn nữa, thế đánh nào của lão quái cũng hiểm hóc ác độc, một lúc nhằm vào cả mấy trọng huyệt, không dễ gì đỡ gạt nổi. Bởi thế, Nghiêm Phi Long dần dần bị dồn vào thế hạ phong, chỉ còn biết đỡ gạt chứ không thể phản kích lại dù là chỉ một chiêu nửa thức.



Vừa lúc đó, Nghiêm Phi Long lại trông thấy cả bốn vị đà chủ thân tín cũng đều đã mất mạng dưới tay đối phương, thì than thầm :



- Thôi rồi. Lần này thì mạng ta đã hết rồi.



Giữa lúc tình hình đang thập phần nguy ngập, bỗng đâu chàng nghe có những tiếng vó ngựa từ xa rầm rập chạy tới như mưa rơi sấm nổ. Chỉ trong chốc lát, những tiếng vó ngựa đó đã nghe gần sát bên tai. Rõ ràng là những con tuấn mã kia đang phóng tới nơi đây với tốc độ rất nhanh.



Ngay sau đó, phía xa xa đột ngột xuất hiện bốn kỵ mã đang phi tới như bay. Đoàn kỵ mã rầm rập lao tới với tốc độ rất nhanh, khí thế uy mãnh khiếp người, chẳng mấy chốc là đã tiến gần đến nơi.



Bốn con thần mã sắc lông đen tuyền, thân hình cao lớn. Bốn kỵ sĩ hình dung uy vũ, phong thái đường bệ, đều khoác cẩm bào, trong vận cẩm y quý giá. Một người giắt bên hông một ngọn Cửu Tiết Tiên giát vàng nạm ngọc. Một người mang thanh Kim Đao. Hai người còn lại sau lưng đều đeo một thanh trường kiếm mà nơi chuôi kiếm có cẩn một viên minh châu thật lớn, lấp lánh chiếu ngời.



Đoàn nhân mã rầm rập phi nhanh tới nơi. Ngựa sải vó từng bước đều đặn, khoảng cách giữa bốn kỵ sĩ vì thế vẫn hầu như không thay đổi.



Gã quái nhân thân hình béo lùn cất tiếng cười lạnh lùng :



- Lại có thêm mấy tên tự tìm lấy cái chết.



Đoàn người ngựa chạy sắp đến nơi, chợt thấy phía trước có người đang giao đấu quyết liệt. Người dẫn đầu liền lớn tiếng hô :



- Bản nhân vì có cấp sự trọng đại mà phải đi qua đây. Mong chư vị tạm nhường lối cho. Bản nhân vô cùng cảm kích.



Trong lúc y lên tiếng, đoàn người ngựa vẫn tiếp tục chạy nhanh tới mà không hề giảm bớt tốc lực. Lão quái béo lùn chẳng thèm lý gì tới đoàn nhân mã, và cũng không chịu nhường lối, vẫn khệnh khạng đứng án giữa đường.



Bốn người kia chạy đến nơi, chợt thấy lão quái béo lùn vẫn còn đang khệnh khạng đứng ngay giữa đường, trong lúc cấp bách liền vội thúc mạnh vào hông ngựa. Chỉ nghe vù một tiếng. Cả người lẫn ngựa đã phi vụt qua đầu lão quái, cùng lúc với tiếng nói của nhân vật dẫn đầu :



- Bản nhân có cấp sự trọng đại không thể diên trì. Có điều mạo muội xin được lượng thứ cho.



Chân ngựa vừa chạm đất, bọn họ liền giật mạnh dây cương, thúc ngựa tiếp tục chạy tới, kỵ thuật thật điêu luyện.



Lão quái béo lùn sắc mặt hầm hầm, mặt đỏ tía tai, trợn trừng mắt nhìn theo đoàn kỵ sĩ, lộ vẻ rất tức giận.



Cũng đồng lúc ấy, bỗng nghe lão quái quát lớn một tiếng chấn động. Rồi từ hữu thủ của lão ta có một luồng ánh sáng xanh thẫm lao ra, nhắm đoàn kỵ mã bay vút tới nhanh như tia chớp.



Và gần như ngay sau đó, con ngựa đang chạy cuối cùng bỗng kêu rú lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn ra vệ đường, nằm im bất động. Khi xem xét thật kỹ thì mới thấy nơi mông ngựa có cắm một mũi ngân châm nhỏ xíu ẩn hiện sắc xanh thẫm, xem ra đã được bôi chất kịch độc.



Nhân vật ngồi trên lưng ngựa võ công cũng không phải hạng tầm thường, kỹ thuật cũng tinh xảo. Ngựa chưa ngã mà người đã kịp rời khỏi yên, nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, đứng sừng sững bên cạnh xác tuấn mã. Ba người đi trước cũng vội ghìm cương dừng lại. Ngựa của bọn họ quả là giống danh câu, đang phi tới rất nhanh mà vừa ghìm cương là đã lập tức dừng lại được ngay.




Nhân vật đang đứng bên xác tuấn mã trợn mắt quay lại nhìn quái nhân béo lùn, trầm giọng quát hỏi :



- Lão quái vật kia. Vô duyên vô cớ, sao lão lại hạ độc thủ giết chết tuấn mã của bản nhân.



Lão quái cất tiếng cười âm hiểm, nói :



- Cho đến các ngươi lão phu muốn giết là giết, nói gì đến loài súc sinh đó. Xưa nay chưa từng có ai hỏi lão phu giết người vì nguyên nhân gì.



Nghe giọng nói ngạo mạn khinh người đó, nhân vật đứng dưới đất hầm hầm tức giận, đang định phác tác thì vị thủ lĩnh đã vội khoát tay ra hiệu cho y im lặng, rồi nghiêm giọng nói :



- Bản nhân hiện giờ đang có cấp sự trọng đại, không thể diên trì, nên cũng không muốn sinh sự lôi thôi. Chỉ cần các người bồi thường cho bản nhân một con ngựa khác thì chuyện hôm nay có thể xem như chưa từng xảy ra.



Lão quái hừ lạnh nói :



- Mạng của các ngươi còn chưa chắc đã có thể giữ được, ở đó mà đòi bồi thường này nọ.



Lão vừa dứt tiếng, cả bốn kỵ sĩ đều biến sắc, lộ vẻ giận dữ. Vị thủ lĩnh khẽ cất tiếng cười nhạt, nói :



- Ngông cuồng lớn lối lắm. Hừ. Cái ngoại hiệu Ngưu Mã nhị quái có thể hù dọa được người khác chứ đối với bản nhân thì chẳng đáng để vào mắt. Tứ đệ. Hãy làm cho hắn biết điều hơn.



Người đứng dưới đất liền rút soạt trường kiếm, rồi chẳng nói chẳng rằng múa kiếm nhằm vào lão quái béo lùn đâm tới. Thế kiếm thật ra cũng chẳng có gì lợi hại, chỉ có điều là hết sức nhanh nhẹn thần tốc, và lại vô cùng hiểm độc, nhằm đâm thẳng vào giữa cổ họng đối phương.



Lão quái thoáng biến sắc, không ngờ võ công của đối phương lại lợi hại đến mức ấy, liền vội nhảy lùi lại phía sau tránh né.



Chiếm được tiên cơ, đại hán kia không bỏ lỡ cơ hội, liền tiếp tục tiến tới mấy bước nữa, bảo kiếm vung lên nhằm chém vào vai trái của lão quái, trong khi ngón tay tả lại phóng ra một luồng chỉ phong nhanh như chớp nhằm điểm thẳng vào kỳ môn đại huyệt của lão ta. Đồng thời, y lại còn vọt người bay lơ lững trên không, hai chân đá thẳng tới nhằm vào bụng dưới kẻ địch.



Cùng một lúc mà Cẩm bào đại hán kia đã dùng cả chưởng lẫn chỉ, rồi cả song cước liên hoàn, nên thế tấn công vừa nhanh nhẹn mà lại cũng vừa ác liệt phi thường. Hơn nữa, thế võ của y kỳ diệu tuyệt luân.



Lão quái không làm sao tưởng tượng nổi võ công của đối phương lại cao cường đến mức ấy, nên khi trông thấy thế công của đối phương cuốn tới ồ ạt như gió lốc, thì lão ta bất giác phải lách mình tránh ngang.



Và khi lão ta lách người để tránh thì lại càng bị mất phần chủ động. Tức thì, Cẩm bào đại hán bám sát theo như hình với bóng, vung cả kiếm, cả chưởng chỉ, rồi cả song cước tấn công tới tấp, khiến lão quái càng lúc càng bị dồn vào thế bị động hoàn toàn. Lão ta phải liên tục nhảy sang trái, tránh sang phải, rồi thối lui ra sau mười mấy bước nữa mà không sao phản kích lại được một chiêu nửa thức.



Lão quái gầy cao lúc ấy hãy còn đang giao đấu với Nghiêm Phi Long. Lão ta xuất thủ rất ung dung, thỉnh thoảng lại còn lớn tiếng cười ha hả, xem như đã nắm chắc phần thắng trong tay.



Nhưng đến khi chợt ngó sang trận chiến bên kia, lão trông thấy đại ca chẳng những đã sắp thảm bại đến nơi mà còn bị uy hiếp đến tính mạng, thì trong lòng vô cùng lo sợ, cuống quýt cả lên. Lão ta vội cố hết sức định giải quyết Nghiêm Phi Long cho thật mau chóng, để rồi sang hợp lực cùng đại ca cự địch. Do đó, lão càng sử dụng các chiêu thế kỳ diệu, đánh ra ồ ạt. Xung quanh vùng hai người giao đấu, gió dậy ào ào, cát bay đá chạy mù mịt, khiến ai trông thấy cũng phải ghê sợ.



Đã mấy lần Nghiêm Phi Long bị kỳ chiêu của lão quái uy hiếp, suýt rơi vào hiểm cảnh. May mà chàng đã dùng hết sức bình sinh vung kiếm liều mạng tấn công đối phương theo kiểu song phương cùng chết khiến lão quái phải vội vàng thu chiêu về hộ thân, nên mới tạm thời còn cầm cự được.



Bên này, lão quái béo lùn cũng đã mấy phen rơi vào hiểm địa. Từ khi bắt đầu cuộc chiến đến giờ, lão ta đã cố hết sức tránh tả né hữu mà không sao thoát khỏi vùng áp lực của kiếm quang chưởng ảnh do đối phương đánh ra. Nhưng cũng phải công nhận công phu né tránh của lão cũng tuyệt diệu.



Ngay lúc này, bỗng vị thủ lĩnh bọn Cẩm bào đại hán lớn tiếng quát :



- Hãy mau giải quyết thật nhanh. Có nhiều người đang đến đây.



Y vừa dứt lời, hai cẩm bào đại hán kia liền nhảy khỏi lưng ngựa xuống đất, xông thẳng vào cục trường, một người vung kiếm tấn công lão quái béo lùn, một người vung đao giải quyết lão quái gầy cao.



Chỉ nghe thấy hai tiếng rú thảm thiết vang lên cùng lúc. Rồi cả hai lão quái đều đã ngã lăn ra, máu tươi tuôn chảy lênh láng.



Thấy chiến cuộc kết thúc một cách quá ư là đột ngột, Nghiêm Phi Long đứng ngẩn người ngơ ngác hồi lâu. Chàng không sao tưởng nổi võ công của những Cẩm bào đại hán kia lại cao siêu dường ấy.



Hai lão quái nhân một thấp một cao kia võ công đã hết sức cao thâm, hạ sát bốn cao thủ của Thiên Vô Giáo dễ như trở bàn tay. Thế mà trước mặt những Cẩm bào đại hán kia, hai lão đã thất thủ một cách thật mau chóng đến không ngờ. Từ đó suy ra, võ công của bọn họ thật đáng khiếp hãi.



Lúc này, bọn Cẩm bào đại hán đã cắp hai lão quái đi về bên tuấn mã của bọn họ. Nghiêm Phi Long giờ mới chợt bừng tỉnh. Nhưng chàng còn chưa kịp lên tiếng cảm tạ thì từ xa có một toán mấy mươi người đang chạy nhanh lại.