Bầu trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn chảy ngược, giống như dông tố sắp đến. Chính giữa đám mây đen trông không thấy phần cuối, một đường khe rãnh trải dài giống như xẻ ngang bầu trời, hóa thành kẽ hở không ngừng làm cho mây đen chảy ngược, cuộn trào lên trên.
Một đường kiếm, chém ngang bầu trời.
Cảnh tượng kỳ dị này, trải rộng mấy thành trì rộng lớn, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngước nhìn bầu trời, ngắm trông dị tượng, nhưng không biết được nó từ đâu mà tới, vì sao xuất hiện, lại mang đến biến đổi như thế nào.
...
Một ngọn núi vô danh, núi không cao, rừng cũng không rậm, nhìn không có gì đặc biệt, không bao la hùng vĩ, càng ít dấu vết người đến. Trên đỉnh núi lúc này, một dáng người khô quắt đứng lặng trong gió sương, thổi y phục đen tuyền bó sát vào cơ thể, lộ rõ sự khô héo giống như một bộ xác ướp. Tóc dài xõa tung, bạc trắng phấp phới cực kỳ đối lập cùng với y phục.
Dáng người này, hai mắt vô thần, sinh cơ tiêu điều, giống như vừa mới tọa hóa không lâu.
Ông!!!
Trên khuôn mặt nhăn nheo khô quắt đột nhiên hiện lên một vệt ánh sáng lướt qua, nhanh chóng giống như ảo ảnh, không biết có thật sự vừa có một vệt lóe sáng hay không.
Ánh mắt của người này bỗng nhiên nhúc nhích, quang mang ảm đạm giống như ngọn nến cháy đến cuối cùng, lúc này hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như buông xuôi chờ đợi.
Nhưng thực ra, không phải như vậy, nội tâm của hắn lúc này, đang dấy lên sóng cả mãnh liệt.
“Ta..xuyên không rồi?”
Ngơ ngác, ngỡ ngàng, không thể tin được, lại cho đến kinh hỉ vạn phần. Hắn gọi Lý Quân Thiên là một người địa cầu bình thường không có gì nổi bật. Tuổi nhỏ ở nông thôn, đại học lên thành phố học tập, lại bất hạnh ngã bệnh trong đại dịch vào đúng năm học cuối cùng. Ba năm nay, hắn bị bệnh tật dày vò c·hết đi sống lại, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay ở ngay trên giường bệnh, bỏ lại..rất nhiều thứ dang dở.
Không nghĩ đến, tầm mắt vừa mới tối đen, lúc này lại thấy được ánh sáng, thấy được cảnh tượng bầu trời mây đen vần vũ, vết nứt xé ngang tầm mắt kia. Vô cùng đáng kinh ngạc.
Đột nhiên, một luồng ký ức giống như mạch nước ngầm trào dâng, từng đoạn hình ảnh vỡ vụn không ngừng lướt qua, chính là ký ức của cỗ thân thể này. Dòng ký ức cũng không hoàn chỉnh, lại lấy thứ tự xoay ngược truyền tải, để Lý Quân Thiên giống như một người đứng xem, chậm rãi tiêu hóa thước phim chiếu ngược này.
...
“Ta không cam tâm...”
Tiếng nói yếu ớt không cam lòng, giống như dầu hết đèn tất, ngọn lửa cháy đến cuối cùng.
Một luồng kiếm quang vọt lên không trung, ý chí bá tuyệt thiên hạ trấn áp hết thảy, xé rách tất cả, không người dám tranh phong. Uy thế vô địch hào hùng, ép cho không người dám tranh đấu, vạn vật cúi đầu, thẳng tiến không lùi chém thẳng vào bầu trời. Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, bầu trời dưới một kiếm này, xé ra làm đôi, mây đen cuộn ngược chảy lên cao, giống như bầu trời thật sự b·ị c·hém ra.
...
“Ta có một kiếm, khấu thương thiên, vấn cảnh tượng võ đạo tận cùng!”
Giọng nói khàn khàn mang theo khí phách hiên ngang, ngẩng đầu chém về bầu trời một kiếm, một kiếm bao hàm toàn bộ thân thể tinh phách, nội lực khí cơ, tinh thần ý chí, cũng chính là tinh khí thần, quyết chiến thương thiên, cầu một câu trả lời cho quang cảnh võ đạo tận cùng.
...
Trong sơn động sạch sẽ, tối đen như mực, thân ảnh mặc hắc y ngồi xếp bằng trên giường đá lại tỏa ra hào quang sáng chói. Đan điền của hắn căng tràn khí thể, trắng tinh như sương bao trùm tất cả, nội lực đã tràn đầy đến không thể đầy hơn được nữa.
“Đan điền viên mãn tràn đầy nội lực, không còn có thể tiến thêm, nội lực cũng đã tinh luyện đến hết cỡ. Đây chính là đỉnh phong của ta rồi.”
Bóng hình lẩm bẩm, hai mắt mở ra, hào quang thu liễm, thân thể đứng dậy giống như trường kiếm xuất vỏ, sắc bén vô song, để người khác nhìn vào mà ghé mắt.
...
Giết!!!
“Đệ tử Long Vũ Môn nghe lệnh, g·iết c·hết ma đầu này.”
“Đệ tử Nguyên Cực Tông nghe lệnh, tiến lên g·iết c·hết Kiếm Ma.”
“Lục đại môn phái, hôm nay đãng ma, vì thế gian trừ hại....”
...
“Tự Tại Ma Môn, đi ra nhận lấy c·ái c·hết!”
Tiếng quát vang vọng sơn phong, nội lực hùng hậu khiến cho giọng nói truyền khắp bảy ngọn núi của Tự Tại Ma Môn, vách đá rung chuyển. Ba nghìn bang chúng Tự Tại Ma Môn đồng loạt hướng sự chú ý về một phía, sơn môn của tông môn.
Nơi đó, hắc y như mực, tóc dài bay múa, bóng người cầm kiếm đã rời vỏ, thanh kiếm cũng đen như mực, không có chút phản quang.
Kiếm tên Vĩnh Dạ, là bội kiếm của Kiếm Ma.
Hôm nay, Kiếm Ma một người, lực chọi Ma Môn.
…
“Kiếm Ma...”
Người khô quắt queo mặc kệ tóc trắng bay múa, lúc này khó khăn lẩm nhẩm, giọng nói khàn đặc khô khốc, thều thào lẫn vào trong gió, khó có thể nghe rõ được nội dung.
Kiếm Ma Lý Quân Thiên, hai mươi hai tuổi tạo ngộ võ lâm tranh đấu mà gia tộc bị diệt, một nhà một nghìn hai trăm chín mươi bốn nhân khẩu c·hết hết, chỉ có hắn, từ trong núi thây biển máu bò ra, lập chí vì gia tộc báo thù.
Hai mươi tuổi cầm kiếm, từ một khắc ấy liền vô địch thế gian.
Người khác luyện võ, quen thuộc chiêu thức ít thì dăm bữa nửa tháng, nhiều thì hai ba tháng mới rèn luyện được thân thể. Nhanh thì ba tháng võ công tiểu thành, sinh ra nội lực, lâu có khi một vài năm.
Kiếm Ma chỉ cần vung kiếm, nội lực tự sinh, chiêu thức hóa kỳ vi giản, dùng kiếm kỹ cơ bản liền có thể bộc phát ra uy lực vô tận.
Vẻn vẹn cầm kiếm, ba tháng liền đạp lên con đường báo thù, một đường từ đông chí tây, g·iết sạch thù khấu, kiếm chỉ Ma Môn.
Tự Tại Ma Môn, một trong bảy đại tông môn của Thương Võ Đại Lục, thực lực hùng mạnh, bang chúng đông đảo, có thể lấy sức một môn đối chọi lại lục đại môn phái chính đạo, đủ thấy thực lực cường đại.
Kiếm Ma vẻn vẹn luyện võ sáu năm, g·iết xuyên một đường từ đông sang tây, thế không thể đỡ, một người ép Tự Tại Ma Môn. Cuối cùng giao chiến nửa năm, đem Tự Tại Ma Môn phá hủy, lại bỏ ra ba năm, đuổi cùng g·iết tận, đem Tự Tại Ma Môn triệt để xóa tên.
Lục đại môn phái tọa sơn quan hổ đấu, lúc này thấy Kiếm Ma ẩn ẩn có xu thế một người giống như một đại môn phái, thực lực đệ nhất thiên hạ, là một mối nguy hại lớn liền phát động Đãng Ma Đại Hội, hợp lực lục đại môn phái vây công Kiếm Ma.
Kiếm Ma một lần nữa nâng lên Vĩnh Dạ, dùng thời gian hai năm đạp biến lục đại môn phái, đem thái thượng trưởng lão của những môn phái này lôi ra g·iết sạch. Thực sự trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhiều người tôn sùng cho rằng Kiếm Ma đã đạt đến cảnh giới mới, cộng tôn Võ Thánh.
Nhưng báo xong đại thù, Kiếm Ma liền quy ẩn giang hồ, chỉ còn lưu lại truyền thuyết tung hoành mười hai năm g·iết đến không người dám đối địch, g·iết cho giang hồ không có cao thủ tuyệt đỉnh suốt hai mươi năm, cũng có nghĩa là dùng sức một mình g·iết lùi thực lực của giang hồ tận hai mươi năm.
Nhưng người đời không biết, Kiếm Ma cũng không có tìm ra cảnh giới mới, chỉ là hắn đã đi đến đỉnh phong của võ đạo đương thời.
Thương Võ Đại Lục, võ đạo cũng không có nhiều huyền diệu, phân chia đơn giản làm Chiêu Thức, Nội Lực cùng Ý Cảnh. Chiêu thức bình thường gọi là bất nhập lưu, chiêu thức sinh nội lực gọi là tam lưu, chiêu thức biến hóa tùy tâm gọi là nhị lưu, chiêu thức có ý cảnh, thi triển tùy ý gọi là nhất lưu. Cuối cùng Ý Cảnh mạnh mẽ gọi là cao thủ tuyệt đỉnh.
Võ Đạo này, kiếm g·iết mãnh thú, lực bạt vạn cân là có thể làm đến, nhưng muốn phá núi đoạn sông, rời non lấp biển là chuyện không thể nào. Thỏa thỏa một thế giới đê võ.
Kiếm Ma cũng bất quá đem Chiêu Thức luyện đến tuyệt đỉnh, đạt đến cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu. Đem nội lực luyện đến căng tràn đan điền không có chỗ chứa thêm. Lại đem Ý Cảnh lĩnh ngộ đến tận cùng, có thể ở trong trời đất lưu lại võ đạo ý chí của mình. Chứ không hề vượt ra khỏi những cảnh giới này.
Khổ luyện hai mươi lăm năm, cũng là khi tuổi thọ vừa tròn một giáp, Kiếm Ma phong thái như xưa, trạng thái cũng đạt đến đỉnh phong nhiều năm mà không tiến thêm được. Hắn không cam lòng khí huyết suy bại, mai sau sẽ già yếu rồi c·hết đi. Hắn vô địch thế gian mấy chục năm, không có người nào có thể địch lại, thậm chí không có ai xứng để hắn xuất kiếm, một thân võ học đi đến cùng mà không có chỗ nào để dùng.
Kiếm Ma, hắn không cam lòng, cũng không thể nhìn võ công của mình dần dần tan biến. Cho nên, tại thời khắc đỉnh phong nhất, hắn rút kiếm.
Trảm thiên.
Một kiếm quy tụ toàn bộ tinh khí thần, chém về bầu trời, khấu thiên vấn đạo, võ đạo ở nơi nào? Phong cảnh tiếp theo của võ đạo ra làm sao?
Một người, một kiếm, lại chém ra một chiêu mạnh nhất thế gian, đem ý chí của bản thân chém vào bầu trời, cuối cùng ý chí thật sự xẻ ngang tầng mây, hiện ra kỳ cảnh trên nhân gian.
Thời khắc đó, Kiếm Ma đ·ã c·hết, nhưng một kiếm đó cũng mở ra con đường tiếp sau cho Võ Đạo.
Bởi vì một kiếm vấn thiên, đã mạnh xa xa vượt khỏi Chiêu Thức, Nội Lực hay là Ý Cảnh rồi.
Cũng chính vì tinh thần chém vào thiên địa, ý chí tan hết, thân thể gần như suy kiệt, cuối cùng Lý Quân Thiên xuyên không mà đến, gắn vào thân xác này, khiến cho xác vốn đ·ã c·hết, lại một lần nữa sống.
Nhưng mà, cách c·ái c·hết cũng không xa.
...
Rõ ràng tất cả mọi chuyện, Lý Quân Thiên không khỏi cảm thấy kinh hãi, hắn có tài đức gì, chỉ là một người bệnh không dậy nổi, vậy mà có thể mượn nhờ thể xác của người mạnh nhất thế giới này sống lại một đời.
“Chẳng lẽ, đều là không cam lòng ư? Đều muốn bước lên hỏi lấy ông trời, đường ở nơi nào?”
Lý Quân Thiên tự giễu, chỉ có người trẻ c·hết dần c·hết mòn trên giường bệnh như hắn mới có thể hiểu được, cảm giác bất cam, muốn hỏi ông trời tại sao lại như vậy.
Tuy tình thế của bộ cơ thể này giống như gần đất xa trời, sinh cơ tẫn tán nhưng so với thân thể kiếp trước của hắn thì mạnh hơn nhiều lắm, cho dù chỉ còn một hơi cũng có thể chèo chống ba bốn ngày. Mà đan điền tràn đầy cũng không phải muốn tiêu hao sạch sẽ là tiêu hao sạch sẽ, bên trong vẫn còn sót lại vài sợi nội lực, thậm chí còn đủ để hắn khôi phục cơ thể.
Lý Quân Thiên tiêu hóa xong ký ức của Kiếm Ma, cũng biết được cách vận hành nội lực, ý niệm của hắn khẽ động, nội lực liền từ đan điền thoát ra, hóa thành những con sâu nhỏ, dọc theo kinh mạch đi khắp cơ thể, nhanh chóng tẩm bổ để níu lại một chút sinh cơ của tàn thi này.
Máu thịt khô quắt chỉ còn da bọc xương, theo nội lực tưới nhuần dần dần vãn hồi được một chút màu sắc, tuy chưa thể để ruộng cằn đầy nước, lập tức tơi xốp trở lại nhưng đã có thể giảm nhẹ một chút xơ cứng cùng gánh vác.
Hộc! Hộc! Hộc!
Nặng nhọc thở lấy từng ngụm không khí, Lý Quân Thiên lẩm bẩm.
“Còn sống, thật tốt.”
Nếu như ông trời cho hắn một cơ hội sống tiếp, vậy thì hắn sẽ sống cho thật tốt.
Nhớ về vị trí hang động, Lý Quân Thiên chậm rãi nhấc lấy tàn khu, giống như một bộ máy rỉ sét lâu năm, nặng nhọc bước đi. Hắn cần thức ăn, chỉ cần có thức ăn, hắn mới bổ sung lại được một chút tinh lực cho cơ thể, như thế mới có khả năng hành động. Kiếm Ma lúc trước, tuy đã sáu mươi nhưng tóc dài đen nhánh, trông như chỉ vừa ngoài ba mươi mà thôi, đủ thấy võ đạo này đi đến tận cùng, tuổi thọ chí ít cũng phải sống được ba giáp, thân thể cường tráng.
Nhìn thấy kiếm Vĩnh Dạ cắm ở trên đất, Lý Quân Thiên lắc đầu, không vội nhặt lên. Hắn lúc này muốn cầm kiếm có chút phí sức, tạm thời để Vĩnh Dạ ở đây cũng không mất được, nơi này cách miệng hang cũng chỉ có mười mấy mét mà thôi.
Lảo đảo bước đi, Lý Quân Thiên cứ cảm thấy có chút không quen lắm, ban đầu cứ tưởng là do thân thể không phải của mình nên không lo lắng gì, từ từ sẽ quen thuộc. Nhưng mà bước đi được mấy bước, hắn mới từ tri giác tê rần của mình cảm thấy có chút khác lạ, giữa hai chân giống như hơi trống rỗng...
Hắn lấy hết sức, kéo ra lưng quần của mình, nhìn xuống dưới.
Một mảnh trống không, nhìn thấy đáy quần không chút cản trở...
Ký ức xông lên, hình ảnh tuổi trẻ hiện ra, dung nhan tuyệt thế Lý Khuynh Thiên, g·iết người như ngóe Lý Quân Thiên...