Trần Huyền ngồi ở bên giường, mượn nắng sớm lẳng lặng nhìn khuôn mặt của một người thiếu nữ.
Đôi khi, hắn sẽ có chút hoảng hốt.
Hắn là một người rất s·ợ c·hết, vì sống sót, hắn luyện kiếm rất nhiều năm.
Có nữ nhân cũng không trở ngại hắn luyện kiếm nhưng có nữ nhân liền sẽ có nhược điểm.
Bất quá, lúc này Trần Huyền đã không quan tâm.
"Mục cô nương..."
Trần Huyền cúi đầu, mỉm cười nhìn thiếu nữ đang ngủ say.
……
Mục cô nương bắt đầu thích hắn từ khi nào?
Có đôi khi nàng cũng nghĩ đến vấn đề này nhưng lại không tìm được đáp án chính xác.
Có lẽ là lần đầu gặp gỡ dưới chân núi Trường Bạch?
Có lẽ là khi hắn dạy nàng luyện kiếm?
Mục cô nương nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.
……
Rất nhiều năm trước, Trần Huyền còn là một thiếu niên.
"Nhị Cẩu à, ngươi sớm ngày tòng quân, trở về thì nhanh chóng thành thân, mẹ ngươi còn đang chờ ôm cháu."
Bên cạnh tường đất, hán tử nói với Trần Huyền như vậy.
Trần Huyền không để ý tới lão cha, mặt không chút thay đổi vung kiếm.
Hắn không thích bị người ta gọi là Nhị Cẩu, cho dù người này là cha hắn, hắn cũng không thích nữ nhân, đương nhiên, hắn quyết định không thích nam nhân là được.
Trần Huyền không muốn làm mất hứng của cha, vì thế mở miệng cho có lệ.
"Gặp được người thích hợp rồi nói sau."
Hán tử chưa từ bỏ ý định.
"Thằng nhóc, cái gì gọi là thích hợp? Chờ ngươi tìm được người thích hợp, quan tài của ta và mẹ ngươi đều nát bấy."
Trần Huyền bất đắc dĩ thu kiếm.
"Gia thế không thể quá tốt, tính tình không thể quá cứng rắn, bộ dạng không thể quá xấu, một điểm quan trọng nhất, đừng cản trở ta luyện kiếm."
Hán tử một cước đạp vào Trần Huyền Mông.
"CMN! Luyện cái gì kiếm!"
Trần Huyền xoa xoa mông, tiếp tục luyện kiếm.
"Đợi đến ngày không ai g·iết được ta nữa, ta nhất định phải cưới một bà nương thật mắn đẻ."
"Lúc đó, con của ta hẳn là sẽ biết sống sót là điều tốt đẹp đến nhường nào a..."
Trần Huyền thầm nghĩ.
……
Rất nhiều năm trước, Mục cô nương còn là một cô bé.
"Niệm Từ, sau này ngươi muốn tìm một phu quân như thế nào?"
Dương Thiết Tâm ngồi trên ghế, ôm một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài.
"Ừ, để ta nghĩ xem...... Tất nhiên là phải tuấn tú rồi!"
Tiểu cô nương từ trong lòng Dương Thiết Tâm nhảy xuống, sôi nổi chạy ra ngoài chơi.
Dương Thiết Tâm cười lắc đầu.
Sau đó, tiểu cô nương biến thành Mục cô nương.
"Niệm Từ, ngươi cũng đã đến tuổi thành thân rồi."
Dương Thiết Tâm vẻ mặt tiều tuỵ nói với Mục cô nương như vậy.
Mục Niệm Từ nghe vậy ngẩn ra, nhìn tóc mai hoa râm của Dương Thiết Tâm, cười lắc đầu.
"Niệm Từ không muốn thành thân......"
Nàng bưng chậu lên, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nước sông trong vắt, Mục Niệm Từ nhìn khuôn mặt trắng nõn mơ hồ trên mặt nước, thì thào tự nói.
"Nếu như, ý ta là nếu như..."
"Nếu như thành thân, phu quân của ta nhất định phải là một người thiện tâm giống như cha..."
……
Sau đó, Trần Huyền và Mục cô nương gặp nhau dưới chân núi Trường Bạch.
"Thiếu nữ này có vẻ sẽ rất mắn đẻ..."
Trần Huyền nhìn nhìn Mục Niệm Từ, trong lòng đúng là xuất hiện một ý niệm cổ quái như vậy.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Trần Huyền ở trong lòng cho mình một cái tát, sau đó lại vô ý thức đưa mắt nhìn bờ eo thon cùng cặp mông căng tròn của cô nương kia.
"Tên bại hoại, ngươi nhìn gì đấy?"
Trần Huyền chột dạ đáp :
"Có một số sai lầm trong bộ pháp của ngươi..."
Khi đó Mục Niệm Từ vừa bực mình vừa buồn cười.
Nàng chỉ coi Trần Huyền là một tên bại hoại vẻ ngoài không tệ.
Cho đến khi Trần Huyền mấy lần đánh bại nàng, nàng mới tin lý do thoái thác của hắn.
Trần Huyền chính mình cũng không có phát hiện, lúc này hắn dĩ nhiên không còn là trong lòng không nữ nhân, vô tình kiếm khách nữa.
Tuy rằng hắn cho tới bây giờ cũng không tính là vô tình.
Ngày thứ hai, Trần Huyền gọi Mục Niệm Từ ra ngoài thành học kiếm.
Trần Huyền mặc áo trắng, ung dung múa kiếm.
Mục cô nương nhìn đến kinh ngạc xuất thần.
"Tên bại hoại này dáng dấp cũng rất đẹp mắt."
Mục Niệm Từ nghĩ như vậy, đôi lúc lại ngẩn người nhìn hắn, học kiếm vô cùng chậm chạp.
Trần Huyền chỉ có thể nhẫn nại dạy dỗ.
Quách Tĩnh từng bị Trần Huyền dùng mộc kiếm đánh đến cả người xanh tím.
Trên đời này không có nhất kiến chung tình nhưng sẽ luôn có người làm cho ngươi lần đầu gặp liền an tâm.
Trần Huyền tựa hồ nhận ra bản thân mình dần trở nên không thích hợp, không còn là chính mình nữa, vì vậy suốt đêm chạy trốn.
Khi gặp lại, đã là Trung Đô ba năm sau.
Ngày đó, hắn quả thật có chút ghen.
Cũng có chút nổi giận.
Cho nên hắn lên võ đài luận võ chiêu thân, nhanh chóng đánh bại Hoàn Nhan Khang.
Hắn thay đổi hình dáng và ngoại hình nhưng Mục Niệm Từ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Đạo kiếm khí kia từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Mục Niệm Từ.
Trần Huyền lại biến mất khỏi tầm mắt Mục cô nương.
Bất quá rất nhanh, hai người lại gặp mặt.
Mục Niệm Từ bị trói trên ghế, nàng ra sức giãy dụa mấy canh giờ, gần như tuyệt vọng.
Đúng lúc này, người kia rốt cục xuất hiện.
"Mục cô nương, trên mặt đất đều là nước trà, rất lạnh..."
Bắt đầu từ một khắc kia, Mục cô nương biết, nàng đã tìm được lang quân như ý của đời mình.
……
Trần Huyền không hiểu nhiều về phụ nữ.
Hắn cũng không hiểu lắm về tình cảm.
Chỉ là hắn thích câu nói kia.
"Những ngày qua ngươi đã đi đâu?"
Mục Niệm Từ lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Trần Huyền cúi đầu, nhấc ấm trà lên rót cho mình một ly nước.
Lời này đúng là để hắn có một loại ảo giác trở về nhà.
Có lẽ cũng không phải là ảo giác.
Trần Huyền ngẩng đầu lên.
"Đó là một câu chuyện dài."
Mục Niệm Từ nhìn chằm chằm chén trà trong tay hắn.
"Vậy thì nói ngắn gọn đi."
Trần Huyền đúng là cảm thấy có chút đuối lý.
Cũng kể từ đó, Trần Huyền quyết định thành thân với nàng.
……
Kỳ thật, sau khi Hoa Sơn Luận Kiếm kết thúc, Trần Huyền liền có thể đi tiếp theo một cái thế giới.
Nhưng lần này hắn không muốn rời đi.
Tân hôn ngày thứ hai, hắn vụng về giúp Mục cô nương tô son môi, họa lông mi.
"Phu quân, người đi luyện kiếm đi, Niệm Từ tự vẽ là được."
Mục Niệm Từ nhẹ nhàng cười.
Trần Huyền ngẩn ngơ, lúc này mới đi ra ngoài phòng.
Năm thứ hai, kiếm khí của Trần Huyền đã có một trượng.
Hôm đó, hắn đem Long Uyên bỏ vào vỏ, suốt một ngày cũng không chạm vào nó.
Mục Niệm Từ có chút kỳ quái nhìn Trần Huyền.
"Phu quân, sao hôm nay không luyện kiếm?"
Trần Huyền cười cười nhưng không nói gì.
Hắn nhận ra thế giới này đã mơ hồ bài xích hắn.
Hắn và Mục Niệm Từ cứ như vậy sống một năm không có kiếm.
Thành thân được một năm.
Mục Niệm Từ ôm eo Trần Huyền, lẳng lặng nằm nghiêng trên giường.
"Phu quân, vì sao ta vẫn luôn mang thai không được?"
Trần Huyền nghe vậy ngẩn ra, dựa mặt lên trán nàng.
"Không có việc gì, rồi sẽ có."
Mục Niệm Từ buông lỏng tay ôm vòng eo hắn ra, nàng ngồi dậy, hai tay nâng mặt Trần Huyền.
"Phu quân, nói cho ta biết."
Giọng nói của nàng rất dịu dàng.
Sắc mặt Trần Huyền phức tạp.
"Có lẽ là do ta đã không còn thuộc về thế giới này nữa."
Trần Huyền nhìn Mục Niệm Từ cười cười.
Mục Niệm Từ đưa tay lau vài giọt lệ ươn ướt trên khoé mắt đã hơi đỏ của hắn.
"Đi luyện kiếm."
Nàng nhẹ giọng nói.
Trần Huyền đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo, hắn đi tới bên tường, cầm lấy Long Uyên đã một năm không có đụng qua.
"Ta sẽ trở về."
Trần Huyền cầm kiếm đi ra cửa, một năm sau, hắn lại rút kiếm ra.
Kiếm khí tung hoành năm trượng.
……
Một buổi sáng bốn năm sau.
Trần Huyền tỉnh dậy sớm.
Hắn lặng lẽ đứng dậy, đi tới trên vách núi rút kiếm.
Trời vừa sáng, Mục Niệm Từ ôm quần áo đi ra.
Trần Huyền quay đầu lại cười cười, xoay người lại rút một kiếm.
Kiếm khí tung hoành suốt mười trượng.
Trần Huyền trầm mặc một lát, tiếp tục rút kiếm.
"Ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Trần Huyền nói như vậy, hắn đi vào phòng.
Mục Niệm Từ ngẩn người, không cẩn thận đâm rách ngón tay.