Tùy Hữu Biên không mở cửa cho Thôi Đông Sơn. Dù Thôi Đông Sơn nói cho cô biết, mình có thể khiến kiếm thuật và kiếm ý của cô, thậm chí là kiếm đạo đều nâng cao ba thước, Tùy Hữu Biên vẫn không thay đổi chủ ý.
Thôi Đông Sơn đứng ngoài cửa xoa cằm, thay đổi đường lối, hỏi Tùy Hữu Biên có muốn biết phong thái của kiếm tiên chân chính ở thế giới Hạo Nhiên hay không.
Tùy Hữu Biên vẫn làm thinh, ở trong phòng dùng một miếng trảm long đài mài Si Tâm kiếm. Miếng trảm long đài này là cô mua của Trần Bình An, lúc cầm lấy chỉ còn dày khoảng bàn tay, xem như là phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm “ăn” thừa lại.
Si Tâm kiếm mặc dù là một món pháp bảo tiên gia, hơn nữa còn có thể nâng cao cấp bậc, nhưng dù sao cũng không phải là phi kiếm bản mệnh do kiếm tu thai nghén ra, vẫn nằm trong phạm trù vật chết. Cho nên không thể ném trảm long đài ra rồi không cần quan tâm, giống như hai thanh phi kiếm của Trần Bình An. Chuyện mài giũa Si Tâm kiếm vẫn hao phí rất nhiều tâm thần của cô.
Lúc mài kiếm bắn ra đốm lửa năm màu huyền diệu khó giải thích. Tùy Hữu Biên chỉ biết trảm long đài được khen là đá mài kiếm quý giá nhất thế gian, còn nguyên nhân trong đó thì tạm thời không biết. Nhìn quá trình trảm long đài mài kiếm, lại khiến cô thu được nhiều lợi ích. Kiếm khí lưu chuyển tinh xảo nhỏ bé, một số đường vân linh động như mây tụ mây tan, lơ lửng bất định, ánh sáng trên lưỡi kiếm lóe lên rồi biến mất. Giống như ngoại trừ pháp kiếm Si Tâm, thứ được mài còn có kiếm tâm vốn sáng ngời trong vắt của cô.
Thôi Đông Sơn lại thấy khó hiểu, những nhân vật kiếm si chí tình với kiếm như Tùy Hữu Biên, hắn đã thấy không có một trăm thì cũng mấy chục. Thực ra tâm tính của bọn họ rất đơn giản, nói dễ nghe một chút là tâm ý chân thành, nói khó nghe một chút là cố chấp, sẽ không lòng vòng, được gọi một cách đẹp đẽ là kiếm đạo tự hành.
Hơn nữa nhìn cô cả ngày nuôi dưỡng kiếm khí, thứ theo đuổi thật sự lại là kiếm ý chứ không phải là kiếm sư, rõ ràng là có ý từ võ phu chuyển thành luyện khí sĩ, lập chí bước vào hàng ngũ kiếm tiên đỉnh cao của thế giới Hạo Nhiên. Đúng là một cô ả ngốc nghếch, cho rằng trời đất vốn xoay quanh mình, theo lý mà nói không nên ngại ngùng như vậy mới đúng.
Thôi Đông Sơn bị ăn canh tiễn khách, tạm thời không thể làm gì được Tùy Hữu Biên. Nếu là Tạ Tạ thì hắn đã sớm phá cửa xông vào, tát cho một cái. Nhưng Tùy Hữu Biên có Trần Bình An làm bùa hộ mạng, Thôi Đông Sơn khó tránh khỏi bó tay bó chân, rất nhiều thủ đoạn tuyệt diệu dạy dỗ lòng người đều không dùng được, đành phải rời đi.
Thực ra hắn vẫn còn một chuyện, chỉ cần nói ra nhất định sẽ khiến Tùy Hữu Biên động tâm, nhưng hắn tạm thời không muốn phơi bày.
Thôi Đông Sơn trở về phòng mình, đóng cửa lại, sau đó giậm chân một cái, gọi thổ địa vùng này ra. Đó là một phu nhân đẫy đà trang điểm xinh đẹp, xem như hiếm thấy. Thôi Đông Sơn đứng bên cạnh giường, ngả người về phía sau, đá văng giày, bảo thổ địa nương nương thần vị thấp kém đấm chân cho hắn. Phu nhân ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân vị tiên sư này, động tác nhẹ nhàng, vô cùng khôn khéo.
Trời đất lạnh giá, bốn mùa luân chuyển, sinh lão bệnh tử, đều là do khí. Người ăn khí sống thọ, đây là một trong số ngọn nguồn của luyện khí sĩ, liên quan đến cơ sở đại đạo chân chính.
Thánh nhân có nói, người ăn thịt dũng mãnh gan dạ, người ăn gạo thông minh nhanh nhạy, người ăn khí sống thọ thần kỳ, người không ăn không chết mà thành thần. Ba câu trước đều dễ lý giải, câu cuối cùng thì nói một cách hàm súc không đầy đủ, vừa là “đạo không thể nói”, vừa là kiêng kị quá lớn. Đã có đường cụt của võ phu thuần túy, còn có thánh nhân các phương không muốn đời sau truy tìm nguồn gốc thần đạo hương khói.
Có điều Thôi Đông Sơn lại biết ba tầng của võ phu cảnh giới thứ mười, đó là Khí Thịnh, Quy Chân và Thần Đáo. Hôm nay phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính chắc vẫn là Khí Thịnh, còn Lý Nhị bước lên võ phu điểm cuối chậm hơn, nhưng đã tiến vào Quy Chân.
Lần đầu tiên Thôi Đông Sơn nghe được tin tức này thì rất kinh ngạc, đến nỗi phải chạy đi giáo huấn Vu Lộc, người cả ngày theo hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên dạo chơi. Vu Lộc bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng không dám đánh trả, có lẽ đến bây giờ vẫn không nghĩ ra vì sao mình bị đánh. Hắn càng không hiểu câu nói của Thôi Đông Sơn “cẩn thận sau này trong tay có giấy, lại không có nhà xí cho ngươi đi cầu”, rốt cuộc là có ý gì.
Thôi Đông Sơn chỉ sốt ruột thay tên lâu la này. Võ vận một nước có phân biệt dày mỏng sâu cạn, một châu há lại không có sao? Bảo Bình châu vốn là châu nhỏ nhất thế giới Hạo Nhiên, đầu tiên là Tống Trường Kính còn trẻ đã bước vào điểm cuối, tiếp đó Lý Nhị lại đi sau mà tới trước, huống hồ còn có lão già nghe nói hôm nay tính tình đã thay đổi, ở lầu trúc núi Lạc Phách làm một ẩn sĩ thoát ly thế sự.
Cho nên nếu không phải võ phu cảnh giới thứ chín Trịnh Đại Phong vấp ngã ở thành Lão Long, từ một kẻ có hi vọng bước vào điểm cuối biến thành một phế nhân, suy đoán tương lai trăm năm của võ phu thuần túy Bảo Bình châu, con đường cụt dưới chân sẽ không phải cảnh giới thứ mười gì đó, mà là trực tiếp rơi xuống cảnh giới thứ chín.
Bây giờ lại có thêm Trần Bình An, cùng với bốn tên tùy tùng đột ngột xuất hiện ở Bảo Bình châu. Vu Lộc ngươi và Tạ Tạ là một đôi nô tỳ dưới tay Thôi Đông Sơn ta, sao không chăm chỉ một chút, mau ngồi vào hố xí võ phu cảnh giới thứ mười đi, nếu không sau này muốn đi cầu cũng không có hố nữa.
Vu Lộc cùng âm với Dư Lư, dư nghiệt họ Lư. Là thái tử mất nước của vương triều họ Lư, không phải dư nghiệt họ Lư thì là gì? Cảnh giới võ đạo của hắn một đường tăng tiến, mấu chốt là mỗi bước đi còn xem như vững chắc. Ngoại trừ thiên phú võ học bản thân rất tốt, phần nhiều vẫn là do hoàng đế họ Lư bị thần kinh, không tiếc chuyển võ vận nửa quốc gia lên người thái tử Vu Lộc.
Trong mắt thánh nhân, võ phu thuần túy cũng giống như đá trong hố xí, vừa hôi vừa cứng, không thể đặt lên bàn.
Thôi Đông Sơn rất buồn bã, kẻ ngốc trên đời quá nhiều, lại không hiểu được sự lo xa của hắn. Trước kia là đám nhóc Tạ Tạ, Vu Lộc, hôm nay lại có đám người bên cạnh Trần Bình An như Chu Liễm, Lư Bạch Tượng.
Vẫn là Tiểu Bảo Bình tốt, có điều tính tình của tiểu cô nương mặc áo bông đỏ này hơi kém một chút.
Thôi Đông Sơn nằm trên giường, sờ sờ trán, sau đó tâm tình không tốt, một chân đạp bay thổ địa nương nương đang đấm bóp cho hắn.
Phu nhân đụng vào tường, vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói: - Nô tỳ ngu dốt, xin tiên sư bớt giận.
Lúc trước ở võ miếu huyện thành, vị tiên sư lai lịch bất minh từ bên ngoài đến này, đầu tiên là bắt cô từ “phủ đệ” đơn sơ dưới lòng đất ra ngoài, sau đó vung tay áo, kéo kim thân của võ thánh ra khỏi tượng thần. Sau khi hỏi qua nguyên do sự việc, đêm đó hắn đã giải quyết xong thù oán vốn không chết không ngừng.
Dưới sự giúp đỡ của người này, hai vị thánh nhân hương khói miếu văn võ đã khôi phục kim thân thuần khiết. Càng khiến người ta không thể hiểu được, đó là gia tộc của vị đệ tử tiên gia kia, từ trên xuống dưới đều vui mừng hớn hở, giống như được nhiều lợi lộc.
Không thể không sợ.
Một luyện khí sĩ trẻ tuổi cảnh giới Động Phủ trên núi, thiếu chút nữa đã khiến phong thủy huyện thành xoay chuyển. Như vậy theo cô suy đoán, người xứ khác này ít nhất cũng là địa tiên, không trêu chọc nổi.
Hai vị thần linh chính thống của miếu văn võ, khi còn sống khí phách kiên cường, đều cam tâm tình nguyện làm thần giữ cửa cho hắn, đứng bên ngoài nhà trọ một đêm để báo ân. Cô chỉ là một thổ địa nho nhỏ, ăn một chút canh thừa thịt nguội, còn là một nữ nhân, nào dám lộ ra khí phách gì.
Thôi Đông Sơn ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một chồng thư tịch văn nhân tiện tay mua trên đường tới đây, phần nhiều là tác phẩm của danh sĩ văn hào nước Thanh Loan. Hắn mở một quyển ra, xem được mấy trang lại bắt đầu ngáp.
Hắn vẫy tay với thổ địa nương nương, nói: - Tới lật sách giúp ta.
Thổ địa vội vàng đi tới, lật sách giúp “thiếu niên” dung mạo tuấn tú này. Đây là một môn kỹ thuật linh hoạt, phải cẩn thận để ý ánh mắt của tiên sư, lật sớm hay lật muộn đều sẽ khiến tiên sư không thoải mái.
Thôi Đông Sơn xem thêm mấy trang, phất phất tay, nói: - Về sau không có chuyện của ngươi nữa.
Thổ địa nương nương không dám tỏ ra cao hứng, đang muốn cáo từ, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô cân nhắc một phen, hạ quyết tâm, bèn kể lại toàn bộ sự việc nhìn thấy trước đó cho Thôi Đông Sơn.
Đó là quá trình Trần Bình An rời khỏi nhà trọ đi tới võ miếu, sau đó gặp gỡ mỹ nhân bùa chú trong ngõ hẹp yên tĩnh.
Dù sao cô cũng là thổ địa, thân ở dưới đất giống như ẩn nấp trong phong thủy một phương, trừ khi là địa tiên, nếu không tu sĩ năm cảnh giới trung rất khó phát hiện tung tích của cô.
Thôi Đông Sơn nghe xong, ngoài miệng nói là công lao lớn, sau đó tươi cười vung tay áo, thiếu chút nữa đã đánh cho vị thổ địa này hồn bay phách lạc. Có điều vào giây phút cuối cùng hắn lại thu tay, hơn nữa còn giúp cô củng cố kim thân, nếu không huyện thành này phải đổi một vị thổ địa mới rồi. Nhưng chuyện này cũng khiến cô tiêu hao bảy tám lạng tinh túy hương khói nhân gian, phải tích góp gần sáu mươi năm.
Thổ địa nương nương tâm thần sợ hãi, trong lòng lại đang rỉ máu. Cô vẫn không dám nổi nóng, chỉ quỳ xuống cầu xin, lã chã khóc lóc nói: - Tiên sư thứ tội.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ một lúc, giãn mặt cười nói: - Ngươi lập được một công lao lớn như vậy, ta nên thưởng cho ngươi một chức vị thần linh núi sông được sắc phong chính thống của nước Thanh Loan. Nhưng ngươi tự tiện dò xét tiên sinh nhà ta, đó là tội chết. Công lao là công lao, lỗi lầm là lỗi lầm, công lao không thể xóa được lỗi lầm, thưởng phạt phân minh. Ngươi vốn phải chết tại chỗ, cho dù ta có lòng giúp ngươi nâng cao thần vị, cũng không rơi tới trên đầu ngươi. Còn như bây giờ, hãy ở nhà ngoan ngoãn chờ chuyện vui đến cửa đi.
Vì sao phút cuối lại tha cho cô ta một lần, Thôi Đông Sơn không nói. Thổ địa nương nương mừng rỡ muôn phần, trở về dưới đất.
Biến cố ở nước Thải Y, vốn là một trong số rất nhiều bố cục của hắn năm xưa, hoặc có thể nói là của “bọn họ”. Có điều lão sắc lang thích thu gom mỹ nhân ma quỷ kia, không tính là quân cờ quan trọng gì, năm xưa Thôi Đông Sơn cũng không tốn bao nhiêu tâm tư trên người lão.
Nhưng trong vô số mật thư như hoa tuyết bay vào kinh thành Đại Ly, Thôi Đông Sơn đã hơi lưu ý tới một ghi chép, số chữ không nhiều, chỉ hơn hai mươi chữ mà thôi, nội dung rất sơ sài. Có lẽ ngay cả gián điệp Đại Ly thông báo tin này cũng không để ý bao nhiêu.
Nếu là trước đây, những chuyện lý thú nho nhỏ được quốc sư Đại Ly dùng để giết thời gian này, sẽ giống như những mật thư chất đống trong kho Đại Ly, phủ đầy bụi năm này qua năm khác.
Thôi Sàm vốn nắm giữ vô số nội tình bí mật của Bảo Bình châu, trong lúc rãnh rỗi đã xem xét kỹ càng một phen, cho nên hắn càng hiểu rõ thân thế bối cảnh của nữ quỷ, hơn cả chủ nhân trước kia của cô ta.
Tìm chương trích câu chút tài mọn, tìm hiểu cội nguồn Âm Dương gia. Quốc sư Thôi Sàm lại tinh thông cả hai.
Thôi Đông Sơn đứng dậy rời khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Trần Bình An.
Trần Bình An mở cửa ra, hỏi: - Có chuyện à?
Thôi Đông Sơn gật đầu nói: - Học trò muốn nói một chuyện lớn với tiên sinh.
Trần Bình An liếc hắn một cái. Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: - Có điều thành hay không thành, phải xem vận may của tiên sinh.
Trần Bình An muốn đóng cửa lại. Thôi Đông Sơn nhanh tay nhanh mắt, vội vàng vươn hai tay ra đẩy hai cánh cửa gỗ, bi ai khẩn cầu: - Tiên sinh để học trò từ từ nói. Nếu thật sự giống như học trò dự liệu, tiên sinh không nghe thì đúng là phung phí của trời. Hơn nữa còn là đồng thời lãng phí hai món đồ tốt, bỏ lỡ một cơ duyên lớn số mạng đã định sẵn. Học trò tuyệt đối không dám dối trá.
Thôi Đông Sơn vốn tưởng rằng phải đợi lần sau tìm cơ hội, không ngờ Trần Bình An lại bảo hắn vào phòng.
Thôi Đông Sơn đóng cửa lại, mỉm cười ngồi xuống, rót cho Trần Bình An và mình một ly trà. Sau đó hắn thiết lập một cấm chế, lấy ra thanh phi kiếm có được nhờ đánh cờ với kiếm tu Trung Thổ Thần Châu. Chỉ thấy một vệt sáng vàng nhanh như tia chớp, dán sát mặt đất bay xung quanh một vòng. Phi kiếm lướt trở về ấn đường của Thôi Đông Sơn, còn ánh sáng vàng lơ lửng trên đất lại ngưng tụ không tan, giống như dùng phấn vẽ ra một miệng giếng màu vàng trên mặt đất.
Thôi Đông Sơn cười hỏi: - Thổ địa nương nương ở đây lớn gan, không biết sống chết, lại dám bám theo tiên sinh trong chuyến đi tới võ miếu, đã nhìn thấy một số chuyện không nên thấy. Quá đáng hơn là cô ta còn mặt dày tranh công trước mặt học trò, chẳng lẽ cô ta không biết quan niệm “trời đất, vua, cha mẹ, thầy” sao...
Trần Bình An hỏi thẳng: - Cho nên ngươi đã đánh chết thổ địa nương nương?
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói: - Làm sao có thể? Học trò chỉ ôn hòa nói một chút đạo lý với cô ta, bảo cô ta sau này chú ý đừng tái phạm là được. Vị thổ địa nương nương này cũng là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn giống như đã nghe lọt, cho nên học trò đã tặng cho cô ta một vận may, xem như kết một thiện duyên nho nhỏ.
Trần Bình An một lời vạch trần tâm tư của Thôi Đông Sơn: - Nếu không phải ngươi còn muốn đến đây, ta đoán vị thổ địa nương nương tranh công không được kia, đã bị gạch tên khỏi gia phả núi sông nước Thanh Loan rồi đúng không?
Thôi Đông Sơn cười ngượng ngùng nói: - Tiên sinh trách lầm học trò rồi, hôm nay mọi giây mọi phút, mọi nơi mọi chuyện, học trò đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Trần Bình An uống một ngụm trà, nói: - Vậy chúng ta hãy nói chuyện nghiêm chỉnh.
Thôi Đông Sơn cũng uống một ngụm trà thấm ướt cổ họng, cân nhắc từng câu từng chữ, cẩn thận tìm từ nói: - Về thân xác tiên nhân giống như gân gà kia, nếu tiên sinh may mắn, không chừng có thể vẹn cả đôi đường.
Trần Bình An mở to mắt, nghiêm nghị nói: - Thôi Đông Sơn, ngươi không điên đấy chứ? Không xét đến ánh mắt của Âm Dương gia, xương cốt của nữ quỷ trong bùa chú có đủ cứng hay không? Cho dù ngươi dùng phương pháp tính toán phân lượng, cũng không thể khiến xương cốt cứng rắn hơn được. Hơn nữa có nói thế nào thì cô ta cũng là nữ quỷ, còn thân xác tiên nhân này là dương thần thân ngoài thân của Đỗ Mậu.
Ngón tay Thôi Đông Sơn khẽ vân vê ly trà, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt sững sờ nhìn chăm chú vào Trần Bình An, hỏi: - Quan tâm những chuyện này làm gì? Cho dù quan tâm, không phải cũng là chuyện của nữ quỷ bùa chú sao? Tiên sinh cần gì lao tâm lao lực?
Trần Bình An đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: - Có lý.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói: - Không có hai chữ “nhưng mà” đúng không?
Tâm tư vừa động, một lá bùa giấy vàng chất liệu đặc thù bỗng xuất hiện trên bàn, khẽ bồng bềnh lay động. Trần Bình An dùng thuật “mở cửa” không xem là thâm thúy của phái bùa chú, thả nữ quỷ xương khô Thạch Nhu ra khỏi giấy bùa, vừa là nhà ở vừa là lồng giam.
Thạch Nhu lơ lửng trên bàn, một bộ áo màu trải ra.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu lên. Thạch Nhu cúi đầu nhìn, trông thấy một vị thiếu niên tuấn tú ấn đường có nốt ruồi đỏ. Mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng nói cho cô biết mấy chữ: “Ngươi muốn chết phải không?”
Mặc dù Thạch Nhu không biết thân phận lai lịch của người này, thậm chí không nhìn ra tu vi sâu cạn của hắn, nhưng trong lòng theo bản năng dâng lên một sự sợ hãi. Cô lập tức đáp xuống đất, xoay người lại, không dám đối diện với vị thiếu niên kia, nhưng dù như vậy vẫn giống như gai đâm sau lưng.
Vẻ mặt của cô cung kính, lần đầu tiên thể hiện một sự nhu mì khá chân thành, nói với Trần Bình An: - Nô tỳ tham kiến chủ nhân.
Thôi Đông Sơn đưa tay ấn lên vai nữ quỷ áo màu. Cô gái giống như bị sét đánh, tà khí dày đặc trên người trút ra, gương mặt vặn vẹo, tóc đen trên đầu bay phất phới. Thôi Đông Sơn làm như không thấy chuyện này, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nhấc cô ta lên. Sau khi cách mặt đất hơn thước, hắn lại tăng thêm sức lực ngón tay, lại nhấc nữ quỷ xương khô hung tính hoàn toàn bộc lộ lên thêm một thước.
Sau đó Thôi Đông Sơn vẫn không dừng lại, lần thứ ba nhấc lên. Trong nháy mắt khung xương của nữ quỷ Thạch Nhu trở nên lỏng lẻo, giống như thịt vụn bị bỏ tất cả xương, lại giống như một con rối bị dây treo giữa không trung, nhờ vậy mới không rơi xuống đất.
Thôi Đông Sơn buông tay ra. Nữ quỷ vẫn bị treo ở vị trí cũ, thần hồn run rẩy, phiêu diêu bất định, từng tia tà khí bản nguyên từ trong thất khiếu chảy ra, giống như người sống thất khiếu chảy máu. Cô há to mồm như đang kêu gào, lại không phát ra một âm thanh nào.
Thôi Đông Sơn ba lần nhấc nữ quỷ lên cao, đều có nghiên cứu. Lần đầu tiên là dùng thuật tính toán phân lượng của thầy tướng số, đánh giá cốt khí. Lần thứ hai là “nhổ mầm” của thầy pháp thượng cổ. Lần thứ ba thì càng bí ẩn, là phương pháp tập trung cốt lõi đã được hắn cải tiến, thoát thai từ một thần thông đọc sách độc đáo của thánh hiền Nho gia, giống hệt như “phương pháp đọc sách tám mặt ngòi bút (1)”. Thấp nhất cũng là thủ đoạn mà chỉ có sơn chủ thư viện Nho gia mới có thể thi triển.
Ngoại trừ có nhiều pháp bảo, Thôi Đông Sơn còn am hiểu rất nhiều bí thuật, nhìn khắp thế giới Hạo Nhiên vẫn là một tài năng xuất chúng.
Thôi Đông Sơn liếc nhìn Trần Bình An, phát hiện đối phương vẻ mặt như thường.
Cuối cùng đã không còn là thiếu niên giày cỏ năm xưa nữa. Thôi Đông Sơn dừng suy nghĩ, trong nháy mắt bắn một đồng tiền tiểu thử về phía ấn đường nữ quỷ. Nữ quỷ rơi xuống, hai tay xương khô chống lên mặt đất, vai run rẩy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi, hiển nhiên vừa rồi thân hình bị nhấc lên cao khiến cô chịu khổ không nhẹ.
May mà đồng tiền tiểu thử kia ở giữa không trung tan rã thành linh khí tinh thuần, khiến đau đớn sâu trong thần hồn nữ quỷ giảm đi mấy phần.
Trần Bình An hỏi: - Thế nào rồi?
Thôi Đông Sơn thở dài nói: - Tạm được, vận may của tiên sinh... khá bình thường.
Hai người lại ngồi đối diện nhau.
Trần Bình An nói với nữ quỷ xương khô đang lảo đảo đứng lên: - Ta có một thân xác tương đương với cảnh giới Tiên Nhân, ngươi có muốn sống nhờ trong đó hay không?
Nữ quỷ kinh ngạc đến tột đỉnh, thật sự không dám tin, nhất thời không biết phải nói gì.
Vận may lớn như thế, một nữ quỷ âm vật như cô há có thể hưởng thụ được? Đừng nói là những lục địa thần tiên trong mắt thế tục như cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh, cho dù là tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác cũng thèm thuồng thân xác tiên nhân, ngay cả đại tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân không chừng cũng phải đỏ mắt. Dù sao chuyên tâm luyện hóa một bộ thân xác tiên nhân, làm áo giáp cho âm thần đi xa, sẽ có thể công thủ toàn diện. Đó là chuyện tốt như hổ thêm cánh, càng là một hành động lớn lao.
Cô là một âm vật ma quỷ tu vi thấp kém, nếu không cũng không đến mức bị một tu sĩ chưa trở thành địa tiên giam cầm. Thế nhưng bởi vì một số quan hệ, ánh mắt của cô thực ra không thấp.
Nữ quỷ Thạch Nhu đột nhiên bay tới cửa phòng, quỳ xuống dập đầu, nức nở nói: - Khẩn cầu hai vị tiên nhân khai ân, để nô tỳ sở hữu một thân xác, có thể quang minh chính đại đi lại dương gian! Nô tỳ nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa...
Thôi Đông Sơn giận tím mặt, từ xa đánh một chưởng khiến cho đầu của nữ quỷ xương khô chếch đi, quay về hướng Trần Bình An dập đầu, đồng thời mắng: - Ngươi dập đầu với một tiểu quỷ như ta làm gì, có hiểu quy củ không? Vào chùa miếu thắp hương, phải lạy Bồ Tát, lạy chân thần. Một người sống sờ sờ, sau khi đi vào miếu văn võ, sẽ quỳ lạy dập đầu với người coi miếu sao? Ta thấy Thạch Nhu ngươi làm quỷ sáu trăm năm, đầu óc cũng mục nát cả rồi.
Tần suất nữ quỷ dập đầu càng nhanh, lặp đi lặp lại những lời kia, cầu xin khai ân, ban thưởng thân xác.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: - Lúc trước trong ngõ nhỏ kia, ta và cô ta đều không nhắc tới cái tên Thạch Nhu này, Thôi Đông Sơn ngươi làm sao biết? Tai họa ở quận Yên Chi nước Thải Y kia, có phải là mưu đồ bí mật của ngươi và Đại Ly không?
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn cứng đờ, lần này mình đúng là đắc ý quên hình rồi, lại xuất hiện sơ suất đáng chết như vậy. Ài, quả nhiên đánh cờ với người trình độ thấp như Lư Bạch Tượng, sẽ làm kỳ lực của mình sa sút đột ngột.
Hắn vội vàng đứng lên, vái lạy thật sâu, biện bạch cho mình: - Là thủ đoạn của quốc sư Thôi Sàm. Tiên sinh nhìn thấu mọi việc, tuyệt đối không liên quan đến học trò Thôi Đông Sơn, nửa đồng tiền cũng không!
Những lời mặt dày vô sỉ này, Trần Bình An lại không tìm ra được sơ hở.
Trần Bình An trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ nói: - Đứng lên đi.
Thôi Đông Sơn đứng thẳng người, làm bộ sờ trán không có mồ hôi, lại phát hiện Trần Bình An đang nói với nữ quỷ kia, đành phải khôi phục tư thế chắp tay thi lễ.
Nữ quỷ vẫn không đứng dậy, không ngừng dập đầu, sự thành tâm thành ý này đã không cần biểu đạt bằng lời.
Trần Bình An quay đầu nói với Thôi Đông Sơn: - Vậy giao cô ta cho ngươi. Nếu như có thể, hãy giúp cô ta “mở núi” tiến vào thân xác tiên nhân, nếu không được thì cũng không cần miễn cưỡng.
Thôi Đông Sơn vỗ ngực bảo đảm: - Tiên sinh cứ yên tâm, cho dù cuối cùng không thành, vẫn là một vụ mua bán chắc chắn có lời.
Trần Bình An cười nói: - Nếu như thành công, ta cần cho ngươi bao nhiêu thù lao?
Thôi Đông Sơn kinh ngạc nói: - Tôn sư trọng đạo, chia sẻ ưu sầu với tiên sinh, đó là chức trách của học trò, cần gì thù lao?
Trần Bình An cười nhạo nói: - Chính ngươi có tin không?
Thôi Đông Sơn xấu hổ cười một tiếng, khen ngợi: - Tiên sinh chẳng những học vấn dần dần sâu sắc, càng là nhân tình lão luyện. Đi theo tiên sinh cầu đạo, học trò...
Trần Bình An buộc phải cắt ngang lời nịnh nọt khiến người ta buồn nôn của Thôi Đông Sơn, nói: - Dừng lại, chúng ta có gì cứ nói thẳng.
Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ, ngồi trở về ghế dài, uống một ngụm trà, thử dò hỏi: - Nếu học trò nói tiên sinh cần lấy ra tất cả tiền đồng kim tinh, hơn nữa càng nhiều càng tốt, tiên sinh có đồng ý không?
Trần Bình An gật đầu.
Thôi Đông Sơn hỏi: - Tiên sinh không sợ phúc họa liền kề, nữ quỷ này sau khi được học trò chỉ điểm, thành công làm chim gáy chiếm tổ chim khách, luyện hóa thân xác tiên nhân, lại bị học trò động tay động chân, không trung thành với tiên sinh nữa? Trong chuyện lớn như vậy, tiên sinh chịu tin tưởng Thôi Đông Sơn ta sao?
Trần Bình An lắc đầu nói: - Ta không phải tin tưởng Thôi Đông Sơn ngươi, mà là tin tưởng người thầy đã cho ngươi thêm một cơ hội.
Thôi Đông Sơn trầm mặc không nói gì.
Nữ quỷ Thạch Nhu nghe giống như rơi vào mây mù, hoàn toàn không biết đôi thầy trò này đang nói chuyện gì.
Thôi Đông Sơn vươn hai ngón tay kẹp lấy lá bùa giấy vàng kia, cùng lúc này nữ quỷ Thạch Nhu cũng bị kéo vào bùa chú, sau đó bị thu vào trong tay áo trắng tinh của Thôi Đông Sơn. Nên biết lá bùa này đã là vật luyện hóa của Trần Bình An.
Nữ quỷ xương khô tâm tình xao động, bồng bềnh trong hư không tối tăm, không kìm được càng kính sợ vị thiếu niên thần tiên ấn đường có nốt ruồi kia. Mà đối với chủ nhân thật sự Trần Bình An trên danh nghĩa, thậm chí đã ký kết khế ước sinh tử, cô lại không sợ hãi nhiều, càng không cần nói tới sự tôn kính.
Còn vì sao lại như vậy, bởi vì thế sự như vậy.
Thôi Đông Sơn cất giấy bùa, sau đó hỏi: - Tiên sinh có thể ở lại thêm mấy ngày không? Nhiều nhất ba ngày chắc sẽ có kết quả. Dù tốt hay xấu, đến lúc đó cũng có thể tiếp tục lên đường.
Trần Bình An gật đầu nói: - Có thể.
Thôi Đông Sơn hơi ngượng ngùng và hổ thẹn, chìa tay ra với Trần Bình An.
Trần Bình An từ trong vật một tấc, lấy ra mấy túi tiền đồng kim tinh được vương triều Đại Ly dùng làm lễ vật tạ lỗi.
Đúng là còn chưa ấm tay đã mất rồi. Một khi nữ quỷ thành công tiến vào thân xác tiên nhân, tiếp theo sẽ là một cái động không đáy đáng sợ, cần phải dùng tiền đồng kim tinh để lấp.
Sau đó Trần Bình An lại lấy ra dương thần thân ngoài thân của Đỗ Mậu, để Thôi Đông Sơn cất vào trong vật một thước của hắn.
Thôi Đông Sơn đi tới cửa phòng, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu cười nói: - Tiên sinh, tuy trước đó đã nói rõ, nhưng học trò chỉnh đốn mấy người kia như vậy, tiên sinh không tức giận sao?
Trần Bình An lắc đầu nói: - Không liên quan đến phải trái đúng sai, ngươi cứ mạnh tay mà làm.
Thôi Đông Sơn lại hỏi: - Vậy Bùi Tiền thì sao?
Trần Bình An thở dài nói: - Ta chỉ có thể tự nói với mình, sai sớm thì biết sớm, vẫn tốt hơn sau này con bé phạm sai lầm lớn, mất bò mới lo làm chuồng.
Thôi Đông Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng học theo Trần Bình An thở dài, nói: - Sắp tới tiên sinh không ngại thì xem một chút thư tịch của thánh hiền Pháp gia. Dù sao nếu dùng lễ nghi quy củ và đạo đức khuôn mẫu của Nho gia, đánh giá hành vi và việc làm trên núi dưới núi, quá phiền phức hơn nữa còn tốn sức.
- Chẳng hạn như Pháp gia tôn sùng “vua tôi trên dưới sang hèn đều theo pháp luật, “không phân biệt thân sơ, không khác biệt sang hèn, hoàn toàn quyết định bởi pháp luật”, đều xem như thuốc tốt trị thế, cũng có thể giảm bớt rất nhiều lo lắng không cần thiết. Cho dù tiên sinh không muốn làm theo Pháp gia, dùng nó để giết thời gian, chứng minh thuyết pháp Nho gia thực bổ (thức ăn bổ dưỡng), Pháp gia thuốc bổ, cũng không phải là chuyện xấu.
Trần Bình An cười nói: - Được, thừa dịp mấy ngày tới ở lại huyện thành, ta sẽ đi tìm mấy quyển sách Pháp gia xem thử.
Thôi Đông Sơn chắp tay thi lễ nói: - Tiên sinh biết nghe lời phải, học trò tự thẹn không bằng, đã tiếp thu dạy bảo rồi.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Sao ngươi không so đấu công phu nịnh bợ với đám Ngụy Tiện, bốn người bọn họ nhất định sẽ tâm phục khẩu phục.
Lúc đóng cửa, Thôi Đông Sơn tươi cười rạng rỡ, hỏi: - Tiên sinh, sau này lúc rảnh rỗi, học trò dạy ngài đánh cờ nhé?
Trần Bình An hơi sững sốt, đáp: - Sau này hãy tính đi.
Thôi Đông Sơn tươi cười rời đi, vòng tròn ánh sáng vàng lưu chuyển trong phòng cũng theo đó tiêu tan.
Thôi Đông Sơn trở lại phòng mình, nhắm mắt ngồi xuống, sau đó nghiêm túc lấy ra một bức tranh cuộn, trục cuốn làm bằng chất liệu giống như tiền đồng kim tinh.
Hắn mở tranh cuộn ra, từng hình ảnh liên miên không dứt, giống như dòng thời gian chảy róc rách, đó là người và vật chân thật nhất trên thế gian.
Người trong tranh cuộn chính là Trần Bình An.
Trên hình ảnh được “chặn dòng” trong sông dài thời gian, xuất hiện phần nhiều là Trần Bình An và Tống Tập Tân, đôi hàng xóm ở ngõ Nê Bình. Một người liên quan đến đại đạo bản thân của quốc sư Thôi Sàm, một người liên quan đến quốc thế hướng đi của Đại Ly.
Loại tranh cuộn thần kỳ dùng dòng chảy thời gian làm “giấy Tuyên Thành” (2) này, được tiên gia trên núi khen là tẩu mã đồ (tranh phi ngựa), cực kỳ quý giá. Chỉ có đại tu sĩ cảnh giới Phi Thăng, hoặc là tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân tinh thông một số bí pháp viễn cổ, mới có thần thông chế tạo vật này.
Tiên gia chữ “Tông” nội tình vững chắc, không thiếu tài lực, vì muốn âm thầm che chở những người chuyển thế của tổ sư gia sơn môn, phần nhiều đều cất giấu vật này.
Tẩu mã đồ chẳng phải là vật nhỏ để thưởng thức gì, tốn kém rất lớn, còn liên quan đến tu hành đại đạo. Lời nói và hành động của nhân vật được quan sát, lúc khóc lúc cười, trắc trở khó khăn dẫn đến tâm cảnh nhấp nhô, dao động trong lòng, đều sẽ được ghi chép vào trong tranh cuộn.
Bức tranh cuộn này, ngay cả hoàng đế Đại Ly và mẹ đẻ của Tống Tập Tân... đồng minh trước kia của Thôi Sàm, cũng chưa từng thấy qua.
Nhìn Trần Bình An và bạn cùng lứa Tống Tập Tân trong hình ảnh, dần dần từ trẻ con biến thành thiếu niên, Thôi Đông Sơn lâm vào trầm tư. Chuyện mà hắn đang suy nghĩ, lại không liên quan đến hai người trong tranh cuộn.
Sau khi Tề Tĩnh Xuân thân chết đạo tan, Thôi Đông Sơn phát hiện dòng chảy thời gian của động tiên Ly Châu, đã bị người ta dùng đại thần thông gọt mỏng một tầng, cực kỳ bí mật. Đừng nói là người thường và tu sĩ địa tiên trong trấn nhỏ, ngay cả luyện khí sĩ cảnh giới Tiên Nhân e rằng cũng không phát hiện được.
Chuyện này nghĩa là một người nào đó, trong tay đã sở hữu một bức tranh cuộn “dòng chảy”, tuyến thời gian càng dài hơn.
Cũng không biết rốt cuộc là ai làm việc nghịch thiên như vậy. Có thể là Lục Trầm, một trong ba đại chưởng giáo Đạo gia, vì “một trong số đại sư huynh” Lý Hi Thánh của hắn, hoặc là vì thằng nhóc lông mày dài con cháu của thiên quân Tạ Thực.
Có thể là Nguyễn Cung, người tiếp nối Tề Tĩnh Xuân làm thánh nhân trấn giữ nơi này, vì con gái Nguyễn Tú. Cũng có thể là lão Dương ở tiệm thuốc, vì Mã Khổ Huyền hồng phúc ngang trời kia, hoặc là âm thầm đặt cược vào một một nhân vật trẻ tuổi nào đó.
Thôi Đông Sơn thu hồi tranh cuộn, cẩn thận cất vào trong vật một thước, sau đó lại dùng phi kiếm vẽ vòng, ngăn cách ra một thế giới nhỏ. Lúc này hắn mới lấy bùa chú giấy vàng và mấy túi tiền đồng kim tinh ra, cùng với... thân xác tiên nhân giá trị liên thành kia.
Thôi Đông Sơn dụi dụi ấn đường, chuyện này còn khó hơn năm xưa chắp vá ra thiếu niên sứ vỡ ở động tiên Ly Châu.
Hắn than vãn một tiếng, lẩm bẩm nói: - Học trò chia sẻ ưu sầu với tiên sinh, khẳng khái giúp đỡ tiên sinh, đó là đạo lý hiển nhiên. Con mẹ nó, hai lần bái sư đi học, đều là thê thảm làm túi tiền cho người khác như vậy. Thôi Đông Sơn ta và Thôi Sàm không hổ là cùng một người.
Trần Bình An quả thật đi tới mấy tiệm sách huyện thành, mua về hai quyển điển tịch học thuyết Pháp gia, khêu đèn đọc sách ban đêm.
Trong chiều hôm ngày thứ nhất, Thôi Đông Sơn vẻ mặt tiều tụy, tới phòng Trần Bình An kể khổ một phen, đòi một bình rượu hoa quế uống, lại mặt dày tiện tay lấy đi một bình khác.
Ngày thứ hai, Thôi Đông Sơn mặt như tro tàn, lảo đảo đi tới phòng Trần Bình An. Hắn bảo Bùi Tiền đang nghiêm túc vùi đầu chép sách dịch qua một chút, sau đó nằm sấp xuống bàn, ngủ say nửa canh giờ mới tỉnh lại. Thấy Trần Bình An đang luyện tập thế trời đất trồng chuối mà đi, cùng với Bùi Tiền luyện tập sáu bước đi thế, hắn yên lặng rời khỏi, đương nhiên không quên bình rượu hoa đào đặt trên bàn.
Ngày thứ ba, Thôi Đông Sơn thần thái rạng rỡ đến phòng, còn mang theo bộ cờ của Lư Bạch Tượng. Hắn nói rằng ngày mốt mới có thể lên đường, vì giải sầu nên muốn dạy tiên sinh đánh cờ, với thiên tư của tiên sinh, học hai ba ngày là có thể vượt qua Lư Bạch Tượng, năm sáu ngày muốn giải quyết Thôi Đông Sơn hắn cũng không thành vấn đề.
Trước khi chính thức đánh cờ, thấy Trần Bình An ngồi thẳng đối diện bàn, sắc mặt nghiêm túc, Thôi Đông Sơn bỗng xuất hiện vẻ ngơ ngẩn trong phút chốc.
Thôi Đông Sơn bắt đầu dạy tiểu tiêm trong “Thải Vân Phổ”, định thức này đặc sắc vô song thế nào, lại được kỳ sĩ đời sau khen là vô tiền khoáng hậu, vang dội cổ kim ra sao, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một định thức mà thôi. Có điều Trần Bình An lại chết dí với cái định thức này.
Kết quả một canh giờ đã hao phí trong việc giảng giải tinh túy của định thức này, cùng với rất nhiều biến hóa sau đó. Nếu Lư Bạch Tượng hoặc bất kỳ một vị cờ đợi lệnh nào của Đại Ly “ngu dốt” như vậy, e rằng đã sớm bị Thôi Đông Sơn mắng xối xả rồi. Nhưng có lẽ là do thân phận “tiên sinh” của Trần Bình An, khiến Thôi Đông Sơn kiên nhẫn một cách hiếm thấy. Cũng có thể là Trần Bình An đã khiến Thôi Đông Sơn chịu nhiều đau khổ, chưa bao giờ thật tình xin hắn chỉ bảo một môn học vấn như thế?
Tóm lại Thôi Đông Sơn dạy cờ, Trần Bình An học cờ, tiếng hạ cờ giòn giã, cùng với một hỏi một đáp lúc trầm lúc bổng, du du dương dương.
Đêm khuya ngày thứ tư, Trần Bình An mở cửa phòng ra, lập tức lông tóc dựng ngược, sau đó cả người nổi da gà.
Chỉ thấy bên cạnh Thôi Đông Sơn có một “Đỗ Mậu” đang đứng, cười ngượng ngùng, rụt rè nói: - Nô tỳ tham kiến chủ nhân.
---------
Chú thích:
(1) Tám mặt ngòi bút: Mễ Phất đời Tống từng nói, thư pháp của người Đường chỉ có một mặt, còn ta lại là “tám mặt ngòi bút”. Ý tứ là người Đường lúc xoay bút, gập bút, thẳng bút vẫn luôn dùng một mặt ngòi bút chạm vào giấy. Còn Mễ Phất thì có thể dựa theo thế bút, không ngừng dùng các mặt ngòi bút khác nhau chạm vào giấy, khiến cho chữ viết muôn hình vạn trạng.
(2) Giấy Tuyên Thành: một sản phẩm thủ công đặc biệt của Trung Quốc, sản xuất tại Tuyên Thành tỉnh An Huy, mềm nhưng lại chắc, thấm mực đều đặn, được những người viết tranh chữ yêu thích.