Có lẽ vì phát giác được tâm cảnh của Trần Bình An hơi nhấp nhô, Mao Tiểu Đông cũng không gọi Trần Bình An đến thư phòng, mà là chọn một đêm khuya vắng người không có tiếng đọc sách, dẫn Trần Bình An đi dạo thư viện.
Tùy ý đi dạo và trò chuyện, Mao Tiểu Đông vẫn luôn như vậy, dù là đối nhân xử thế, làm việc hay dạy dỗ người khác, đều tuân thủ một nguyên tắc. Bất kể là học trò thư viện hay tiểu sư đệ Trần Bình An, ta dạy các ngươi học vấn trong sách, nói đạo lý của mình, các ngươi trước tiên cứ nghe thử, xem như là một kiến nghị. Chưa chắc nó đã thích hợp với các ngươi, nhưng ít nhất các ngươi có thể mượn nó để mở rộng tầm mắt.
Trần Bình An và Mao Tiểu Đông đi qua phòng phu tử có treo tranh của ba vị thánh hiền, lầu sách thỉnh thoảng có ánh nến sáng lên, cùng với ký túc xá có tiếng ngáy hoặc nói mê. Cuối cùng hai người đi tới đỉnh núi Đông Hoa, cùng nhau nhìn xuống cảnh đêm kinh thành Đại Tùy.
Nơi có tiền đèn đóm huy hoàng, nối liền thành dãy, giống như cách xa vẫn có thể cảm nhận được oanh ca yến hót ở đó. Nơi bần hàn cũng có ánh trăng làm bạn, cũng có củi gạo dầu muối.
Trần Bình An đột nhiên nói: - Mao sơn chủ, tôi nghĩ thông rồi. Luyện hóa năm vật bản mệnh, gom đủ thuộc tính ngũ hành, là vì xây dựng lại cầu trường sinh. Nhưng tôi vẫn muốn luyện quyền thật giỏi, dù sao luyện quyền cũng là luyện kiếm. Còn như có thể nuôi dưỡng ra phi kiếm bản mệnh của minh, trở thành một kiếm tu hay không, trước tiên không nghĩ tới nó. Cho nên kế tiếp, ngoại trừ mấy khiếu huyệt quan trọng có thể đặt vật bản mệnh ngũ hành, tôi vẫn sẽ cố gắng nuôi dưỡng luồng chân khí võ phu thuần túy trong cơ thể.
Mao Tiểu Đông gật đầu nói: - Tính toán như vậy, ta cảm thấy khả thi. Còn như kết quả cuối cùng tốt hay xấu, trước tiên đừng hỏi thu hoạch, chỉ hỏi cày bừa mà thôi.
Trần Bình An ừ một tiếng.
Mao Tiểu Đông cũng không nói đầy đủ. Sở dĩ ông ta chấp nhận hành động này của Trần Bình An, là do Trần Bình An chỉ mở ra năm phủ đệ, hai tay dâng tặng lãnh thổ còn lại cho chân khí võ phu thuần túy, thực ra cũng không phải là một đường cùng.
Thân người vốn là một thế giới nhỏ, còn được gọi là động tiên đất lành. Dưới Kim Đan, cho dù ngươi mài giũa khiếu huyệt phủ đệ tốt đến đâu, cũng chỉ nằm trong phạm trù đất lành. Kết thành Kim Đan rồi, mới có thể bước đầu lĩnh hội được sự huyền diệu của động tiên. Có một điển tịch Đạo gia đã sớm nói rõ, tiết lộ thiên cơ: “Động tiên trong núi, thông suốt đến trời, nối liền dãy núi, hưởng ứng từ xa, trời đất đồng lòng, hợp lại làm một.”
“Kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta”. Sở dĩ câu này có thể thịnh hành thiên hạ, được tất cả luyện khí sĩ xem là khuôn mẫu, dĩ nhiên có lai lịch ngọn nguồn của nó.
Mao Tiểu Đông không nói, là vì Trần Bình An chỉ cần tiến tới từng bước, sớm muộn gì cũng có thể đi đến một bước đó. Nói sớm rồi, bỗng nhiên vẽ ra một tiền đồ tốt đẹp, ngược lại có thể làm dao động tâm cảnh không dễ dàng ổn định của Trần Bình An.
Trước giờ truyền đạo giảng dạy vốn không dễ, phải cực kỳ thận trọng. Điêu khắc ngọc thạch, càng phải từng dao loại trừ tạp chất, giữ lại tinh hoa, không tổn hại đến gân cốt thần khí của nó, khó khăn biết bao, phải cân nhắc kỹ càng.
Lùi một bước mà nói, Trần Bình An đối xử với tiểu cô nương tên là Bùi Tiền kia, chẳng phải cũng như vậy sao? Chỉ là Trần Bình An tạm thời còn không biết mà thôi.
Mao Tiểu Đông nhẹ giọng nói: - Về nhân tính bản ác mà tiên sinh đề xuất, những môn hạ đệ tử chúng ta, năm xưa mỗi người đều có lĩnh ngộ riêng. Có một số người yên lặng theo tiên sinh, tự mình phủ định chính mình, thay đổi thái độ hoặc cách làm. Có một số người chần chừ không tiến, tự mình hoài nghi. Có một số kẻ lại dùng nó để mua danh trục lợi, khoe khoang chí hướng cao cả của mình, nói rằng muốn ngược dòng lớn, tuyệt đối không thông đồng làm bậy, thừa kế văn mạch của tiên sinh chúng ta.
- Đủ loại sự vật, lòng người thay đổi, văn mạch của chúng ta gần như đã đoạn tuyệt, nội bộ đã là cảnh tượng hỗn loạn của muôn vẻ chúng sinh. Thử nghĩ xem, văn mạch của Lễ Thánh và Á Thánh, được xem là môn sinh khắp thiên hạ, lại phức tạp đến thế nào.
Mao Tiểu Đông khẽ vỗ vai Trần Bình An: - Gánh nặng mà đường xa.
Trần Bình An cười khổ nói: - Vai chỉ có hai.
Mao Tiểu Đông cười ha hả nói: - Ta gọi đây là nhìn người khác vác nặng thì không cảm thấy tốn sức, đứng trên bờ xem thủy triều thì chê nước nhỏ.
Trần Bình An hiểu ngầm cười, nửa câu đầu là châm ngôn ở quê nhà.
---------
Tối hôm nay Bùi Tiền và Lý Hòe nấp ở ngoài viện nhỏ. Hai người đã ước hẹn, cùng nhau đội khăn đen giả làm sát thủ, lén lút đi “ám sát” Thôi Đông Sơn thích ngủ ở hành lang trúc xanh. Đọc nhiều tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ như vậy, cũng không thể uổng phí, phải ứng dụng vào thực tế.
Bùi Tiền hào phóng cho Lý Hòe mượn một thanh kiếm trúc.
Hai người thương lượng ở ký túc xá của Lý Hòe một phen, cảm thấy tuyệt đối không thể đi cửa viện, mà phải leo tường vào, như vậy mới thể hiện được phong độ cao thủ và giang hồ hiểm ác.
Lưu Quan và Mã Liêm muốn gia nhập, làm lính hầu cho công chúa điện hạ Bùi Tiền. Chỉ tiếc lại bị Bùi Tiền dùng lời lẽ đanh thép kiên quyết từ chối, nói rằng bọn họ chỉ xem như thiếu hiệp mới ra đời, học nghệ chưa tinh, không giết được đại ma đầu, chỉ có thể tìm chết.
Hai người đi tới đường nhỏ yên tĩnh bên ngoài viện, vẫn là con đường lúc trước đã cầm gậy vượt tường. Bùi Tiền trước tiên nhảy lên đầu tường, sau đó cầm gậy leo núi đã lập được công lớn, ném cho Lý Hòe đang đứng bên dưới trơ mắt nhìn.
Lý Hòe nhảy lên đầu tường, cũng không có sơ suất nào. Bùi Tiền nhìn hắn với vẻ khen ngợi. Lý Hòe liền ưỡn ngực, học theo người nào đó vuốt tóc. Có điều lúc hai người đáp xuống đất, Bùi Tiền im hơi lặng tiếng giống như mèo, còn ý Hòe lại gây ra động tĩnh không nhỏ.
Bùi Tiền tức giận nói: - Lý Hòe, ngươi làm gì thế? Gây ra tiếng động lớn như vậy, muốn khua chiêng gõ trống à? Đó gọi là đánh trận sa trường, chứ không phải xâm nhập đầm rồng hang hổ, bí mật ám sát đại ma đầu. Làm lại!
Lý Hòe tự biết đuối lý, cũng không cãi lại, nhỏ giọng hỏi: - Vậy chúng ta làm sao rời viện ra bên ngoài?
Bùi Tiền trừng mắt nói: - Đi cửa lớn, dù sao lần này đã thất bại rồi.
Hai người rời khỏi cửa viện vốn cũng không cài then, một lần nữa đi tới đường nhỏ bên ngoài tường viện.
Thôi Đông Sơn nằm ở hành lang trợn trắng mắt.
Bùi Tiền tay cầm gậy leo núi, nói một câu mở đầu: - Ta là một người giang hồ kiên cường lãnh khốc.
Lý Hòe cũng học theo: - Ta là một sát thủ không có lòng dạ từ bi, giết người không chớp mắt, gây nên gió tanh mưa máu trên giang hồ...
Bùi Tiền hơi bất mãn: - Lải nhải nhiều như vậy làm gì, ngược lại khiến cho khí thế yếu đi. Ngươi xem những hiệp khách danh tiếng lớn nhất trong sách, danh hiệu cùng lắm chỉ bốn năm chữ, nhiều như vậy thấy hợp lý sao?
Lý Hòe cảm thấy có lý, bèn giả vờ mình đang đội một chiếc nón rộng vành, lại học theo người nào đó đưa tay nhấc nón, tay kia đỡ kiếm trúc bên hông: - Ta là một sát thủ và kiếm khách không có lòng dạ từ bi.
Hai người lần lượt nhảy lên đầu tường, lần này đáp xuống đất đều không có sơ suất.
Sau đó Bùi Tiền và Lý Hòe một trước một sau, làm một động tác lăn mình trong sân.
Đây là trình tự mà hai người “đã sớm mưu tính”, bằng không nếu chạy thẳng lên bậc thềm, cho Thôi Đông Sơn một đao một kiếm, cả hai đều cảm thấy quá nhàm chán.
Sau khi lăn mình đứng dậy, hai người rón rén khom lưng chạy lên bậc thềm, đưa tay ấn vào đao trúc và kiếm trúc. Bùi Tiền đang muốn dùng một đao chém chết “đại ma đầu” tiếng xấu rõ ràng trong giang hồ, Lý Hòe bỗng la lên: - Ma đầu chịu chết!
Bùi Tiền đột nhiên dừng bước, quay đầu trợn mắt nhìn Lý Hòe. Lý Hòe cũng theo đó ngẩn ra: - Thế nào rồi?
Bùi Tiền hỏi: - Chẳng phải ngươi là một sát thủ đến đi không tung tích, không lưu lại tên tuổi sao? Thích khách trước khi giết người lại kêu la cái gì?
Lý Hòe lập tức tỉnh ngộ.
Bùi Tiền giậm chân một cái: - Lại phải làm lại!
Lý Hòe không ngừng xin lỗi.
Hai người hoàn toàn không để “ma đầu” kia vào mắt, một lần nữa chạy ra cửa viện.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: - Đại ma đầu bó tay chờ chết ta đây, còn mệt mỏi hơn các ngươi.
Ra khỏi viện rồi, Bùi Tiền dạy dỗ: - Lý Hòe, nếu ngươi còn làm bừa, sau này ta sẽ không dẫn ngươi xông pha giang hồ nữa.
Lý Hòe cam đoan: - Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa.
Bùi Tiền đột nhiên hỏi: - Hôm nay ta mới là đệ tử ký danh, địa vị trong bang phái còn không bằng ngươi. Sau khi lập được công lao danh chấn giang hồ này, ngươi nói xem liệu Bảo Bình tỷ tỷ có đề bạt ta làm một tiểu đà chủ hay không?
Lý Hòe gật đầu nói: - Nhất định có thể. Nếu Lý Bảo Bình thưởng phạt không phân minh, không sao, ta có thể nhường chức tiểu đà chủ cho ngươi, ta làm một trợ thủ là được rồi.
Bùi Tiền lên mặt cụ non nói: - Không ngờ Lý Hòe ngươi võ nghệ bình thường, lại là một hiệp khách chân thực nhiệt tình.
Lý Hòe phản bác: - Sát thủ, kiếm khách.
Kết quả cả hai đều bị gõ đầu một cái: - Đã muộn thế này còn chưa đi ngủ, ở đây làm gì?
Bùi Tiền vừa thấy là Trần Bình An, lập tức đá Lý Hòe một cái. Lý Hòe khí phách hào hùng nói: - Là ta mời Bùi Tiền cùng nhau vì dân trừ hại, ám sát đại ma đầu Thôi Đông Sơn.
Trần Bình An cười nói: - Được rồi, đại ma đầu cứ giao cho đại hiệp khách võ công cái thế đối phó. Hôm nay bản lĩnh của hai người các ngươi còn chưa đủ, chờ thêm một thời gian rồi hãy nói.
Bùi Tiền đòi lại kiếm trúc của Lý Hòe, sau đó đi tới phòng bên ngủ. Trước đó cô đều ngủ với Lý Bảo Bình ở ký túc xá, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Trần Bình An dẫn Lý Hòe trở về ký túc xá. Trên đường gặp phải một vị phu tử thư viện tuần tra ban đêm, vừa lúc có quen biết, đó là ông lão canh cổng họ Lương, một vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh ít danh tiếng. Trần Bình An liền bào chữa cho Lý Hòe, tìm một lý do để không bị trách phạt.
Lão phu tử vốn dễ tính, cũng không để ý chuyện này, ngược lại kéo Trần Bình An tán gẫu một lúc. Lý Hòe cảm thấy rất vẻ vang, chỉ ước người trong thư viện đều nhìn thấy cảnh này, sau đó hâm mộ hắn có một bằng hữu như vậy.
Sau khi từ biệt lão phu tử, Trần Bình An xoa đầu Lý Hòe, nói một câu mà khi đó Lý Hòe nghe không hiểu: - Những chuyện thế này, ta có thể làm, nhưng ngươi không nên cho rằng có thể thường xuyên làm.
Lý Hòe nói: - Yên tâm đi, sau này ta sẽ chăm chỉ đọc sách.
Trần Bình An liền nói: - Đọc sách có giỏi hay không, có ngộ tính hay không là một chuyện. Thái độ đối với đọc sách, còn quan trọng hơn thành tựu đọc sách, đây lại là một chuyện khác. Thông thường trên con đường nhân sinh, ảnh hưởng đối với con người sẽ càng lâu dài. Cho nên lúc còn nhỏ, cố gắng học tập không phải là chuyện xấu. Sau này cho dù không đọc sách nữa, không giao tiếp với thư tịch thánh hiền, chờ ngươi đi làm những chuyện yêu thích khác, cũng sẽ nỗ lực theo như thói quen.
Lý Hòe cái hiểu cái không.
Trần Bình An vừa đi vừa tiện tay vẽ ra một đường thẳng trước người: - Thử làm so sánh, đây là con đường nhân sinh và ngọn nguồn của mỗi người chúng ta. Tất cả tính tình, tâm cảnh, đạo lý và kiến thức của chúng ta, đều sẽ bất giác dựa vào con đường này.
- Ngoại trừ phu tử và tiên sinh của thư viện, phần lớn mọi người có một ngày, ngoài mặt sẽ càng xa cách với đọc sách, thư tịch và đạo lý thánh hiền. Nhưng thái độ của chúng ta đối với cuộc sống, có thể đã sớm tồn tại một con đường. Nhân sinh sau đó đều sẽ dựa theo con đường này đi tới, thậm chí ngay cả bản thân cũng không biết, nhưng con đường này sẽ đi theo chúng ta cả đời.
Sau đó Trần Bình An vẽ một vòng tròn phía trước và xung quanh đường thẳng kia: - Con đường mà ta đi qua khá xa, đã quen biết rất nhiều người, lại hiểu rõ tính tình của ngươi. Cho nên ta có thể nói giúp với lão phu tử, để cho ngươi tối nay không bị phạt vì làm trái lệnh cấm. Nhưng chính ngươi thì không được, bởi vì hiện giờ sự tự do của ngươi... nhỏ hơn ta rất nhiều. Ngươi không thể đối đầu với “quy củ”, bởi vì ngươi còn không hiểu quy củ thật sự.
Lý Hòe ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, đột nhiên vẻ mặt giống như đưa đám: - Nghe không hiểu lắm, ta chỉ có thể miễn cưỡng ghi nhớ. Trần Bình An, sao ta cảm thấy ngươi muốn rời khỏi thư viện rồi? Nghe giống như đang giao phó di ngôn vậy?
Hai người đã đi tới gần ký túc xá của Lý Hòe. Trần Bình An đá vào mông Lý Hòe một cái, vừa bực vừa buồn cười nói: - Biến đi.
Lý Hòe xoa mông đi tới cửa ký túc xá, quay đầu nhìn lại, thấy Trần Bình An vẫn đứng tại chỗ, đang vẫy tay với hắn.
Luôn là như vậy.
Trần Bình An trở lại viện của Thôi Đông Sơn, thấy Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ đều đang tu hành.
Luyện khí sĩ một khi đi lên con đường tu đạo, trước khi bước vào địa tiên cảnh giới Kim Đan, thường sẽ tu hành không phân ngày đêm. Chuyện này khiến cho người tu hành buộc phải đoạn tuyệt hồng trần, bảo trì thanh tịnh.
Trần Bình An khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu luyện tập thế trời đất trong sân, trồng chuối đi lại. Dùng một hơi chân khí thuần túy nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng, kinh mạch xương cốt.
Theo lời đồn sau khi bước vào võ phu cảnh giới thứ bảy Kim Thân, hô hấp thổ nạp đã lâu, sẽ có thể đạt tới cảnh giới tuyệt diệu trong mũi không có khí ra vào.
Bước vào cảnh giới thứ mười của võ phu rồi, cũng chính là cảnh giới của ông lão họ Thôi, Lý Nhị và Tống Trường Kính, sẽ có thể tự hình thành thế giới nhỏ, giống như một thần linh viễn cổ ghé bước nhân gian.
Người giỏi dùng khí, hà hơi có thể khiến cho nước sông ngược dòng, nung hồ nấu biển. Cũng có thể thân ở trong đại dịch mà không lây nhiễm, vạn tà bất xâm chính là như vậy.
Trần Bình An đột nhiên nhớ lại chuyến đi tới núi Đảo Huyền, trên đường đã vô tình gặp được một cô gái cao lớn.
Khi đó ánh mắt của hắn nông cạn, không nhìn ra quá nhiều nội tình. Hôm nay hồi tưởng lại, cô ta rất có thể là một võ phu cảnh giới thứ mười.
Võ phu hợp đạo, trời đất quy nhất.
---------
Thôi Đông Sơn không ở trong viện, lại xuất hiện trên đỉnh núi Đông Hoa, đứng chung với Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn đã nói một số lời không khách sáo lắm: - Luận về dạy học truyền đạo, ngươi kém xa Tề Tĩnh Xuân. Ngươi chỉ đang tu sửa cửa sổ và bốn vách trong phòng, còn Tề Tĩnh Xuân lại đang giúp học trò xây dựng nhà cửa.
Mao Tiểu Đông hiếm hoi không đối chọi gay gắt với Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: - Triệu Dao từ nhỏ không lo cơm áo, thiên tư thông minh, tính tình lương thiện. Vậy thì phải dạy hắn từ bỏ một số thứ, biết được gian nan cực khổ của thế đạo này, mới có thể chân chính hiểu được sự quý giá của học vấn trong lòng và những thứ trong tay.
- Tống Tập Tân bề ngoài nhìn như ngang ngược sắc bén, thực ra trong lòng lại tự ti mềm yếu. Phải dùng một số học vấn Pháp gia gần với Nho gia, khiến nội tâm của hắn trở nên mạnh mẽ, quy củ rõ ràng, hiểu được chuyện trị quốc cần phải vứt bỏ mấy trò khôn vặt mà sử dụng đại trí tuệ. Đã không lệch hướng Nho gia quá xa, cuối cùng lại đi về chính đạo.
- Còn tiên sinh nhà ta đã quen với hai bàn tay trắng, nội tâm cực kỳ cứng rắn, nhưng lại không có chỗ dựa. Vừa lúc để hắn học cách cầm lên một số thứ, sau đó không ngừng đọc sách, quen biết người khác. Cuối cùng dùng những đạo lý mà mình suy nghĩ ra, làm tảng đá ổn định trọng tâm của chiếc thuyền nhỏ nổi trên bể khổ. Đây gọi là dạy theo trình độ, giáo dục mọi loại người.
Mao Tiểu Đông cuối cùng lên tiếng: - Ta không phủ nhận mình không bằng Tề Tĩnh Xuân, nhưng đây không phải là lý do ta không bằng Thôi Sàm ngươi.
Thôi Đông Sơn cười nói: - So sánh với loại người như ta, Mao đại sơn chủ ngươi không ngại khó coi sao?
Mao Tiểu Đông nhếch khóe miệng, khinh thường trả lời.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói: - Khi nào thì chính thức bước vào năm cảnh giới cao? Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một món quà.
Mao Tiểu Đông không muốn trả lời vấn đề này, tâm tình nặng nề: - Bên phía Kiếm Khí trường thành liệu có xảy ra vấn đề lớn không? Hiện giờ các trường phái học thuật sôi nổi như vậy, ào ào đặt cược vào các vương triều thế tục ở chín châu lớn, hoàn toàn trái với lẽ thường. Sao ta lại cảm thấy...
Ông ta không nói tiếp nữa.
Thôi Đông Sơn cảm khái nói: - Thế giới Hạo Nhiên đều cảm thấy đám hình đồ kia ngăn cản yêu tộc là chuyện hiển nhiên, cũng là chức trách của kiếm tu. Chín châu lớn chúng ta đã quen với chuyện này. Còn như chân tướng và kết quả thế nào, cứ mỏi mắt mong chờ đi.
Mao Tiểu Đông quay đầu nhìn hắn.
Thôi Đông Sơn nhìn về phương xa: - Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu ngươi là dư nghiệt yêu tộc còn sót lại thế giới Hạo Nhiên, có muốn lá rụng về cội không? Nếu ngươi là hình đồ di dân không được rời khỏi phạm vi quy định, có muốn xoay người trở mình, nói với thế giới Hạo Nhiên một ít... lời thật lòng đã kìm nén vô số năm hay không?
Mao Tiểu Đông nhíu mày nói: - Kiếm Khí trường thành vẫn luôn có thánh nhân tam giáo trấn giữ.
Thôi Đông Sơn cười: - Không nói tới toàn bộ thế giới Man Hoang, chỉ cần một nửa, nếu bằng lòng kết thành một sợi dây thừng, không tiếc cái giá, muốn đánh hạ một Kiếm Khí trường thành, lại nuổt đi mấy châu của thế giới Hạo Nhiên, rất khó sao?
Mao Tiểu Đông nói: - Ta cảm thấy cũng không dễ.
Thôi Đông Sơn không phủ nhận, chỉ nói: - Lật sách sử nhiều sẽ biết đáp án.
Mao Tiểu Đông do dự một thoáng: - Nam Bà Sa Châu ở gần núi Đảo Huyền nhất, có một Trần Thuần An vai gánh nhật nguyệt.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: - Trong sách sử cũng có một số người, chết sớm thì lưu danh thiên cổ, chết muộn thì tiếng xấu muôn đời.
Mao Tiểu Đông đang định nói gì đó, Thôi Đông Sơn đã quay đầu cười nói với ông ta: - Ta ở đây nói hưu nói vượn, ngươi cũng tin là thật à?
Mao Tiểu Đông nói: - Nếu sự thật chứng minh ngươi đang nói hưu nói vượn, lúc ấy ta sẽ mời ngươi uống rượu.
Thôi Đông Sơn cười nói: - Không hổ là người đọc sách sắp bước vào cảnh giới Ngọc Phác, tu vi cao rồi, độ lượng cũng lớn theo.
Mao Tiểu Đông đưa mắt nhìn ra xa.
Thế giới Hạo Nhiên lãnh thổ bao la, các châu dĩ nhiên cũng có chiến loạn lan tràn, nhưng đại khái vẫn là ca múa mừng cảnh thái bình giống như kinh thành Đại Tùy. Đám trẻ con chỉ thấy qua máu chảy thành sông dài, người chết đói ngàn dặm ở trong sách. Đám người lớn thì mỗi ngày đều đang tính toán chi li củi gạo dầu muối.
Người đọc sách gian khổ học tập, đều mơ ước sáng còn làm nông dân, chiều thành quan cung đình. Rất nhiều văn nhân làm quan, cho dù đã thay đổi hoàn toàn trong thùng nhuộm quan trường, nhưng thỉnh thoảng lật sách lúc đêm khuya vắng người, vẫn sẽ thẹn với lời dạy của thánh hiền, hướng về núi cao trăng tỏ, trời đất sáng ngời.
Thôi Đông Sơn nhìn vị đệ tử ký danh của Văn Thánh mà lúc trước hắn không coi trọng lắm, đột nhiên nhón chân lên vỗ vai Mao Tiểu Đông: - Yên tâm đi, thế giới Hạo Nhiên dù sao vẫn có người như tiên sinh nhà ta và tiểu sư đệ ngươi. Hơn nữa vẫn còn một chút thời gian, những đứa trẻ như Tiểu Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất đều sẽ trưởng thành. Đúng rồi, có một câu nói thế nào ấy nhỉ?
Mao Tiểu Đông nói một câu danh ngôn truyền đời của tiên sinh nhà mình: - Màu lục bắt nguồn từ màu lam nhưng vượt trội màu lam.
Thôi Đông Sơn hắng giọng một tiếng: - Thật không dám giấu, năm xưa lão tú tài có thể nói ra câu này, công lao của ta rất lớn. Không ngại nói với ngươi một chút về nguồn gốc thú vị của chuyện này. Lúc ấy ta và lão tú tài đi qua một xưởng nhuộm, gặp được một tiểu nương tử xinh xắn dáng người uyển chuyển...
Mao Tiểu Đông dùng một tay nắm lấy vai Thôi Đông Sơn, vung mạnh một cái, tiện tay ném hắn xuống đỉnh núi Đông Hoa, tức giận mắng: - Nói hưu nói vượn đến nghiện rồi à?
---------
Thế giới Man Hoang, ba vầng trăng lơ lửng giữa trời.
Một vực sâu to lớn hình dáng như giếng cổ, được thế giới này gọi là điện Anh Linh.
Nghe đồn nơi này từng là di chỉ chiến trường thời đại viễn cổ, một đại yêu lão tổ chiến lực thông thiên, đã đại chiến với một tiểu đạo sĩ cưỡi trâu từ xa tìm đến.
Thế giới này miêu tả trận chiến đó đến rung động tâm can, chỉ có một số ít đại yêu biết được chân tướng. Trên thực tế đại chiến là thật, nhưng không phải giữa đại yêu và đạo sĩ cưỡi trâu xanh tới đây du lịch, mà là một chiến sự thảm liệt càng xa xôi lâu đời hơn.
Lúc ấy có một đại yêu vai vế rất cao, gian khổ trèo mấy ngàn năm, vất vả thoát khỏi trói buộc bò ra khỏi đáy giếng, đi tới miệng giếng. Kết quả có một đạo sĩ đứng trên miệng giếng, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, đánh cho đại yêu kia trở về đáy giếng.
Hôm nay phía trên bốn vách của “giếng nước” này, có những chỗ ngồi to lớn xếp thành một vòng. Tổng cộng có mười bốn chỗ ngồi, cao thấp khác nhau.
Trong đó có một ngọn núi vỡ tan treo ngược giống như đài cao, cũng có một bộ phận cung điện hoa lệ giống như Thiên Đình thượng cổ trong truyền thuyết, còn có thi hài to lớn trôi nổi trong hư không vô tận.
Có một ngai vàng to lớn do rất nhiều xương trắng tạo thành, một đại yêu xương trắng óng ánh như ngọc đang cầm ly uống rượu, bàn chân đạp lên một cái đầu, nhẹ nhàng giày xéo.
Có một cây cột cao đến ngàn trượng, khắc hoa văn cổ xưa, sừng sững trong hư không. Một con rắn dài đỏ tươi quấn quanh, từng hạt châu giao long ảm đạm mờ mịt chậm rãi lượn vòng.
Một bộ trường bào màu xám rách nát trống rỗng, không gió phất phới.
Một thân hình cường tráng mặc giáp vàng, đeo giáp che mặt, không ngừng có ánh sáng vàng như nước chảy qua giữa khe hở giáp trụ, giống như một vầng mặt trời chói chang bị trói buộc dưới giếng sâu.
Có một cô gái đội mũ miện đế vương, mặc long bào màu đen, đầu người thân giao long, đuôi dài kéo thẳng vào vực sâu. Có vô số cô gái mờ ảo ôm đàn tỳ bà, thân hình chỉ nhỏ như hạt gạo so với cô gái to lớn kia. Mấy trăm sợi dây tơ năm màu quấn quanh thân hình thướt tha của bọn họ. Cô gái kia rất buồn chán, một tay nâng cằm, tay còn lại vươn hai ngón ra, bóp vỡ từng cô gái tỳ bà.
Một đạo nhân mặc đạo bào trắng như tuyết, không thấy rõ nét mặt. Thân hình của hắn cao đến ba trăm trượng, nhưng vẫn rất nhỏ bé so với “hàng xóm” trên ngai vàng kia. Có điều sau lưng của hắn lại hiện ra một vầng trăng rằm.
Có một người khổng lồ cường tráng phanh ngực lộ bụng, ba đầu sáu tay, ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn do thư tịch màu vàng đặt chồng. Trên ngực hắn có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, do lão đại kiếm tiên của Kiếm Khí trường thành chém ra.
Những đại yêu có mặt ở đây, không một ai từng tham gia trận chiến long trời lở đất ở Kiếm Khí trường thành.
Phần lớn nhân vật ẩn nấp, đều là từ trong giấc ngủ say vô tận bị gọi dậy. Một phần nhỏ thì đã có thanh danh hiển hách ngàn vạn năm, trước giờ lại không để ý tới chiến sự ở Kiếm Khí trường thành, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Hai đại yêu lúc trước đi tới mười vạn núi lớn thăm viếng lão mù, đều không có tư cách chiếm một vị trí ở đây.
Mười bốn chỗ ngồi vây quanh một khối đá lơ lửng ở trung tâm.
Khi bóng dáng của một lão già chậm rãi xuất hiện ở chính giữa, lại có hai đại yêu viễn cổ vội vàng hiện thân, dường như không dám đi sau lão già.
Lão già nhìn quanh, thấy còn dư lại một chỗ ngồi trống không, chỉ có một thanh đao ở đó.
Chỗ ngồi kia là ngai vàng mới nhất xuất hiện ở điện Anh Linh dưới vực sâu này, cũng là ngai vàng cao thứ ba ngoài lão già.
Lão già không nói gì.
Thế giới Man Hoang này, còn kính trọng kẻ mạnh hơn bất cứ nơi nào khác.
Chủ nhân của thanh đao kia, đã từng hai lần lén lút đại chiến sinh tử với A Lương của Kiếm Khí trường thành, cũng từng xưng huynh gọi đệ, uống rượu với nhau. Trong lúc rãnh rỗi, đã từng chạy đến mười vạn núi lớn giúp lão mù dời núi.
Vị trí đứng sau lão già là một “người trung niên” mặc áo nho, ngồi ngay ngắn, cũng không hiện ra chân thân yêu tộc, nhỏ bé như hạt cải. Vị trí của người này còn cao hơn thanh đao kia.
Tất cả đại yêu có mặt gồm cả đại yêu áo nho kia đều lần lượt đứng dậy, biểu thị sự tôn kính với lão già.
Lão già nói: - Không cần chờ hắn, bắt đầu nghị sự.
Lúc này đám đại yêu mới chậm rãi ngồi xuống.
Lão già nhìn về đại yêu áo nho kia: - Kế tiếp ngươi nói thế nào, mọi người ở đây sẽ làm theo như vậy. Ai không đồng ý thì để ta tới thuyết phục kẻ đó. Ai đồng ý rồi, sau đó...
Đại yêu áo nho mỉm cười bổ sung: - Bằng mặt không bằng lòng.
Lão già gật đầu nói: - Thế thì vẫn do ta tự mình tìm kẻ đó nói chuyện.
---------
Tại thế giới Man Hoang, có một thiếu niên giống như đồng tử đeo kiếm, đi theo một người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông kia quần áo sạch sẽ gọn gàng. Thiếu niên phía sau thì áo quần rách rưới, loạng choạng bước đi. Hai mắt của thiếu niên không giống nhau, tại thế giới này sẽ bị chế giễu là tạp chủng.
Trong thế giới rộng lớn cằn cỗi, khí độc lan tràn này, có thể dùng hình người đi lại bốn phương, chính là tượng trưng cho sự mạnh mẽ.
Người đàn ông này từng đánh nhau với A Lương, cũng từng uống rượu chung. Trên người thiếu niên đeo một loại cơ quan Mặc gia gọi là giá kiếm, sau khi giắt đầy trường kiếm, sau lưng thiếu niên giống như chim công xòe đuôi.
---------
Tại thế giới Hạo Nhiên, Tào Từ của vương triều Đại Đoan Trung Thổ Thần Châu, được bằng hữu Lưu U Châu kéo đi du lịch bốn phương. Trước giờ Tào Từ không đi võ miếu, chỉ đi văn miếu.
Trên đường du hành, Tào Từ dùng tay không trảm yêu trừ ma, đánh giết tà tu cảnh giới Kim Đan. Lưu U Châu chỉ ở một bên xem cuộc vui, vỗ tay khen hay.
Năm đó khi Tào Từ băng qua cổng Kiếm Khí trường thành và núi Đảo Huyền, đã đột phá cảnh giới bước vào cảnh giới thứ năm. Lúc đi qua một nước nhỏ ở Trung Thổ Thần Châu, hắn vẫn luyện quyền giống như thường ngày, lại lặng lẽ bước vào cảnh giới thứ sáu.
Võ vận dày đặc trên người cuồn cuộn tản ra bốn phương, một võ miếu gần đó ăn no đến mức lung lay sắp đổ. Võ vận tiếp tục như nước lũ chảy qua, khiến cho võ vận của nước này lớn mạnh vô số lần.
---------
Tại thế giới Thanh Minh, có một thiếu niên thương tích đầy mình, bi phẫn tuyệt vọng, lên núi gõ trống trời.
Sau khi trời đất yên tĩnh chốc lát, một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, cười híp mắt xuất hiện bên cạnh thiếu niên, thay sư phụ thu đồ đệ.
Bạch Ngọc Kinh năm thành mười hai lầu, từ trên xuống dưới đều chấn động.
Từ đó về sau, Đạo Tổ có thêm một đệ tử thân truyền.
---------
Bảo Bình châu, tại thư viện Sơn Nhai của vương triều Đại Tùy.
Hai tiểu cô nương Bùi Tiền và Lý Bảo Bình ngồi trên cành cao ở đỉnh núi, cùng nhau nhìn xuống bên dưới.