Trường Ly ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên bốn chữ to tướng kia, hoang mang hỏi: “Đây là ảo ảnh à?”
Yên Cửu gỡ cọng lông trắng bám trên đầu Trường Ly xuống, nghiêm túc ngắm nghía rồi nói, “Đây là lông con hạc của Chưởng môn, bọn mình đã về tông môn thật rồi.”
Trường Ly vẫn không dám tin, “Sao ả Quỷ tu kia hù bọn mình sợ khiếp vía rồi lại đưa bọn mình về tông môn chứ?”
Yên Cửu suy nghĩ rồi đáp: “Chắc người bọn họ muốn bắt là yêu nào đó, với Yêu tộc mà nói thì tự dưng bị rớt xuống địa bàn của Kiếm tông đúng là có hơi phiền phức.”
Chàng đang nói dở thì linh lực dao động do trận pháp dịch chuyển gây ra đã khiến đám tu sĩ trong tông môn chú ý. Một đội Kiếm tu tuần tra lập tức bay tới, cảnh giác nhìn Yên Cửu đang mặc nguyên bộ đồ đen hỏi, “Ai tới đó?”
Yên Cửu vội cởi bộ đồ đen thoạt trông không giống người tốt ra rồi đưa tấm thẻ đệ tử nội môn đeo bên hông cho họ xem.
“Ta là đệ tử đỉnh Vô Danh, mới đi làm nhiệm vụ ngoài tông môn về.”
Kiếm tu cầm đầu kiểm tra thẻ của Yên Cửu một cách cẩn thận rồi thở dài nhẹ nhõm.
“Vừa rồi bọn ta phát hiện chỗ này có linh lực dao động rất rõ ràng nên tới xem thử, sư đệ ăn mặc kiểu này dễ khiến người ta hiểu lầm ghê.”
Yên Cửu áy náy nói: “Ta đã mang đến phiền phức cho các sư huynh rồi.”
Vì chỉ là hiểu lầm nên đội Kiếm tu tuần tra nhanh chóng rời đi.
Trường Ly dõi theo bóng họ, không khỏi cảm thán: “Má ơi, nếu kẻ bị tống tới đây là Yêu tộc thật thì chắc sẽ bị bao vây ngay lập tức.”
Yên Cửu tỉnh bơ gật đầu, “Đúng thế, may mà ta vốn là đệ tử Kiếm tông chính hiệu.”
Đến khi một người một kiếm quay lại đệ tử xá, Trường Ly vẫn rất lo lắng cho phu nhân ở Quỷ vực.
Nhờ ơn Quỷ chúa mà tự dưng Yên Cửu lại mang cô nhóc kiếm linh về nhà được nên tất nhiên chàng không chịu để nàng tới Quỷ vực nữa.
“Đường tới Quỷ vực rất xa, lại không dễ vào. Hơn nữa đám Quỷ tu sẽ nhanh chóng phát hiện chúng đã bắt nhầm người, đến lúc đó Quỷ vực sẽ nhào nháo lên. Ta sẽ nhờ người bạn mở quán trà ở đó hỏi thăm tình hình, nếu có tin gì của vị phu nhân kia thì sẽ báo ngay cho nàng.”
Nghe Yên Cửu khuyên can, cuối cùng Trường Ly cũng bỏ cuộc.
Sau đó, Yên Cửu tới Sự Vụ Đường bàn giao nhiệm vụ Xuân Châu.
Chàng trả thẻ nhiệm vụ Xuân Châu lại cho quản sự, “Nhiệm vụ Xuân Châu có nhiều điểm đáng ngờ, bước đầu điều tra phát hiện có liên quan tới Quỷ tu. Vì chuyện này liên quan tới Quỷ vực nên ta nghĩ có lẽ nên về báo lại với tông môn trước.”
Mặt quản sự lập tức đanh lại, nếu liên quan tới Quỷ vực thì một đệ tử Trúc Cơ bình thường không thể giải quyết được.
Ơ, mà sao trông thằng nhóc này không giống cấp Trúc Cơ lắm?
Quản sự ngắm Yên Cửu từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Cậu kết đan rồi à?”
Yên Cửu nở một nụ cười khiêm tốn, “Ta tìm được chút cơ duyên ở Xuân Châu.”
Quản sự lập tức chúc mừng chàng. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà tên đệ tử đỉnh Vô Danh này đã đột phá thăng cấp, tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn.
Ông ta cẩn thận cất thẻ nhiệm vụ Xuân Châu đi rồi nói với Yên Cửu: “Ta sẽ báo nhiệm vụ Xuân Châu lên trên, cậu về nghỉ ngơi trước đi, tới Xuân Châu một chuyến chắc mệt mỏi lắm.”
Trường Ly ở cạnh nghe vậy, không kìm được mà nghĩ: Bọn họ được trận pháp đưa thẳng về mà, có mệt xíu nào đâu.
Bàn giao nhiệm vụ xong, Yên Cửu vừa mang Trường Ly ra khỏi cổng Sự Vụ Đường đã bị một cánh tay khoác lên vai.
Rồi một giọng nói ai oán vang lên bên tai chàng.
“Yên sư đệ, đệ còn biết đường về cơ à.”
Lỗ tai Yên Cửu giật giật mấy cái vì ngứa, chàng thấy không thoải mái, muốn tránh né cánh tay đang giữ chặt lấy mình.
“Thẩm sư huynh, huynh hãy buông tay trước đã, có gì thì từ từ nói.”
Thẩm sư huynh trách cứ: “Nếu vừa rồi ta không vô tình gặp sư huynh tuần tra trong tông thì vẫn chưa biết là hôm nay tên đệ tử nào đó của đỉnh Vô Danh đã về tông đâu.”
Trường Ly và Yên Cửu đồng loạt nghĩ: Thật ra bọn họ cũng đâu có biết hôm nay sẽ về đến tông môn.
Yên Cửu vội nặn ra một nụ cười, thành khẩn nói với Thẩm sư huynh: “Sư huynh, do ta muốn đi bàn giao nhiệm vụ trước ấy mà. Ta định rời khỏi Sự Vụ Đường là tới đỉnh Chu Minh kiếm huynh luôn đấy.”
Ánh mắt Yên Cửu trông cực kỳ vô tội, chàng ra sức gật đầu, “Tất nhiên rồi!”
Bấy giờ Thẩm sư huynh mới bỏ tay xuống, vỗ vỗ cổ tay áo, thành khẩn nói: “Sư đệ à, sư huynh cũng biết đệ đi đường vất vả. Nhưng bọn mình đã hết hàng lâu lắm rồi, sư huynh đệ khắp tông và linh kiếm của bọn họ đều đang gào khóc đòi ăn đấy.”
Yên Cửu lập tức nghiêm túc hứa hẹn: “Sư huynh à, đệ sẽ về nhóm lò nấu cháo ngay!”
Thẩm sư huynh mỉm cười mãn nguyện, vỗ vai Yên Cửu nói: “Sư đệ, ta biết là đệ sẽ không làm ta thất vọng mà.”
Thẩm sư huynh đạt được mục đích bèn vui vẻ quay lại đỉnh Chu Minh.
Yên Cửu sờ bụng than: “Ta vốn định tới Linh Thiện Đường ăn một bữa thật ngon, xem ra không được rồi.”
Trường Ly vô lương tâm cười cợt, “Huynh mau nấu hàng dự trữ cho Thẩm sư huynh đi, nếu mai Thẩm sư huynh không nhìn thấy hàng thì e là sẽ đích thân chạy tới đỉnh Vô Danh canh huynh làm việc đấy.”
Hai khắc sau, đệ tử xá của Yên Cửu sáng ánh lửa.
Chàng ngồi canh trước bếp lò, cứ một lát lại phe phẩy chiếc quạt lá đề.
Trường Ly nằm vật ra giá kiếm mơ màng đi vào giấc ngủ.
Nghe tiếng cô nhóc kiếm linh chầm chậm thở đều, Yên Cửu bỗng thấy lòng mình chưa bao giờ bình yên đến vậy, cảm giác tràn đầy vì mất đi rồi tìm được từ từ lan khắp cõi lòng.
Yên Cửu vô thức sờ ngực, có lẽ vì chàng là một Kiếm tu đúng chuẩn nên không bao giờ muốn rời xa linh kiếm của mình.
Yên Cửu mang suy nghĩ mới mẻ đó thức trắng đêm chuẩn bị hàng dự trữ cho Thẩm sư huynh.
Sáng sớm hôm sau, Trường Ly ngủ dậy đã sợ khiếp vía khi thấy mớ chai lọ chất đống trong phòng, lúc nàng quay sang thấy cặp mắt thâm đen của Yên Cửu thì càng hoảng sợ hơn.
“Yên Tiểu Cửu, Thẩm sư huynh khiến huynh thấy áp lực cỡ đó luôn hả? Huynh đâu nhất thiết phải liều mạng dữ vậy chứ.”
Nhưng Yên Cửu lại hớn hở lạ thường, ngoài quầng thâm mắt thì không ai nhận ra chàng mới bận rộn cả đêm.
Chàng gửi bùa đưa tin cho Thẩm sư huynh bảo hắn tới lấy hàng xong là định tới Đạo Pháp Đường nghe giảng ngay.
Yên Cửu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, ta chỉ mới giác ngộ thêm về thân phận Kiếm tu thôi.”
Trường Ly nghi ngờ Yên Cửu đã thức đêm tới lú não.
Thẩm sư huynh tới nhanh như gió khiến người ta phải hoài nghi không biết có phải hắn đã chầu chực sẵn dưới chân đỉnh Vô Danh, vừa nhận bùa đưa tin là vọt lên ngay hay không.
Hớn hở nhận thùng hàng dự trữ xong, hắn sực nhớ ra gì đó bèn nói với Yên Cửu: “À Yên sư đệ, đệ về đúng lúc lắm, sắp tới đại hội giao lưu thường niên của Kiếm tông bọn mình với Vạn Pháp Tông rồi, nếu đệ rảnh thì đi đăng ký tham gia đi.”
Yên Cửu ngơ ngác, “Đại hội giao lưu gì cơ?”
Thẩm sư huynh nghe vậy chợt nhớ ra: “Suýt thì quên, năm ngoái lúc đại hội giao lưu được tổ chức thì đệ vẫn chưa vào tông môn nên chắc không nắm rõ. Thật ra đây là đại hội giao lưu của Kiếm tu bọn mình với Pháp tu đó.”
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Yên Cửu.
“Tông môn cũng muốn mượn dịp này để khoe khoang những đệ tử ưu tú mình có, nếu như dụ được vài tên Pháp tu chuyển sang tu Kiếm đạo thì càng tốt.”
“Năm ngoái tông môn mình đã tổ chức đại hội giao lưu nên năm nay đến lượt bọn mình sang Vạn Pháp Tông làm khách, chắc sẽ có nhiều đệ tử muốn thừa dịp này tới Vạn Pháp Tông thăm thú vì chuyến này cũng xem như được đài thọ đi chơi...”
Trường Ly vốn không có hứng thú gì, nhưng nghe đến mấy chữ “được đài thọ đi chơi” thì thấy hơi nhộn nhạo.
Tiền chùa ngu gì không xài.
Nàng lập tức chọc Yên Cửu.
Yên Cửu hiểu ý nói, “Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, lát nữa ta sẽ đi đăng ký ngay.”
Trường Ly cùng Yên Cửu đi nghe một tiết đạo pháp như vịt nghe sấm xong là giục Yên Cửu đi đăng ký ngay.
“Chẳng biết Vạn Pháp Tông trông thế nào, liệu có chia thành các đỉnh núi khác nhau như ở Kiếm tông mình không...”
Tuy Yên Cửu chưa tới Vạn Pháp Tông bao giờ nhưng chàng tự thấy mình cũng là một yêu trải đời.
“Chắc các tông môn lớn ở giới tu tiên đều na ná nhau, chỉ khác cách thức tu hành thôi.”
Năm ngày sau, lúc Trường Ly và Yên Cửu cùng đám Kiếm tu khác đứng trước cổng Vạn Pháp Tông đã sốc điếng người vì mấy tòa nhà tráng lệ trước mắt.
Đúng là Vạn Pháp Tông có núi thật, vô số đình đài lầu các lợp ngói xanh ngói đỏ xây tựa vào núi trùng trùng nối nhau nhìn mỏi mắt không hết.
Trường Ly nhìn nóc nhà lợp ngói vàng chói mắt phản chiếu ánh nắng, bỗng thấy trước mắt hiện ra hai chữ to đùng – Sang chảnh.
Những người thấy ngạc nhiên giống họ đều là đám đệ tử trẻ mới đến Vạn Pháp Tông lần đầu.
Lần này người dẫn đoàn là Thái Thanh chân nhân của đỉnh Bích Vân. Nhìn cái vẻ nhà quê ra phố của đám đệ tử, ông ta không kìm được mà khẽ nhắc nhở: “Đừng rớt hết cằm ra thế, bây giờ mấy đứa đang đại diện cho cả Quy Nguyên Kiếm tông đó!”
“Điều quan trọng nhất khi tu đạo là tu tâm, đừng để mình bị vật chất phù phiếm dụ dỗ.”
Một gã đệ tử ngơ ngác lẩm bẩm, “Hóa ra Pháp tu giàu dữ vậy ạ? Chẳng giống tông môn mộc mạc của chúng ta chút nào.”
Sư huynh đứng cạnh gõ trán hắn cái bốp, “Nói bậy bạ gì đó, tông môn mình có non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, giúp bọn đệ có thể ngộ đạo một cách tự nhiên còn gì.”
Thái Thanh chân nhân nhìn hắn khen, “Khá lắm, trong đại hội giao lưu lần này, mấy đứa nhất định phải phô bày phong thái Kiếm đạo ta đấy, nhất quyết không được để đám Pháp tu sặc mùi tiền làm lung lay đạo tâm.”
Nghe Thái Thanh chân nhân tha thiết căn dặn, Trường Ly bất giác nói khẽ: “Xem ra mấy lần đại hội giao lưu trước, Vạn Pháp Tông đã chôm mất kha khá Kiếm tu.”
Yên Cửu gật đầu tán đồng.
Đang nói thì một đoàn đệ tử Pháp tu áo quần lả lướt đi ra khỏi Vạn Pháp Tông.
Đạo quân đi đầu cài quan vàng, mặc đồ tu sĩ có họa tiết sẫm màu thêu chỉ vàng, đám đệ tử theo sau ông ta cũng quần là áo lượt, bên trên thấp thoáng linh khí, rõ ràng đó đều là những bộ đồ phòng ngự quý giá.
Trường Ly nhìn đoàn Kiếm tu nếu không mặc nguyên cây trắng thì cũng là áo tu sĩ màu chàm bình thường thì hiểu biết về đồ giàu có của Pháp tu lại nâng lên tầm cao mới.
Đạo quân đi đầu vừa trông thấy Thái Thanh chân nhân là lớn tiếng chào hỏi: “Thái Thanh đạo hữu đại giá quang lâm khiến tông môn của kẻ hèn đây vẻ vang quá đỗi.”
Thái Thanh chân nhân nở một nụ cười xã giao, “Lâu lắm mới gặp lại, trông Quảng Vi đạo hữu càng thêm phong độ hơn xưa.”
Hai vị đạo quân hàn huyên đôi câu rồi mới dẫn đệ tử của mình đi vào Vạn Pháp Tông.
Dọc đường, các đệ tử Kiếm tông trông như luôn nhìn thẳng nhưng thật ra đều trộm ngắm nghía xung quanh.
Trường Ly thì không như vậy, nàng nhìn rất trắng trợn, bởi đâu ai thèm để ý một thanh kiếm đang làm gì chứ?
“Yên Tiểu Cửu, huynh mau nhìn kìa, họa tiết phù điêu trên tường có màu y như điêu khắc bằng linh thạch ấy.”
“Bên phải có tòa tháp mạ vàng cao quá, ta còn thấy trên ấy khảm mã não nữa!”
“Có một cây linh thụ che trời luôn này, linh quả trên cây ấy trông cũng đắt phết đấy.”
Yên Cửu nghe Trường Ly kêu la mấy lượt, bắt đầu băn khoăn không biết có phải bình thường mình để nàng phải chịu khổ không mà khi thấy mấy thứ đắt tiền nhà người khác lại kích động dữ vậy.
Không ngờ câu tiếp theo của Trường Ly lại là: “Yên Tiểu Cửu, Pháp tu giàu thật, hay là bọn mình mở rộng nghiệp vụ bảo dưỡng pháp khí, chuyển qua làm ăn với Vạn Pháp Tông đi.”