Địa tiên cảnh giới Kim Đan đột nhiên cười nói: - Hóa ra công tử là môn sinh pháp gia, chẳng trách.
Trần Bình An không biết vì sao đối phương lại hiểu lầm như vậy. Vị địa tiên này có lẽ rất quen thuộc với cảnh vật tình đời của nước Thanh Loan, cười híp mắt nói: - Vậy thì nên luận bàn một chút.
Trong khe núi lập tức giương cung bạt kiếm.
Tu sĩ sông núi đã quen với cảnh trở mặt không nhận người, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, có ai không muốn kiếm thêm năm mươi đồng tiền tiểu thử? Có thể kiếm tiền sạch đương nhiên là tốt, nhưng kiếm tiền bẩn cũng không hề ít.
Những tu sĩ tự do kia vì muốn được triều đình chiêu mộ, hoặc là xin tiên gia gia phả một danh hiệu cung phụng, quá nửa trước tiên phải làm một chuyện không thể lộ ra ngoài sáng. Chẳng hạn như giúp triều đình ám sát đại tướng văn thần của nước đối địch, giúp tiên sư gia phả giải quyết những thù oán không tiện đích thân ra tay.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan thong thả nhìn quanh, dường như đang khảo sát chiến trường.
Trần Bình An hỏi: - Ngài có biết một khi trâu đất quyết định lật người, tác động mạch đất, sẽ gây họa cho mấy vạn dân chúng?
Địa tiên do dự một thoáng, vẫn gật đầu thẳng thắn nói: - Đến cảnh giới như ta rồi, đương nhiên biết chuyện này.
Đám tu sĩ sông núi kia cũng không quá bất ngờ, chỉ có trận sư Lữ Dương Chân nhíu mày, nhưng ẩn giấu rất tốt.
Trần Bình An lại hỏi: - Vậy ngài có thể kiềm chế động đất không?
Địa tiên không trực tiếp trả lời, lại cười nói: - Chuyện này cũng không đơn giản. Một là theo như bằng hữu của ngươi nói, dựa vào đốt tiền, bày pháp trận trong phạm vi lớn để củng cố mạch đất, giảm bớt chấn động. Hai là trong chúng ta có luyện khí sĩ sở hữu tiên thiên linh bảo tương tự ly châu, hơn nữa còn luyện hóa thành vật bản mệnh, mới có thể “định núi phục mạch”.
Thấy Trần Bình An không hỏi nữa, vị địa tiên này lại cẩn thận quan sát đối phương một phen, nói một câu “sau này gặp lại”.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan dường như đã từ bỏ ý định “luận bàn”, nhìn về thủ lĩnh của bốn “ngọn núi” kia, chẳng hạn như lão già áo bào đen cưỡi cáo đen năm đuôi, trận sư Lữ Dương Chân, dùng tiếng lòng phân biệt báo cho bọn họ địa điểm chia của, để bàn giao thù lao còn lại, sau đó ngự gió rời đi.
Tất cả tu sĩ tự do đều theo địa tiên rời đi, chỉ là phương hướng hơi khác biệt. Chắc vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia sẽ tại thời gian địa điểm khác nhau, lần lượt trả tiền thần tiên cho bốn nhóm người, để tránh có tu sĩ hoang dã không lo chia ít mà lo chia không đều.
Trương Sơn Phong khẽ đấm Trần Bình An một cái, trêu chọc: - Được đấy, xem tiền tiểu thử như tiền hoa tuyết để dùng.
Từ Viễn Hà đã sớm đứng lên, thu đao vào vỏ, dùng ngón tay vuốt râu máu tươi đông cục, đồng thời nói: - Tạm thời an toàn rồi, chỉ sợ vị địa tiên cảnh giới Kim Đan này là cường hào mưu đồ bất chính. Nếu thật sự không được, chúng ta cũng đừng chờ trận Phật Đạo tranh luận ở kinh thành nước Thanh Loan, sớm rời khỏi thì tốt hơn.
Trương Sơn Phong do dự nói: - Thanh Chân Vũ kiếm mà Trần Bình An cho ta mượn, còn có thanh đoản đao kia của huynh, chẳng lẽ phải để lại phủ đại đô đốc?
Trần Bình An đính chính: - Không phải cho mượn.
Từ Viễn Hà mặc dù tiếc nuối nhưng sắc mặt vẫn kiên nghị, nói: - Một phủ đô đốc lớn như thế, cũng không biết mọc chân, sau này sẽ có cơ hội đòi lại. Lỡ may phủ đại đô đốc là chủ mưu của lần vây giết này, chúng ta sẽ tự chui đầu vào lưới. Hoàng đế họ Đường nước Thanh Loan luôn ngạo mạn, vị đại đô đốc kia lại là tâm phúc của hoàng đế, chúng ta rất dễ trở thành mục tiêu tấn công. Hơn nữa có lý mà không thể nói rõ, người ta tùy ý hắt một chút nước bẩn xuống, chúng ta cũng không tránh được.
Trương Sơn Phong từng là người không đụng tường thì không chịu quay đầu, nếu không cũng sẽ không bỏ nho học đạo, lên núi làm đạo sĩ. Chuyến này từ Bắc Câu Lô Châu xuôi nam tới Bảo Bình châu xa xôi, trải nghiệm khá phong phú, thất bại và thu hoạch đều có, đã trưởng thành hơn rất nhiều. Sau khi nghe Từ Viễn Hà giải thích, hắn cũng không khăng khăng giữ nguyên ý kiến nữa.
Trần Bình An suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý, có thể khiến Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà không bận tâm đến sự khác thường của mình, lại có thể khiến hai người yên tâm tới phủ đại đô đốc, bèn nói: - Ta nhờ cơ duyên nên đã lấy được một miếng ngọc bội của thư viện Đồng Diệp châu, vào thời điểm mấu chốt có thể lấy ra giữ mạng. Tuy hôm nay nước Thanh Loan vàng thau lẫn lộn, chúng ta không thể xem thường, nhưng có miếng ngọc bài kia... giống như quân tử thư viện đích thân tới đây. Địa tiên cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh bình thường, chắc sẽ không dám ra tay giết người. Cho nên chúng ta lấy thanh Chân Vũ kiếm và đoản đao kia trở về, sẽ không gặp vấn đề lớn.
Cách xử sự coi trọng đối đãi chân thành với người khác, nhưng nếu vì vậy mà khiến người khác rơi vào hiểm cảnh, gặp phải tai ương ngập đầu như Trần Bình An gặp phải Đỗ Mậu, vậy thì không gọi là chân thành nữa, mà là thiếu suy nghĩ, không rành thế sự.
Bùi Tiền và bốn người trong tranh cuộn đã đến gần. Bọn họ đều rất tò mò về thân phận của đạo sĩ trẻ tuổi và du hiệp râu rậm, xem ra không phải đồng hương của Trần Bình An, mà là bằng hữu trước kia đi xa gặp được trên đường.
Bốn người Ngụy Tiện cũng nhìn ra được, đạo sĩ trẻ tuổi là một luyện khí sĩ cảnh giới bình thường, còn đao khách râu rậm là một võ phu cảnh giới thứ năm cơ sở tạm được, chỉ như vậy thôi sao?
Bùi Tiền vẫn luôn lén lút quan sát hai người, lúc này cô bé đứng ở bên cạnh Trần Bình An, cười nói: - Chào đạo sĩ ca ca, chào đao khách thúc thúc, ta tên Bùi Tiền, là đại đệ tử khai sơn của sư phụ.
Từ Viễn Hà thoải mái cười lớn, tự dưng có thêm một vai vế.
Trương Sơn Phong bị phi kiếm bản mệnh của kiếm tu đâm thấu vai, sau khi bôi thuốc kim sang sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt. Nhìn thấy cô bé gầy gò tự xưng là đại đệ tử của Trần Bình An, khóe miệng của hắn liền nhếch lên, cười nói: - Bùi Tiền muội muội, bao nhiêu tuổi rồi?
Bùi Tiền cười híp mắt nói: - Mới bảy tuổi, cho nên vóc dáng chỉ cao một chút như vậy.
Trần Bình An gõ đầu một cái. Bùi Tiền vì sĩ diện mà phải chịu khổ, lập tức vẻ mặt như đưa đám nói: - Thực ra đã mười một tuổi mụ rồi.
Trần Bình An xoay người ngồi xuống, quay đầu nhìn Từ Viễn Hà, hỏi: - Bị thương nặng như vậy, phải làm sao đây?
Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cũng ngồi xuống. Từ Viễn Hà vuốt râu trầm ngâm nói: - Không nói tới địa tiên cảnh giới Kim Đan lén lút kia, chỉ nói đám tu sĩ hoang dã do lão già cưỡi cáo đen cầm đầu, rắp tâm khó lường. Nếu chúng ta cứ mặc kệ trâu đất như vậy, sớm muộn gì nó cũng phải chết.
- Ban nãy ngươi nói một câu rất thực tế, tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, tạm thời để nó dùng chân thân này đi theo bên cạnh chúng ta. Đợi khi thương thế tốt hơn, tìm một mạch đất có thể ẩn nấp thân hình, đến lúc đó lại tách ra cũng không muộn. Nhưng làm như vậy, đòn gánh trên vai Trần Bình An ngươi sẽ nặng thêm.
Trần Bình An cười nói: - Mới bao lâu không gặp, lại xa cách như vậy rồi?
Từ Viễn Hà cười ha hả nói: - Lời khách sáo cũng không tốn tiền của ta.
Bùi Tiền gật đầu như gà con mổ thóc, hoàn toàn đồng ý. Lời khách sáo nịnh nọt đúng là không tốn tiền, ông chú râu rậm này xem như là người đồng đạo của mình.
So với Bùi Tiền, bốn người trong tranh cuộn lại nhìn càng nhiều, nghĩ càng xa.
Trước giờ bốn người bọn họ chưa từng thấy Trần Bình An hỏi thăm ý kiến của người khác, hơn nữa lại nghe rất tự nhiên.
Nên biết trên đường đi bọn họ đánh đánh giết giết cũng không ít, Tùy Hữu Biên đã chết mấy lần rồi. Đủ loại biểu hiện của Trần Bình An, vô hình trung đều thể hiện tính cách của hắn cực kỳ cứng rắn, kiên trì và có chủ kiến, đồng thời Trần Bình An cũng tôn trọng bốn người bọn họ. Ngay cả Ngụy Tiện cũng phải thừa nhận, hắn nịnh nọt Trần Bình An là có “tư chất bá vương”, thực ra cũng không quá thổi phồng.
Trần Bình An nhìn trâu đất màu vàng kia, hỏi: - Ngươi có thể dùng thân người hiện thế không? Nếu như ta không nhớ sai, bước vào cảnh giới Quan Hải hoặc Long Môn, chắc có thể biến thành người hình chứ? Ta có một bình thuốc chữa thương, nếu ngươi dùng thân người để sử dụng, hiệu quả sẽ cao hơn.
Trước khi rời khỏi thành Lão Long, Quế phu nhân đã bảo người mang đến một chiếc hộp đựng bảo vật làm bằng gỗ quế, bên trong đựng mười hai bình thuốc, phân biệt dùng cho những cấp bậc khác nhau trong năm cảnh giới trung.
Nghe được câu hỏi của Trần Bình An, yêu vật cảnh giới Long Môn bị thương đến cơ sở đại đạo kia lắc đầu.
Trương Sơn Phong giải thích: - Nó tương đối đặc thù so với những sơn tinh thủy quái bình thường. Giống như giao long dưới nước, thuộc tính ngũ hành càng thuần túy, biến ảo thành hình người lại càng khó khăn. Giống như nó thì phải bước vào cảnh giới Kim Đan mới được.
Trần Bình An tỉnh ngộ, gật đầu nói: - Không sao, lần này chúng ta tới phủ đại đô đốc, cố gắng vòng qua các thành trì lớn, chọn đường nhỏ sông núi là được.
Trương Sơn Phong cười nói: - Chuyện này thì chúng ta quá quen rồi, hai năm qua đã đi dạo không ít ở nước Thanh Loan và nước Khánh Sơn.
Trần Bình An lập tức lấy ra một bình thuốc dành cho luyện khí sĩ cảnh giới Long Môn, bảo trâu đất màu vàng dùng. Sau khoảng một nén nhang, nó đã có thể giãy giụa đứng lên, mặc dù cả người đầy vết thương nhưng đã có thể đi lại bình thường. Dù sao yêu vật thuộc hành thổ trên thế gian, vốn nổi tiếng là thân thể vững chắc, sức chịu đựng kinh người.
Yêu vật cảnh giới Long Môn này còn tiết lộ, mình đã luyện hóa một cái bình sơn thủy bằng sứ xanh làm một trong số vật bản mệnh, có thể dung nạp tích trữ linh khí trời đất. Trần Bình An nghe đàn biết ý, liền dứt khoát đưa cả bình thuốc kia cho trâu đất màu vàng, bảo nó cất vào trong bình sứ xanh bản mệnh, từ từ hấp thu dược tính và linh khí chữa thương.
Sau khi bốn chân của trâu đất màu vàng đứng trên đất, lại nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi mặc trường bào trắng như tuyết, cảm kích nói: - Tiên sư cao thượng, không biết nên báo đáp thế nào?
Nó lại áy náy bất an nói: - Tiên sư đã có ơn cứu mạng, càng có đức giúp tôi tiếp tục con đường. Nhưng tôi tu hành ở đây hơn hai trăm năm, chỉ là nhìn trúng long mạch nơi này. Lúc trước tình cờ lấy được hai món linh khí và pháp bảo, đều đã luyện hóa thành vật bản mệnh, ngoài ra cũng không có thiên tài địa bảo nào khác...
Bùi Tiền than vãn một tiếng, chỉ trách mình thôi, làm sao mới rời khỏi thành Lão Long, mình lại thành một kẻ bồi tiền rồi? Ở bến thuyền Phong Vĩ thiếu chút nữa đã lỗ hai đồng tiền hoa tuyết, ở khe núi này lại càng lỗ nặng.
Trần Bình An cười nói: - Không sao, nếu thật sự có lòng, chờ sau khi thương thế của ngươi lành lại, kết thành kim đan, dùng thân người đi xa bốn phương, có thể đến quê nhà của ta. Bên đó non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, hoan nghênh ngươi tới làm khách...
Từ Viễn Hà đột nhiên nói: - Cần gì phải đợi kết đan rồi mới đi? Dưỡng thương xong cứ trực tiếp đến quê nhà ngươi là được, không chừng có thể kết đan ở đó. Có thánh nhân trấn giữ khí vận, không cần lo lắng gây ra động đất bất ngờ.
Ánh mắt của trâu đất màu vàng ngỡ ngàng, dường như không hiểu lắm.
Trần Bình An dụng tâm suy nghĩ xem chuyện này có ổn không. Từ Viễn Hà cười nói: - Không vội, còn có thể đi một đoạn lộ trình sông núi. Trước tiên xem thử tính tình có hợp hay không, sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn. Nếu tính tình không hợp, còn không bằng lưu giữ một ấn tượng tốt, sau này có duyên gặp lại. Vẫn tốt hơn sớm chiều chung sống, kết quả sinh ra lục đục, một thiện duyên tốt đẹp lại bị lãng phí.
Trương Sơn Phong phụ họa: - Khả thi.
Trần Bình An đương nhiên không có dị nghị.
Nhóm người chậm rãi rời khỏi khe núi, đi tới phủ đại đô đốc danh chấn nước Thanh Loan.
Trần Bình An kể với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà một số trải nghiệm trên đường du lịch. Hai người cũng kể với Trần Bình An về cố sự giang hồ của bọn họ sau khi chia tay ở phường Thanh Phù.
---------
Hoàng thất họ Đường nước Thanh Loan, vẫn luôn phong vương nhưng không phong đất, thân vương quận vương đều ở lại kinh thành, có phủ đệ của riêng mình. Hơn nữa những phủ đệ này chỉ có quyền cư trú chứ không có quyền sở hữu, một khi mất đi tước vị sẽ bị phủ Tông Nhân thu hồi.
Nước Thanh Loan có năm phủ đại đô đốc, ngoại trừ bốn phủ nằm ở bốn phía, còn có một phủ ở khu vực trung tâm, quyền lực rất lớn, phụ trách rất nhiều công việc liên quan đến mạch máu quốc gia như muối và sắt. Quân chủ bình thường chỉ sợ hiểm họa “quyền thần nắm quyền, phiên trấn cát cứ”, còn nơi này lại rất ít khi xảy ra.
Trong lịch sử mấy trăm năm, nước Thanh Loan luôn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, hơn nữa văn võ đại thần rất hòa hợp, khiến cho người ngoài nghĩ nát óc cũng không thông. Chẳng lẽ trời cao hoàng đế xa, những quan lớn tướng soái kia không ai sinh ra dã tâm sao? Mỗi người đều làm tròn bổn phận, cúc cung tận tụy với hoàng đế họ Đường đến chết?
Bất kể thế nào, nước Thanh Loan nằm ở đông nam bộ Bảo Bình châu này vẫn giống như một chốn đào nguyên, bồng lai tiên cảnh. Không chỉ như vậy, lúc chiến sự ở trung bộ Bảo Bình châu như dầu sôi lửa bỏng, đã gây nên làn sóng sĩ tử xuôi nam, bỏ lại áo mũ. Mà ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn và Vân Tiêu đã thu nạp hàng vạn con cháu hào phiệt dời đến phía nam, trong đó nước Thanh Loan là nhiều nhất.
Năm vị đại đô đốc đương nhiệm của nước Thanh Loan, bốn vị ở gần biên cảnh, đều dựa vào công lao chiến trường hoặc thân phận họ ngoại để mở phủ lĩnh quân. Chỉ có phủ đại đô đốc ở giữa là nhiều đời truyền thừa, hơn nữa gần ba trăm năm qua, hương khói gia tộc đều dựa vào một dòng độc đinh chống đỡ. Nhìn như lung lay sắp đổ, nhưng lại một mực không đổ, đã làm đại đô đốc “ăn lương tháng” hơn ba trăm năm, chủ nhân hiện giờ là Vi Lượng.
Vi Lượng Vi đô đốc, cũng chính là vị quyền quý nước Thanh Loan đã đòi Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà đưa ra Chân Vũ kiếm và đoản đao. Sau khi được truyền chức vị đô đốc, lại không du sơn ngoạn thủy, an nhàn rừng núi nữa, mà là ru rú trong nhà. Nhờ vào đủ loại sự tích lời đồn năm xưa, hắn có thanh danh không nhỏ ở ba nước, sở trường soạn cáo chương, viết chữ thảo, chú thích kinh Phật và vẽ tranh Phật. Nhất là cái cuối, từng được khen là “kiệt xuất một thời”, trong ngoài triều đình khó cầu một bức vẽ.
Vị đô đốc mới hơn ba mươi tuổi này, nghe nói rất có danh tiếng trong giới học thuật văn đàn, được khen là phong thái xuất sắc, thẳng thắn công bằng, cao xa mà lại ôn hòa... Trong đám phu nhân và khuê tú kinh sư, lời khen càng giống như thủy triều. Nghe đồn vị đại đô đốc này từng đeo hòm sách du học, cùng mấy vị hảo hữu thân thiết vào núi thăm tiên, bị tiều phu ngộ nhận là tiên giáng trần, dập đầu vái lạy, kêu lên thần tiên.
Lần này kinh thành nước Thanh Loan cử hành Phật Đạo tranh luận thanh thế to lớn, hoàng đế họ Đường bảo Vi Lượng vào kinh phụ trách an nguy của kinh sư, cho phép hắn dẫn theo sáu ngàn tinh nhuệ đi lên phía bắc, đóng quân ở trọng địa kinh kỳ.
Có thể thấy hoàng đế họ Đường coi trọng và tin tưởng người này thế nào. Đến nỗi trên giang hồ có một số lời đồn vu vơ, nói rằng vua tôi hai người có sở thích đồng tính. Hơn nữa lần này Phật Đạo tranh luận, hai vị quân chủ họ Nghiêm nước Vân Tiêu và họ Hà nước Khánh Sơn đều sẽ tới kinh thành nước Thanh Loan. Mà chuyện Vi Lượng mang binh lên phía bắc, lại có thể khiến hai vị quân chủ nước khác xem là bình thường, không có dị nghị, càng là một chuyện lạ.
Hôm nay có một thanh niên cường tráng tới thăm phủ đại đô đốc, không kinh động người ngoài. Đại đô đốc Vi Lượng tiếp khách ở trong thư phòng.
Vi Lượng tiếp đãi rất tùy ý, không khách sáo cũng không nhiệt tình. Mà thanh niên cường tráng kia rõ ràng là người quen của vị đại đô đốc này, cũng không ngồi xuống đối diện với Vi Lượng, mà là đứng dưới giá sách lục lọi.
Vi Lượng cười nói: - Khương Uẩn, xem ra gia tộc rất xem trọng ngươi, chịu giao phó việc này cho ngươi. Vậy thì ta có thể tiết kiệm tâm sức rồi, đến lúc đó ta ở ngoài sáng còn ngươi ở trong tối, tin rằng trận Phật Đạo tranh luận cuối xuân này sẽ không có sóng gió quá lớn.
Thanh niên cường tráng chính là người cư ngụ ở cuối ngõ nhỏ bến thuyền Phong Vĩ, có lẽ vì rời khỏi bến thuyền tiên gia giống như nửa quê nhà, hắn đã thi triển pháp thuật che mắt với “đai lưng” xích sắt bên hông được luyện hóa thành vật bản mệnh, tránh để thành trấn dân gian dòm ngó.
Khương Uẩn tiện tay lật xem một quyển sách, bên trong chi chít những lời chú giải, hơn nữa mực đen mực đỏ lẫn lộn với nhau. Hiển nhiên đại đô đốc Vi Lượng đã xem quyển sách này không chỉ một lần.
Khương Uẩn quay đầu nói: - Lão Vi, ngươi nhất định đừng xem thường. Hoàng đế bệ hạ các ngươi gây ra rắc rối lớn như vậy, hiện giờ tình hình rất phức tạp. Ngoại trừ ta ra, bên trong gia tộc dường như còn có người âm thầm ẩn nấp, hơn nữa tu vi chắc chắn không thấp.
Vi Lượng chỉ cười không trả lời.
Khương Uẩn bất đắc dĩ hỏi: - Một nước Thanh Loan nho nhỏ, lại dám cử hành Phật Đạo tranh luận, hơn nữa còn cố ý gây ra trận thế lớn như vậy. Hoàng đế họ Đường không hiểu rõ sự nguy hiểm của tam giáo tranh đấu, chẳng lẽ lão Vi ngươi cũng không rõ sao?
- Năm xưa họ Khương Vân Lâm chúng ta làm sao di chuyển tới Bảo Bình châu? Lần này ta rời khỏi bến thuyền Phong Vĩ, trên đường đi chuyên môn chọn một số nơi náo nhiệt, nói một câu không khoa trương, hôm nay luyện khí sĩ đã đến đầy đường. Ở địa phương còn như vậy, không cần nói tới kinh thành. Các ngươi thật sự không sợ à?
Vi Lượng đặt một cái hộp gỗ lên bàn, sau khi mở ra căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng lạnh. Hắn từ trong hộp gỗ rút ra một con dao văn, mỉm cười nói: - Bởi vì quan hệ với sư thừa, cho nên ngươi mới có một phần đồng tình với tu sĩ sông núi, còn ta sẽ không như vậy. Trước khi đến cuối xuân, chỉ cần là tu sĩ hoang dã có tiền án, bất kể là phạm tội ở nước Thanh Loan hay ở nơi khác, ta đều sẽ gom lưới vài lần, sống hay chết dựa theo quy củ làm việc. Một cục phân chuột có thể phá hỏng một nồi cháo, huống hồ là nhiều ổ rắn ổ chuột đi vào địa bàn.
Bàn sách dao văn của danh nhân nhã sĩ, tuy là vật nhỏ nhưng lại được xem là “quân tử võ bị”. Trong hộp gỗ trước người Vi Lượng, có gần mười con dao văn tổ truyền đặt chỉnh tề, đại khái chia làm hai loại là dao sách năm tháng lâu đời và dao rọc giấy.
Thời thượng cổ chỉ có thể dùng thẻ trúc ghi lại văn tự, dao nhỏ dùng để khắc thẻ gỗ được gọi là dao sách, còn gọi là dao gọt. Ban đầu được làm bằng đồng, sau đó là sắt, hôm nay thì được làm bằng đủ loại chất liệu quý giá, thực ra phần nhiều là để cho người ta nhìn ngắm sưu tầm, đã mất đi công dụng ban đầu.
Lúc này Vi Lượng mỗi tay cầm một con dao rọc giấy. Một con dao bằng trúc, trên vỏ dao có khắc “Trinh Tùng Đường Chế”. Một con dao bạch ngọc điêu khắc hình rồng, chữ mạ vàng là “Công Quan Bách Luyện”.
Khương Uẩn bỏ sách xuống, thở dài, vẻ mặt phức tạp hỏi: - Cho nên ngươi đã thiết lập ván cờ, một hơi giết nhiều tu sĩ hoang dã như vậy?
- Ác giả ác báo. Ta không trực tiếp giết chết những tu sĩ hoang dã này, đã xem như chân thành thắp hương cho ngôi mộ của bọn chúng rồi. Đương nhiên ta cũng có một chút tư tâm, trong đó có rất nhiều cỏ đầu tường, hôm nay đã trở thành tai mắt trong phủ của ta, sau này sẽ phát huy tác dụng không nhỏ. Ngươi xem, thế gian làm việc theo khuôn mẫu, chính là dơn giản rõ ràng như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Vi Lượng không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chăm chú vào con dao “Công Quan Bách Luyện” đường vân tinh xảo, sau đó dùng dao rọc giấy bằng trúc khẽ gõ vào dao này, phát ra âm thanh trong trẻo. Hắn nhắm mắt lắng nghe, vô cùng hưởng thụ.
Khương Uẩn mặc dù có quan hệ khá tốt với Vi Lượng, những cũng hơi nổi nóng, bất giác cao giọng hỏi: - Ngươi không quan tâm cách làm của mình là chính pháp hay ác pháp sao?
- Ác pháp vẫn là pháp mà. Vi Lượng mở mắt ra, vẻ mặt thản nhiên, thay đổi đề tài, cười nói: - Không bàn những chuyện giống như ông nói gà bà nói vịt này nữa. Lần này ta ra ngoài, đã gặp được một vị con cháu pháp gia đồng môn với ta, rất thú vị. Bằng hữu của hắn còn để lại hai món đồ trong phủ của ta, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể ở lại thêm mấy ngày.