Kiếm Động Trung Châu

Chương 63: Trước sơn môn song phương tỷ đấu vệ đạo minh thảm bại ê chề





Lại nói, sau khi đã lo chữa trị cho quần tăng, nghe Vân lão than thở rằng Nghiêm Phi Long đã cho biết trước, chỉ vì lão ra ngoài này quá muộn mới nên nông nỗi, Không Hư đại sư vội hỏi :



- Vân lão thí chủ. Nghiêm công tử bảo sao ?



Vân lão liền thuật lại những lời mà Nghiêm Phi Long đã nói lúc nãy cho quần hùng nghe. Sau đó, Không Hư đại sư tiến tới phía trước, hướng vào bọn đối phương vòng tay niệm phật hiệu, nói :



- A di đà phật. Hóa ra các vị thí chủ đây chính là cao nhân của Trường Hận Môn. Thiếu Lâm Tự với quý môn trước nay vốn không thù không oán. Cớ sao các vị thí chủ lại kéo đến tấn công bản tự.



Trong bọn đối phương có một nhân vật trẻ tuổi, chỉ mới độ chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm, hình dung cũng khá tuấn tú, vận bộ cẩm bào hoa lệ, lưng thắt đai bạc trông rất diêm dúa, nhếch mép cười nhạt, nói :



- Lão hòa thượng ngươi biết đến danh tự bản môn là cũng khá đó. Nhưng đến lúc này mà lão lại còn thốt lên câu đó chẳng phải là quá u mê sao.



Không Hư đại sư cả giận hỏi :



- Các vị muốn gì ?



Hoa phục thanh niên cười khanh khách đáp :



- Bản tòa cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Chỉ cần từ nay các ngươi tuân theo hiệu lệnh của bản môn là được rồi.



Quần hùng thảy đều sôi giận, sa sầm nét mặt. Hoa phục thanh niên ngang ngược đến thế là cùng. Không Hư đại sư cau mày nói :



- A di đà phật. Tiểu thí chủ xem bọn lão nạp là hạng người thế nào. Đến Thông Thiên, Cửu Trùng hai đại giáo phái mà còn chưa dám thốt ra những lời ngông cuồng như tiểu thí chủ đây.



Hoa phục thanh niên cười lớn :



- Có gì đâu mà lại không dám ? Cửu đại môn phái các ngươi là cái thá gì kia chứ. Nếu như bọn Thông Thiên, Cửu Trùng không phải vì bận kình chống nhau thì các ngươi đã tiêu đời từ lâu rồi.



Hồng bào lão quái cất giọng the thé tiếp lời :



- Nếu hôm nay các ngươi không chịu quy thuận thì bản môn sẽ đại khai sát giới, máu nhuộm Thiếu Lâm.



Không Hư đại sư còn chưa kịp lên tiếng đáp lời thì Nga My chưởng môn Diệu Tâm sư thái vốn là một người tính nóng như lửa, đã lớn tiếng quát :



- Tiểu tử ngông cuồng kia. Ngươi không cần phải hăm dọa vô ích. Bọn ta không sợ đâu. Bất quá thì đánh nhau một trận, đến chết là cùng chứ gì !



Cái Bang Bang chủ Hà Vĩnh Tuấn cũng trầm giọng nói :




- Trường Hận Môn các vị bất quá có hơn chục người mà dám đối địch với bọn lão phu có đến hơn nghìn, chưa chắc các vị có thể toàn mạng mà rời khỏi đây. Có lẽ rồi sẽ máu nhuộm Thiếu Lâm, nhưng là máu ai thì chưa biết.



Quần hùng Hắc Bạch lưỡng đạo hiện diện tại trường có đến mấy trăm người, tuy có vẻ ngán sợ võ công quá ư cao siêu lợi hại của Hồng bào lão quái, nhưng khi nghe Hà Vĩnh Tuấn nói thế thì hùng tâm tráng chí bất giác nổi lên. Mọi người đồng đưa tay nắm chặt vũ khí, bừng bừng khí thế, như muốn sẵn sàng động thủ.



Bọn người Trường Hận Môn thấy khí thế đối phương dâng cao cũng có vẻ lo ngại. Hoa phục thanh niên nhìn Không Hư đại sư nói :



- Phải chăng các ngươi định liên thủ quần công ?



Không Hư đại sư còn chưa kịp đáp thì Thiên Sơn chưởng môn La Thiện Hùng đã vội nói ngay :



- Có gì mà không được. Tự nhiên các người tìm đến nơi đây sinh sự thị phi, lại còn dùng thủ đoạn phóng độc ám toán của bọn Hạ Ngũ Môn đối phó với các vị đại sư của Thiếu Lâm Tự. Thế thì khi đối phó với các người bọn ta đâu cần phải giữ lề luật giang hồ. Đó gọi là ăn miếng trả miếng.



Hồng bào lão quái cười nhạt nói :



- Các người có chắc là sẽ giữ chân được lão phu hay không ? Hừ hừ. Lão phu tuy không dám nói chắc là có thể giết sạch bọn các ngươi, nhưng nếu muốn hạ thủ vài trăm tên rồi ung dung xuống núi thì không thành vấn đề.



Quần hùng nghe lão quái nói thế thì đều xanh mặt. Với thủ đoạn và võ công của lão, e rằng lời nói của lão không phải là lời hăm dọa suông. Không Hư đại sư thầm lượng định tình thế trước mắt. Đoạn đại sư lạnh lùng nói :



- Thí chủ không cần phải hăm dọa. Đã dấn thân hành tẩu giang hồ thì việc sinh tử chẳng thể tự mình định đoạt được. Nếu như bọn họ có bị thí chủ giết chết thì đó cũng là hy sinh vì đại nghĩa. Bọn lão nạp sẽ vì bọn họ mà niệm nghìn vạn lần kinh phật để siêu độ vong hồn người đã khuất.



Hà Vĩnh Tuấn cũng nói theo :



- Tuy lão có thể thoát thân được, nhưng những người cùng đi với lão sợ rằng khó toàn mạng để rời khỏi Tung Sơn.



Hoa phục thanh niên quát hỏi :



- Thế nào ? Các ngươi định giết hết bọn ta chăng. Ngông cuồng lắm. Nhưng có chắc là sẽ làm được hay không ?



Hà Vĩnh Tuấn nói :



- Lão phu cũng biết các người đều có võ công cao cường tuyệt đỉnh. Nếu đơn đả độc đấu thì chưa biết ai hơn ai. Nhưng nếu tất cả quần hùng tại đây cùng hợp lực đối phó với các người, một trăm đánh một thì … hà hà … khó nói trước lắm.



Hoa phục thanh niên sầm mặt quát lớn :



- Đố ngươi dám …



Hà Vĩnh Tuấn nói :



- Lão phu có gì mà lại không dám ?



Hồng bào lão quái bỗng cười nhạt :



- Nếu vậy thì thật là tuyệt diệu. Thạch chưởng môn có một trai. Dư chưởng môn có ba trai. Hà bang chủ có một nghĩa nữ. La chưởng môn dường như có mấy ái thiếp. Diệu Tâm sư thái còn có cả lão phụ lão mẫu. Côn Luân chưởng môn Nhất Chân Tử có một tôn tử nối dõi. Không Hư đại sư, Huyền Hạc đạo trưởng, Thiên Linh Tử không còn phụ mẫu, không có con cháu, nhưng lòng thương yêu đồ đệ cũng không phải ít. Để xem, có còn ai nữa không. Không nên sát hại lầm người tốt.



Hoa phục thanh niên nói :



- Đại thúc. Không cần lo chi chuyện đó. Dù cho có giết lầm đi nữa thì cũng chẳng sao. Chúng ta mà giết ba bốn chục người thân thích của bọn họ thì trong số đó ít ra cũng phải có mấy người đáng chết.



Hồng bào lão quái gật đầu nói :



- Môn chủ thật là cao kiến. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi.



Hồng bào lão quái vừa nhắc tới chuyện những người thân thích khiến cho quần hùng đều không khỏi sợ run. Ai cũng biết lão ta nói đây không phải là chuyện đùa. Nếu mọi người không ngăn cản được lão mà lại giết những đồng bọn của lão thì tất lão sẽ thi hành thủ đoạn tàn khốc để trả thù, mà những người thân ái nhất của bọn họ e khó lòng tránh khỏi độc thủ của lão ta. Mà xét cho kỹ, nếu như lão ta muốn rời đi thì những người hiện diện tại đây không phương nào ngăn cản nổi. Bất giác, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh cả xương sống.



Hồi lâu sau, Hà Vĩnh Tuấn mới gượng nói :



- Các hạ giết những người không liên can thì có chi là anh hùng.



Hồng bào lão quái cười lớn nói :



- Lão phu chẳng cần quan tâm đến chuyện anh hùng hay không anh hùng. Chỉ cần lão phu cảm thấy hả dạ là được.



Hà Vĩnh Tuấn nói :



- Các hạ không có thân thích bằng hữu hay sao. Các hạ giết thân bằng quyến thuộc của người khác thì người khác cũng có thể hạ thủ đoạn tương tự với các hạ.



Hồng bào lão quái nói :



- Nếu như bọn các ngươi có đủ khả năng thì cứ việc đi tìm những người thân thích, bằng hữu của lão phu mà trả thù.



Không Hư đại sư chắp tay niệm phật hiệu, nói :



- A di đà phật. Không nên giết người bừa bãi mà tổn thương đến đức hiếu sinh của trời phật. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt.



Hồng bào lão quái hắng giọng hỏi :




- Các ngươi muốn sao.



Quần hùng chợt im lặng nhìn nhau, không ai đưa ra được ý kiến gì. Nếu bảo đơn đả độc đấu một cách công bằng theo luật giang hồ thì trong bọn họ không ai có thể cầm cự được với lão quái kia. Nhưng nếu không vậy thì phải làm sao. Chẳng lẽ yêu cầu hỗn chiến. Tất cả đều ngẩn người.



Toàn trường phút chốc yên ắng như tờ.



Chờ đợi hồi lâu mà không thấy một ai lên tiếng, Hồng bào lão quái đảo mắt nhìn khắp lượt quần hùng, rồi nói :



- Muốn lão phu không khai sát giới cũng được. Đôi bên chúng ta hãy quyết đấu công bằng. Các ngươi đừng xua bọn môn hạ đệ tử võ công thấp kém ra đánh nhau kẻo uổng mạng vô ích.



Không Hư đại sư vội nói :



- Thí chủ nói phải lắm. Nhưng chúng ta sẽ quyết đấu thế nào đây.



Hồng bào lão quái nói :



- Để xem. Bọn các ngươi đây nếu không là chưởng môn, bang chủ thì chắc chắn cũng là thủ lĩnh các phe phái trong võ lâm. Được rồi. Bọn các ngươi sẽ cùng bản môn quyết đấu cho đến khi còn lại người cuối cùng thì thôi. Bên nào thua thì sẽ phải nghe theo điều kiện của bên thắng.



Không Hư đại sư hỏi :



- Đánh nhau đến khi sức cùng lực kiệt hay sao ?



Hồng bào lão quái đáp :



- Chính là thế đó. Bên các ngươi có nhân số đông hơn bản môn nhiều, rõ ràng là có lợi cho các ngươi nhiều lắm rồi còn gì.



Không Hư đại sư hỏi :



- Không còn đường nào khác hay sao ?



Hồng bào lão quái đáp :



- Không còn đường nào khác. Nếu các ngươi không chịu thì chúng ta sẽ lập tức khai diễn cuộc hỗn chiến.



Không Hư đại sư nói :



- A di đà phật. Vậy chúng ta hãy quyết định như thế đi.



Hà Vĩnh Tuấn là người cẩn thận nên hỏi xen vào :



- Nhưng nếu người thua không thể thực hành điều kiện thì sao ?



Hồng bào lão quái nói :



- Nếu như không thể thực hiện điều kiện được thì phải tự sát tại đây.



Hà Vĩnh Tuấn gật đầu nói :



- Thế cũng được. Bên các vị ai ra đấu trước ?



Hồng bào lão quái đáp gọn :



- Lão phu.



Lão quái đáp một cách hững hờ, nhưng quần hùng thảy đều chấn động. Mọi người đưa mắt nhìn nhau hội ý. Không ai dám bước ra tỷ đấu với lão quái, bởi công phu của lão ta thế nào mọi người vừa được chứng kiến. Lão ta ngoài võ công cao cường còn thiện dùng độc công rất lợi hại. Đối đầu với lão ta, chẳng người nào nắm chắc phần thắng, còn phần thua thì mười phần đã chắc cả mười.



Chờ đợi một lúc lâu, không thấy bên đối phương có ai bước ra, lão quái sốt ruột, lớn tiếng quát hỏi :



- Kẻ nào ? Mau bước ra. Đừng khiến lão phu phải nổi nóng.



Hoa phục thanh niên cười nhạt :



- Tưởng gì. Hóa ra đều chỉ là một lũ ô quy.



Quần hùng tuy có ngán sợ, nhưng lời khích bác kia quả là thậm tệ, không sao chịu được. Quần hùng liền xúm nhau lại bàn bạc tìm cách đối phó. Giữa lúc đó thì có người bước ra thật. Quần hùng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng …



Nhưng người vừa mới bước ra lại không phải là quần hùng thuộc Hắc Bạch lưỡng đạo mà là một môn nhân của Trường Hận Môn. Tuổi gã chỉ mới ba mươi, râu rậm bó cằm, tướng mạo cũng oai phong hùng tráng. Gã tiến đến trước Hồng bào lão quái khom lưng hành lễ, nói :



- Giết gà chẳng cần phải dùng đến dao to. Kính xin lão Hộ pháp cho phép thuộc hạ được đấu trận đầu.



Hồng bào lão quái nhìn gã, gật đầu nói :



- Cũng được. Lão phu chờ xem ngươi lập công.



Gã kia khom lưng cung kính vâng dạ, rồi tiến ra phía trước đứng đối diện với bọn quần hùng, cao giọng nói :




- Trong bọn các ngươi kẻ nào tình nguyện ra chịu chết đầu tiên.



Quần hùng nghe gã lên giọng ngông cuồng ngạo mạn như thế thì đều nổi giận. Với Hồng bào lão quái thì mọi người còn hơi ngán sợ, chứ với gã này thì bọn họ chẳng coi gã vào đâu. Không Trí đại sư và Diệu Tâm sư thái là hai nhân vật nóng tính nhất trong bọn, liền hăm hở bước ra tranh phần tỷ đấu.



Thấy cả hai song song bước ra, tranh nhau giành quyền tỷ đấu, không ai chịu nhường ai, thậm chí còn lớn tiếng tranh cãi, gã môn nhân Trường Hận Môn liền ngửa cổ cười dài, ngạo mạn nói :



- Hai ngươi đừng tranh cãi nữa mà mất thời gian. Thôi thì cùng lên cả đi. Ta chấp cả hai người các ngươi đó.



Nghe gã ta nói với giọng ngông cuồng kiêu ngạo đó, cả Không Trí đại sư và Diệu Tâm sư thái đều nóng mặt, những muốn xông tới động thủ cho gã một bài học. Nhưng chẳng lẽ cả hai người họ lại liên thủ quyết đấu với gã ta. Thế thì còn gì là danh dự của hai người nữa chứ.



Hai người đánh một. Nếu thắng thì cũng bị chê cười là thị chúng hiếp cô. Còn như nếu bại thì chẳng những làm mất uy danh mấy trăm năm của bản phái, mà sau này cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp mặt người trong thiên hạ nữa. Do đó mà cả hai vẫn còn lưỡng lự, chưa xông vào động thủ.



Tình thế đã như vậy, cuối cùng Diệu Tâm sư thái nghĩ mình là phận nữ lưu, lại là người xuất gia, không tiện động thủ động cước với gã kia, liền lùi trở lại, nhường đấu trường cho Không Trí đại sư.



Không Trí đại sư tiến ra đến trước gã môn nhân Trường Hận Môn, đứng cách gã chừng hơn trượng, chắp tay nói :



- Bần tăng muốn được thỉnh giáo cao chiêu của thí chủ.



Gã kia cố ý dương oai diễu võ, liền quát lớn một tiếng :



- Tốt lắm. Tiếp chiêu.



Thanh âm chưa dứt thì gã đã tức khắc động thân nhảy lên thật cao và nhẹ nhàng trầm mình xuống trước Không Trí đại sư, hữu thủ đánh ra một quyền, nhằm thẳng đỉnh đầu của đại sư mà giáng thật mạnh xuống. Thế võ đã hết sức thâm độc, lại tung ra một cách bất ngờ nên càng trở nên nguy hiểm. Quần hùng nhiều người bật lên những tiếng “úi chà”, “chao ôi” …



Ngờ đâu, công phu của Không Trí đại sư cũng rất tinh diệu. Chỉ thấy đại sư khẽ nghiêng đầu sang trái một chút, nửa người ngả về phía sau, thế quyền của đối phương đã trệch mục tiêu, đánh vào khoảng không.



Rồi để ăn miếng trả miếng, chẳng để cho đối phương kịp hạ thân xuống đất, đại sư đã múa tít song chưởng, sử dụng pho Ban Nhược Thần Công đánh ra tới tấp như cuồng phong bạo vũ, chưởng ảnh phủ trùm một vùng rộng lớn, chẳng để hở ra một khoảng trống nào để đối phương có thể buông mình xuống.



Gã kia vẫn còn đang lơ lửng trên không, trông thấy chưởng kình của đối phương bất thần ập tới, khí thế mạnh mẽ vô cùng thì giật mình kinh hãi. Nhưng gã cũng là một tay hảo thủ. Lâm nguy bất loạn. Gã vội vàng cử song cước đá thật mạnh vào ngay giữa bóng chưởng của đối phương.



Chỉ thấy quyền cước chạm nhau, đánh tung bụi cát mù mịt, rồi thân hình gã môn nhân Trường Hận Môn bay vút lên cao, sau đó nhẹ nhàng hạ thân xuống phía sau cách xa mấy trượng. Những người quan chiến thấy cách ứng phó của gã quá tuyệt diệu, bất giác lớn tiếng hoan hô.



Vừa rồi, gã kia đã nhân đà va chạm giữa quyền cước song phương mà nương theo sức phản chấn, lộn người về phía sau, thoát khỏi sự uy hiếp của song chưởng do Không Trí đại sư liên tiếp tung ra. Cách xử lý tình huống của gã thật tuyệt diệu, đáng danh cao thủ. Quần hùng tuy đối với gã không mấy thiện cảm nhưng cũng không thể nhịn được mà bật lên những tiếng hoan hô.



Vừa hạ thân xuống đất, gã đã gầm lên một tiếng thật lớn, rồi lại xông vào trường đấu. Gã phóng chưởng ra chiêu tấn công tới tấp mà không hề lo phòng thủ môn hộ. Theo lý thì Không Trí đại sư có thể nhân sơ hở của gã mà công vào, giành phần thắng. Nhưng những thế đánh của gã lại vô cùng mãnh liệt, chiêu thức tinh kỳ, cường lực hùng mạnh khôn tả khiến cho Không Trí đại sư phải liên tục ngăn tả chống hữu rất là mệt nhọc, chẳng còn cơ hội để phản kích lấy nửa chiêu.



Gã kia đánh ra hơn hai mươi chiêu, đã đẩy lùi Không Trí đại sư về phía sau hơn trượng. Quần hùng thầm lo lắng. Nhưng đã giao ước từ trước, đây là cuộc quyết đấu công bằng, bọn họ thấy Không Trí đại sư nguy đến nơi mà không thể nào nhảy vào tiếp trợ đại sư được. Chỉ còn cách duy nhất thoát ra khỏi cuộc chiến là đại sư tuyên bố thua trận, nhưng với tính cách của đại sư thì đời nào chịu thế.



Bỗng nghe gã kia quát lớn một tiếng, tung ra một chưởng trúng ngay vai tả Không Trí đại sư. Đại sư miệng hộc ra một búng máu, thân hình loạng choạng, rồi ngồi phệt ngay xuống giữa trường đấu. Còn gã kia sau khi đắc thủ đã không tấn công nữa mà ngửa cổ cười dài.



Không Trí đại sư đã đại bại. Nhưng may mà vẫn còn giữ được tính mạng. Hai tăng nhân Thiếu Lâm vội vàng chạy ra dìu đỡ đại sư đưa vào khu hậu viện để Vân lão xem xét thương thế, liệu đường chữa trị.



Về phần gã môn nhân Trường Hận Môn, sau khi cả cười tự đắc một hồi, gã lại nhìn vào đám quần hùng cao giọng hỏi :



- Các ngươi còn ai muốn xuất chiến nữa không.



Điểm Thương chưởng môn Kim Long Đao Dư Bằng liền tiến ra ứng chiến. Thanh Kim Đao của y vũ lộng như con rồng vàng, lấp lánh kim quang, bảo thủ môn hộ rất nghiêm nhặt. Nhưng võ công của y cũng chỉ xấp xỉ Không Trí đại sư. Và chưa đầy ba mươi chiêu, y đã bị đánh bại.



Tiếp đến là chưởng môn Không Động Long Quyền Phong Vân Thạch Vũ, chưởng môn Nga My Diệu Tâm sư thái, chưởng môn Thanh Thành Thiên Linh Tử, Thiếu Lâm Đạt Ma Viện Không Từ đại sư đều lần lượt bị đánh bại.



Gã kia đã đánh liên tiếp sáu trận toàn thắng, ngạo khí ngút trời, không chịu nghỉ tay dưỡng sức, tiếp tục thách thức quần hùng động thủ. Lần này, đến lượt một trong Võ lâm Tứ đại Hiền nhân, Kim Lăng Vưu Tử Thanh xuất thủ.



Song phương tiến ra giữa cục trường, bắt đầu cuộc giao đấu. Vưu Tử Thanh mấy mươi năm ẩn cư nhưng vẫn không bỏ phế việc tập luyện, mỗi ngày ngoài việc luyện khí hành công thì không hề bị phân tâm lo chuyện thiên hạ, do vậy mà công phu hết sức cao cường, khác hẳn những kẻ suốt ngày chạy chọt chuyện võ lâm.



Họ Vưu hết sức bình sinh giao đấu kịch liệt với gã kia, trải qua hơn ba mươi chiêu mà sức vẫn cầm đồng, dù gã đã bị hao phí khá nhiều chân lực trong các trận giao đấu trước đó. Sau cùng, họ Vưu phải dùng đến bản môn tuyệt kỹ trong Quy Nguyên Bảo Lục là pho kỳ học của Côn Luân, cả chưởng môn Nhất Chân Tử cũng chưa luyện thành, mới có thể thủ thắng được nửa chiêu, mà thắng lợi này của họ Vưu có thể nói phần lớn chính là nhờ may mắn.



Gã kia đã bị đánh bại, tuy chưa thọ thương nhưng cũng không thể tiếp tục giao đấu nữa. Bên Trường Hận Môn phải cử người khác ra tái đấu. Người này so với gã kia võ công còn cao cường hơn nên rồi Vưu Tử Thanh lại thọ trọng thương và thất bại. Tiếp đó, mấy lão hữu của họ Vưu là Tần Sĩ Đình, Trúc Thanh Sơn, Hứa Thi Đường lần lượt tiến ra thay, và tất cả đều thảm bại.



Song phương tiếp tục quyết đấu suốt cả buổi chiều, rồi suốt cả buổi tối hôm đó. Các cuộc long tranh hổ đấu giữa hai phe diễn ra vô cùng kịch liệt. Phe Vệ Đạo Minh, tức quần hùng Hắc Bạch lưỡng đạo, đã phải trải qua rất nhiều những cuộc khổ chiến, đều phải tận sức bình sinh, thậm chí cả liều mạng quyết đấu, nhưng rồi hầu hết đều nhận lãnh thất bại thê thảm.



Tình hình vô cùng bi đát …