Theo như sách thần tiên “Sơn Hải Chí” ghi chép, Đồng Diệp châu có rất nhiều sơn thần yêu tinh quỷ quái, sự thật đúng là như vậy. Cho dù phần lớn thời gian, Trần Bình An đã cố gắng vòng qua những khu vực sông núi địa thế thuận lợi linh khí dồi dào, hoặc là khu vực hiểm yếu dơ bẩn vừa thấy đã sợ, nhưng có đôi khi vẫn bị mắc lừa.
Chẳng hạn như có một lần vào đêm khuya, hắn nhìn thấy một thành trấn nhỏ đèn đóm rực rỡ. Trên tay hắn không có địa đồ, lại cần bổ sung thức ăn, bèn theo ánh đèn đi tới trước. Địa đồ luôn là thứ bị vương quốc niêm phong, quản thúc còn nghiêm ngặt hơn cả binh khí.
Tòa thành nhỏ kia cũng không cấm đi lại ban đêm, nhưng cổng thành có binh sĩ kiểm tra giấy thông hành. Sau khi Trần Bình An thuận lợi vào thành, liền tìm một nhà trọ chưa đóng cửa để qua đêm. Ông chủ lại lắc đầu khoát tay, nói tiền mà hắn đưa không đúng, nơi này của bọn họ không nhận. Mỗi nước đều có kiểu tiền đồng riêng, chuyện này rất bình thường, nhưng ngay cả vàng thật bạc trắng cũng không nhận thì đúng là hơi lạ.
May mà ông chủ đã chỉ đường cho Trần Bình An, đến một nơi có thể đổi vàng bạc thành tiền của bọn họ, sau đó quay lại nhà trọ trú ngụ là được.
Thế là Trần Bình An tìm được một cửa tiệm, quầy hàng rất cao, gần như cao bằng một người rưỡi. Hắn nhập gia tùy tục, đứng lên một cái ghế đẩu nhỏ, dùng mấy nén bạc đổi thành một đống tiền đồng và một xếp tiền giấy.
Tiền đồng nặng trịch, hàm lượng đầy đủ. Trần Bình An thấy trên tiền giấy có dấu đỏ ngay ngắn của triều đình và tiền trang, cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn trở lại nhà trọ, đưa tiền, sau đó cho ông chủ xem qua giấy thông hành. Ông chủ cẩn thận ghi vào trong giấy tờ, phòng khi tư lại nha môn đến kiểm tra.
Hôm sau Trần Bình An chuẩn bị ra ngoài. Ông chủ đang ngồi một bên đánh bàn tính, mỉm cười nói với hắn một chuyện. Nơi này có một lệ làng, lúc trò chuyện với người khác không được nói một chữ “giấy”. Chẳng hạn như lý thuyết trên giấy, giấy lộn rỗng tuếch... đều không được nói. Nếu không bị người ta đánh ra ngoài thành, cũng đừng trách ông ta không nhắc nhở.
Trần Bình An ghi nhớ trong lòng, cảm ơn một tiếng, sau đó đi mua củi gạo dầu muối và hai bộ quần áo. Lúc trở lại nhà trọ dùng cơm, hắn cảm thấy thức ăn rất nhạt nhẽo vô vị. Sau đó hắn rời khỏi thành trấn, đi được mấy chục dặm, lại gặp phải một cơn mưa to thình lình kéo đến.
Trần Bình An trú mưa trong một đình nghỉ chân đổ nát trên núi, trong lúc rãnh rỗi hắn chậm rãi đi thế luyện quyền. Kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh người, thành trì dưới chân núi giống như một đống bùn lầy, tan ra trong mưa lớn.
Trần Bình An vội vàng lấy ra những thứ mua ở thành trấn nhỏ kia, cùng với tiền đồng và tiền giấy. Lập tức da đầu của hắn ngứa ngáy, bởi vì tất cả đều do giấy trắng cắt thành, giống như thứ mà người sống ở dương gian đốt cho người chết ở âm phủ vậy.
Dường như có người bị sự lúng túng của Trần Bình An làm thích thú, cười hì hì bên trong bức tường của đình nghỉ mát, âm thanh xuyên qua tường vang vọng trong đình.
Trước đó Trần Bình An chỉ kinh ngạc vì sự khác thường của thành trấn nhỏ, cũng không thật sự sợ những thứ kỳ quái này. Cho nên hắn rất nhanh khôi phục lại, ngồi trên một chiếc ghế dài làm bằng gỗ già trong núi sâu, nhìn bức tường nhợt nhạt đối diện, yên lặng uống rượu.
Âm vật kia vẫn không biết mình đã đụng phải tấm sắt, càng cố làm ra vẻ huyền bí, giả vờ âm trầm nói: - Ngươi không sợ ta à?
Trần Bình An cột hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, đứng dậy chậm rãi đi tới bức tường kia, dán một lá bùa bảo tháp trấn yêu lên đó. Bên trong lập tức vang lên tiếng cầu xin nức nở, giọng nói dường như có phần trẻ con.
Trần Bình An vẫn không lấy lá bùa màu vàng kia xuống, chỉ cười hỏi: - Ngươi nói xem ta có sợ không?
Tên kia hét lên: - Tôi sợ rồi, tôi sợ rồi, sợ muốn sống lại luôn rồi!
- Đi ra, nếu còn trốn trốn tránh tránh, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa. Nói ta nghe xem, trấn nhỏ kia rốt cuộc là thế nào. Trần Bình An lấy bùa trấn yêu xuống, cất vào trong tay áo, ngồi về vị trí cũ.
Một thằng bé từ trong bức tường đi ra, nghĩ lại còn sợ. Trước người và sau người đều thêu hình vẽ tượng trưng cho quan lại, chỉ là không có màu sắc rực rỡ như quan phục thế tục, chỉ có hai màu đen trắng.
Nó sợ sệt đứng ở chân tường, nhìn thần tiên lão gia ngồi đối diện, cúi người vái chào một cách kỳ lạ, tự báo thân phận. Hóa ra hắn là thổ địa do tiền triều sắc phong. Sau khi thay đổi hoàng đế và họ nước, nó tự động bị xếp vào hàng ngũ cựu thần, không còn chức quan, đạo hạnh vốn nhỏ bé lại càng thấp kém hơn.
Lúc còn sống nó là đứa con yêu dấu của một vị quan tổng đốc. Sau khi chết chưa được bảy ngày, có một vị thần tiên vân du ngang qua, tiến vào linh đường, giúp cha hắn sắp xếp một phen. Nó liền trở thành một thổ địa cấp bậc không cao, hương khói thịnh vượng. Sau đó núi sông biến sắc, tất cả đều thoảng qua như mây khói.
Trần Bình An hỏi thăm thổ địa không chính thống của triều đình này về ngọn nguồn trấn nhỏ người giấy. Hóa ra ban đầu hơn vạn cư dân của trấn nhỏ, chỉ trong một đêm đã chết bởi nhân họa to lớn không khác gì thiên tai. Vì phòng ngừa lòng người hoảng hốt, triều đình đã hạ lệnh châu quận xung quanh phong tỏa tin tức. Còn mời cao tăng Phật môn tới cúng bái hành lễ, nhờ vậy trấn này mới không biến thành một nơi âm tà nguy hiểm.
Trần Bình An thắc mắc sau mưa lớn trấn nhỏ sẽ thế nào. Thằng bé cười bảo không sao, chỉ cần khí trời quang đãng mấy ngày sẽ khôi phục như cũ. Trần Bình An liền ngồi xổm xuống đất, nhìn về trấn nhỏ, đốt những tiền giấy áo giấy kia.
Thằng bé ngồi ở một bên, thổn thức nói: - Vị thần tiên lão gia này, không ngờ còn là một đại thiện nhân.
Trần Bình An cười trừ. Hắn thuận tiện hỏi thăm thắng bé này về tình hình sông núi trong phạm vi ngàn dặm, có môn đệ tiên gia hoặc bến thuyền nào hay không. Thằng bé lần lượt trả lời, cũng không che giấu.
Nó nói phía bắc cách nơi này khoảng tám trăm dặm, quả thật có yêu ma quấy phá, chiếm núi làm vua. Yêu ma này cũng không thường làm chuyện bắt cóc cướp đoạt tiều phu sơn dân, trên núi dưới núi xem như an ổn, hiếm có tin đồn dân chúng gặp họa.
Lúc yêu ma thanh thế cường thịnh, rất nhiều luyện khí sĩ trên núi phải đi đường vòng. Nhưng sau đó gặp phải một biến cố, tất cả đều trở nên im lìm. Nghe nói trên núi chỉ còn lại hai ba con mèo nhỏ chó nhỏ, không làm nên trò trống gì nữa.
Chân tướng như thế nào thì không ai biết, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói là tiên sư Phù Kê tông cảm thấy chướng mắt. Cũng có người nói là hành giả Phật môn dừng chân ở đó, có yêu tinh thiếu kiến thức chọc cho cao nhân Phật gia trừng mắt giận dữ, co nên mới có kiếp nạn này.
Trong đình có một ít cành khô. Dưới sự giúp đỡ của thằng bé, Trần Bình An gom cành khô lại với nhau, đốt lửa lên, một người một yêu ngồi bên đống lửa.
Thằng bé mặc dù nhìn gương mặt non nớt, thực ra đã sống năm trăm năm rồi. Nó giải thích với Trần Bình An: - Sở dĩ yêu ma ở ngọn núi kia làm thỏ không ăn cỏ gần hang, ngoại trừ tính khí của vị vua núi kia khá ôn hòa, những kẻ hung ác dưới trướng cũng lo thanh danh xấu đi, khiến người ta nghe tên đã sợ. Mười truyền trăm, trăm truyện ngàn, lỡ may đệ tử tiên gia ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, thèm muốn thanh danh trảm yêu trừ ma của thế tục, vậy phải làm sao đây?
Trần Bình An gật đầu.
Thằng bé đưa hai bàn tay đến gần đống lửa, cười ha hả nói: - Giết hay không giết? Giết nhỏ thì lớn tới, giết lớn thì già lại tới. Cho dù có bản lĩnh tới hai người thì giết cả đôi, tới ba người thì giết toàn bộ, nhưng chết rồi thì sẽ gây náo động lớn. Quan phủ bản địa báo cáo lên triều đình, hoàng đế lão gia cảm thấy mất mặt, chẳng phải sẽ đi khẩn cầu tiên sư xuống núi sao?
Thằng bé bất đắc dĩ nói: - Đúng là phiền phức.
Trần Bình An cười nói: - Nếu không như vậy thì đã sớm hỗn loạn rồi, dân chúng dưới núi làm sao sống được. Chỉ nói đến trấn nhỏ kia đã chết hơn vạn người, bạn bè thân thích của bọn họ ở nơi khác sẽ nghĩ thế nào? Trong một đêm mọi người đều không còn, người sống cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thằng bé ngẩn người, dường như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Nó lại kể một số chuyện lý thú ở gần đây, phần nhiều là nghe truyền miệng. Dù sao sống mấy trăm năm, cũng phải tìm một ít việc vui để giết thời gian.
Sau khi mưa ngớt, Trần Bình An từ biệt thổ địa nho nhỏ này, tiếp tục lên đường. Chỉ còn lại thằng bé đứng bên ngoài đình nghỉ chân lẩm bẩm.
Trần Bình An lại đi qua một ngôi mộ hoang. Có một nhóm thư sinh nghèo vào kinh đi thi, đang đứng trước một ngôi mộ lớn, lộ vẻ xấu hổ và cảm thán.
Sau đó hắn nhìn thấy từ giữa phần mộ, có hai con hồ ly trắng như tuyết nhảy ra, học theo người chắp tay thi lễ. Còn có mấy con hồ ly nhỏ hơn một chút, nằm trên ngôi mộ khẽ cười. Mặt mày của chúng có linh khí, tràn đầy khao khát và thẹn thùng, không hề giống yêu ma hung ác gì, ngược lại giống như trẻ con thèm ăn. Những người đọc sách kia lần lượt đáp lễ.
Trần Bình An cảm thấy buồn cười, hắn biết đây là hồ yêu đang quấy phá, mê hoặc lòng người. Có điều hắn cũng không quá lo lắng, hồ yêu trên thế gian dù là châu nào, thông thường đều sẽ không có hành động tàn bạo. Bọn chúng trời sinh thân cận nhân tộc, phần nhiều là muốn phá vỡ ải tình, gia tăng cảnh giới và tu vi.
Cho nên Trần Bình An cũng không vạch trần, khiến những thư sinh kia phát hiện nhà cao cửa rộng trước mắt, thực ra chỉ là một ngôi mộ mà thôi. Hắn chỉ lặng lẽ canh giữ bên cạnh ngôi mộ.
Quả nhiên ngày hôm sau, những thư sinh kia đều bình yên rời khỏi phủ đệ hào hoa. Người người đều vui vẻ, chỉ cảm thấy có cơ hội gặp được mỹ nữ, đúng là không uổng đời này.
Trần Bình An tươi cười rời đi.
Sau ba trăm dặm, hắn đến một nước nhỏ tên là Bắc Tấn. Khi đi ngang qua một thành trì, vừa lúc gặp được chợ búa, liền mua hai xâu mứt quả.
Lúc trước hắn nghe nói chùa Như Khứ của nước Bắc Tấn rất nổi tiếng, bên trong có một tảng đá lớn, tương truyền là nơi một vị Bồ Tát ngộ đạo, được gọi là đài sen đá. Tảng đá này rộng đến năm trượng, có thể chứa mấy trăm người, nhưng chỉ cần một người là có thể khiến nó lắc lư, không ai giải thích được nguyên nhân. Hoàng đế Bắc Tấn tuần tra phía tây, sau khi tự mình thử nghiệm, mặt rồng liền vui vẻ, khiến cho danh tiếng của chùa Như Khứ lan xa.
Nhưng Trần Bình An hỏi thăm mấy người, đều không ai biết chùa Như Khứ gì cả. Lúc này hắn mới nhớ tới, thằng bé kể lại chuyện này, hẳn là xảy ra vào hai trăm năm trước. Hai trăm năm ở nhân gian, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Trần Bình An do dự một hồi, vẫn kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng cũng hỏi được di chỉ của chùa Như Khứ. Hắn đi đến chùa, thấy bên trong cỏ hoang rậm rạp, không có nhân khí cũng không có yêu khí, cảnh tượng tiêu điều. Trong ánh tà dương, hắn tìm được tảng đá lớn kia, nhưng không thấy có gì khác thường.
Trần Bình An ăn hết viên mứt quả cuối cùng, ném que trúc, xoay người rời đi. Sau khi hắn rời khỏi cửa lớn đổ nát của chùa Như Khứ, phía trên tảng đá lớn kia bỗng có một người tí hon ló đầu ra. Nó ngồi trên tảng đá, yên lặng không nói gì.
Hóa ra chân tướng đài sen này lắc lư, là vì tảng đá lớn đã thai nghén ra một “người hoa sen nhỏ”, thân là yêu tinh đất đá. Nó thích lẩn trốn cười trộm, mỗi lần có người thử lay động tảng đá lớn, nó liền hứng thú dạt dào, lắc lư trái phải. Tảng đá lớn cũng theo đó lắc lư, vì thế đã khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng có một ngày nó cảm thấy không thú vị nữa, đài sen đá bắt đầu “lúc linh lúc không linh”, cuối cùng hoàn toàn “bất động như núi”. Hóa ra là nó đã rời khỏi đài sen đá, muốn đến phương xa tìm đồng bạn. Năm này qua năm khác một thân một mình, đã khiến nó cảm thấy cô đơn.
Cuối cùng nó liên tiếp tìm được hai đồng bạn, một con rắn tinh và một con hoẵng tinh. “Người hoa sen nhỏ” mới ra đời, bị bọn chúng phân biệt lừa mất một cánh tay nhỏ có “rễ mây và tinh hoa đất ngưng tụ”, cùng với một mảnh lá sen.
Nhưng nó vẫn kiên trì tìm kiếm đồng bạn. Cuối cùng nó đã tìm được một yêu hoa, không đòi hỏi nó bất cứ thứ gì. Nó dẫn yêu hoa trở lại đài sen đá, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trêu chọc những du khách kia. Nhưng có một ngày nó tỉnh dậy, phát hiện linh khí của đài sen đã biến mất, không còn lại chút nào, yêu hoa cũng không thấy nữa.
Đài sen đá mất đi linh tính, một lần nữa không ai thăm hỏi, cuối cùng hoàn toàn bị quên lãng. Chỉ còn lại yêu tinh nhỏ một tay thường ngồi ven rìa đài đá, ngâm nga làn điệu thôn quê, khẽ đung đưa chân.
Thỉnh thoảng nó sẽ thương cảm, bởi vì nó không biết ba đồng bạn kia hôm nay sống có tốt không. Nếu như sống không tốt, tại sao không tới gặp mình? Nó sẽ an ủi bọn chúng. Nếu như sống tốt, tại sao vẫn không tới gặp mình? Nó sẽ mừng cho bọn chúng.
Nó không nghĩ ra.
Đứa nhóc đột nhiên quay đầu sang, phát hiện người xứ khác mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, đang ngồi bên kia tảng đá, nhìn trời chiều uống rượu. Sau khi phát hiện bị nhìn chăm chú, người kia liền cười cười với nó, khiến cho đứa nhóc sợ hãi vội vàng đứng dậy, nhảy một cái, thân hình chui thẳng vào tảng đá lớn.
Trần Bình An cười ha hả, nhảy xuống tảng đá, thật sự rời khỏi chùa Như Khứ, không trêu đùa yêu tinh nhỏ kia nữa.
Đứa nhóc trốn trong đá cả buổi mới lén lút xuất hiện. Nó nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định người nọ không còn ở đây, mới đi tới chỗ người kia ngồi. Nó bỗng nhiên mở to hai mắt, phát hiện một đồng tiền có linh khí quấn quanh. Phần lớn yêu tinh trên thế gian đều thích tiền của thần tiên trên núi, xem đó là thức ăn.
Trần Bình An để lại một đồng tiền hoa tuyết, chỉ là hành động tiện tay. Hắn rời khỏi thành trì, đi ra đường lớn, vừa mới vào núi, lại phát hiện phía trước có một vật nhỏ nước mắt đầm đìa. Vật nhỏ một tay ôm chặt tiền hoa tuyết lớn hơn nó rất nhiều, nhìn Trần Bình An, giống như vừa thấp thỏm vừa cao hứng.
Trần Bình An chậm rãi đi qua, đứa nhóc bản tính nhát gan, trong nháy mắt liền biến mất. Cứ như vậy lặp lại mấy lần, nó bám theo Trần Bình An gần trăm dặm đường núi. Trần Bình An cũng không chủ động tiếp cận nó, để mặc nó đi theo mình không gần không xa. Một lớn một nhỏ cứ đồng hành như vậy.
Đến núi sâu rừng thẳm mà thằng bé kia đã nói, quả nhiên thế núi hiểm trở. Lúc Trần Bình An sắp rời khỏi ngọn núi, lại gặp phải một yêu tinh nhỏ giống như phát điên. Yêu tinh nhỏ quần áo lam lũ, loạng choạng bước đi, lẩm bẩm lặp lại một câu thương tâm: - Lòng dạ như vậy, làm sao thành phật? Làm sao thành phật...
Yêu tinh nhỏ dọa cho đứa nhóc kia không quan tâm gì nữa, chạy như bay đến nấp ở bên chân Trần Bình An.
Sau đó nó hoàn toàn không đề phòng nữa, vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Trần Bình An, hoặc là ngồi xổm trên vai Trần Bình An.
Trần Bình An mang theo đồng bạn mới không biết nói chuyện này, đi qua một quốc gia chiến sự liên miên. Sinh linh đồ thán, ép cho một đám hào kiệt phải vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vua, dựng một cây cờ lớn. Trên đường hắn nghe thấy rất nhiều sự tích anh hùng của ba mươi sáu hảo hán này, nói bọn họ hào khí tận mây, võ nghệ cao siêu, người người đều có sức dời núi sông.
Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đến ngọn núi kia xem thử, gặp gỡ anh hùng một lần. Cho dù người ta chưa chắc chịu ngồi xuống uống rượu với mình, từ xa dính một chút khí khái hào hiệp cũng là chuyện tốt.
Kết quả Trần Bình An mộ danh tìm đến, lại gặp phải một hắc điếm bán bánh bao thịt người. Hắn thấy mấy thương nhân đi cùng ngất xỉu, cũng giả vờ hôn mê, bị người ta trói gô đến sau tiệm, ném lên một tấm thớt thịt heo lớn. Sau đó có người phục vụ cầm dao lóc xương, vừa ngáp vừa đi về phía bọn họ.
Trong một châu thành gần đó, đao phủ đang muốn hành hình một kẻ cướp, lại có mấy chục kẻ cướp pháp trường. Nhất là một đại hán tay cầm hai cây búa, một đường chém giết, giết đến hăng say, cười lên ha hả. Dù là dân chúng xem náo nhiệt hay quan binh, đều bị một búa chém thành hai nửa.
Sau đó đại hán bị một gã đàn ông đen nhẻm có tướng ngũ đoản giáo huấn một phen, lúc này mới ủ rũ dừng tay, vẻ mặt xấu hổ, không còn vẻ dữ tợn như trước.
Gã đàn ông đen nhẻm kia nhìn đại hán, phất phất tay bảo hắn rời khỏi. Gã ta nhìn quanh, trên mặt ngoại trừ vẻ mệt mỏi, phần nhiều vẫn là vui mừng và sảng khoái. Vừa rồi khiển trách đại hán cầm búa kia một trận, hắn nói chuyện hầm hầm giận dữ, nhưng lúc này nhìn bóng lưng của tên đại tướng tâm phúc kia, khóe mắt của hắn lại có ý cười.
Nhóm người này đã thành công cứu người ở pháp trường, cách đó không xa có người đã sớm chuẩn bị ngựa. Bọn họ thúc ngựa chạy như điên, nhanh chóng rời khỏi châu thành hỗn loạn. Quan binh lại không dám rời thành truy bắt.
Sau đó bọn họ lật người xuống ngựa, hăng hái phấn chấn, trong tiếng cười lớn lục tục đi vào cửa tiệm của mình. Lại phát hiện trong tiệm không có đôi vợ chồng quen thuộc kia, chỉ có một thiếu niên áo trắng, trên bàn rượu trước người hắn có đặt một thanh trường kiếm, kiếm khí lạnh lẽo.
Chỉ sau một nén nhang, Trần Bình An đã rời khỏi tiệm.
Trong tiệm phía sau, có người chết có người sống, đều là anh hùng hảo hán trong mắt thế nhân. Quả thật người người đều rất anh hùng, chết đến trước mắt vẫn hào khí tận mây.
Những người sống sót, phần nhiều là từ đầu đến cuối trầm mặc ít nói, hoặc là bị một chút thương thế liền chủ động dừng tay. Bọn họ đã không buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không có vẻ muốn báo thù rửa hận. Ngược lại có một sự ngỡ ngàng, giống như đang nói, nhân sinh đã như vậy, cũng chỉ có thể trôi theo mà thôi.
Trần Bình An mặc kệ những chuyện này.
Rời khỏi cửa tiệm, hắn phát hiện rất nhiều tuấn mã tụ tập ven đường. Hắn ngẫm nghĩ, dắt một con ngựa cao lớn ra, lật người lên ngựa, lại rất thành thạo.
Đầu tiên là lảo đảo, sau đó là phóng ngựa giang hồ.