Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 102



Trường Ly tà tà bay tới chỗ Yên Cửu.

Hễ nàng tiến thêm một tấc là Yên Cửu lại lùi về sau một bước.

Chàng cứ lùi hết bước này đến bước khác cho đến khi va phải vách tường.

Yên Cửu vừa chạm vào mặt tường lạnh ngắt là rùng mình ngay, cái đuôi trắng bồng bềnh cũng bất giác run rẩy mấy cái, vừa nhìn đã biết là sờ rất sướng tay rồi.

Ánh mắt hau háu của Trường Ly từ từ lướt từ chóp đuôi xuống dưới, thiếu điều muốn lột luôn bộ đồ ngủ của Yên Cửu ra để xem tường tận.

Yên Cửu có cảm giác như ánh mắt nàng đang rờ rẫm đuôi mình, một luồng điện chạy dọc từ chóp đuôi tới gốc đuôi làm chân yêu bủn rủn.

Chàng phải dựa người vào vách tường phía sau mới đứng thẳng nổi, trái khế khẽ nhấp nhô mấy cái, “Bé Trường Ly à, người xưa từng nói những gì mắt thấy chưa chắc là thật mà.”

“Người xưa nào nói câu đó?”

Trường Ly vẫn đang cố gắng hoàn hồn sau khi mục kích cảnh tượng sốc điếng hồn nọ.

Yên Tiểu Cửu là gã đệ tử Quy Nguyên Kiếm tông chính thống mà nàng đã chọn lựa kỹ càng, sao lại có đuôi được chứ!

Tâm trí Yên Cửu rối bời, chàng cảm thấy mình ngâm nước nóng lâu đến độ ngu người luôn rồi.

“Chuyện này không quan trọng, mà điều mấu chốt là...”

Yên Cửu cố sống cố chết huy động toàn bộ tế bào não hoạt động để rặn ra một cái cớ hợp lý qua ải trót lọt.

“Thật ra đây là đuôi giả!”. Truyện Kiếm Hiệp

“Đúng thế, đây là đuôi giả!”

Trường Ly sững sờ, nàng vô thức lặp lại: “Đuôi giả?”

Yên Cửu gật đầu xác nhận rồi giải thích với giọng cả quyết: “Đúng thế, chắc là nàng không biết, dạo này giới tu tiên đang thịnh hành thú vui độc đáo này đấy.”

Trong đầu Trường Ly bỗng hiện ra vô số hình ảnh bị làm mờ.

Gì mà đồ cosplay có gắn đuôi đi kèm với băng đô gắn tai, gì mà trò cosplay thành chàng trai Yêu tộc trẻ trung non mềm...

Trường Ly cảm thấy chuyện này quá sức đả kích kiếm linh.

Nàng cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi: “Huynh... có sở thích đó từ bao giờ?”

Yên Cửu không dám nhìn nàng, trả lời: “Từ khi tới Vạn Pháp Tông, ta được mở mang đầu óc, biết thêm nhiều điều mới lạ, nơi này thật sự không giống Quy Nguyên Kiếm tông chút nào.”

Yên Cửu thầm xin lỗi Vạn Pháp Tông, lần này chàng đành đổ hết tội vạ lên đầu bọn họ vậy.



Trường Ly: Đám Pháp tu giàu quá nên chơi gớm ghê thật.

Hóa ra chốn phồn hoa Vạn Pháp Tông đã vấy bẩn đám đệ tử Kiếm tu thuần khiết của bọn họ.

Trường Ly nhìn Yên Cửu từ trên cao, chắc vì mới tắm xong nên tóc chàng đang xõa tung và ẩm ướt.

Bộ đồ ngủ màu trắng may bằng vải mỏng hơi ẩm vì bị đuôi tóc rỏ nước xuống, biến thành bán trong suốt để lộ da thịt phía sau.

Cộng thêm cái đuôi bồng bềnh sau lưng khiến người ta tưởng tượng ra vô vàn thứ.

Trường Ly lùi phắt về sau nửa bước.

Nàng vẫn luôn biết Yên Cửu rất đẹp trai, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ quyến rũ mà không tự biết này của chàng bao giờ.

May mà mình chỉ là một thanh kiếm nên không có biểu cảm gì.

Trường Ly vội vàng xoay người lại, đằng hắng mấy tiếng: “Nếu huynh... thích thế thì phải chơi cho kín vô chứ.”

Yên Cửu trợn mắt tròn xoe, nhìn Trường Ly đang đưa lưng về phía mình với nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

Vậy là chàng thoát nạn rồi hả?

Bé Trường Ly không thèm gặng hỏi gì nữa sao?

Yên Cửu vội giấu đuôi đi, thầm thở hắt ra.

Trường Ly cảm thấy khắp kiếm đều nóng bừng bừng, nàng nói: “Huynh mau mặc đồ đàng hoàng vào đi, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ đi lung tung như thế thì còn ra thể thống gì.”

Yên Cửu vội tròng bộ đồ trắng có vân chìm màu kem vào, “Vừa rồi ta ra vội quá, ta mặc xong rồi nè.”

Trường Ly nghiêng người sang, thấy bộ đồ trắng này tự dưng lại nhớ tới bộ áo ngủ và cái đuôi trắng ban nãy.

Nàng rên lên một tiếng, vùi đầu vào gối.

Tiêu rồi, nàng không còn trong sáng nữa rồi.

Không ngờ một kiếm linh mấy trăm tuổi như nàng lại bị thân thể trẻ trung của một gã Kiếm tu mê hoặc.

Yên Cửu nhìn nửa thanh kiếm thò ra khỏi gối, chẳng hiểu mô tê gì.

“Nàng sao thế?”

Giọng nói rầu rĩ của Trường Ly vọng trong gối ra, “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy thứ gì màu trắng hết.”

Yên Cửu ngơ ngác cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc, chẳng phải đây là một bộ đồ trắng hết sức bình thường sao?

Trường Ly tiếp tục nói với giọng rầu rầu: “Huynh đừng nói gì nữa, ta muốn bình tĩnh một lát.”

Trường Ly thầm niệm chú tĩnh tâm.

Yên Cửu lẳng lặng nuốt hết mọi thắc mắc vào lòng.

Chàng kê một cái ghế đẩu, bắt đầu ngồi xử lý mấy quả triền ti đem từ trong Vô Tướng Các ra.

Trước tiên sẽ để dành vài quả mai mốt trồng lấy hột tiếp, số còn lại thì moi hột ra làm nguyên liệu nấu cháo.

Trường Ly vùi mình vào gối, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tâm trạng kích động từ từ dịu xuống.

Bé Trường Ly à, mày phải bình tĩnh lại.

Chẳng phải chỉ là một cái đuôi giả hay sao, có gì to tát đâu chứ.

Trường Ly bất giác nhớ lại cái đuôi to bông xù với những sợi lông xõa tung suôn mượt trông giống y như thật kia.

Chẳng biết Yên Cửu mua nó ở đâu mà trông còn xịn hơn cả đuôi bé cáo ở nhà nữa.

Trường Ly bỗng thấy hơi hối hận, đáng lẽ ban nãy nàng phải sờ một tí.

Nếu giờ nhắc lại chuyện này liệu có kỳ cục không nhỉ?

Trường Ly vừa chui ra khỏi gối vừa ngẫm xem nên nói sao để Yên Cửu chịu cho mình mượn đuôi giả chơi.

Lúc lơ đễnh nhìn quanh phòng, nàng bất chợt trông thấy thứ gì đó rớt sau bình phong.

Trường Ly nhớ lúc mình mới dậy nghe thấy tiếng thứ gì đó rớt xuống đất, bèn bay ra sau bình phong.

Nàng thong thả bay vào góc, lúc thấy rõ thứ nằm dưới đất thì chết đứng tại chỗ.

Đây là một hũ kem dưỡng lông mà.

Yên Cửu thường bôi kem này cho cả hai bé chim và cáo vì hãng này rất tốt.

Nhưng một cái đuôi giả cũng cần chăm chút thế cơ à?

Trường Ly bỗng nổi lòng nghi ngờ.

Nàng ngắm Yên Cửu đang tất bật với công việc, bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng mình vừa trông thấy lúc mới ngủ dậy.

Vừa rồi bị sắc đẹp của Yên Cửu hớp mất hồn nên hình như nàng đã xem nhẹ rất nhiều chi tiết.



Đúng là kỹ thuật của giới tu tiên có khả năng tạo ra một chiếc đuôi giả giống y như thật, hơn nữa với trình độ rèn đúc của đám Pháp tu ở Vạn Pháp Tông thì gì mà họ chẳng làm được.

Nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy cái đuôi kia trông vẫn giống hệt như một cái đuôi thật.

Bởi lúc Yên Cửu căng thẳng, nó sẽ dựng thẳng lên.

Lúc chàng va phải vách tường lạnh lẽo, nó còn run rẩy nữa.

Một cái đuôi giả sẽ thông minh nhường ấy sao?

Trường Ly càng nghĩ càng thấy sai sai.

Nhưng nếu đó là đuôi thật thì Yên Cửu thuộc Yêu tộc sao?

Một kẻ thuộc Yêu tộc tự dưng chạy tới Quy Nguyên Kiếm tông học kiếm pháp làm gì?

Trường Ly thấy hơi sốc.

Vô vàn suy nghĩ rối nùi trong đầu khiến kiếm nhức hết cả não.

Trường Ly ngẫm nghĩ một lát, quyết định không nên tự làm khó mình nữa.

Dù cái đuôi kia là thật hay giả thì chỉ cần sờ thử là khắc biết!

Trường Ly im lặng một lát, bỗng nảy ra một ý.

Nàng bảo Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, ta ra ngoài một lát nhé.”

Nói xong là đi luôn.

Các thử thách trong Vô Tướng Các đã dần đi đến hồi kết nên hầu hết đệ tử tham gia lần thử thách này đều đã ra ngoài.

Trường Ly bay thẳng tới cái hồ lần trước quạt Thái Cực dẫn nàng tới tụ tập với chúng bạn, quả nhiên trông thấy chiếc thuyền hoa quen thuộc kia.

Nàng lướt ngay tới trước thuyền hoa, vừa chào thuyền Vân Trung xong là thấy quạt Thái Cực ló đầu ra ngoài cửa sổ ngay.

Thấy nàng tới, quạt Thái Cực vừa vui vừa ngạc nhiên: “Ôi bé Trường Ly, lâu rồi mới gặp lại cô.”

Trường Ly không buồn buôn chuyện vớ vẩn với hắn mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta có một chuyện gấp muốn nhờ huynh giúp đỡ.”

Quạt Thái Cực lập tức hỏi rất nghĩa khí: “Chuyện gì thế?”

Trường Ly: “Ta cần ít rượu mạnh dễ say, huynh có cách nào kiếm được không?”

Quạt Thái Cực cười đáp: “Chuyện này dễ ợt, Đường Xuyên giấu kha khá rượu ngon, để ta chôm cho cô, cô cần bao nhiêu?”

Trường Ly tính toán tửu lượng của Yên Cửu qua mấy nhiệm vụ trong Vô Tướng Các, ngập ngừng nói: “Chắc, chắc là hai hũ?”

“Thôi, ba hũ luôn đi.” Trường Ly thêm vào một hũ nữa cho chắc ăn.

Quạt Thái Cực đồng ý ngay, “Đường Xuyên từng chôn mấy hũ ngọc băng thiêu dưới gốc cây đào trước cửa, bọn mình đến đó đào lên là xong.”

Trường Ly lo lắng hỏi: “Huynh đào trộm rượu của Đường sư huynh như thế liệu huynh ấy có nổi khùng không?”

Quạt Thái Cực thì thầm: “Nếu cô không nói, ta không nói thì làm sao Đường Xuyên biết được. Đây là rượu cậu ta giấu sư tôn và đồng môn uống mảnh, dù có mất cũng không dám gào lên đâu.”

Trường Ly thấy thương hại Đường sư huynh xui xẻo một giây, quyết định lần sau sẽ bảo Yên Tiểu Cửu đưa Đường sư huynh thêm ít cháo coi như bồi thường ba hũ rượu của hắn.

Trường Ly theo quạt Thái Cực đi đào rượu.

Quạt Thái Cực nhận vụ canh gác, còn Trường Ly thì hành động.

Không phải nói chứ kiếm dài đào đất tiện ghê.

Trường Ly moi ba hũ rượu lên mang về.

Vừa vào phòng, Yên Cửu đã giật nảy mình vì sự chuẩn bị của nàng.

Yên Cửu hít hà, mùi rượu thơm đến nỗi dù đậy hũ vẫn ngửi rõ mồn một.

Trường Ly giải thích: “Quạt Thái Cực cho đấy, huynh ấy bảo bọn mình vừa ra khỏi Vô Tướng Các thì nên ăn mừng một bữa, rượu này rất hợp với những dịp như vậy.”

Yên Cửu vừa nghe đã xiêu lòng ngay. Chàng lập tức gọi một bàn đồ ăn ngon giao tới nhà khách, chuẩn bị khao mình một bữa thịnh soạn.

Trường Ly chủ động đẩy hũ rượu tới cạnh bàn, “Quạt Thái Cực bảo đây là rượu ngọc băng thiêu hảo hạng, chẳng biết có bì nổi rượu quỳnh hoa của lầu Phù Hương không.”

Yên Cửu lanh lẹ rót rượu vào ly, “Cứ nếm là biết ngay loại nào ngon hơn mà.”

Chàng nhấp ngay một hớp, mắt bỗng sáng trưng.

“Mùi thơm ngọt rất thuần, uống vào miệng có vị ngọt, dư vị kéo dài... Rượu này ngon thật!”

Trường Ly yên tâm.

Rượu mà Đường sư huynh giấu uống mảnh tất nhiên là không tệ nổi.

Trường Ly ân cần rót rượu cho Yên Cửu.

“Yên Tiểu Cửu à, ở mấy thử thách trong Vô Tướng Các huynh đã cực khổ rồi, tối nay nhất định phải uống đã đời nhé!”



Yên Cửu hơi không quen với sự o bế của Trường Ly.

“Lúc ở trong Vô Tướng Các nàng còn bắt ta uống ít mà.”

Trường Ly vung tua kiếm, hùng hồn nói: “Sao mà giống nhau được, lúc đó đang làm nhiệm vụ nên ta lo huynh say sẽ gặp sự cố. Bây giờ thử thách đã kết thúc thì phải uống thỏa thích chứ.”

Tuy Yên Cửu cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn nghe lời Trường Ly uống hết ly này đến ly khác.

Trường Ly thấy rượu trong hũ càng ngày càng vơi, mắt Yên Cửu cũng dần long lanh thì khẽ gọi: “Yên Tiểu Cửu ơi?”

Mắt Yên Cửu bấy giờ đã lơ tơ mơ: “Hả?”

Trường Ly gẩy ba hạt đậu phộng ra khỏi đĩa, “Mấy đây?”

Yên Cửu bốc một hạt đậu phộng sang một bên, “Một.”

Chàng lại bốc thêm viên nữa, “Hai...”

Rồi chàng đè tay lên hạt thứ ba, mãi chẳng thốt ra được con số tiếp theo.

Trường Ly bay tới trước mặt Yên Cửu, nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng, khẽ kết luận: “Yên Tiểu Cửu, huynh say rồi.”

Yên Cửu túm lấy chuôi kiếm, ú ớ cãi: “Ta không say.”

“Rượu, rượu ngọc thiêu băng này nhẹ hều.”

Trường Ly cố nín cười, “Là ngọc băng thiêu chứ ngọc thiêu băng hồi nào.”

Yên Cửu lắc cái đầu đang choáng váng của mình, “Ứ phải, là ngọc thiêu băng mà.”

“Nàng không tin thì nếm thử đi, rượu này không say nổi đâu.”

Trường Ly bỗng có linh tính không lành.

Ngay sau đó, nàng bị Yên Cửu nhúng đầu vào hũ rượu.

Vị rượu mạnh bỗng chốc bủa vây khắp kiếm, lúc Trường Ly nghiến răng nghiến lợi rít tên Yên Cửu thì vô tình hít phải ít rượu.

Nàng ướt như chuột lột, chui ra khỏi hũ rượu, bỗng thấy đầu hơi váng vất.

Ôi thôi xong, rượu này hơi mạnh thật.

Trường Ly gắng gượng giữ cho đầu óc tỉnh táo, cố hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh có thể cho ta ngắm đuôi của huynh một tẹo không?”

Yên Cửu khuynh người sang, ghé sát đầu vào Trường Ly, phà hơi thở nồng mùi rượu đến nao lòng người vào nàng, “Đuôi á?”

Trường Ly nhìn khuôn mặt khôi ngô phóng đại trước mặt, nuốt nước miếng theo phản xạ, hình như nàng càng thấy choáng hơn.

“Ừa, đuôi của huynh ấy.”

Yên Cửu chớp chớp mắt, hàng mi dày đổ bóng mờ xuống má.

“Nhưng ta không thể tùy tiện cho người khác xem đuôi được.”

Trường Ly dùng chút ý chí cuối cùng còn sót lại để thuyết phục chàng: “Ta là kiếm linh chứ đâu phải người, nên ta xem được mà.”

Có vẻ như Yên Cửu đã bị nàng thao túng tâm lý.

Chàng ngơ ngác nhìn Trường Ly, khẽ đáp lại nàng.

“Được thôi.”