Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 59: Ngoại truyện Thiếu niên luyện kiếm



Hơn hai mươi năm trước, Trần Huyền năm tuổi.

Hoặc là phải nói, Trần Nhị Cẩu năm tuổi.

Năm đó, thiên hạ coi như gió êm sóng lặng.

"Nhị Cẩu, ngươi nói ngươi muốn luyện kiếm?"

Nam nhân bưng bát mì ngồi xổm ở cửa, ăn hai miếng mì mới liếc mắt nhìn con trai một cái.

Năm tuổi Trần Huyền đứng ở cửa, nhìn về phía xa đang ngủ ở dưới tàng cây nghèo túng kiếm khách.

"Cha, con đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi con là Trần Huyền."

"Tiểu thí hài học người lớn buộc tóc, nói chuyện cũng giống người lớn."

"Tự mình ra mặt đi."

Hán tử đứng dậy, hướng Trần Huyền mông tới một cước, tiếp theo đứng dậy vào nhà.

Trần Huyền xoa mông rồi đi về phía kiếm khách.

"Tiên sinh là kiếm khách sao?"

Trần Huyền trực tiếp hỏi.

Hắn mặc quần áo đầy vết thủng, tay cầm kiếm, nằm co ro, vẫn không hề để ý đến Trần Huyền.

Trần Huyền suy nghĩ một chút, về nhà bưng tới một chén mì.

Yết hầu kiếm khách giật giật, mở mắt, nhìn về phía Trần Huyền.

"Con mẹ nó ngươi muốn làm cái gì?"

Trần Huyền cười cười bưng bát mì nóng hôi hổi.

"Ta muốn luyện kiếm."

Kiếm khách lắc đầu.

"Luyện kiếm không phải là chuyện tốt."

"C·hết cũng không phải là chuyện tốt." Trần Huyền đáp.

Kiếm khách ngẩn người.

Hắn đối với thân thể Trần Huyền đánh giá từ trên xuống dưới, hồi lâu mới mở miệng.

"Ngươi nuôi cơm, ta dạy kiếm."

Kể từ ngày đó, Trần Huyền trở thành một tên kiếm khách.

……

"Ngươi là kiếm khách bẩm sinh, ta không còn gì để dạy nữa."

Kiếm khách lang thang nằm dưới gốc cây hơi thở yếu dần, đó là những lời cuối cùng hắn nói với Trần Huyền.

Trần Huyền vẫn như cũ ngày qua ngày rút kiếm, vung kiếm.

Cho đến khi rơi vào bình cảnh.

Năm ấy mười hai tuổi, hắn độc bộ độc hành, vấn kiếm danh sư.

Hắn đã đi khắp Thất Đại Đô Thành.

Ở một thung lũng nào đó của nước Tần, một lão nhân lắc đầu nhìn hắn.

"Ngươi là kiếm khách trời sinh, đáng tiếc tâm không đủ ác."

Trần Huyền ôm kiếm rời đi.

Một tòa kiếm quán của Triệu quốc, nam tử trung niên mặc hoa phục nhìn kiếm trên tay mình bị Trần Huyền chém gãy.

"Ngươi là kiếm khách bẩm sinh, không nên bị cảm tình trói buộc."

Trần Huyền ôm kiếm rời đi.

Trong một mảnh đầm lầy của Sở quốc, có một tòa nhà gỗ, trong phòng truyền ra một giọng nói dịu dàng.

"Ngươi là kiếm khách trời sinh, nên lưu danh sử sách mới đúng."

Trần Huyền do dự một lát, ôm kiếm rời đi.

Hầu như tất cả các lão sư dạy kiếm thuật đều nói rằng hắn là một kiếm khách bẩm sinh.

Tất nhiên, tất cả cũng đều cho rằng Trần Huyền quá mềm lòng.

Mười bốn tuổi, Trần Huyền về tới Tần quốc cố hương, mỗi ngày rút kiếm luyện kiếm.

Trần Huyền vốn không nghĩ tòng quân, thẳng đến cha hắn sắp phải đi lao dịch, hắn mới nói :

"Cha, chờ con trở về."

Thiếu niên ôm kiếm, lại rời khỏi cố hương.

……

Đại doanh quân Tần.

"Nhị Cẩu ca, ta là Hắc Oa."

Trên giường cỏ tranh, thiếu niên ngăm đen thấp hơn Trần Huyền một cái đầu nói với hắn như vậy.

Trần Huyền ôm trán.

"Đều nói cho Bách phu trưởng không nên dựa theo tên trong quân thư điểm danh."

Hắc Oa cười hắc hắc.

"Nhị Cẩu ca, mọi người đều nói ngươi là cao thủ, đi theo ngươi là tốt nhất."

Trần Huyền vỗ đầu hắn.

"Gọi ta là Trần đại ca, nếu không miễn bàn."

Hắc Oa cười hắc hắc.

"Được rồi, Nhị Cẩu ca."

Trần Huyền lại cho hắn một cái tát, vội vàng mặc áo giáp của mình.

Quân Tần vây thành trì này bảy ngày, hôm nay rốt cục muốn công thành.

Không biết mất bao nhiêu mạng người, quân Tần lúc này mới dựng xong thang lên thành.

Trong một hồi tiếng hô g·iết, Trần Huyền nắm kiếm bắt đầu leo lên thang thành.

Hắc Oa gắt gao đi theo phía sau hắn, đầu đều sắp dựa sát vào lưng của hắn.

Mưa tên bắn xuống phía dưới.

Trần Huyền tay trái nắm cái thang, tay phải vung kiếm, nhanh chóng leo lên trên, mắt thấy sắp leo lên tường thành.

Một mùi h·ôi t·hối ập tới.

Trần Huyền ngẩng đầu, một thùng nước phân vàng xanh đan xen đổ xuống.

Cả người hắn và Hắc Oa đều b·ị b·ắn tung tóe.

Cuối cùng cũng trèo lên tường thành.

Người Hàn và người Tần trà trộn vào một chỗ, tất cả mọi người đều hô đánh hô g·iết.

Trần Huyền cùng lưỡi kiếm đều nhầy nhụa phân và nước tiểu, ở thời đại này, bị kiếm như vậy làm b·ị t·hương, hơn phân nửa là sống không được.

Trần Huyền mặt không chút thay đổi vung kiếm, một kiếm lại một kiếm, đến chạng vạng tối, những ai trên tường thành không mặc hắc giáp của quân Tần đều ngã xuống.

Về phần Hắc Oa, cả trận chiến đấu hắn vẫn luôn bổ đao kết liễu, không phí sức lực gì.

"Mẹ nó, nghe nói trong tả doanh có một cao thủ, hôm nay cuối cùng cũng gặp được."

Lão binh cụt tay tựa vào tường thành, cười nhìn về phía Trần Huyền.

Trần Huyền nhìn bờ vai chảy máu không ngừng của hắn.

"Trong loạn thế này, cao thủ lợi hại hơn nữa cũng có ích gì đâu?"

Lão binh cười cười.

"Ít nhất không cần lo lắng người thân c·hết mà không báo thù được."

Trần Huyền trầm mặc không nói.

……

Tần vương ngồi ở trên đài, nghi hoặc nhìn về phía dưới đài chậu lớn.

Trong chậu đồng đầy nước sạch, trong nước có cá, cá còn đang bơi.

Sau mười hơi thở, con cá đã không nhúc nhích.

Nước trong hóa thành máu loãng màu đỏ tươi, cá vốn hoàn hảo đã chia lìa cốt nhục.

"Kiếm thuật của ngươi thật sự xuất thần nhập hóa."

Tần Vương mặt mang ý cười, chỉ là tay trái ấn kiếm càng chặt hơn.

Trần Huyền đứng ở dưới đài, khẽ lắc đầu.

"Thảo dân từng nghe qua một truyền thuyết, từng có một đao khách, đao của hắn cực kỳ nhanh, sau đó hắn thành một đầu bếp, sở trường của hắn là làm cá."

Tần vương nghiêng người về phía trước, hưng thú nghe.

"Đầu bếp ném con cá lên, vung dao trăm lần. Khi cá rơi xuống nước, lại hoàn hảo không tổn hao gì, còn có thể tiếp tục bơi, cho đến khi đũa đụng tới thịt cá, nó mới có thể thật sự c·hết đi."

Trần Huyền nói.

Tần vương như có điều suy nghĩ.

"Thật ra con cá đ·ã c·hết, chỉ là dao quá nhanh, nó cho rằng mình còn sống, cho nên tiếp tục bơi."

"Cảnh giới như thế mới có thể xưng là xuất thần nhập hóa."

Trần Huyền khom người.

Tần Vương gật đầu, lại lắc đầu.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thống lĩnh Cấm quân trong cung quả nhân."

Trần Huyền cúi đầu, đưa trường kiếm cho thái giám, lại từng bước rời khỏi thiên điện.

……

Thanh kiếm của Trần Huyền đâm vào ngực Tần Vương nhưng chính hắn cũng b·ị đ·ánh bay ra ngoài.

Kiếm khách nghèo túng, danh sư bảy nước, còn có Hắc Oa ngày xưa, thậm chí là lão phụ lão mẫu của hắn.

Lời nói của những người này thì thầm bên tai hắn.

"Ngươi muốn luyện kiếm?"

"Ngươi là một kiếm khách bẩm sinh."

"Ngươi là cao thủ mạnh nhất trong doanh!"

"Đáng tiếc ngươi quá yếu mềm, dễ động lòng trắc ẩn."

Trần Huyền trong nháy mắt đứng lên cười cười, đáng tiếc không ai nhìn thấy.

Đúng vậy, tâm của ta quả thật không cứng rắn.

Trần Huyền thầm nghĩ.

Nhưng vậy thì sao?

Phải, vậy thì sao chứ.

Kiếm có sắc bén hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là kiếm mà thôi.

Nếu chỉ vì luyện kiếm mà luyện kiếm thì cuối cùng cũng sẽ bị kiếm làm tổn thương.

Ta cầm kiếm, mũi kiếm hướng về đâu chỉ có thể do chính ta quyết định.

Trần Huyền mỉm cười, đi tới trước mặt Tần Vương.

"Đại vương, ta tới cầu tình."

Đây là một kết thúc, cũng là khởi điểm.

Là nơi tốt nhất để bắt đầu...