Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 135



Sau khi tộc y đi, Yên Cửu mới đọc kỹ toa thuốc kia, thấy hầu hết loại thuốc ghi trên đó đều có sẵn trong kho thuốc, chỉ có vài loại hơi hiếm nhưng chắc trong kho hoàng cung cũng có.

Dựa vào trí nhớ, Yên Cửu tìm đủ mấy loại chàng có sẵn rồi sai Tùng Tuần tới kho thuốc lấy số còn lại.

Tùng Tuần lấy làm khó hiểu: “Bẩm Yêu chúa, nếu ngài cần thuốc gì thì sai người bên kho thuốc sắc rồi bê tới là được, việc gì phải lấy thuốc về tự sắc cho mất công.”

Yên Cửu liếc xéo hắn một cái, bởi chàng không muốn nhiều ngời biết mình cần loại thuốc gì chứ sao.

Nhỡ lan tới tai các trưởng lão thì bọn họ lại được thể dông dài.

Tùng Tuần nuốt hết thắc mắc vào bụng, đi tới kho thuốc lấy thuốc.

Lúc cầm gói thuốc về, hắn không kìm được hỏi: “Yêu chúa, ngài thấy trong người có chỗ nào không khỏe ạ?”

Yên Cửu đang bắc lò bỗng khựng lại: “Đâu có, tí bệnh vặt ấy mà.”

Tùng Tuần ôm một bụng rối rắm muốn nói lại thôi đi ra ngoài.

Yên Cửu dùng thái độ nghiêm túc xưa nay chưa từng có để sắc thuốc thật cẩn thận theo đúng đơn thuốc.

Chẳng bao lâu sau, mùi đắng ngắt bắt đầu bốc ngào ngạt khỏi cái ấm thuốc nhỏ trước mặt chàng.

Yên Cửu nhìn ấm thuốc nâu đen đang sôi sùng sục, lẳng lặng nín thở.

Một canh giờ sau, Yên Cửu chầm chậm gạn thuốc trong ấm sang chén sứ.

Chàng nhìn chằm chằm chén thuốc rất lâu mới bưng lên kề sát miệng, tự cổ vũ mình một tiếng rồi dốc thẳng vào miệng.

“Ọe!”

Uống chưa nổi một giây, Yên Cửu đã phun hết thuốc ra.

Chàng vội vàng cầm tách trà lạnh bên cạnh lên súc miệng mê mải, nhưng cái vị kì dị khiến yêu mắc ói kia mãi chẳng tan biến.

Yên Cửu khổ sở lau vết nước dính trên khóe môi đi, sao thuốc này khó uống dã man vậy?

Chàng ngó chén thuốc vẫn đầy quá nửa mãi, tay phải cứ thò ra lại rụt về, sau vài lần như thế thì chẳng còn dũng khí nếm lại nữa.

Yên Cửu do dự hồi lâu rồi đổ chén thuốc đó vào bồn hoa trước cửa sổ.

Phải tìm tộc y cải tiến đơn thuốc này mới được chứ thật sự khó uống quá.

Chưa đến nửa ngày, tộc y đã bước vào cổng điện lần nữa, “Yêu chúa lại có gì sai bảo ạ?”

Yên Cửu phe phẩy đơn thuốc trong tay hỏi: “Ngươi có thể cải tiến đơn thuốc này một chút không, chí ít phải để ta uống nổi chứ.”

Tộc y bất lực đáp: “Yêu chúa à, trên đời làm gì có thuốc nào ngon đâu ạ.”

Hơn nữa, nếu so với những loại thuốc kỳ quái hiếm lạ thì đơn thuốc này cũng không tính là khó uống.

Yên Cửu vẫn tính nói tiếp thì tộc y đã cướp lời chàng: “Thần không rõ nếu chỉnh sửa đơn thuốc làm ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc rồi gây ra hậu quả gì đâu ạ.”

Mặt Yên Cửu hiện vẻ do dự.

Tộc y vẫn cố gắng không ngừng: “Nếu hiệu quả sụt giảm khiến thuốc mất tác dụng gây rụng lông thì ngài chịu khổ vô ích rồi. Còn nếu quá hiệu quả khiến lông rụng quá nhiều thì... cũng không ổn lắm.”

Yên Cửu bị thuyết phục, chàng khẽ cắn môi, lại bắt đầu sắc thuốc.

Đến khi chàng sắc rồi nhắm tịt mắt uống cạn chén thuốc xong thì cũng tới giờ dùng cơm với Trường Ly.

Yên Cửu vội thu dọn rồi cất dụng cụ sắc thuốc đi, sau đó tới cung điện của Trường Ly.

Chàng vừa bước vào cửa, Trường Ly đã khụt khịt mũi ngửi.

“Yên Tiểu Cửu, huynh lại nấu gì đấy?”

Có mùi gì đó lạ lắm.

Yên Cửu thầm than chết bỏ, chàng lỡ sắc thuốc đến mức bị ám mùi vào người luôn rồi, đi quãng dài thế mà cũng không bay hết.

Chàng ậm ừ chiếu lệ.

Trường Ly lấy làm lạ nhìn chàng một cái. Tùng Tuần nói dạo này Yên Cửu bận công sự dữ lắm vì chàng phải dồn hết tâm tư vào trận chiến với tộc Hổ, thế sao còn rảnh rang nấu nướng nhỉ?

Lúc từng món ăn được bày lên bàn, Trường Ly càng thắc mắc hơn.

Bởi trông Yên Cửu chẳng có vẻ gì là hứng thú với mấy món ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn cả. Ngay cả món khoái khẩu như gà xé phay, chàng cũng chỉ gắp mấy miếng.

Trường Ly gác đũa, nghiêm túc hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh không muốn ăn à?”

Lưỡi Yên Cửu vẫn còn đắng ngắt, chàng gượng cười đáp: “Ta không thấy đói lắm.”

Cơm nước xong, Yên Cửu tiếp tục đi lo công chuyện, còn Trường Ly càng nghĩ càng thấy sai sai.

Chắc chắn là Yên Cửu đang giấu nàng chuyện gì đó.

Trường Ly đảo mắt láo liên, chạy đi tìm Tùng Tuần.

Lúc nàng tìm thấy Tùng Tuần thì gã sóc đuôi to này đang ngồi trước thềm đá ngoài hành lang ngẩn người.

Trường Ly tiến lại từ đằng sau, thình lình vỗ vai Tùng Tuần một cái.

Tùng Tuần giật nảy mình, suýt chúi đầu xuống cầu thang.

Hắn ngoái lại, thấy là Trường Ly thì thở hắt ra một hơi: “Trường Ly cô nương, cô đi gì mà không nghe tiếng luôn vậy?”

Trường Ly nhướng mày nói: “Do ngươi thả hồn đi đâu nên mới không nghe thấy chứ, sao ngươi lại lén ngồi đây làm biếng hả?”

Tùng Tuần mấp máy môi, nhưng không dám kể với Trường Ly nỗi bất an của mình.

Trường Ly thấy sắc mặt Tùng Tuần biến đổi mà hắn vẫn im re bèn nhịp nhịp mũi chân dò hỏi: “Có phải ngươi đang nghĩ gì đó liên quan tới Yên Tiểu Cửu không?”

Tim Tùng Tuần hụt mất một nhịp.

Trường Ly thấy thế thì mắt lóe sáng.

“Yên Tiểu Cửu bắt ngươi giấu ta à?”

Tùng Tuần thật thà lắc đầu, “Yêu chúa không dặn thế ạ.”

Trường Ly hất hàm bảo: “Vậy thì ngươi có thể nói.”

Tùng Tuần do dự chà xát tay, nhìn dáo dác xung quanh rồi mới vẫy Trường Ly tới.

Trường Ly phối hợp kề sát hắn, dỏng tai lên.

Tùng Tuần khẽ nói: “Hôm nay Yêu chúa sai ta tới kho thuốc lấy vài loại thuốc.”

Tim Trường Ly đánh thịch một cái, “Thuốc á?”

Mặt Tùng Tuần trông rất đau khổ, “Ta hỏi Yêu chúa thấy không khỏe ở đâu thì ngài ấy không chịu nói cho ta biết.”

Trường Ly lẩm bẩm: “Chả trách huynh ấy lại không thiết ăn uống gì cả, cả bữa cơm chỉ ăn có mấy miếng.”

Tùng Tuần nghe vậy lại càng cuống hơn, chẳng nuốt nổi cơm là bệnh nặng cỡ nào chứ!

“Trường Ly cô nương, cô nói xem nếu Yêu chúa gặp chuyện không may thì ta biết ăn nói thế nào với Yêu tộc đây...”

Trường Ly nhíu mày cố gắng bình tĩnh lại, “Tùng Tuần, ngươi có nhớ mấy loại thuốc kia tên gì không?”

Tùng Tuần ngẫm lại một chút rồi đáp: “Ta nhớ một ít, để ta viết lại cho cô.”

Tùng Tuần lẹ làng viết một hàng tên thuốc rồi đưa cho Trường Ly.

Trường Ly vốn định cầm danh sách ấy đi hỏi đại phu. Nhưng nghĩ đến thân phận của Yên Cửu và tình hình căng thẳng của Yêu tộc hiện nay thì nàng lại mím môi, nói với Tùng Tuần: “Ngươi kiếm cho ta vài cuốn sách y khoa.”

Suốt quãng thời gian sau đó, Yên Cửu toàn lén lút sắc thuốc trong phòng, chỉ có ít mùi lạ thi thoảng lọt qua khe cửa sổ bay ra ngoài.

Còn Trường Ly thì ôm đống sách y khoa dày cộp tra cứu, vắt óc tìm hiểu công dụng của mấy loại thuốc này.

Đến lúc Yên Cửu cuối cùng cũng gom đủ lông trắng để bện tua thì mắt Trường Ly đã thâm quầng. Nàng gạt mớ sách y khoa cùng đống giấy nháp chi chít chữ láu bày bừa khắp bàn sang một bên với khuôn mặt nghiêm trọng, xem ra nàng phải nói chuyện đàng hoàng với Yên Cửu mới được.

Thế là vào một đêm gió lộng không trăng, Trường Ly nghiêm túc ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tầm tay nàng có một chậu hoa héo queo.

Yên Cửu vừa bước vào phòng đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng.

Đầu óc chàng bắt đầu làm việc hết công suất...

Gần đây chàng làm gì sai ư?

Không có.

Chàng từng lỡ lời ư?

Hình như cũng không có.

Yên Cửu vô thức đi khẽ tiếng, lề mề mãi mới tới trước mặt Trường Ly trong cái nhìn chòng chọc của nàng, dán lưng vào ghế dựa chầm chậm ngồi xuống.

“Bé Trường Ly à, nàng không vui sao?”

Trường Ly đẩy chậu hoa trong tầm tay mình về phía trước hỏi: “Đây là cái gì?”

Yên Cửu ngớ người, “Đây là... chậu hoa?”

Trường Ly lấy ngón tay khơi đám lá cây ra, “Chậu hoa ở đâu?”

Yên Cửu nhìn kỹ lần nữa, càng nhìn lại càng thấy quen mắt: “Là cái chậu trước cửa sổ của ta hả?”

Trường Ly khẽ gật đầu.

Yên Cửu gãi ót, “Nàng thích loại này à? Nhưng chậu này héo rồi, để ta bảo Tùng Tuần tìm chậu khác cho nàng.”

Trường Ly cụp mắt hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đoán xem vì sao nó lại héo?”

Yên Cửu đáp theo phản xạ: “Chắc lúc trước lũ người hầu không chăm sóc cẩn thận, chứ chẳng lẽ lại tại ta...”

Nói được một nửa, Yên Cửu sực nhớ ra chuyện gì đó.

Hình như chàng từng tiện tay đổ nửa chén thuốc vào chậu hoa này thì phải.

Trường Ly thấy mặt chàng cứng lại thì thản nhiên hỏi: “Huynh nhớ ra rồi hả?”

Yên Cửu thấy cổ mình như bị ai bóp nghẹt, chàng nuốt nước miếng, lí nhí nói: “Ta có thể giải thích.”

Trường Ly ra hiệu bằng mắt cho chàng tiếp tục.

Yên Cửu cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi nói: “Thật ra ta gặp chút vấn đề nhỏ.”

“Nàng hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ chóng ổn thôi.”

Theo như tộc y nói thì chuyện lông đuôi mọc lại chỉ là vấn đề sớm muộn, có điều nếu giờ chạm vào sẽ thấy khang khác.

“Thật ra bây giờ cũng không tệ lắm, nếu muốn thì gắng gượng cũng...” sờ được.

Trường Ly đập tờ danh sách thuốc xuống bàn, đau lòng nói: “Yên Tiểu Cửu, dù có vấn đề gì cũng phải chạy chữa ngay, huynh lén uống thuốc thì làm sao khỏi được hả?”

Yên Cửu liếc nhìn chữ viết trên giấy, thầm mắng Tùng Tuần là quân phản trắc, không kín miệng gì cả.

Trường Ly cố bình tĩnh lại rồi nói, “Dù huynh có ra sao thì... ta cũng không chê huynh đâu.”

Ánh mắt Yên Cửu đượm vẻ phức tạp. Rõ ràng Trường Ly thích đuôi rậm rạp bồng bềnh, thế mà nàng lại chấp nhận chuyện mình bị trụi lông.

Trường Ly tận tình khuyên bảo chàng: “Tuy chuyện này phải bảo mật, để yêu khác biết thì không ổn nhưng huynh cũng không nên giấu bệnh sợ thầy, nên tích cực điều trị thì tốt hơn.”

Yên Cửu đang đắm chìm trong sự cảm động chợt ngu người, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Bé Trường Ly à, vấn đề này sẽ từ từ tốt lên thôi...”

Trường Ly thấy chàng không có vẻ gì là sốt ruột thì mở phắt cuốn sách y khoa to bằng bàn tay ra, chỉ vào chứng bệnh và toa thuốc tương ứng rồi gằn giọng nói: “Yên Tiểu Cửu, loại bệnh kín này sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời đấy!”

Yên Cửu nhìn mấy chữ Trường Ly chỉ thì thấy cơn sốc xông thẳng lên đỉnh đầu, chàng đỏ mặt lắp bắp đáp: “Ơ khoan, nàng hiểu lầm rồi...”