Khi đó Lục Đài chỉ chỉ về phía cửa viện, nói rằng đã dán lá bùa bảo tháp trấn yêu kia, ngoài cửa là giang hồ, trong cửa đã là trên núi rồi. Trần Bình An bị mỉa mai đến mức muốn uống rượu.
Sau đó trấn Phi Ưng trở nên náo nhiệt. So với sự an tường gần như tĩnh mịch thâm trầm trước kia, trấn Phi Ưng lúc này rõ ràng càng khiến người ta an tâm hơn.
Bởi vì có hai người đã đến trấn Phi Ưng, không phải loại đại hiệp du lịch bốn phương mà trấn Phi Ưng quen thuộc, hoặc là tông sư tiếng tăm lừng lẫy, mà là cao nhân xứ khác thần thần bí bí. Hà lão phu tử đã rất quái gở, nhưng hai người kia càng khiến người ta cảm thấy mới mẻ hơn.
Người đàn ông trung niên được trấn chủ thịnh tình mời đến, dắt ngựa trắng đi qua đường lớn ngõ nhỏ ở trấn Phi Ưng, hai bên yên ngựa cột hai bó cây tùng bách. Mỗi lần đội ngũ dừng bước, người đàn ông tay cầm phất trần sẽ đốt một nhánh cây. Cũng không thấy hắn sử dụng đá lửa, hai ngón tay búng một cái, nhánh cây tùng bách sẽ bốc cháy, tỏa ra mùi thơm mát lượn lờ bay lên.
Nhân sĩ trấn Phi Ưng tụ tập ở xa quan sát. Trong đó có vài ông lão tóc bạc biết được một ít chuyện cũ, bắt đầu khoe khoang học vấn, nói đây gọi là đình liệu (đuốc chiếu sáng trong cung đình), là một môn pháp thuật tiên gia rất lợi hại, có thể xua đuổi tà ma.
Tùng là đứng đầu vạn cây, được khen là thập bát công, tương đương với quốc công của triều đình. Bách lại là hầu gia đứng sau cây tùng, nhất là một số tùng bách trên núi lớn nổi tiếng, vô cùng cao quý. Cho nên đốt cháy tùng bách, phối hợp với khẩu quyết tiên gia, sẽ có thể liên thông với thần linh.
So với người đàn ông cao lớn cầm phất trần dắt ngựa trắng, một ông lão nhếch nhác khác lại có vẻ tầm thường hơn nhiều. Bề ngoài ông ta không bằng đồng nghiệp, thủ đoạn cũng tỏ ra quê mùa, cho nên dân chúng trấn Phi Ưng chạy đến tham gia náo nhiệt tăng thêm kiến thức thật sự không nhiều.
Nghe nói ông ta là sư phụ của đạo nhân trẻ tuổi Hoàng Thượng, là một vị đạo sĩ cư ngụ trên núi, cùng là bạn cũ kết giao trên giang hồ với lão trấn chủ. Lần này lão nhân gia ở trên núi bấm ngón tay, tính được trấn Phi Ưng gặp nạn, mới xuống núi đến đây giúp cầu phúc giải nạn.
Ông lão nhếch nhác không mặc đạo bào, cũng không biết vẽ bùa đạp bắc đẩu. Chỉ bảo người ta bắt bảy tám con gà trống, phân biệt treo ở cổng lớn trấn Phi Ưng, cửa từ đường, giếng nước, sân dạy võ... sau đó từ sáng đến tối nhìn chằm chằm vào những con gà trống lớn kia.
Bên hông ông ta đeo một cái túi nhỏ chứa đầy gạo nếp, còn có một bình nước sạch, dùng để phục vụ những con gà trống kia. Trong bình không phải nước giếng trấn Phi Ưng thường uống, mà là nước suối do đệ tử Hoàng Thượng từ núi sâu múc tới.
Trần Bình An và Lục Đài chia binh hai đường. Lục Đài thích xem kẻ gọi là tiên sư núi Thái Bình kia giả thần giả quỷ, Trần Bình An thì đi quan sát thủ pháp của ông lão.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem đường lối, Trần Bình An nằm giữa hai loại này. Mặc dù không rõ ngọn nguồn hành vi này của lão đạo nhân, nhưng có thể xác định sau khi treo gà trống, gió lạnh tà khí đã nhạt đi mấy phần. Giống như hai quân đối chọi, một bên lại tránh né mũi nhọn. Có điều loại ép lui này cũng không có thương vong, chỉ trốn trong bóng tối chờ đợi bộc phát mà thôi.
Khi lão đạo nhân cho gà trống ăn gạo nếp và uống nước, từ trong sắc mặt ưu sầu lo lắng của ông ta, Trần Bình An biết ông ta cũng đã nhìn ra được đầu mối, tâm tình không thoải mái lắm.
Còn người đàn ông cầm phất trần lại rêu rao khắp nơi, vẻ mặt tự đắc, giống như muốn khiến tất cả ma quỷ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Huynh muội Hoàn Thường Hoàn Thục phụ trách dẫn đường cho người này.
Sắc mặt Đào Tà Dương tái nhợt, liên tục ho lên, cùng với Hoàng Thượng theo sau lão đạo nhân.
Lục Đài cũng không nói rõ đạo hạnh của hai người này cao hay thấp. Chỉ nói gã đàn ông kia chắc chắn không phải là luyện khí sĩ núi Thái Bình Đồng Diệp châu. Còn ông lão nhếch nhác là một đạo nhân cư ngụ trên núi thật sự, coi trọng ẩn cư học đạo, người và trí an ổn, làm bạn với sông núi.
Núi Thái Bình là tông môn lớn hàng đầu trung bộ Đồng Diệp châu, tập hợp phương pháp luyện đan trong ngoài, tự hình thành quy cách riêng, chỉ mạnh chứ không yếu hơn Phù Kê tông. Có điều bọn họ lại ẩn cư đến mức gần như bi quan chán đời, rất ít tu sĩ xuống núi ra ngoài. Lục Đài ở Trung Thổ Thần Châu cũng có nghe nói đến, chỉ là danh tiếng của bọn họ kém xa hai tông Đồng Diệp và Ngọc Khuê.
Lại qua hai ngày an tĩnh tốt lành.
Ngay cả dân chúng trấn Phi Ưng cư ngụ trong những con ngõ quê mùa, cũng phát giác được sắc trời trở nên khác thường.
Đang là lúc ban mai mặt trời mọc ở phía đông, nhưng phía trên trấn Phi Ưng lại là mây đen quay cuồng, tầng tầng lớp lớp. Giống như vật sống đang nhe nanh múa vuốt với trấn Phi Ưng, khiến cho mọi người trong lòng nặng trĩu.
Lão quản sự Hà Nhai đảm nhiệm thầy giáo dạy học, đã thông báo hôm nay không cần lên lớp, bảo đám trẻ học vỡ lòng mau trở về nhà, khiến bọn chúng vui mừng phấn khởi. Trên đường về bọn chúng kết bè kết đội, chỉ chỉ trỏ trỏ vào những mây đen kia, nói đám này giống như một con rết, đám kia giống như một con trâu. Cuối cùng nhìn thấy một đám mây đen giống như gương mặt dữ tợn của cô gái, đám trẻ bị dọa lập tức nhớn nhác chạy về nhà.
Trần Bình An luyện tập quyền thế trong sân, đã sớm phát hiện sự kỳ lạ trên trời. Lục Đài ngồi bên cạnh bàn đá yên lặng bấm ngón tay suy diễn, vẻ mặt vẫn tự nhiên.
Vốn là sáng sớm mặt trời trên cao, nhưng lại mờ mịt như đêm tối, ánh mặt trời không thể chiếu vào trấn Phi Ưng.
Trần Bình An lại nghe được tiếng cười đùa âm trầm lượn lờ bên ngoài con ngõ. Hắn dừng quyền thế, chạy ra mở cửa, xoay người ngẩng đầu nhìn lên. Lá bùa trấn yêu chất liệu bình thường, theo thời gian trôi qua, linh khí ẩn chứa trong bùa cũng không ngừng trôi đi, đã trở nên ảm đạm mờ mịt. Một lá bùa giấy vàng mới tinh, lại giống như câu đối xuân đã dán hơn nửa năm, phai màu nghiêm trọng, nhăn nheo vô cùng, còn có vài chỗ bị mực đen thấm vào. Chẳng trách đám âm vật ma quỷ kia dám hiện thân khiêu khích.
Hai tay Lục Đài khép trong tay áo, đi ra cửa viện, đứng kề vai với Trần Bình An. Hắn ngẩng đầu nhìn lá bùa trong Đan Thư Chân Tích đã có dấu hiệu mục nát, lẩm bẩm nói: - Vào thời đại rất xa xôi, người có tu vi ngang với võ phu cảnh giới thứ bảy, vẽ bùa chỉ mới nắm được một chút sơ sài. Người có thực lực cảnh giới thứ chín, vẽ bùa mới xem như từ nông đến sâu. Cho nên có thể tưởng tượng được uy lực của bùa chú khi ấy lớn thế nào. Trong đó Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh là thần bí nhất, được xem là “bùa chú chính tông”. Chỉ tiếc hậu nhân chúng ta thậm chí không biết đây rốt cuộc là một người, hay là một đám người.
Trần Bình An nhón chân lên, lấy lá bùa kia xuống, cất vào trong tay áo.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng reo hò, sương mù từ con đường bùn lầy trong ngõ nhỏ bốc lên, nhanh chóng tràn ngập. Sương mù trước tiên dâng tới cổ chân, sau đó là đầu gối, rất nhanh đã đến ngang hông. Trần Bình An giống như vừa mở nắp nồi, lập tức khói mù nghi ngút. Có điều khói mù của bếp lò là mùi gạo thức ăn nóng hổi, còn ngõ nhỏ này là sương mù ẩm ướt sền sệt, bốc mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Trần Bình An quay đầu nhìn, may mà sương mù không lập tức tràn vào trong những gia đình dân chúng kia. Các loại môn thần dán trên cửa chính mọi nhà, võ thánh hoặc là văn võ tài thần gì đó, đều phát ra tiếng xì xì nhỏ bé. Chút linh khí vốn đã phai nhạt liền tan thành mây khói, cũng không che chở được chủ nhân ngôi nhà nữa.
Trong tầm mắt của Trần Bình An, đầu cuối con ngõ lại xuất hiện hai người lớn nhỏ mặc đồ trắng. Đứa trẻ vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, cặp mắt đỏ tươi, không ngừng có vết máu rỉ ra, chảy trên gương mặt trắng như tuyết. Có điều máu tươi cũng không rời khỏi gương mặt kia, giống như những con giun bò tới bò lui, chui ra chui vào hai mắt, biến hốc mắt của đứa trẻ thành sào huyệt.
Người lớn dắt đứa trẻ, trên mặt lại không có ngũ quan, giống như đắp một lớp vải trắng dày, khiến người ta không nhìn thấy tai mày mắt mũi miệng.
Còn có rất nhiều âm vật dơ bẩn khiếp người, cùng nhau đi tới ngôi viện ở đầu cuối con ngõ này. Có bà lão với cặp mắt cá chết, tay chân chống xuống đất, linh hoạt trèo lên tường viện nhìn Trần Bình An, không ngừng lặp lại tiếng rủ rỉ muốn ăn thịt.
Còn có rất nhiều đứa trẻ ngồi xổm dựa vào chân tường, hai tay ôm chân, đầu gác lên đầu gối, từ kẽ răng thốt ra tiếng nức nở. Tiếng nức nở này đứt quãng, theo gió trôi đi, giống như muốn kể một cố sự bi thương, nhưng lại không thể nói rõ ràng.
Mặc dù từ nhỏ Trần Bình An đã tôn kính quỷ thần, nhưng không thể nói là sợ. Thử nghĩ xem, một đứa trẻ bốn năm tuổi đã dám một mình chạy vào trong mộ thần tiên, mặc kệ gió mưa. Sau đó luyện quyền, cộng thêm chuyến hành trình đến Đồng Diệp châu lần này, tổng cộng ba lần đi xa. Trên đường đi qua sông núi đã nhìn thấy đủ chuyện kỳ quái, nào còn bị loại trận thế này hù dọa.
Cho nên dù một lớn một nhỏ kia đã lắc lư đi tới con ngõ bên ngoài viện, Trần Bình An vẫn thờ ơ. Hắn còn tiến lên một bước, đứng ở ven rìa bậc thềm, giống như đang chờ đợi khoảnh khắc bọn chúng ra tay.
Đứa trẻ mặt đầy máu tươi như mạng nhện, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trần Bình An. Nó nghiêng đầu nhìn đối phương, mở miệng nói: - Thịt của ngươi rất thơm, có thể cho ta ăn vài miếng không? Ta chỉ cần nửa bộ tim gan của ngươi thôi, được không?
Đứa trẻ nói chuyện rất chậm chạp, hơn nữa không ngừng đi tới trước. Đến khi nói ra hai chữ “tim gan”, nó đã đến trước người Trần Bình An. Tuy nó quay lưng về phía Trần Bình An, nhưng chiếc đầu lại xoay vòng, vẫn “nhìn thẳng” vào đối phương. Nó còn vươn cái lưỡi đen kịt ra, liếm liếm vết máu ở khóe miệng.
Bà lão bò trên bức tường là người đầu tiên làm loạn, tung người nhảy lên, lao về phía Trần Bình An.
Trần Bình An cũng không thèm nhìn, bước lên trước một bước, đi xuống bậc thềm. Không đợi giày chạm vào mặt đất con ngõ, hắn đã hời hợt đánh ra một quyền, trúng vào đầu bà lão kia. Bà lão âm vật bị đánh cho bay ngược, đụng vào bức tường đối diện, thân hình lập tức vỡ nát, thậm chí không kịp kêu gào.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, âm vật trong ngõ nhỏ hung tính bộc phát, khói đen dâng trào. Từng âm vật do oán khí sau khi chết ngưng tụ thành, điên cuồng lao về phía Trần Bình An.
Một tay Trần Bình An đặt sau người, thu vào trong tay áo, chỉ dùng tay phải đối địch. Quyền ý vẫn chạm đến thì dừng, chỉ chảy qua tay phải, khí tức mạnh mẽ ngưng tụ mà không trút ra ngoài. Thế nhưng mỗi lần xuất quyền, đều đánh nát một âm vật khí thế hung hãn.
Đối với Trần Bình An hôm nay, chút quyền ý này chỉ giống như múc một thùng nước từ trong giếng sâu mà thôi.
Trong tầm mắt của đám âm vật kia, cánh tay của thiếu niên áo bào trắng giống như một “mặt trời” nhỏ phá vỡ màn đêm, nóng rực chói mắt.
Chỉ trong vài nháy mắt, âm vật cuồn cuộn trong ngõ nhỏ đã mất bảy tám phần.
Lục Đài chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên ngưỡng cửa, khoanh tay tươi cười.
Đứa trẻ vừa tuyên bố muốn ăn nửa bộ tim gan của Trần Bình An, giãy ra khỏi tay người lớn, nhoáng lên rồi biến mất, đi tới sau người đối phương. Nó dùng tay làm đao, đâm vào sau lưng Trần Bình An, muốn dùng tay moi trái tim ra.
Đứa trẻ kia vừa tưởng mình đã thành công, liền đau đớn gào lên. Hóa ra khi năm ngón tay của nó chạm vào bộ áo bào trắng kia, lại giống như đụng phải lò lửa, tan rã như nước tuyết. Nó không kịp thu tay, hơn nửa cánh tay lập tức biến mất.
Tay trái Trần Bình An đặt ở sau lưng, không hề có động tĩnh, khóe mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào âm vật không có ngũ quan kia. Hắn ngả người về phía sau, đụng vào đứa trẻ âm vật. Sau khi pháp bào Kim Lễ trên người chạm vào đối phương, đứa trẻ trong nháy mắt giống như ngọn nến nóng chảy, hóa thành một luồng khói đen cực kỳ cô đọng, muốn lướt về phía xa. Trần Bình An xoay người, cổ tay lật lại, một quyền hình vòng cung đánh cho khói đen biến thành không đầu không đuôi.
Lục Đài trêu chọc: - Làm vậy hơi ức hiếp người rồi.
Trần Bình An bĩu môi: - Người ở chỗ nào.
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cuối ngõ nhỏ. Trong giếng nước ở con đường lân cận, có nước giếng âm u trèo lên thành giếng, mượn sương mù trên mặt đường che lấp dương khí, nhanh chóng chảy ra khỏi miệng giếng, trút về hướng con ngõ chỗ Trần Bình An. Sau khi nước giếng tràn vào đầu ngõ, vừa lúc “nhìn thấy” Trần Bình An trấn áp đứa trẻ âm vật, nó hơi do dự, sau đó lại lùi về.
Tay phải Trần Bình An rời khỏi tay áo, đầu ngón tay kẹp một lá bùa bảo tháp trấn yêu mới tinh, trong lòng mặc niệm một tiếng “Mười Lăm”. Một thanh phi kiếm xanh thẫm lung linh lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, xẹt qua sau người Trần Bình An. Mũi kiếm Mười Lăm chống vào lá bùa giấy vàng kia, trong nháy mắt biến mất, kéo ra một đường sáng màu vàng của bùa chú giữa không trung.
Lá bùa này vốn định dùng để đối phó với âm vật dắt đứa trẻ kia. Nhưng sau một phen giao thủ, trong lòng Trần Bình An bình tĩnh, cảm thấy xuất quyền đã đủ rồi.
Thứ “kỳ quái” trong giếng nước kia đã chủ động chạy ra, Trần Bình An liền bảo Mười Lăm mang theo bùa trấn yêu, lướt đi trấn áp giếng nước, cắt đứt đường lui của nó.
Thế đi của nước giếng cực nhanh, nhưng nào nhanh hơn được tốc độ bay của phi kiếm Mười Lăm. Mười Lăm đến bên cạnh giếng nước như có tiếng nức nở của oán phụ, mũi kiếm đâm xuống, đóng lá bùa bảo tháp trấn yêu ánh sáng vàng rực rỡ vào ven rìa miệng giếng. Sau đó chậm rãi bay lên không, lượn vòng quanh miệng giếng.
Nước giếng bò ra khỏi đáy giếng, trải khắp xung quanh, gây nên từng cơn sóng gợn, lộ ra những gương mặt nữ nhân vặn vẹo thù hằn. Nước giếng không cam lòng, phân ra một dòng nhỏ xông về phía miệng giếng, nhưng rất nhanh đều hóa thành sương mù.
Sau vài lần, bùa chú dán lên miệng giếng vẫn sừng sững bất động, linh quang tràn đầy, lúc này nước giếng cuộn trào mới hết hi vọng. Chúng không ngừng hội tụ lại với nhau, cuối cùng biến thành một âm vật hình người, thân cao một trượng, loáng thoáng có thể nhìn thấy tứ chi. Nước giếng trên người nó liên tục chuyển động, khiến người ta không nhận ra dung mạo.
Phi kiếm Mười Lăm tự nhiên xem đó là khiêu khích, lập tức xuyên qua trán âm vật nước giếng kia, sau đó đột ngột dừng lại, từ sau lưng lướt trở về. Nhiều lần như vậy, làm không biết mệt.
Có lẽ là không ngờ kiếm ý của thanh phi kiếm này lại dồi dào như vậy, nước giếng vừa mới hóa thành hình người liền rào rào tản đi, một lần nữa biến thành mặt nước tràn ra bốn phía, bắt đầu cuồn cuộn trốn ra xa.
Mười Lăm mặc kệ những chiêu trò này, mũi kiếm vẫn liên tục đâm vào trong nước.
Bên phía ngõ nhỏ, gã âm vật vốn hi vọng nước giếng “tràn lên người”, lúc này lại lộ vẻ nhát gan. Chẳng những không có ý giao thủ với Trần Bình An, ngược lại lướt về phía bức tường ở đầu cuối con ngõ.
Trần Bình An giậm chân một cái, vượt trước đối phương đi tới bức tường ở con đường cụt, một tay vỗ vào tường, lại dán một lá bùa trấn yêu.
Bức tường lập tức hiện ra nguyên hình, xương người chồng chất, trong đó xen lẫn rất nhiều bộ xương của trẻ con. Thậm chí còn có một số đứa trẻ giống như bị người ta mổ bụng lôi ra, cực kỳ bi thảm.
Sau khi bức tường này xuất hiện, những đứa trẻ ôm đầu ngồi xổm dưới chân tường lập tức nức nở. Cảnh tượng này khiến Trần Bình An trong lòng căm hận.
Gã âm vật kia vừa định bay lên không rời khỏi con ngõ, Trần Bình An đã giận dữ xoay người vươn tay, bắt lấy gương mặt không có ngũ quan kia. Năm ngón tay hắn như móc, tay áo pháp bào Kim Lễ tung bay, phát ra từng đợt ánh sáng giống như điện thờ hưởng thụ hương khói ngàn năm.
Âm vật kia phát ra tiếng gào thét khẩn cầu đến từ sâu trong thần hồn. Tay phải Trần Bình An nắm chặt đối phương, tay trái dùng một quyền đánh xuyên trái tim của nó. Ánh sáng vàng trên cánh tay bừng lên, vừa có quyền khí của bản thân, cũng có linh khí của Kim Lễ. Sau đó hắn khuấy tay trái, chọc ra một lỗ thủng lớn nơi ngực âm vật.
Trần Bình An giống như chưa muốn dừng lại, còn muốn xé nát tất cả hồn phách của âm vật. Hắn cố ý khống chế sức lực, kéo tơ bóc kén giống như hình phạt lột da rút gân, kéo từng chút hồn phách vào trong tay áo pháp bào Kim Lễ, muốn âm vật này phải chịu đau đớn bị cắt thành ngàn mảnh.
Lục Đài đứng lên, nhẹ giọng nhắc nhở: - Trần Bình An, được rồi.
Trần Bình An hít sâu một hơi, năm ngón tay phải buông lỏng, tay trái rút ra khỏi ngực âm vật, một quyền đánh nát đối phương. Sau đó hắn vung tay, thu toàn bộ hồn phách vào trong tay áo pháp bào, cuối cùng rung tay, tro bụi nhỏ bé rơi xuống lả tả.
Hắn nhìn về phía trước, thấy những đứa trẻ âm vật ngồi xổm ở chân tường cũng không chạy trốn, chỉ run lẩy bẩy, hai tay ôm chặt đầu gối, bó tay chờ chết. Bọn chúng thốt ra tiếng ê a mang theo nghẹn ngào, không biết đang khóc lóc kể lể chuyện gì, giống như đang chịu thống khổ và giày vò rất lớn.
Trần Bình An quay đầu nhìn bùa chú dán trên bức tường thi hài, vội vàng lấy xuống. Sau khi cất bùa trấn yêu, hắn một bước vượt qua bảy tám trượng, đi tới bên cạnh một đứa trẻ âm vật đang ngồi ôm đầu. Hắn cúi người xuống, vươn một tay ra. Cho dù đã cố gắng thu lại quyền ý và linh khí của Kim Lễ, biến pháp bào thành giống như quần áo bình thường, nhưng đứa bé kia vẫn run rẩy kịch liệt hơn.
Trần Bình An vội vàng xắn hai ống tay áo lên, gần như đến tận vai, nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé kia.
Hắn nói không nên lời.
Tất cả gian khổ trên thế gian, cho dù là nhân quả báo ứng kiếp trước, cũng nên chờ đến khi đứa trẻ lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút mới đúng.
Trần Bình An cảm thấy như vậy không đúng, như vậy không tốt. Bởi vì hắn đã từng trải qua chuyện này.
Hắn thu tay, dùng mu bàn tay lau vành mắt, quay đầu nhìn Lục Đài hỏi: - Có cách nào không?
Lục Đài chậm rãi đi tới, không còn sự hời hợt như lúc trước, gật đầu nói: - Chẳng phải ngươi biết bùa dương khí khêu đèn sao? Chỉ cần vẽ ngược bùa này, sẽ biến thành bùa âm khí dẫn dắt. Sau đó ta lại vẽ một lá bùa âm phủ đưa đò, sẽ có thể siêu độ cho những đứa nhóc này. Lá bùa mà ngươi vẽ là dùng để thuyết phục những âm vật linh trí chưa mở này, muốn bọn chúng dựa vào bản năng đứng dậy rời đi. Còn lá bùa của ta là để mở ra một cánh cửa cho bọn chúng, muốn bọn chúng đi về phía trước không gặp đường cụt.
Trong lòng Trần Bình An khẽ gọi phi kiếm Mười Lăm, nó từ đầu ngõ nhanh chóng bay trở về.
Trần Bình An từ trong vật một tấc lấy ra giấy bùa màu vàng và cây bút Tiểu Tuyết kia, ngồi xếp bằng, một tay cầm bút, tay kia cầm giấy bùa. Dưới sự hướng dẫn của Lục Đài, hắn bắt đầu thử vẽ ngược bùa dương khí khêu đèn. Bởi vì tâm cảnh bất ổn nên cuối cùng thất bại, Lục Đài cũng không nói gì. Trần Bình An hít sâu một hơi, lại lấy giấy bùa ra, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc. Đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy sau khi hắn luyện quyền.
Ngay cả Trần Bình An cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Lục Đài thở dài một tiếng, bởi vì một mảnh vỡ trên tâm cảnh Trần Bình An đang dao động.
Lục Đài dứt khoát lấy cây quạt trúc kia ra, nhẹ nhàng phe phẩy, cũng không thèm nhìn Trần Bình An, mỉm cười nói: - Không nên mọi người mọi chuyện đều đặt mình vào hoàn cảnh người khác, phải học cách đặt mình bên ngoài.
- Không cần gấp vẽ bùa. Đã chịu khổ nhiều năm như vậy rồi, những đứa trẻ kia chắc cũng không ngại chờ thêm một lát.
Lúc này gió lạnh sương mù trong con ngõ đã tản đi. Lục Đài vung quạt, một lần nữa che lấp dương khí vô hình thấm qua mây đen trên đầu chiếu xuống, chậm rãi nói: - Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ trực tiếp đến lầu trúc tìm phu nhân trấn chủ kia. Trần Bình An, ngươi không cần đi theo ta, bởi vì ta muốn ngươi giúp ta đánh tan những mây đen kia, cùng với một số âm vật ẩn nấp trong bóng tối. Đạo hạng của những âm vật này có thể sẽ không thấp. Bên phía ta thì ngươi không cần lo lắng.
Trần Bình An “ừ” một tiếng.
Lục Đài ngẩng đầu nhìn lên trời: - Đã có thể xác định đại khái chân tướng rồi. Trấn Phi Ưng này mấy chục năm âm thịnh dương suy, là có người ở sau màn cố ý gây ra. Chính là để khiến cho vị phu nhân trấn chủ trời sinh thân thể cực âm kia, thai nghén ra một quỷ anh (đứa bé quỷ) trăm năm khó gặp. Quỷ anh sinh ra từ tim nữ nhân, phải hao phí mấy năm thời gian, dùng khí huyết và nguyên khí của nữ nhân làm thức ăn, giống như câu tục ngữ “người mang quỷ thai” (lòng mang ý xấu).
- Vị phu nhân trấn chủ kia không phải người tu hành, cho nên nguyên khí không đủ. Vì vậy mới có rất nhiều chuyện kỳ quái ở trấn Phi Ưng, nhằm để duy trì tính mạng của bà ta. Khi quỷ anh phá tim chui ra, chính là lúc bà ta phải chết. Hơn nữa vì gây nghiệt quá sâu, sau khi chết có lẽ hồn phách bà ta sẽ không được an bình. Lúc còn sống thì sống không bằng chết, lúc chết rồi thì lại chết không bằng sống, thật là thê thảm.
Lông mày Trần Bình An nhíu chặt.
Lục Đài chậm rãi nói: - Theo như mấy quyển điển tịch Đạo gia trong lầu sách nhà ta ghi lại, thứ bẩn thỉu này vừa sinh ra sẽ có tu vi cảnh giới thứ sáu, tụ tán bất định. Trừ khi một kích tất sát, nếu không rất khó tiêu diệt được nó. Nó thích ăn nội tạng người sống. Nếu như không ai áp chế, không cần trăm năm, chỉ cần để nó gây họa mấy thành trì, ăn mười mấy vạn người, sẽ có thể thuận lợi bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
- Quỷ anh vốn rất khó bắt giết. Mà một quỷ anh địa tiên, nếu không có ba vị địa tiên hợp sức truy sát, không cần hi vọng diệt trừ được nó. Còn tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh một mình truy sát, có thể sẽ biến thành thức ăn của nó.
Lục Đài cười lạnh nói: - Thủ đoạn như vậy, ở Trung Thổ Thần Châu không tính là gì, nhưng đặt ở Đồng Diệp châu này xem như rất lớn rồi.
Sau đó hắn không nói gì thêm, tay cầm quạt trúc, quạt gió vào mặt.
Trần Bình An trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: - Có thể tiếp tục vẽ bùa rồi.
Lục Đài liếc nhìn Trần Bình An bên cạnh, chỉ cười cười.
Lần này cuối cùng đã thành công. Trần Bình An lau mồ hôi trán, muốn cất lá bùa âm khí dẫn dắt kia đi.
Vẻ mặt Lục Đài ngỡ ngàng, hỏi: - Làm gì vậy?
Trần Bình An đáp: - Giấy bùa chất liệu không cao, chỉ dùng để luyện bút...
Lục Đài đoạt lấy lá bùa kia, tức giận nói: - Đồ ngốc. Một đám nhóc con, lá bùa này đã dư thừa rồi. Nếu bùa tốt hơn một chút, không chừng sẽ khiến bọn chúng lưu luyến, tiếp tục lựa chọn làm cô hồn dã quỷ giữa khe hở âm dương, ngược lại sẽ biến thành chuyện xấu.
Trần Bình An gật đầu, đưa cây bút Tiểu Tuyết kia cho Lục Đài. Trước khi lấy giấy bùa ra, hắn lại hỏi: - Lá bùa âm phủ đưa đò của ngươi, dù sao cũng phải phá vỡ ranh giới âm dương, rất khác với lá bùa dẫn dắt đơn giản này của ta. Cho nên chất liệu càng tốt càng linh nghiệm, đúng không?
Lục Đài muốn nói lại thôi, không trả lời. Trần Bình An đã biết đáp án, liền lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng óng.
Lục Đài không cầm lấy, hỏi: - Có đáng không?
Trần Bình An gật đầu.
Lục Đài lắc đầu nói: - Ta cảm thấy không đáng.
Trần Bình An quay đầu nhìn đứa trẻ ở chân tường, lại quay đầu nhếch miệng cười với Lục Đài, ánh mắt kiên định: - Ngươi cứ dùng giấy bùa này, nhưng nhất định đừng vẽ sai.
Lục Đài thở dài, trước tiên nhắm mắt một lúc, nghiêm túc nín thở tập trung. Sau đó hắn mở mắt ra, cầm chặt bút Tiểu Tuyết, vẽ bùa đưa đò trên giấy bùa màu vàng óng. Đây là bùa chú bí truyền của họ Lục Âm Dương gia Trung Thổ Thần Châu, vẽ một con thuyền cô độc, trên thuyền có ông lão chống sào, hai bên có hai hàng văn tự bằng chữ triện cổ.
Trần Bình An tin tưởng Lục Đài, liền quay đầu nhìn những đứa trẻ kia.
Đã từng có một người ở tiệm Dương gia, nghe được hai chữ “không đáng”. Trần Bình An nhìn những đứa trẻ kia, giống như nhìn thấy bản thân đang chờ đợi một câu trả lời.
Một lúc sau, Lục Đài cười nói: - Việc lớn đã thành.
Lục Đài trả lại cây bút Tiểu Tuyết kia, sau đó hai người đứng dậy. Trần Bình An kẹp lá bùa âm khí dẫn dắt, trút một luồng chân khí thuần túy vào trong đó. Bùa chú lập tức linh quang tràn ngập, ánh sáng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với bùa dương khí khêu đèn. Quả nhiên những đứa trẻ dưới chân tường liền mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bùa chú trong tay Trần Bình An, tràn đầy nhớ nhung và vui mừng.
Lục Đài cầm bùa âm phủ đưa đò vàng óng, ném về phía bức tường thi hài ở cuối con ngõ. Bùa chú dính vào trên tường, bốn cạnh lá bùa xuất hiện bốn đường vàng, phần giữa thì bắt đầu tiêu tan. Đường vàng không ngừng mở rộng ra ngoài, cuối cùng tạo thành một khung cửa màu vàng.
Lục Đài bảo Trần Bình An cầm bùa dẫn dắt đi về phía cửa lớn kia, bước chân phải chậm. Đám âm vật trẻ con ào ào đứng lên, đi theo Trần Bình An về phía cuối con ngõ. Lục Đài ngồi trên bậc thềm ở cửa viện, một tay nâng cằm, nhìn bóng lưng của Trần Bình An.
Trần Bình An dựa theo dặn dò của Lục Đài, nhẹ nhàng đặt bùa âm khí dẫn dắt vào trong cửa lớn. Bùa chú lơ lửng đứng yên phía trên mặt đất. Mấy chục âm vật trẻ con lần lượt đi vào trong đó, có đứa nhảy nhót tung tăng, có đứa lảo đảo lắc lư, còn có đứa lớn dắt theo đứa nhỏ hơn. Sau khi bọn chúng lục tục đi vào cửa lớn, đột nhiên lại chen vào phía sau ngưỡng cửa, tươi cười nhìn thiếu niên áo bào trắng đứng ở bên ngoài.
Bọn chúng tuy là âm vật, nhưng tại khoảnh khắc này lại mặt mày tươi tắn, ngây thơ sáng lạn.
Lục Đài (cái đài) không nhìn thấy vẻ mặt của Trần Bình An. Hắn mặc áo xanh của nam tử, thực ra tên thật là “Lục Đài”, đài trong “đài khởi” (giơ lên cao). Hắn lấy cái tên này, giống như giận dỗi đối nghịch với lão tổ tông Lục Trầm.
Hắn chỉ thấy Trần Bình An đang vẫy tay từ biệt những đứa trẻ kia.