Kiếm Động Trung Châu

Chương 54: Thiếu lâm tự quần hào tụ tập giữa đường lại gặp được người quen





Phủ đường Nhữ Châu phủ …



Trong hậu sảnh …



Một yến tiệc thịnh soạn đã được sắp bày. Thị tỳ tíu tít phụng hầu. Lưu tri phủ đích thân bồi tiếp. Sau khi Nghiêm Phi Long nhập phủ, Lưu tri phủ đã cho bày tiệc tẩy trần, tiếp đãi chàng và Thành Thế Kiệt.



Sau mấy lời khách sáo, chàng đã bảo họ Lưu :



- Đại nhân hãy đi lo liệu công việc, cứ để ta tự nhiên được rồi.



Lưu tri phủ cung kính vâng dạ, dặn dò bọn thị tỳ hầu hạ chàng thật chu đáo, rồi mới lui ra ngoài. Lúc này, trong sảnh chỉ còn lại Nghiêm Phi Long và Thành Thế Kiệt, vây quanh là bọn thị tỳ.



Thành Thế Kiệt là một trang võ lâm hiệp khách nên không muốn để bọn thị tỳ hầu hạ. Còn Nghiêm Phi Long thì cứ an nhiên để bọn họ rót nước bưng trà hay tiếp thức ăn. Chàng hưởng thụ việc hầu hạ như là chuyện bình thường. Vì thế, Thành Thế Kiệt càng tin chắc rằng chàng là một vị công tử con nhà đại quý.



Tiệc đã gần tàn, ăn uống đã no nê, Thành Thế Kiệt đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long lúc ấy đang được các mỹ nữ vây quanh hầu hạ, thở dài nói :



- Công tử địa vị tôn quý, thế mà trước nay không hề để lộ, tại hạ thất kính mất rồi.



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Tiểu sinh chỉ nhờ vào uy thế của các vị trưởng bối, chứ bản thân tiểu sinh nào có tài đức chi đâu. Sở dĩ Lưu tri phủ trọng vọng tiểu sinh thế này là do có mệnh lệnh của Dương lão quốc công đấy thôi. Sao bằng được thiếu hiệp nhất nhân nhất kiếm tạo nên danh vọng, hoàn toàn trông vào bản lĩnh chân chính của mình.



Thành Thế Kiệt nói mấy câu khiêm tốn, nhưng trong lòng rất vui vẻ, thầm nhủ vị công tử này thật dễ thân cận, chẳng như những kẻ quyền quý khác thường kiêu ngạo tự đại, xem thường người khác.



Hồi lâu, Thành Thế Kiệt lại nói :



- Công tử địa vị tôn quý, thân trọng thiên kim, sao lại còn mạo hiểm một mình dấn thân vào chốn giang hồ.



Nghiêm Phi Long nói :



- Tiểu sinh phụng mệnh đi tuần các nơi, còn mục đích thế nào, xin thứ lỗi không thể phụng cáo.



Thành Thế Kiệt nói :



- Gia thế công tử chắc phải cao sang hiển hách lắm, chẳng hay tại hạ có hân hạnh được biết hay không.



Nghiêm Phi Long khẽ mỉm cười :



- Hiện giờ tiểu sinh chưa thể phụng cáo. Có thể sau này thiếu hiệp sẽ biết.



Giữa lúc Thành Thế Kiệt còn đang tìm lời dọ hỏi thì Lưu tri phủ đã quay trở lại. Lão hướng vào Nghiêm Phi Long chắp tay cung kính nói :



- Cung bẩm công tử. Bọn người mang vác khí giới tập trung đông đảo trong thành là bọn người thuộc giới võ lâm đang trên đường đi đến Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn. Dường như bọn họ tập hợp nhau lại để mưu sự gì đấy, nhưng hạ quan chưa điều tra ra được. Tạm thời, hạ quan đã điều động quân binh kiểm soát chặt chẽ bốn mặt thành, đồng thời phái các bộ đầu luân phiên tuần tiễu khắp các nơi trong thành để giữ gìn trật tự. Nếu như có xảy ra biến cố gì, quân binh sẽ kịp thời can thiệp ngay. Còn quanh phủ đường, hạ quan đã điều quân canh phòng chặt chẽ, tuyệt đối không để bất cứ ai đến quấy rầy trong lúc công tử đang nghỉ ngơi.




Nghiêm Phi Long gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Lưu tri phủ lại nói thêm :



- Bọn người võ lâm tập hợp tại Thiếu Lâm Tự không biết có âm mưu gì, cũng không biết có định gây bất lợi cho triều đình hay không. Xin thỉnh ý công tử, hạ quan có cần phái người đến Thiếu Lâm Tự điều tra cho rõ mọi sự không ạ.



Nghiêm Phi Long đưa mắt nhìn Thành Thế Kiệt, thấy y đang chăm chú nhìn chàng, sắc diện hơi có vẻ căng thẳng, dường như có điều chi muốn nói, rồi lại thôi. Chàng thừa hiểu y muốn nói gì, và cũng không hỏi.



Ngẫm nghĩ giây lát, chàng mới nói :



- Nếu như đại nhân còn người để điều động thì cứ phái đi điều tra. Dù sao chúng ta cũng cần biết bọn họ đang định âm mưu làm chuyện gì. Cần phải tiến hành điều tra thế nào cho có lợi nhất, chắc đại nhân hiểu rõ rồi chứ.



Chàng nhìn Lưu tri phủ bằng một cái nhìn đầy ý nghĩa. Lão tri phủ là một kẻ lọc lõi quan trường nên đã hiểu ngay ý tứ của chàng. Lão mừng rỡ nói :



- Dạ dạ. Xin đa tạ công tử.



Nghiêm Phi Long lại nói :



- Ta chỉ nghỉ lại đây một đêm, sáng mai sẽ lên đường sớm.



Lưu tri phủ hỏi :



- Công tử địa vị tôn quý, sao đi ra ngoài mà không mang theo nhiều hộ vệ. Bọn người võ lâm có nhiều kẻ ngang ngược, xem thường vương pháp, chỉ sợ bọn chúng sẽ gây bất lợi cho công tử. Hay là để hạ quan điều phái quan binh theo bảo giá.



Nghiêm Phi Long đưa mắt nhìn Thành Thế Kiệt, mỉm cười nói :



- Có Thành thiếu hiệp ở bên cạnh, ta sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì đâu.



Thành Thế Kiệt cau mặt nói :



- Tại hạ võ công kém cỏi, e không đủ sức bảo vệ công tử thôi.



Giọng nói của y có vẻ lạnh lùng băng giá, cho thấy đang có điều bực bội trong lòng. Nghiêm Phi Long khẽ cười, hỏi :



-Thiếu hiệp có điều chi không bằng lòng tiểu sinh chăng.



Thành Thế Kiệt lạnh lùng nói :



- Tại hạ nào dám thế.



Nghiêm Phi Long nhìn Lưu tri phủ, nói :



- Giờ cũng đã muộn rồi, cũng đã đến lúc chúng ta phải nghỉ ngơi.



Lưu tri phủ vội nói :



- Vâng. Hạ quan đã chuẩn bị cả rồi. Mời công tử. Mời Thành thiếu hiệp.



Đoạn lão đi trước hướng dẫn hai người vào hậu phòng. Đương nhiên hai bên Nghiêm Phi Long có hai mỹ nhân dìu đỡ chàng đi.



Ngay từ sáng sớm, Lưu tri phủ đã bày tiệc linh đình, thân hành tiễn Nghiêm Phi Long thượng lộ. Rời khỏi phủ đường, chàng cùng Thành Thế Kiệt lên đường hướng thẳng đến Tung Sơn.



Đôi tuấn mã cùng song song nhịp bước. Lúc này, trên đường rất đông đúc, người ngựa chen nhau mà đi, không thể nào phóng nhanh được. Hai người đành cho tuấn mã thả bước một cách ung dung.



Nhận thấy thái độ lạnh lùng cau có trên khuôn mặt của Thành Thế Kiệt, Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Thiếu hiệp có điều chi không bằng lòng tiểu sinh chăng. Nếu thế thì thiếu hiệp cứ đánh cứ mắng, chứ đừng giữ mãi dáng vẻ lạnh lùng xa lạ như vậy nữa.



Thành Thế Kiệt quay lại nhìn Nghiêm Phi Long, đôi mày lưỡi kiếm hơi cau lại, lạnh lùng nói :



- Tại hạ nào dám thế. Nếu lỡ công tử tức giận rồi cho quan binh bắt tại hạ đem giam vào thiên lao thì khổ cho tại hạ lắm.



Nghiêm Phi Long nhăn nhó nói :



- Thiếu hiệp có giận thì xin cứ đánh mắng tiểu sinh đi, chứ đừng nói mát như thế nữa mà.



Thành Thế Kiệt trừng mắt nói :



- Ngươi bảo ta cứ việc đánh mắng ngươi.



Nghiêm Phi Long gật đầu :



- Vâng. Thiếu hiệp cứ tự nhiên động thủ. Trước đây tiểu sinh đã từng thấy có nhiều người mỗi khi tức giận điều chi, chỉ cần đánh đập quát mắng người khác một lúc là sẽ nguôi giận ngay.



Thành Thế Kiệt hừ lạnh nói :



- Chỉ có bọn quan quyền các ngươi chuyên ỷ thế hiếp người mới làm như vậy, chứ còn đối với những kẻ võ lâm áo vải như chúng ta lẽ nào lại đi lấy chuyện đánh đập người khác làm thú vui.



Rồi với giọng hòa hoãn bớt lạnh lùng hơn, y hỏi :



- Tại sao công tử lại làm thế.



Nghiêm Phi Long lộ vẻ ngơ ngác, hỏi lại :



- Ơ … Tiểu sinh đã làm điều chi sai chăng.



Thành Thế Kiệt nói :




- Sao hôm qua công tử lại cho phép lão tri phủ họ Lưu kia mở cuộc điều tra Thiếu Lâm Tự. Như thế há chẳng phải là quá đáng lắm sao.



Nghiêm Phi Long nhẹ thở ra, nói :



- Thì ra là vì chuyện này mà thiếu hiệp giận tiểu sinh. Nhưng nếu thiếu hiệp có giận thì tiểu sinh cũng đành chịu vậy chứ không thể nào không cho phép được. Nếu không, lỡ như bọn người võ lâm tụ tập tại Thiếu Lâm Tự có làm điều chi bất lợi cho triều đình, tiểu sinh sao gánh nổi trách nhiệm.



Thành Thế Kiệt hừ lạnh nói :



- Chúng ta có làm điều chi mà gọi là bất lợi cho triều đình kia chứ. Công tử làm như chúng ta họp nhau lại để âm mưu tạo phản không bằng.



Nghiêm Phi Long nói :



- Thiếu hiệp thì không. Nhưng thiếu hiệp có dám bảo đảm những người khác cũng giống như thiếu hiệp chứ.



Thành Thế Kiệt chợt ngẩn người, rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Trên đường đang hiện diện đủ mọi loại người khác nhau, nam phụ lão thiếu, chính tà ma đạo đều đủ cả. Y không thể nào biết chắc bọn họ kéo đến Tung Sơn còn có mục đích nào khác nữa không. Hồi lâu sau, y mới nói :



- Nhưng dù sao công tử cũng không nên gợi ý cho lão ta là cần phải tiến hành điều tra như thế nào cho có lợi. Như vậy thì thế nào lão ta cũng tìm cách làm khó dễ mọi người để thu lợi bất chính.



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Đó là nguyên tắc quan trường mà thôi, giống như người giang hồ có câu : có đi thì phải có lại vậy mà. Tiểu sinh đã đến làm phiền lão ta thì cũng phải tạo cho lão ta chút phương tiện xem như đền đáp lại công khó nhọc của lão.



Thành Thế Kiệt cau mày nói :



- Dù sao thì công tử cũng không nên tạo điều kiện cho lão bức hiếp lương dân. Như thế có khác gì tham quan ô lại chứ.



Nghiêm Phi Long nói :



- Bọn người võ lâm sao gọi là lương dân được. Bọn họ đều là những kẻ không nghề nghiệp, lang thang khắp nơi, chỉ chuyên gây rối loạn chứ nào đã làm được chuyện gì ích nước lợi dân.



Thành Thế Kiệt vội biện bạch :



- Nhưng khi quốc gia có biến, cũng có rất nhiều người võ lâm tùng quân dẹp loạn, trở thành những đại anh hùng danh lưu thiên cổ.



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Nhưng như thế là bọn họ đã rời bỏ cuộc sống võ lâm mà gia nhập giới quan trường rồi. Và đó cũng chỉ là những chuyện của thời đại nào đó, chứ giới võ lâm đương đại thì chỉ biết chém giết lẫn nhau để tranh danh đoạt lợi, lại còn làm hại lây đến bách tính lương thiện nữa ấy chứ.



Thành Thế Kiệt lại một phen ngẩn người không biết phải đối đáp thế nào, vì trong lời nói của Nghiêm Phi Long thật ra chẳng có chỗ nào sai cả. Đúng là người võ lâm đương đại chỉ chuyên lo tranh danh đoạt lợi, nên giới võ lâm mới hỗn loạn đến mức như hiện nay. Nhưng dù sao thì trong số hàng vạn người võ lâm cũng vẫn còn hiện diện những con người quang minh chính trực, biết nghĩ đến lợi ích của kẻ khác, chỉ tiếc là … số người đó không nhiều. Và Thành Thế Kiệt cũng không biết phải giải thích thế nào cho Nghiêm Phi Long hiểu được lẽ ấy.



Nghiêm Phi Long lại mỉm cười nói tiếp :



- Thật ra nếu thiếu hiệp không muốn để cho các vị hòa thượng ở Thiếu Lâm Tự bị bọn công sai làm khó dễ thì cũng dễ thôi. Chúng ta hãy mau đi đến đó. Chỉ cần có tiểu sinh hiện diện tại trường, bọn họ dù sao cũng không dám làm gì quá đáng.



Thành Thế Kiệt gật đầu lia lịa, nói :



- Phải đó. Vậy chúng ta hãy mau đi thôi.



Nhưng rồi y lại nhìn xung quanh, khẽ lắc đầu thở dài. Người ngựa đông nghịt thế này thì làm thế nào mà đi nhanh cho được. Thấy vẻ vừa lo lắng vừa thất vọng của y, Nghiêm Phi Long an ủi :



- Thiếu hiệp cũng không cần quá nôn nóng. Chúng ta không đi nhanh được thì bọn họ cũng thế thôi. Trừ phi là bọn họ đã xuất hành trước chúng ta. Nhưng chuyện đó chắc không có đâu.



Dòng người đông như kiến vây kín lấy hai người kỵ sĩ ở ngay giữa lộ, muốn lùi muốn tiến cũng đều khó khăn như nhau cả. Đoàn người ngựa cứ liên tục xô đẩy nhau mà tiến dần về phía trước.



Dù di chuyển một cách chậm chạp, nhưng rồi cũng đã đến được chân núi Thiếu Thất. Lúc ấy đã gần đến lúc hoàng hôn.



Thiếu Lâm Tự dần dần hiện ra trước mắt mọi người. Cổ tự mái ngói rêu phong. Cảnh chùa uy nghiêm hùng vĩ, tùng bách bát ngát xanh um, con đường độc đạo dẫn lên Thiếu Lâm Tự uốn khúc quanh co, người ngựa chen chân đông nghịt. Tất cả tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.



Nghiêm Phi Long mải mê ngắm nhìn, nói :



- Người ở đâu ra mà đông thế này. Hôm nay người kéo đến Thiếu Lâm Tự đông như trẩy hội, thật đúng là chốn thánh địa phật môn.



Thành Thế Kiệt nhếch môi cười :



- Công tử tưởng rằng bọn họ đến Thiếu Lâm Tự là để chiêm ngưỡng phật tích giống như công tử chăng.



Nghiêm Phi Long lắc đầu cười nói :



- Tuy rằng không phải như thế. Nhưng một ngôi cổ tự mà có đông người kéo đến cùng một lúc thế này thì cũng là một điều đặc biệt.



Thành Thế Kiệt hỏi :



- Công tử mới đến Thiếu Lâm Tự lần đầu chăng.



Nghiêm Phi Long khẽ gật đầu. Thành Thế Kiệt chép miệng nói :



- Chả trách công tử lại nói như vậy.



Nhìn cảnh núi rừng hùng vĩ, đình viện uy nghiêm, Nghiêm Phi Long chợt tức cảnh sinh tình, khẽ cất giọng ngâm nga :



“Đột ngột vân gian tự,



Sổ lý nhập vân phong,



U nham tàng phật tích,




Thâm sơn hà xứ chung.



Tuyền thanh yết nguy thạch,



Nhật sắc chiếu thanh tùng,



Bạc mộ không đàm khúc,



An thiền chế độc long …”



Giọng ngâm trầm ấm nhẹ nhàng, thanh âm tuy nhỏ nhưng cũng đã có rất nhiều người nghe thấy, vì những người quanh đó hầu hết đều là những nhân vật võ lâm có thính lực rất tinh tường.



Nhiều người đưa mắt nhìn chàng, tỏ ý tán thưởng. Nhưng cũng có nhiều kẻ nhếch mép cười nhạt, thầm bảo rằng một tên nho sinh văn nhược yếu đuối lại chen chân đến đây làm gì. Nhất là khi nhìn thấy thanh trường kiếm treo bên yên ngựa, bọn họ lại thêm một lần cười thầm. Khách võ lâm đâu có ai lại để khí giới ở một nơi bất tiện như thế, rồi đến lúc cấp bách cần sử dụng thì làm sao tiện tay lấy ra ngay được. Chỉ có bọn thư sinh du học mới làm vậy thôi.



Bỗng nhiên, từ phía sau cách hai người một quãng có tiếng cười sang sảng vang lên, tiếp theo là một giọng nói ồm ồm :



- Công tử đây văn tài xuất chúng, nghi biểu bất phàm, có thể cho phép lão phu kết tình thân hữu được chăng.



Nghiêm Phi Long, Thành Thế Kiệt và nhiều người khác nữa đồng quay lại nhìn. Câu nói đó là của một lão già có tướng mạo phương phi, da dẻ hồng hào, nhưng khuôn mặt hơi ửng sắc vàng, làm cho nhiều người phải sửng sốt và bắt tức cười. Lão già vừa nói vừa cố chen lên phía trước để tiến đến gần bên Nghiêm Phi Long. Mọi người thấy vậy liền vội nép mình nhường đường cho lão đi qua. Thành Thế Kiệt tức khắc đã nhận ra lão già kia là ai, vội vòng tay nói :



- Vân bá bá. Bá bá vẫn khỏe chứ. Được gặp bá bá ở đây, thật may cho tiểu điệt biết chừng nào.



Lão già chăm chú nhìn Thành Thế Kiệt, rồi hỏi :



- Ngươi là …



Thành Thế Kiệt vội nói :



- Tiểu điệt là Thành Thế Kiệt, gia phụ là Thành Đại Hồng.



Lão già chợt ồ lên một tiếng, cười nói :



- Hóa ra hiền điệt đây chính là nam tử của Thành lão đệ. Còn nhớ lần trước gặp nhau thì hiền điệt chỉ mới độ chín mười tuổi gì đấy. Thế mà giờ đây đã trở thành một trang thiếu niên hiệp khách tuấn tú oai phong rồi. Thành gia đã có người kế thừa, thật đáng mừng thay.



Quay sang Nghiêm Phi Long, Thành Thế Kiệt giới thiệu :



- Công tử. Vị này là Vân Trung Hạc lão bá, là bằng hữu chí thân của gia phụ. Trong giới võ lâm, Vân bá bá có ngoại hiệu là Kim Diện Thần Y, vì y thuật của Vân bá bá rất cao minh, và …



Trong lúc y còn đang ngập ngừng thì lão già họ Vân cười ha hả đỡ lời :



- Và vì sắc mặt màu vàng vừa kỳ quái mà lại trông rất tức cười của lão phu chứ gì. Hiền điệt định nói thế phải không.



Thành Thế Kiệt ngượng ngùng nói :



- Diện mạo mỗi người là do thiên sinh, đâu có chi gọi là kỳ quái hay tức cười. Quan trọng nhất là tư cách và phẩm hạnh. Bá bá hành y cứu người, thiên hạ ai lại không tôn kính, trọng nể.



Nghiêm Phi Long mỉm cười khẽ nói :



- Sắc diện của tiên sinh là do đã luyện một môn võ công có tính chất kim nên mới thành ra như vậy phải không.



Vân lão giật mình, trố mắt nhìn chàng. Còn Thành Thế Kiệt thì khỏi phải nói, càng lộ vẻ sửng sốt. Hồi lâu, Vân lão hỏi :



- Sao công tử lại biết thế.



Nghiêm Phi Long nói :



- Tiểu sinh đọc sách thấy có nói như thế. Cũng như những người nào luyện công phu có tính hỏa thì sắc diện đỏ hồng, và tính tình cũng trở nên nóng nảy hơn.



Vân lão gật gù khen phải, rồi lại hỏi :



- Nãy giờ lão phu vẫn chưa được biết tôn danh công tử.



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Tiểu sinh là Nghiêm Phi Long, học danh Phương Nghi, hân hạnh được diện kiến tiên sinh.



Vân lão cười nói :



- Tên đẹp, hiệu cũng đẹp. Công tử quả là người tao nhã.



Nghiêm Phi Long khẽ mỉm cười, nói vài câu khiêm tốn. Ba người lại tiếp tục đi, vừa đi vừa hàn huyên chuyện vãn.