Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 88: Luyện đan thuật



Đêm khuya, Trần Huyền lại không ngồi thiền luyện công như thường ngày.

Hắn đứng bên cửa sổ, ôm một quyển sách cũ nát ố vàng đi tới đi lui.

"Bão Phác Tử? Thuật Ngoại Đan......"

Trần Huyền từng ở trong thế giới Xạ Điêu thấy được Toàn Chân Đạo Tàng, bên trong đạo thư phần lớn đều nói về thuật Nội Đan.

Nhưng Bão Phác Tử của Cát Hồng lại khác, nhất là nội thiên, nội lý trình bày cặn kẽ phương pháp tu hành Ngoại Đan.

Trần Huyền cũng từng nhìn thấy Bão Phác Tử trong góc Toàn Chân Đạo Tàng, nhưng khi đó nội dung đạo thư nhìn thấy khác rất lớn so với quyển sách trong tay hắn.

Có thêm một loại phương pháp luyện hỏa.

Trần Huyền cẩn thận lật xem Bão Phác Tử vốn không biết từ thế giới nào câu được này, ở trong một thiên Kim Đan phát hiện một loại pháp môn lấy khí luyện đan hỏa.

Mà pháp môn này, là phương pháp luyện đan hắn gặp qua trước đây thiếu hụt.

"Xem ra đây chính là chỗ khác nhau giữa Chân Đan và Giả Đan."

Trần Huyền thì thào tự nói.

Trần Huyền trở lại tháp, khoanh chân ngồi xuống, thử ôm pháp môn vận công mà Phác Tử ghi lại, dẫn dắt chân khí Đại Hoàng Đình tới ngực, mặc niệm pháp quyết trong sách, ngực đúng là sinh ra một đám hỏa diễm vàng óng ánh.

Đám kim diễm này không có phân chia nội diễm ngoại diễm, hơn nữa Trần Huyền cũng không sinh ra cảm giác cháy bỏng, hắn thử dùng chân khí dẫn đám hỏa diễm này theo Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh trong tay ra.

Ngọn lửa màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay trái của Trần Huyền, Trần Huyền suy nghĩ một lát, dùng tay phải cởi hồ lô bên hông xuống, lấy chân khí dẫn ra một bó linh tửu lớn, treo ở trên đan hỏa.

Linh tửu trong suốt không màu, đan hỏa thiêu đốt, linh tửu dần dần hóa thành một đoàn, không ngừng bốc lên bạch khí, một khắc sau, linh tửu dĩ nhiên biến mất không thấy, thay vào đó là một viên đan hoàn to bằng mắt cá.

Trần Huyền thu liễm đan hỏa, đặt đan hoàn vào lòng bàn tay.

Đan hoàn toàn trắng noãn, trên đó mơ hồ có thể thấy được vân văn, Trần Huyền suy nghĩ một chút, từ trong kim vân dẫn dắt ra một tia khí vận, dung nhập vào trong đan hoàn.

Không lâu sau, vân văn dần dần biến thành kim văn.

"Hẳn là độc không c·hết người đi?"

Trần Huyền nhìn chằm chằm viên đan hoàn này hồi lâu, lúc này mới ném nó vào trong miệng.



Một cỗ tư vị ngọt ngào quanh quẩn đầu lưỡi, đan hoàn hóa thành linh dịch không màu, theo cổ họng chảy xuống.

Trần Huyền nhắm mắt nhìn trong, chỉ thấy trong đan điền liên trì, một cỗ thanh tuyền róc rách chảy vào, trong liên trì đúng là tái sinh một đóa kim liên.

Mi tâm Trần Huyền xuất hiện thêm một đạo hoa văn dọc màu tím, đây là dị tượng ban đầu của Đại Hoàng Đình.

Năm đóa kim liên lay động trong đan điền, một đóa ở giữa nở rực rỡ nhất, dưới đóa kim liên này thậm chí còn có một đoạn củ sen, thẳng đến chỗ sâu trong hồ sen.

Củ sen này chính là kiếm khí của Lữ Tổ mà Trần Huyền tìm được trong Toàn Chân Tàng Kinh Động.

Ngày thường, tia kiếm khí này giống như héo rũ, không nhúc nhích chút nào, lúc này bốn đóa kim liên còn lại kiệt lực hấp thu linh khí, chỉ có một đóa kiếm khí này không nhúc nhích.

Trần Huyền lạnh nhạt mở mắt, trong mắt một tia tử ý biến mất.

"Hoàng Đình Kim Đan, hỗ trợ lẫn nhau."

Trong Bão Phác Tử có rất nhiều đan dược được ghi lại, ngoài ra còn có một thiên "Tiên Dược" chia đan dược thành ba loại.

"Kim thạch vi thượng, ngọc chi vi trung, thảo dược vi hạ."

Giống như Trần Huyền đem linh tửu ngưng luyện thành đan, quả thật là thuật luyện đan da lông nhất, nếu không phải Dưỡng Kiếm Hồ rất có thần diệu, linh tửu linh khí dư thừa, nếu không Trần Huyền trước đó luyện đan dược hoàn toàn là luyện công vô ích.

Từ hôm nay trở đi, Trần Huyền mỗi ngày lại có thêm một việc phải làm, đó chính là nghiên cứu đan thuật.

……

Sáng sớm, Trần Huyền kết thúc trắng đêm đả tọa, đứng dậy ra cửa, mang theo Nhan Lộ một đạo, ra khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang, đi đến bờ biển.

Mặt biển bao la vô bờ, ngoại trừ mấy chiếc thuyền đánh cá, không còn một vật nào.

"Nhan Lộ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ chính thức dạy ngươi kiếm thuật."

Trần Huyền vỗ vỗ hồ lô bên hông, một thanh kiếm gỗ bay ra.

Chỉ cần là kiếm, bất kể chất liệu, Dưỡng Kiếm Hồ đều có thể ôn dưỡng.

Tiểu Nhan Lộ tuổi còn nhỏ, cả người cũng chỉ cao hơn thanh kiếm gỗ này nửa cái đầu.



Hắn vươn tay phải non nớt, cầm thanh kiếm gỗ treo giữa không trung.

"Vâng, sư phụ."

Nhan Lộ nhu thuận gật đầu.

Trần Huyền lắc đầu.

"Ta là sư phụ ngươi nhưng không phải lão sư của ngươi, ta chỉ dạy ngươi kiếm thuật cùng với đạo làm người, về phần học vấn, ta dạy không được ngươi."

Nhan Lộ không hiểu lắm hàm nghĩa những lời này của Trần Huyền, bất quá hắn vẫn gật gật đầu.

"Vâng, sư phụ."

Trần Huyền cười cười, hắn nhìn mặt biển dâng lên mặt trời, đối Nhan Lộ nói.

"Kiếm thuật của ta là cơ sở quan trọng nhất, chỉ cần ngươi luyện kiếm chiêu cơ sở trên trăm vạn ngàn vạn lần, tự nhiên cũng không ngại người dùng kiếm trong thiên hạ."

Trần Huyền nắm lấy Long Uyên Kiếm.

"Bổ, đâm, điểm, cắt, bôi, xuyên, nhấc, xoắn, quét."

Từng chiêu từng thức đều đơn giản đến cực điểm nhưng lại mang theo từng tia vận vị đặc biệt.

Nhan Lộ đứng ở một bên, vừa nhớ động tác của Trần Huyền, vừa học theo.

Trần Huyền mỗi một kiếm đều vung rất chậm, bởi vậy, Nhan Lộ có thể thấy rất rõ ràng.

Đợi đến lần thứ ba Trần Huyền sử dụng kiếm chiêu cơ bản, Nhan Lộ đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Trần Huyền vui mừng gật đầu.

Nhan Lộ vốn là cái hiểu chuyện hài tử, lúc này lại hiển lộ ra không kém kiếm thuật thiên phú, Trần Huyền tự nhiên rất là cao hứng, dù sao mỗi cái sư phụ đều nguyện ý dạy thông minh đệ tử.

"Ta truyền cho ngươi một môn tâm pháp, ngươi hãy dụng tâm ghi nhớ."

Trần Huyền chú ý tới trên trán Nhan Lộ chảy ra không ít mồ hôi.



Vì thế Trần Huyền đem thiên Tọa Vong tâm pháp mà vô danh nho giả kia lưu lại để dạy cho Nhan Lộ.

Đây là một môn công pháp Nho gia, coi trọng cảnh giới huyền diệu Tọa Vong Hàm Quang.

Trần Huyền dựa theo chú giải, giảng giải từng câu từng chữ cho Nhan Lộ, Nhan Lộ đã sớm đi theo nho giả vô danh học không ít Nho gia kinh điển, lúc này lý giải tuy rằng không quá thông thuận, nhưng cũng không đến mức ứ đọng.

Trần Huyền nghĩ nghĩ, tay phải lấy ra một viên kim văn đan dược xuất hiện ở lòng bàn tay của hắn.

Chưởng lực chấn động, đan dược vỡ thành bốn phần, Trần Huyền lấy một phần trong đó, lấy chân khí nâng lên giữa không trung, đi tới trước mắt Nhan Lộ.

"Ăn vào đan này, có thể giúp ngươi sớm khí cảm."

Nhan Lộ ngây thơ ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Huyền.

"Khí cảm? Là dòng nước ấm trong bụng sao?"

Trần Huyền trầm mặc một lát, mở miệng Nhan Lộ ra, nhét tàn đan kia vào trong miệng hắn.

"Đan này còn có thần hiệu tẩm bổ thân thể, ngươi tuổi còn nhỏ, phải đặt trụ cột mới được."

Nhan Lộ trầm mặc ăn đan dược vào, ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

"Cứ nói đừng ngại."

Trần Huyền lạnh nhạt cười nói.

Nhan Lộ lúc này mới mở miệng.

"Tuân sư thúc từng nói: Không tích nửa bước, không đi tới ngàn dặm. Lúc này ta ăn đan dược này, có phải cất bước quá nhanh hay không?"

Trần Huyền nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Nhan Lộ, lúc này mới lên tiếng giải thích.

"Tuân sư thúc của ngươi còn nói qua: Quân tử tính phi dị dã, thiện giả vu vật."

"Còn nữa, đan này khác với đan dược tiêu hao tiềm năng trên thế gian, không những không tổn hại căn cơ, ngược lại còn có công hiệu dịch kinh tẩy tủy."

Nhan Lộ lúc này mới vui vẻ gật đầu.

"Đa tạ sư phụ ban thưởng thần đan."

Trần Huyền chột dạ sờ sờ mũi, đan dược này dùng làm trúc cơ hiệu quả không tệ, nhưng thần đan thật đúng là khó mà nói.

Hắn nhìn ra xa mực nước biển, nơi có một vầng mặt trời đỏ đang mọc.