Thôi Đông Sơn tiện tay bỏ đôi đũa xuống, cúi đầu, xếp hai chiếc đũa thật chỉnh tề, sau đó ngẩng đầu cười nói: - Xem ra ngươi đã khẳng định ta sẽ không giết chóc bừa bãi ở đây?
Hắn lại vỗ tay cười, chậm rãi đứng dậy: - Ngươi đánh cược đúng rồi. Ta quả thật sẽ không tùy tiện lạm sát, dù sao ta còn muốn trở về thư viện Sơn Nhai. Mà thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, người làm tổ tông như ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi.
Thái Kinh Thần lại đưa tay ra hiệu cho Thôi Đông Sơn ngồi xuống, hỏi: - Ngươi làm sao chứng minh mình nói chuyện hiệu nghiệm, hiệu nghiệm ở triều đình Đại Tùy, cũng hiệu nghiệm ở triều đình Đại Ly?
Thôi Đông Sơn lười nhác dựa vào ghế, đưa tay cầm búi tóc của mình khẽ xoay xoay: - Không tiện chứng minh.
Thái Kinh Thần đành phải lùi một bước, hơi do dự, trầm giọng nói: - Vậy ngươi làm thế nào đưa Thái Phong ra, hơn nữa không lưu lại hậu hoạn, không ảnh hưởng đến đường làm quan sau này của nó?
- Ta phải nhắc nhở một chút, không thể khiến Thái Phong lâm trận trở giáo, bán bạn cầu vinh, như vậy sẽ làm trở ngại việc nó được phong làm thần linh sau khi chết. Tương lai trăm năm ngàn năm, Thái Phong đều phải gắn bó chặt chẽ với ngai vàng, văn vận và phong thủy Đại Tùy. Một khi nó đã làm chuyện khiến người ta chán ghét như vậy, lúc còn sống muốn được tôn vinh không khó, nhưng sau khi chết sẽ bị hương khói Đại Tùy bài xích.
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: - Ta tự có diệu kế. Yên tâm, ta bảo đảm Thái Phong khi còn sống sẽ làm quan đến thượng thư sáu bộ, ngoại trừ Lễ bộ vì chức vụ này quá quan trọng, ông đây cũng không phải hoàng đế Đại Ly. Còn như sau khi chết, trong trăm năm sẽ được làm thành hoàng lão gia của một châu lớn, ngoại trừ nơi quật khởi của họ Cao Dực Dương. Thế nào?
Thái Kinh Thần thử dò hỏi: - Vậy lựa chọn và danh dự của Thái gia ta thì sao?
Thôi Đông Sơn cười nói: - Đến lúc đó ta sẽ để ngươi và Thái gia phối hợp diễn một khổ nhục kế, ai cũng phải giơ ngón cái với Thái Kinh Thần ngươi, sách sử sau này nhất định đều là nói tốt.
Thái Kinh Thần muốn nói lại thôi.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói: - Muốn ta và ngươi ký kết minh ước núi sông của địa tiên? Thái Kinh Thần, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện thừa.
Thái Kinh Thần nhớ tới hai con ngươi màu vàng dựng thẳng kia, cảm thấy sợ hãi. Mặc dù mình và Thái gia mặc cho người khác xâu xé, trong lòng rất uất ức, nhưng so với vì một mình Thái Phong mà kéo toàn bộ gia tộc vào vực sâu vạn trượng, thậm chí còn liên lụy đến việc tu hành của lão, chút sầu muộn hiện giờ cũng không khó chịu đựng.
Đã thành đồng minh tạm thời, Thái Kinh Thần liền muốn biểu đạt một chút thành ý: - Năm đó ở thư viện Thôi tiên sinh bị người ta ám sát bằng tơ vàng, đã dùng bùa chết thay tránh được một kiếp. Chẳng lẽ Thôi tiên sinh không muốn biết đầu sỏ sau màn sao? Hay là ngài cảm thấy thật ra là một nhóm người?
Thôi Đông Sơn liếc nhìn Thái Kinh Thần.
Thái Kinh Thần bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, không hiểu mình nói sai chỗ nào.
Thôi Đông Sơn đứng lên, cấm lấy bình rượu trên bàn được ủ lâu năm còn chưa mở nắp: - Năm đó ở thư viện, ta chán đến mức sắp lên đỉnh núi treo cổ rồi, khó khăn lắm mới chờ được chuyện thú vị như vậy. Ngươi xem sau đó ta đã làm thế nào? Chờ rất lâu vẫn không thấy bọn chúng tiếp tục tập kích ám sát. Ta đành phải tự mình chủ động chạy đến bến thuyền Thanh Tiêu rướn cổ lên, kết quả thì sao, vẫn không ai dám ra tay.
- Sau đó ta đã chở mấy xe trúc xanh từ bến thuyền Thanh Tiêu về thư viện lót sàn nhà, giá cả bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu tiền tiểu thử, vì cái gì? Là cảm kích bọn chúng đã giải sầu giúp ta. Vì ứng phó với cuộc ám sát thứ hai, ta đã mưu đồ nhiều hậu chiêu như vậy. Mặc dù không có cơ hội thi triển, nhưng quá trình động não kia vẫn có thể giết thời gian nhàm chán.
Hắn đi vòng qua bàn, vỗ vai Thái Kinh Thần: - Tiểu Thái à, ngươi vẫn còn quá trẻ, không biết tính tình của ta. Sau này chung sống lâu rồi, ngươi sẽ phát hiện đã nhận một tổ tông tốt. Có rảnh thì đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi nhìn xem, nhất định là khói xanh cuồn cuộn. Sắp tới nếu có tổ tiên Thái gia báo mộng cho ngươi, nước mắt nước mũi đội ơn ta, ngươi hãy nói với bọn họ không cần cảm ơn. Thích làm việc thiện vẫn luôn là gốc rễ học vấn của ta.
Thái Kinh Thần nghiêm mặt để ngoài tai.
Yêu vật trâu vàng thuộc loài trâu đất kia, đã sớm đi tới “chuồng trâu” nghỉ ngơi. Ngụy Tiện vẫn luôn ngồi bên cạnh bàn rượu của Thôi Đông Sơn và Thái Kinh Thần, không nói lời nào, chỉ uống rượu.
Ngụy Tiện theo Thôi Đông Sơn đến chỗ ở. Sau khi hai người ngồi xuống, Thôi Đông Sơn dùng thanh phi kiếm màu vàng kia vẽ ra một ranh giới, ngăn cách Thái Kinh Thần nhìn trộm.
Thôi Đông Sơn đá giày, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, cười hỏi: - Ngươi hãy kết luận giúp bằng một hai câu.
Ngụy Tiện chậm rãi nói: - Chim bay trên cao, chết bởi món ngon. Cá dưới suối sâu, chết bởi mồi thơm.
Theo Ngụy Tiện thấy, hạng người như Thái Kinh Thần, chần chừ lưỡng lự, không đáng nhắc tới.
Dưới đại thế nước lũ cuồn cuộn, cho dù là một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, vẫn giống như châu chấu đá xe.
Trước khi vào châu thành, Thôi Đông Sơn đã cho Ngụy Tiện xem qua rất nhiều tin tức liên quan đến nội tình Đại Tùy. So với bí mật mà lão cung phụng Thái Kinh Thần che giấu, mưu đồ của Thái Phong ở kinh thành chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Năm xưa họ Cao Đại Tùy có thể hợp sức với vương triều họ Lư, áp chế sự quật khởi của Đại Ly có quốc sư Thôi Sàm và thư viện Sơn Nhai, trì hoãn đến mấy chục năm, không chỉ đơn giản là hoàng đế họ Cao Đại Tùy nhìn xa trông rộng.
Ban đầu Đại Ly có chi nhánh Mặc gia và cao nhân họ Lục Âm Dương gia, giúp chế tạo Bạch Ngọc Kinh mô phỏng kia. Năm xưa Đại Tùy và họ Lư cũng có bóng dáng của đại tu sĩ các phái học thuật, nấp ở sau màn, chỉ tay năm ngón.
Thái Kinh Thần là một quân cờ chôn giấu khá sâu, đồng thời cũng khá quan trọng. Đừng thấy tối nay lão biểu hiện nhát gan sợ sệt, thế cuộc giống như hoàn toàn nằm trong tay Thôi Đông Sơn. Trên thực tế ngay cả lúc trước Thái Kinh Thần “giận dỗi cáo từ”, dọn nhà ra khỏi kinh thành, giống như không chịu nổi nhục nhã, thực ra cũng có thể là do cao nhân gợi ý.
Hôm nay Đại Tùy và Đại Ly đã ký kết sơn minh cấp bậc cao nhất, một bên dùng núi Đông Hoa có thư viện Sơn Nhai, long mạch vương khí hội tụ, một bên dùng núi Phi Vân Bắc Nhạc mới của vương triều, làm nơi sơn minh tế trời cáo đất.
Chuyện này nhìn như người người đều vui vẻ hài lòng. Đại Tùy không cần lấy cứng chọi cứng với kỵ binh Đại Ly, có được thời cơ tốt đẹp nghỉ ngơi lấy sức hơn trăm năm, chẳng qua là cắt nhường những nước phụ thuộc như nước Hoàng Đình. Còn Đại Ly thì có thể bảo tồn thực lực, toàn lực xuôi nam, thế như chẻ tre giết đến biên cảnh vương triều Chu Huỳnh.
Nhưng phía sau sự yên ổn hòa thuận này, họ Tống Đại Ly và họ Cao Đại Tùy dĩ nhiên mỗi bên đều có tâm tư. Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần chết, cho dù Đại Ly giữ bí mật không công bố, nhưng phía Đại Tùy không chừng đã biết được, cho nên mới rục rịch muốn hành động.
Hôm nay mặc dù kỵ binh Đại Ly thế như chẻ tre, đã thâu tóm nửa giang sơn Bảo Bình châu, nhưng không hề vững chắc. Một khi Đại Ly và Đại Tùy đồng thời mâu thuẫn nội bộ, cộng thêm thư viện Quan Hồ và vương triều Chu Huỳnh đột nhiên hành động, ván cờ của Đại Ly nhìn như tình thế tốt đẹp, trong nháy mắt sẽ bị thiệt hại rất nhiều.
Đến lúc đó trong mắt lão đại sau màn, những kẻ lùi một bước để phản kích, toàn bộ lãnh thổ phương bắc bị kỵ binh Đại Ly giẫm đạp nghiền ép, đều là những miếng thịt lớn có thể danh chính ngôn thuận bỏ vào trong miệng.
Thôi Đông Sơn nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Tiện, cũng không có mục đích gì. Tùy thuộc vào thời điểm khác nhau mà cách xử lý khác nhau, là chiêu mộ, trấn giết hay làm mồi nhử, chỉ xem Thái Kinh Thần ứng phó thế nào.
Ngụy Tiện không dám nói Thôi Đông Sơn nhất định có thể thắng được những nhân vật sau màn kia, nhưng Thái Kinh Thần thì không đáng kể, chắc chắn sẽ bị Thôi Đông Sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cho nên mới có cách nói chim cá tham mồi kia.
Thôi Đông Sơn lắc đầu, vươn hai ngón tay ra khép lại, cũng viết mười sáu chữ giữa không trung: “hổ cúi thấp mình, để bắt con mồi; báo co thân thể, để săn thức ăn”.
Ngụy Tiện nhíu mày nói: - Đại Tùy thật muốn xé bỏ minh ước, được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ là muốn thay thế Đại Ly?
Thôi Đông Sơn cười ha hả, chỉ vào mình.
Ngụy Tiện ngẩn người, chắp tay ôm quyền: - Quốc sư mưu tính sâu xa, người thường không thể theo kịp.
Thôi Đông Sơn hơi oán giận: - Sau này gọi Thôi tiên sinh là được rồi, mở miệng ra là quốc sư, luôn cảm thấy vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển ngươi đang chiếm lợi của ta.
Ngụy Tiện thở dài nói: - Nam Uyển nho nhỏ, chỉ ngang với mấy châu của Đại Ly. Ban đầu cũng từng có trích tiên nhân lưu lại đôi câu vài lời, cho nên ta mới lệnh cho phương sĩ nước Nam Uyển vào núi tìm kiếm, ra biển thăm tiên. Nhưng nếu không thật sự đến thế giới Hạo Nhiên một chuyến, sẽ không thể tưởng tượng được trời đất rộng lớn thế nào.
Thôi Đông Sơn cười nói: - Trung Thổ Thần Châu có một người đọc sách rất lợi hại, từng ngâm nga về hạt kê trong biển cả và hạt cải trên đất liền. Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp y một lần, đến lúc đó ngươi lại cảm khái ếch ngồi đáy giếng sẽ rất hợp thời.
Hai tay Thôi Đông Sơn nắm lấy tay vịn của ghế lắc lư, ghế dựa theo đó bắt đầu “đung đưa”. Hắn ngồi ở đó giống như cưỡi ngựa chòng chành, có vẻ rất khôi hài buồn cười.
Có điều trong thời gian này Ngụy Tiện sớm chiều chung sống với Thôi Đông Sơn, đã nhìn mãi thành quen. Đối với chuyện này, Ngụy Tiện và Vu Lộc thích ứng nhanh hơn Tạ Tạ rất nhiều, đây có lẽ là lòng dạ của đế vương và thái tử.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: - Đã nói đáp án với ngươi rồi, dù sao người sau màn của Đại Tùy và Đại Ly đều đang so đấu hậu chiêu. Sống chết của loại tốt thí như Thái Phong, cùng với Thái Kinh Thần có quy phục hay không, đều không gây nổi sóng gió. Sở dĩ ta ở lại châu thành, không đến thư viện kinh thành, thực ra không phức tạp như ngươi nghĩ.
- Tiên sinh nhà ta yêu quý Tiểu Bảo Bình nhất. Mao Tiểu Đông là một kẻ không giữ mồm được, nhất định sẽ nói cho hắn biết âm mưu mờ ám này của Đại Tùy. Nếu lúc này ta đâm đầu vào, chắc chắn sẽ bị giận lây, mắng ta không lo chính sự.
- Nếu ta nói với tiên sinh về đại nghiệp xã tắc, càng sẽ bị chán ghét, không chừng còn không thể làm học trò của tiên sinh được nữa. Nhưng sự tình vẫn phải tiến hành, ta cũng không thể nói: “tiên sinh ngài yên tâm, đám trẻ Bảo Bình Lý Hòe nhất định sẽ không sao”.
- Hôm nay học vấn của tiên sinh càng có xu hướng hoàn chỉnh, từ thứ tự của dự tính ban đầu, cho đến tốt xấu của mục đích cuối cùng, cùng với lựa chọn đường lối trong đó, đều đã có hình thức đại khái. Học thuyết công lao sự nghiệp của ta tương đối máu lạnh đầu cơ, muốn ứng phó thì rất tốn sức.
- Cho nên còn không bằng ta nấp ở đây, lập công chuộc tội, dùng thành quả thật sự giúp cắt đứt một chút liên hệ. Sau đó đến thư viện nhận phạt, chẳng qua là bị đánh một trận, vẫn tốt hơn khiến tiên sinh có nút thắt trong lòng, như vậy ta sẽ đi đời. Một khi bị hắn nhận định là ta mưu đồ làm loạn, thần tiên cũng khó cứu, cho dù lão tú tài ra mặt cầu tình cũng chưa chắc có tác dụng.
Ngụy Tiện suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng. Thôi Đông Sơn đã dời ghế đến cửa sổ, quay lưng về phía hắn xua tay: - Ngụy Tiện ngươi tạm thời không có tư cách bình luận về vướng mắc giữa ta và tiên sinh, cho nên hãy nhìn nhiều nói ít.
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói: - Quận chủ Ngô Diên của quận Long Tuyền, Ngụy Lễ của nước Hoàng Đình, Liễu Thanh Phong và đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, còn có Ngụy Tiện ngươi, đều là hạt giống tốt mà... chúng ta nhìn trúng.
- Trong đó ngươi và Vi Lượng có điểm xuất phát cao nhất, nhưng thành tựu tương lai thế nào, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi. Vi Lượng không cần phải nói, nhàn hạ tự tại, không coi là quân cờ trên ý nghĩa thật sự, thuộc về bổ sung đại đạo. Nhưng Ngô Diên và Liễu Thanh Phong là do người kia chuyên tâm bồi dưỡng, còn ngươi và Ngụy Lễ là do ta chọn trúng. Sau này bốn người các ngươi phải thay chúng ta đánh lôi đài.
Nói đến có phần mù mờ, Ngụy Tiện yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Thôi Đông Sơn đột nhiên vỗ vào tay nắm ghế dựa: - Cô ả Thạch Nhu ngu xuẩn kia, có lẽ đến bây giờ cũng không biết, câu nói trên giấy xếp chính là lời tâm huyết của ta, tình ý chân thành, từng chữ huyết lệ, là kinh nghiệm quý giá nhất của một người từng trải. Lần sau gặp được ở thư viện, nếu ả ta không có một chút tiến bộ, xem ta sẽ chỉnh đốn thế nào.
- Hừ, thân xác tiên nhân của Đỗ Mậu kia, không cần ăn uống bài tiết ngủ nghỉ, cho nên ả ta mới có thể kiềm chế sự buồn nôn. Đến lúc đó ta sẽ bắt ả ta ăn uống bài tiết tắm rửa, toàn bộ làm mấy lần, còn muốn ả ta biết thế nào là nam nhân thật sự.
Ngụy Tiện cáo từ rời đi. Thôi Đông Sơn vung tay áo, triệt tiêu vòng ánh sáng vàng ranh giới cấm chế kia.
Ngụy Tiện từ đáy lòng bội phục và kính sợ người này. Bội phục là vì Đại Ly từ một nước nhỏ lệ thuộc vương triều họ Lư, không tới trăm năm đã có quang cảnh như hiện giờ, là dựa vào bốn chữ “từ không mà có”. Nhưng như vậy còn chưa đủ khiến Ngụy Tiện cảm thấy kính sợ quốc sư Thôi Sàm kia. Người này từ lúc bắt đầu đánh thiên hạ, đã suy nghĩ làm thế nào gìn giữ giang sơn, Ngụy Tiện cảm thấy đây mới là đánh cờ thật sự.
Sau khi Ngụy Tiện rời đi, Thôi Đông Sơn rung cổ tay lên, điều khiển bình rượu trên bàn bay vào trong tay, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.
Trên đường du lịch trầm bổng nhấp nhô, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người và chuyện, đọc rất nhiều sách, xem qua vô số cảnh sắc núi sông.
Trong trận ba bốn tranh đấu kinh tâm động phách năm xưa, từng có một quan văn sống chết đều không nổi bật, đã nói một câu có lẽ không ai để trong lòng, nhưng vẫn luôn khiến Thôi Sàm động dung, ghi nhớ đến nay: “Trời đất cho mạng, sống tất có chết. Cỏ cây xuân thu, tươi tất có khô, đây là lẽ trời. Luyện khí sĩ các ngươi coi thường luật pháp, xem mạng người như cỏ rác, thần tiên trên núi nhìn dân chúng như sâu kiến, có gì khác với yêu tộc kia?”
Hai ngón tay Thôi Đông Sơn kẹp bầu rượu, dựa vào ghế lẩm bẩm, giọng nói nhỏ bé đứt quãng giống như muỗi kêu,: - Ta từng là trích tiên nhân kia, uống nước suối ủ rượu trên Thiên Đình, đánh ván cờ ráng màu giữa thành Bạch Đế... Ta nhìn sóng lớn ngược chiều kia, cuối cùng không thoải mái... Người không đồng nào, ăn mây uống sương, gió mát no căng. Giăng đèn rót rượu, có thể đối kháng với khí thế của gió mưa sấm sét...
- Tiên sinh say rượu đầu lắc lư, giơ ly không lên cao, hỏi thiên lý lòng người ai ở trước. Thằng bé không trả lời, cúi đầu mà ngủ, chỉ nghe bốn vách tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng tiếng bập môi của tiên sinh... Tiên sinh cởi áo đắp lên người thằng bé, lảo đảo một cái, ngã nhào trong nhà tranh rách nát, nằm xuống đất mà ngủ, tiếng ngáy như sấm, nhân gian mộng ngàn thu...
Hắn đột nhiên đưa tay gãi má: - Không thú vị, đổi một câu khác, câu gì đây nhỉ? À có rồi!
Hắn bắt đầu ngâm nga một bài ca dao dân gian không biết tên: - Một con cóc một cái miệng, hai con cóc bốn cái chân, tùm tùm nhảy xuống nước. Con cóc không uống nước, năm thái bình, con cóc không uống nước, năm thái bình...
---------
Phủ đệ Thái gia ở kinh thành.
Xe ngựa lặng lẽ, khách quý tề tụ, quần hiền đã đến.
Bảng nhãn Thái Phong nhậm chức ở Quốc Tử giám, đã xem là một nhân tài. Không ngờ trong bảy tám người tối nay, Thái Phong chỉ là người quan chức thấp nhất.
Lễ bộ tả thị lang Quách Hân, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, hậu duệ của công thần khai quốc, phó thống lĩnh nha môn bộ quân Tống Thiện, quản lý trị an kinh thành... Phần nhiều là quan viên trai tráng của kinh thành Đại Tùy, tuổi không lớn lắm, người lớn tuổi như Đào Thứu cũng chỉ bốn mươi lăm.
Thái Phong là một thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, cho dù đối diện với những quan lớn này, khí thế vẫn không hề thua kém. Đây vừa là tự phụ tài học, vừa có liên quan đến cái họ của phủ đệ này. Lão tổ tông Thái Kinh Thần của Thái gia, cho dù bị biến thành trò cười, vẫn là một vị lão thần tiên cảnh giới Nguyên Anh đã bảo vệ kinh thành Đại Tùy nhiều năm.
Mọi người uống trà hoặc uống rượu, đã mưu tính ổn thỏa. Rất có thể xu hướng tương lai của Đại Tùy, thậm chí là xu hướng tương lai của cả Bảo Bình châu, đều sẽ được quyết định trong Thái phủ tối nay.
Năm ngày sau hoàng đế bệ hạ sẽ cử hành tiệc bô lão, trước và sau chuyện này đều có thể hành động.
Thái Phong đứng dậy cao giọng nói: - Khổ công đọc sách thánh hiền, toàn bộ non sông, dân chúng không chịu hà hiếp; giữ gìn họ nước, không bị nước khác họ khác xâm phạm. Thư sinh chúng ta quên mình vì nghĩa, chính là lúc này.
Bên cạnh có một vị tân nhiệm trạng nguyên còn ở Hàn Lâm viện, đột nhiên đứng dậy, ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ nát, trầm giọng nói: - Con không hai cha, thần không hai vua. Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Đại Tùy ta dựng nước có ba mươi sáu tướng, hơn một nửa đều xuất thân từ nho sĩ.
Mọi người xúc động phẫn nộ, chí khí sục sôi.
Có người vung tay hô lớn: - Thề giết văn yêu Mao Tiểu Đông!
Có người bi thương rơi lệ, nhiều lần vỗ mạnh vào tay nắm ghế dựa: - Đại Tùy ta há có thể khom lưng uốn gối, cắt đất cầu hòa với mọi rợ họ Tống kia. Không chiến mà bại, vô cùng nhục nhã!
Mọi người dần dần tản đi. Thái Phong cũng không đưa tiễn ai, nếu không thì quá gây chú ý rồi.
Mặc dù Tống Thiện đã sắp xếp thỏa đáng, phụ cận Thái gia đã được dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi đều là giáo úy binh sĩ tâm phúc của phó thống lĩnh nha môn bộ quân này, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Thái Phong một mình ở trong phòng khách tịch mịch, nơi này còn có mùi rượu tràn ngập.
Ánh mắt của hắn nóng bỏng. Ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn, không phải Thái Phong ta thì là ai?
Miêu Nhận và vị tân khoa trạng nguyên tên là Chương Đại kia ngồi chung một chiếc xe ngựa rời đi.
Hai người ngồi đối diện nhau trong toa xe. Miêu Nhận nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt thản nhiên này, trong lòng có phần tự giễu, mình lại không trấn định bằng một vãn bối mới hai mươi tuổi. Không hổ là người trẻ tuổi được khen có khí độ của tể tướng. Người này cùng với quân tử tương lai Lý Trường Anh của thư viện Sơn Nhai, Sở Đồng ở Nam Khê, cộng thêm Thái Phong, được gọi là Tứ Linh của kinh thành, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Đại Tùy.
Ngoài ra còn có Tứ Khôi, bao gồm con trai Phan Nguyên Thuần của đại tướng quân Phan Mậu Trinh đã mất. Có điều những người này đều là hậu duệ tướng soái, sau khi Phan Nguyên Thuần trẻ tuổi nhất rời khỏi thư viện đến biên cảnh đầu quân, Tứ Khôi đều ở trong quân ngũ.
Tứ Linh và Tứ Khôi, tổng cộng tám người. Trong đó có bốn người là hậu duệ của công thần hào phiệt, chẳng hạn như Sở Đồng và Phan Nguyên Thuần. Cũng có bốn người quật khởi từ gia tộc bần hàn, chẳng hạn như Chương Đại và Lý Trường Anh.
Miêu Nhận biết, chỉ tính những người trẻ tuổi tiền đồ như gấm, đường làm quan thuận lợi, đã có ba người bị cuốn vào mưu đồ lần này. Vì vậy hắn cảm thấy tất cả anh linh Đại Tùy đều sẽ che chở bọn họ, việc lớn thành công.
Miêu Nhận vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài. Bóng đêm thâm trầm, còn rất lâu mới đến khi trời sáng.
Thôi Đông Sơn tiện tay bỏ đôi đũa xuống, cúi đầu, xếp hai chiếc đũa thật chỉnh tề, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Xem ra ngươi đã khẳng định ta sẽ không giết chóc bừa bãi ở đây?
Hắn lại vỗ tay cười, chậm rãi đứng dậy:
- Ngươi đánh cược đúng rồi. Ta quả thật sẽ không tùy tiện lạm sát, dù sao ta còn muốn trở về thư viện Sơn Nhai. Mà thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, người làm tổ tông như ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi.
Thái Kinh Thần lại đưa tay ra hiệu cho Thôi Đông Sơn ngồi xuống, hỏi:
- Ngươi làm sao chứng minh mình nói chuyện hiệu nghiệm, hiệu nghiệm ở triều đình Đại Tùy, cũng hiệu nghiệm ở triều đình Đại Ly?
Thôi Đông Sơn lười nhác dựa vào ghế, đưa tay cầm búi tóc của mình khẽ xoay xoay:
- Không tiện chứng minh.
Thái Kinh Thần đành phải lùi một bước, hơi do dự, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi làm thế nào đưa Thái Phong ra, hơn nữa không lưu lại hậu hoạn, không ảnh hưởng đến đường làm quan sau này của nó?
- Ta phải nhắc nhở một chút, không thể khiến Thái Phong lâm trận trở giáo, bán bạn cầu vinh, như vậy sẽ làm trở ngại việc nó được phong làm thần linh sau khi chết. Tương lai trăm năm ngàn năm, Thái Phong đều phải gắn bó chặt chẽ với ngai vàng, văn vận và phong thủy Đại Tùy. Một khi nó đã làm chuyện khiến người ta chán ghét như vậy, lúc còn sống muốn được tôn vinh không khó, nhưng sau khi chết sẽ bị hương khói Đại Tùy bài xích.
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
- Ta tự có diệu kế. Yên tâm, ta bảo đảm Thái Phong khi còn sống sẽ làm quan đến thượng thư sáu bộ, ngoại trừ Lễ bộ vì chức vụ này quá quan trọng, ông đây cũng không phải hoàng đế Đại Ly. Còn như sau khi chết, trong trăm năm sẽ được làm thành hoàng lão gia của một châu lớn, ngoại trừ nơi quật khởi của họ Cao Dực Dương. Thế nào?
Thái Kinh Thần thử dò hỏi:
- Vậy lựa chọn và danh dự của Thái gia ta thì sao?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Đến lúc đó ta sẽ để ngươi và Thái gia phối hợp diễn một khổ nhục kế, ai cũng phải giơ ngón cái với Thái Kinh Thần ngươi, sách sử sau này nhất định đều là nói tốt.
Thái Kinh Thần muốn nói lại thôi.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Muốn ta và ngươi ký kết minh ước núi sông của địa tiên? Thái Kinh Thần, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện thừa.
Thái Kinh Thần nhớ tới hai con ngươi màu vàng dựng thẳng kia, cảm thấy sợ hãi. Mặc dù mình và Thái gia mặc cho người khác xâu xé, trong lòng rất uất ức, nhưng so với vì một mình Thái Phong mà kéo toàn bộ gia tộc vào vực sâu vạn trượng, thậm chí còn liên lụy đến việc tu hành của lão, chút sầu muộn hiện giờ cũng không khó chịu đựng.
Đã thành đồng minh tạm thời, Thái Kinh Thần liền muốn biểu đạt một chút thành ý:
- Năm đó ở thư viện Thôi tiên sinh bị người ta ám sát bằng tơ vàng, đã dùng bùa chết thay tránh được một kiếp. Chẳng lẽ Thôi tiên sinh không muốn biết đầu sỏ sau màn sao? Hay là ngài cảm thấy thật ra là một nhóm người?
Thôi Đông Sơn liếc nhìn Thái Kinh Thần.
Thái Kinh Thần bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, không hiểu mình nói sai chỗ nào.
Thôi Đông Sơn đứng lên, cấm lấy bình rượu trên bàn được ủ lâu năm còn chưa mở nắp:
- Năm đó ở thư viện, ta chán đến mức sắp lên đỉnh núi treo cổ rồi, khó khăn lắm mới chờ được chuyện thú vị như vậy. Ngươi xem sau đó ta đã làm thế nào? Chờ rất lâu vẫn không thấy bọn chúng tiếp tục tập kích ám sát. Ta đành phải tự mình chủ động chạy đến bến thuyền Thanh Tiêu rướn cổ lên, kết quả thì sao, vẫn không ai dám ra tay.
- Sau đó ta đã chở mấy xe trúc xanh từ bến thuyền Thanh Tiêu về thư viện lót sàn nhà, giá cả bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu tiền tiểu thử, vì cái gì? Là cảm kích bọn chúng đã giải sầu giúp ta. Vì ứng phó với cuộc ám sát thứ hai, ta đã mưu đồ nhiều hậu chiêu như vậy. Mặc dù không có cơ hội thi triển, nhưng quá trình động não kia vẫn có thể giết thời gian nhàm chán.
Hắn đi vòng qua bàn, vỗ vai Thái Kinh Thần:
- Tiểu Thái à, ngươi vẫn còn quá trẻ, không biết tính tình của ta. Sau này chung sống lâu rồi, ngươi sẽ phát hiện đã nhận một tổ tông tốt. Có rảnh thì đi phần mộ tổ tiên nhà ngươi nhìn xem, nhất định là khói xanh cuồn cuộn. Sắp tới nếu có tổ tiên Thái gia báo mộng cho ngươi, nước mắt nước mũi đội ơn ta, ngươi hãy nói với bọn họ không cần cảm ơn. Thích làm việc thiện vẫn luôn là gốc rễ học vấn của ta.
Thái Kinh Thần nghiêm mặt để ngoài tai.
Yêu vật trâu vàng thuộc loài trâu đất kia, đã sớm đi tới “chuồng trâu” nghỉ ngơi. Ngụy Tiện vẫn luôn ngồi bên cạnh bàn rượu của Thôi Đông Sơn và Thái Kinh Thần, không nói lời nào, chỉ uống rượu.
Ngụy Tiện theo Thôi Đông Sơn đến chỗ ở. Sau khi hai người ngồi xuống, Thôi Đông Sơn dùng thanh phi kiếm màu vàng kia vẽ ra một ranh giới, ngăn cách Thái Kinh Thần nhìn trộm.
Thôi Đông Sơn đá giày, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, cười hỏi:
- Ngươi hãy kết luận giúp bằng một hai câu.
Ngụy Tiện chậm rãi nói:
- Chim bay trên cao, chết bởi món ngon. Cá dưới suối sâu, chết bởi mồi thơm.
Theo Ngụy Tiện thấy, hạng người như Thái Kinh Thần, chần chừ lưỡng lự, không đáng nhắc tới.
Dưới đại thế nước lũ cuồn cuộn, cho dù là một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, vẫn giống như châu chấu đá xe.
Trước khi vào châu thành, Thôi Đông Sơn đã cho Ngụy Tiện xem qua rất nhiều tin tức liên quan đến nội tình Đại Tùy. So với bí mật mà lão cung phụng Thái Kinh Thần che giấu, mưu đồ của Thái Phong ở kinh thành chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Năm xưa họ Cao Đại Tùy có thể hợp sức với vương triều họ Lư, áp chế sự quật khởi của Đại Ly có quốc sư Thôi Sàm và thư viện Sơn Nhai, trì hoãn đến mấy chục năm, không chỉ đơn giản là hoàng đế họ Cao Đại Tùy nhìn xa trông rộng.
Ban đầu Đại Ly có chi nhánh Mặc gia và cao nhân họ Lục Âm Dương gia, giúp chế tạo Bạch Ngọc Kinh mô phỏng kia. Năm xưa Đại Tùy và họ Lư cũng có bóng dáng của đại tu sĩ các phái học thuật, nấp ở sau màn, chỉ tay năm ngón.
Thái Kinh Thần là một quân cờ chôn giấu khá sâu, đồng thời cũng khá quan trọng. Đừng thấy tối nay lão biểu hiện nhát gan sợ sệt, thế cuộc giống như hoàn toàn nằm trong tay Thôi Đông Sơn. Trên thực tế ngay cả lúc trước Thái Kinh Thần “giận dỗi cáo từ”, dọn nhà ra khỏi kinh thành, giống như không chịu nổi nhục nhã, thực ra cũng có thể là do cao nhân gợi ý.
Hôm nay Đại Tùy và Đại Ly đã ký kết sơn minh cấp bậc cao nhất, một bên dùng núi Đông Hoa có thư viện Sơn Nhai, long mạch vương khí hội tụ, một bên dùng núi Phi Vân Bắc Nhạc mới của vương triều, làm nơi sơn minh tế trời cáo đất.
Chuyện này nhìn như người người đều vui vẻ hài lòng. Đại Tùy không cần lấy cứng chọi cứng với kỵ binh Đại Ly, có được thời cơ tốt đẹp nghỉ ngơi lấy sức hơn trăm năm, chẳng qua là cắt nhường những nước phụ thuộc như nước Hoàng Đình. Còn Đại Ly thì có thể bảo tồn thực lực, toàn lực xuôi nam, thế như chẻ tre giết đến biên cảnh vương triều Chu Huỳnh.
Nhưng phía sau sự yên ổn hòa thuận này, họ Tống Đại Ly và họ Cao Đại Tùy dĩ nhiên mỗi bên đều có tâm tư. Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần chết, cho dù Đại Ly giữ bí mật không công bố, nhưng phía Đại Tùy không chừng đã biết được, cho nên mới rục rịch muốn hành động.
Hôm nay mặc dù kỵ binh Đại Ly thế như chẻ tre, đã thâu tóm nửa giang sơn Bảo Bình châu, nhưng không hề vững chắc. Một khi Đại Ly và Đại Tùy đồng thời mâu thuẫn nội bộ, cộng thêm thư viện Quan Hồ và vương triều Chu Huỳnh đột nhiên hành động, ván cờ của Đại Ly nhìn như tình thế tốt đẹp, trong nháy mắt sẽ bị thiệt hại rất nhiều.
Đến lúc đó trong mắt lão đại sau màn, những kẻ lùi một bước để phản kích, toàn bộ lãnh thổ phương bắc bị kỵ binh Đại Ly giẫm đạp nghiền ép, đều là những miếng thịt lớn có thể danh chính ngôn thuận bỏ vào trong miệng.
Thôi Đông Sơn nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Tiện, cũng không có mục đích gì. Tùy thuộc vào thời điểm khác nhau mà cách xử lý khác nhau, là chiêu mộ, trấn giết hay làm mồi nhử, chỉ xem Thái Kinh Thần ứng phó thế nào.
Ngụy Tiện không dám nói Thôi Đông Sơn nhất định có thể thắng được những nhân vật sau màn kia, nhưng Thái Kinh Thần thì không đáng kể, chắc chắn sẽ bị Thôi Đông Sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cho nên mới có cách nói chim cá tham mồi kia.
Thôi Đông Sơn lắc đầu, vươn hai ngón tay ra khép lại, cũng viết mười sáu chữ giữa không trung: “hổ cúi thấp mình, để bắt con mồi; báo co thân thể, để săn thức ăn”.
Ngụy Tiện nhíu mày nói:
- Đại Tùy thật muốn xé bỏ minh ước, được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ là muốn thay thế Đại Ly?
Thôi Đông Sơn cười ha hả, chỉ vào mình.
Ngụy Tiện ngẩn người, chắp tay ôm quyền:
- Quốc sư mưu tính sâu xa, người thường không thể theo kịp.
Thôi Đông Sơn hơi oán giận:
- Sau này gọi Thôi tiên sinh là được rồi, mở miệng ra là quốc sư, luôn cảm thấy vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển ngươi đang chiếm lợi của ta.
Ngụy Tiện thở dài nói:
- Nam Uyển nho nhỏ, chỉ ngang với mấy châu của Đại Ly. Ban đầu cũng từng có trích tiên nhân lưu lại đôi câu vài lời, cho nên ta mới lệnh cho phương sĩ nước Nam Uyển vào núi tìm kiếm, ra biển thăm tiên. Nhưng nếu không thật sự đến thế giới Hạo Nhiên một chuyến, sẽ không thể tưởng tượng được trời đất rộng lớn thế nào.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Trung Thổ Thần Châu có một người đọc sách rất lợi hại, từng ngâm nga về hạt kê trong biển cả và hạt cải trên đất liền. Sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp y một lần, đến lúc đó ngươi lại cảm khái ếch ngồi đáy giếng sẽ rất hợp thời.
Hai tay Thôi Đông Sơn nắm lấy tay vịn của ghế lắc lư, ghế dựa theo đó bắt đầu “đung đưa”. Hắn ngồi ở đó giống như cưỡi ngựa chòng chành, có vẻ rất khôi hài buồn cười.
Có điều trong thời gian này Ngụy Tiện sớm chiều chung sống với Thôi Đông Sơn, đã nhìn mãi thành quen. Đối với chuyện này, Ngụy Tiện và Vu Lộc thích ứng nhanh hơn Tạ Tạ rất nhiều, đây có lẽ là lòng dạ của đế vương và thái tử.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói:
- Đã nói đáp án với ngươi rồi, dù sao người sau màn của Đại Tùy và Đại Ly đều đang so đấu hậu chiêu. Sống chết của loại tốt thí như Thái Phong, cùng với Thái Kinh Thần có quy phục hay không, đều không gây nổi sóng gió. Sở dĩ ta ở lại châu thành, không đến thư viện kinh thành, thực ra không phức tạp như ngươi nghĩ.
- Tiên sinh nhà ta yêu quý Tiểu Bảo Bình nhất. Mao Tiểu Đông là một kẻ không giữ mồm được, nhất định sẽ nói cho hắn biết âm mưu mờ ám này của Đại Tùy. Nếu lúc này ta đâm đầu vào, chắc chắn sẽ bị giận lây, mắng ta không lo chính sự.
- Nếu ta nói với tiên sinh về đại nghiệp xã tắc, càng sẽ bị chán ghét, không chừng còn không thể làm học trò của tiên sinh được nữa. Nhưng sự tình vẫn phải tiến hành, ta cũng không thể nói: “tiên sinh ngài yên tâm, đám trẻ Bảo Bình Lý Hòe nhất định sẽ không sao”.
- Hôm nay học vấn của tiên sinh càng có xu hướng hoàn chỉnh, từ thứ tự của dự tính ban đầu, cho đến tốt xấu của mục đích cuối cùng, cùng với lựa chọn đường lối trong đó, đều đã có hình thức đại khái. Học thuyết công lao sự nghiệp của ta tương đối máu lạnh đầu cơ, muốn ứng phó thì rất tốn sức.
- Cho nên còn không bằng ta nấp ở đây, lập công chuộc tội, dùng thành quả thật sự giúp cắt đứt một chút liên hệ. Sau đó đến thư viện nhận phạt, chẳng qua là bị đánh một trận, vẫn tốt hơn khiến tiên sinh có nút thắt trong lòng, như vậy ta sẽ đi đời. Một khi bị hắn nhận định là ta mưu đồ làm loạn, thần tiên cũng khó cứu, cho dù lão tú tài ra mặt cầu tình cũng chưa chắc có tác dụng.
Ngụy Tiện suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng. Thôi Đông Sơn đã dời ghế đến cửa sổ, quay lưng về phía hắn xua tay:
- Ngụy Tiện ngươi tạm thời không có tư cách bình luận về vướng mắc giữa ta và tiên sinh, cho nên hãy nhìn nhiều nói ít.
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói:
- Quận chủ Ngô Diên của quận Long Tuyền, Ngụy Lễ của nước Hoàng Đình, Liễu Thanh Phong và đại đô đốc Vi Lượng của nước Thanh Loan, còn có Ngụy Tiện ngươi, đều là hạt giống tốt mà... chúng ta nhìn trúng.
- Trong đó ngươi và Vi Lượng có điểm xuất phát cao nhất, nhưng thành tựu tương lai thế nào, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi. Vi Lượng không cần phải nói, nhàn hạ tự tại, không coi là quân cờ trên ý nghĩa thật sự, thuộc về bổ sung đại đạo. Nhưng Ngô Diên và Liễu Thanh Phong là do người kia chuyên tâm bồi dưỡng, còn ngươi và Ngụy Lễ là do ta chọn trúng. Sau này bốn người các ngươi phải thay chúng ta đánh lôi đài.
Nói đến có phần mù mờ, Ngụy Tiện yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Thôi Đông Sơn đột nhiên vỗ vào tay nắm ghế dựa:
- Cô ả Thạch Nhu ngu xuẩn kia, có lẽ đến bây giờ cũng không biết, câu nói trên giấy xếp chính là lời tâm huyết của ta, tình ý chân thành, từng chữ huyết lệ, là kinh nghiệm quý giá nhất của một người từng trải. Lần sau gặp được ở thư viện, nếu ả ta không có một chút tiến bộ, xem ta sẽ chỉnh đốn thế nào.
- Hừ, thân xác tiên nhân của Đỗ Mậu kia, không cần ăn uống bài tiết ngủ nghỉ, cho nên ả ta mới có thể kiềm chế sự buồn nôn. Đến lúc đó ta sẽ bắt ả ta ăn uống bài tiết tắm rửa, toàn bộ làm mấy lần, còn muốn ả ta biết thế nào là nam nhân thật sự.
Ngụy Tiện cáo từ rời đi. Thôi Đông Sơn vung tay áo, triệt tiêu vòng ánh sáng vàng ranh giới cấm chế kia.
Ngụy Tiện từ đáy lòng bội phục và kính sợ người này. Bội phục là vì Đại Ly từ một nước nhỏ lệ thuộc vương triều họ Lư, không tới trăm năm đã có quang cảnh như hiện giờ, là dựa vào bốn chữ “từ không mà có”. Nhưng như vậy còn chưa đủ khiến Ngụy Tiện cảm thấy kính sợ quốc sư Thôi Sàm kia. Người này từ lúc bắt đầu đánh thiên hạ, đã suy nghĩ làm thế nào gìn giữ giang sơn, Ngụy Tiện cảm thấy đây mới là đánh cờ thật sự.
Sau khi Ngụy Tiện rời đi, Thôi Đông Sơn rung cổ tay lên, điều khiển bình rượu trên bàn bay vào trong tay, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.
Trên đường du lịch trầm bổng nhấp nhô, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người và chuyện, đọc rất nhiều sách, xem qua vô số cảnh sắc núi sông.
Trong trận ba bốn tranh đấu kinh tâm động phách năm xưa, từng có một quan văn sống chết đều không nổi bật, đã nói một câu có lẽ không ai để trong lòng, nhưng vẫn luôn khiến Thôi Sàm động dung, ghi nhớ đến nay: “Trời đất cho mạng, sống tất có chết. Cỏ cây xuân thu, tươi tất có khô, đây là lẽ trời. Luyện khí sĩ các ngươi coi thường luật pháp, xem mạng người như cỏ rác, thần tiên trên núi nhìn dân chúng như sâu kiến, có gì khác với yêu tộc kia?”
Hai ngón tay Thôi Đông Sơn kẹp bầu rượu, dựa vào ghế lẩm bẩm, giọng nói nhỏ bé đứt quãng giống như muỗi kêu,:
- Ta từng là trích tiên nhân kia, uống nước suối ủ rượu trên Thiên Đình, đánh ván cờ ráng màu giữa thành Bạch Đế... Ta nhìn sóng lớn ngược chiều kia, cuối cùng không thoải mái... Người không đồng nào, ăn mây uống sương, gió mát no căng. Giăng đèn rót rượu, có thể đối kháng với khí thế của gió mưa sấm sét...
- Tiên sinh say rượu đầu lắc lư, giơ ly không lên cao, hỏi thiên lý lòng người ai ở trước. Thằng bé không trả lời, cúi đầu mà ngủ, chỉ nghe bốn vách tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng tiếng bập môi của tiên sinh... Tiên sinh cởi áo đắp lên người thằng bé, lảo đảo một cái, ngã nhào trong nhà tranh rách nát, nằm xuống đất mà ngủ, tiếng ngáy như sấm, nhân gian mộng ngàn thu...
Hắn đột nhiên đưa tay gãi má:
- Không thú vị, đổi một câu khác, câu gì đây nhỉ? À có rồi!
Hắn bắt đầu ngâm nga một bài ca dao dân gian không biết tên:
- Một con cóc một cái miệng, hai con cóc bốn cái chân, tùm tùm nhảy xuống nước. Con cóc không uống nước, năm thái bình, con cóc không uống nước, năm thái bình...
---------
Phủ đệ Thái gia ở kinh thành.
Xe ngựa lặng lẽ, khách quý tề tụ, quần hiền đã đến.
Bảng nhãn Thái Phong nhậm chức ở Quốc Tử giám, đã xem là một nhân tài. Không ngờ trong bảy tám người tối nay, Thái Phong chỉ là người quan chức thấp nhất.
Lễ bộ tả thị lang Quách Hân, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, hậu duệ của công thần khai quốc, phó thống lĩnh nha môn bộ quân Tống Thiện, quản lý trị an kinh thành... Phần nhiều là quan viên trai tráng của kinh thành Đại Tùy, tuổi không lớn lắm, người lớn tuổi như Đào Thứu cũng chỉ bốn mươi lăm.
Thái Phong là một thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, cho dù đối diện với những quan lớn này, khí thế vẫn không hề thua kém. Đây vừa là tự phụ tài học, vừa có liên quan đến cái họ của phủ đệ này. Lão tổ tông Thái Kinh Thần của Thái gia, cho dù bị biến thành trò cười, vẫn là một vị lão thần tiên cảnh giới Nguyên Anh đã bảo vệ kinh thành Đại Tùy nhiều năm.
Mọi người uống trà hoặc uống rượu, đã mưu tính ổn thỏa. Rất có thể xu hướng tương lai của Đại Tùy, thậm chí là xu hướng tương lai của cả Bảo Bình châu, đều sẽ được quyết định trong Thái phủ tối nay.
Năm ngày sau hoàng đế bệ hạ sẽ cử hành tiệc bô lão, trước và sau chuyện này đều có thể hành động.
Thái Phong đứng dậy cao giọng nói:
- Khổ công đọc sách thánh hiền, toàn bộ non sông, dân chúng không chịu hà hiếp; giữ gìn họ nước, không bị nước khác họ khác xâm phạm. Thư sinh chúng ta quên mình vì nghĩa, chính là lúc này.
Bên cạnh có một vị tân nhiệm trạng nguyên còn ở Hàn Lâm viện, đột nhiên đứng dậy, ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ nát, trầm giọng nói:
- Con không hai cha, thần không hai vua. Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Đại Tùy ta dựng nước có ba mươi sáu tướng, hơn một nửa đều xuất thân từ nho sĩ.
Mọi người xúc động phẫn nộ, chí khí sục sôi.
Có người vung tay hô lớn:
- Thề giết văn yêu Mao Tiểu Đông!
Có người bi thương rơi lệ, nhiều lần vỗ mạnh vào tay nắm ghế dựa:
- Đại Tùy ta há có thể khom lưng uốn gối, cắt đất cầu hòa với mọi rợ họ Tống kia. Không chiến mà bại, vô cùng nhục nhã!
Mọi người dần dần tản đi. Thái Phong cũng không đưa tiễn ai, nếu không thì quá gây chú ý rồi.
Mặc dù Tống Thiện đã sắp xếp thỏa đáng, phụ cận Thái gia đã được dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi đều là giáo úy binh sĩ tâm phúc của phó thống lĩnh nha môn bộ quân này, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Thái Phong một mình ở trong phòng khách tịch mịch, nơi này còn có mùi rượu tràn ngập.
Ánh mắt của hắn nóng bỏng. Ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn, không phải Thái Phong ta thì là ai?
Miêu Nhận và vị tân khoa trạng nguyên tên là Chương Đại kia ngồi chung một chiếc xe ngựa rời đi.
Hai người ngồi đối diện nhau trong toa xe. Miêu Nhận nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt thản nhiên này, trong lòng có phần tự giễu, mình lại không trấn định bằng một vãn bối mới hai mươi tuổi. Không hổ là người trẻ tuổi được khen có khí độ của tể tướng. Người này cùng với quân tử tương lai Lý Trường Anh của thư viện Sơn Nhai, Sở Đồng ở Nam Khê, cộng thêm Thái Phong, được gọi là Tứ Linh của kinh thành, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Đại Tùy.
Ngoài ra còn có Tứ Khôi, bao gồm con trai Phan Nguyên Thuần của đại tướng quân Phan Mậu Trinh đã mất. Có điều những người này đều là hậu duệ tướng soái, sau khi Phan Nguyên Thuần trẻ tuổi nhất rời khỏi thư viện đến biên cảnh đầu quân, Tứ Khôi đều ở trong quân ngũ.
Tứ Linh và Tứ Khôi, tổng cộng tám người. Trong đó có bốn người là hậu duệ của công thần hào phiệt, chẳng hạn như Sở Đồng và Phan Nguyên Thuần. Cũng có bốn người quật khởi từ gia tộc bần hàn, chẳng hạn như Chương Đại và Lý Trường Anh.
Miêu Nhận biết, chỉ tính những người trẻ tuổi tiền đồ như gấm, đường làm quan thuận lợi, đã có ba người bị cuốn vào mưu đồ lần này. Vì vậy hắn cảm thấy tất cả anh linh Đại Tùy đều sẽ che chở bọn họ, việc lớn thành công.
Miêu Nhận vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài. Bóng đêm thâm trầm, còn rất lâu mới đến khi trời sáng.