Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 10: Bắc tiến



Chương 10: Bắc tiến

Ngay khi Lý Quân Thiên ban bố tin nhắn, Nhất giống như chờ đợi đã lâu, lập tức có tinh nhắn đáp lại.

“Ba ngày.”

Không nghĩ đến tên Nhất này còn có đặc hiệu khi nhắn tin, tin nhắn của hắn còn được tô điểm đậm hơn, trước dòng tin nhắn còn có một dấu ngôi sao năm cánh. Lý Quân Thiên cũng không quá để ý, lập tức cất đi Nhất Thần Lệnh, rời khỏi nơi này.

Sau khi gặp được Nhất Thần, biết được thế lực của hắn là Phá Thiên Thương, cũng biết được tên này từ thế giới khác đến, Lý Quân Thiên cũng không có cố kỵ quá nhiều. Rõ ràng có cảnh giới không tầm thường, chiến lực lại rất bình thường, dựa vào ngoại vật tăng tiến, tuổi thọ tuy cao nhưng thực lực không phải điểm mạnh. Lấy thực lực của hắn bây giờ có thể quét ngang thiên hạ, đã vậy hắn cũng không cần phải e ngại cái gì, lập tức vận dụng thực lực của Phá Thiên Thương cho mình dùng.

Trở lại thành Trác Tuyên, Lý Quân Thiên tư thương hội Thần Hành lấy đi trăm đồng vàng cùng một con ngựa tốt, chuẩn bị đi về phía bắc, tiến về Long Vũ Môn. Dựa theo tính toán của bản thân, nếu như ai có thể tiến thêm một bước sau khi phong tỏa võ đạo bị giải trừ thì tên kia ở Long Vũ Môn là người có khả năng lớn nhất.

Năm đó người có thể khuyên lui Kiếm Ma, sao có thể là hạng tầm thường.

Từ thành Trác Tuyên muốn đi đến Long Vũ Môn, nhanh thì cũng mất nửa tháng, chậm có khi vài ba tháng. Dù sao cả hai cách xa nhau hơn nghìn dặm, không phải là một khoảng cách nhỏ. Lại nói cưỡi ngựa cũng không phải đi thẳng một đường, còn phải vượt đèo lội suối, tránh rừng né vực, quãng đường phải đi có khi lên đến hai nghìn dặm có thừa, cho nên không gấp được.

Ba ngày sau, một thị trấn nhỏ cách thành Trác Tuyên chừng ba trăm dặm đường. Lý Quân Thiên không quá mức gấp gáp, tốc độ lên đường không nhanh không chậm. Nói thật cưỡi ngựa khiến hắn có chút không quen lắm, Kiếm Ma rất ít khi cưỡi ngựa, mà bản thân hắn kiếp trước càng chưa từng được cưỡi con vật này. Di chuyển tốc độ cao trên cả mỗi quãng đường dài cũng khiến cho cơ thể không được thoải mái, cho nên Lý Quân Thiên cũng không hề muốn đi nhanh.

Dừng lại nghỉ ngơi tại quán nhỏ của thị trấn, Lý Quân Thiên thấy Nhất Thần Lệnh rung động một chút, giống như điện thoại được cài chế độ rung ở kiếp trước vậy. Hắn liền lấy Nhất Thân Lệnh ra, dùng chân khí kích hoạt lên lệnh bài.

Nhất Thần gửi đến một tin nhắn.

“Long Vũ Môn, Lý lão đã rời khỏi tông môn hơn một tháng, tung tích không rõ. Trần lão đã tạ hóa, Lê lão đang bế quan tại Long Thủ Phong.”

“Đa tạ, ta cần trả thù lao gì?”



“Không cần khách khí, chuyện nhỏ mà thôi.”

“Được.”

Đã thấy Nhất Thần không cần thù lao gì, Lý Quân Thiên lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, cất Nhất Thần Lệnh đi. Thực tế trong tay hắn cũng không có đồ vật gì đáng giá. Mấy ngày nay dựa vào nhóm trò chuyện chung, hắn đã xác nhận được Phá Thiên Thương đúng là thế lực đứng sau Đệ Nhất Tiền Trang cùng Thương Hội Thần Hành. Hai thế lực này đến có nguồn gốc mấy trăm năm, so với lục đại môn phái chỉ yếu đi chút ít, Lý Quân Thiên đoán rằng sau khi Nhất Thần đến đã âm thầm thao túng hai thế lực này, cuối cùng nắm vào trong lòng bàn tay, sau đó phát triển lớn mạnh đến mức lục đại môn phái cũng không dám coi thường.

Mấy người trong Phá Thiên Thương cũng không ít xuất thân từ lục đại môn phái, thậm chí quyền lợi trong môn phái cũng không nhỏ. Chẳng hạn như người có biệt danh Tường Vi kia, giống như rất có quyền hành ở Cực Lạc Các, có thể điều động nhân thủ rất rộng đi thu thập vật gì đó cho Nhất Thần.

Hơn nữa những người trong Phá Thiên Thương đều chuyển tu linh pháp cũng chưa từng từ bỏ võ đạo, cuối cùng thu được tuổi thọ lâu dài mà chiến lực cũng không yếu, không giống như Nhất Thần, chỉ chuyên tu linh pháp. Có điều bọn họ cũng không thể sống lâu như Nhất Thần, Linh Huyễn Cảnh cũng chỉ sống được hai trăm năm thôi, Nhất Thần giống như có tuổi thọ gấp đôi những người khác vậy, sống gần bốn trăm năm. Mà tất cả bây giờ đều đột phá đến Linh Ngưng Cảnh, tuổi thọ có thể lên đến bốn trăm năm, tính ra đều rất trẻ tuổi. Không giống như Lý Quân Thiên, Thác Hải Cảnh cũng chỉ sống được chừng hai trăm, hai trăm năm mươi năm, tuổi thọ ít hơn rất nhiều.

Lý Quân Thiên đang thưởng thức một bát miến gà tương đối ngon lành, trong quán đột nhiên trở nên lộn xộn một chút. Bồi bàn đang rất tức giận, lấy chân đá một tiểu khất cái bay ra ngoài cửa, còn không quên chửi rủa.

“Ngươi còn dám đến đây lừa người à. Tuổi còn trẻ, chân tay lành lặn lại không chịu làm việc, lại con có mặt mũi đi ăn xin? Cút ngay, quán lão tử không lo cho kẻ lười biếng.”

Lý Quân Thiên nhìn sang, thấy một tiểu tử có chút nhỏ nhắn, có lẽ tuổi tác không lớn lắm, chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt lấm lem, tóc tai bị bồi bàn đánh đến rối bời. Tiểu tử khất cái bị đá ngã cũng không dám nói gì, co ro ôm đầu, không thể chống lại, lo lắng bồi bàn lại đá thêm mấy cú sẽ b·ị t·hương.

Lý Quân Thiên lấy một thanh đũa ném ra, thanh đũa giống như mũi tên, lao v·út đi, cắm xuyên qua đế giày của bồi bàn găm xuống mặt đường, khiến cho chân của hắn muốn nhấc lên đá người cũng không làm được. Bồi bàn kinh hãi nhìn lại dò xét bốn phía xem nguồn gốc của thanh đũa ở đâu, lúc này Lý Quân Thiên mới lên tiếng.

“Đừng có động thủ nữa, để hắn đến đây đi.”

Tên bồi bàn biết khách nhân lợi hại, cũng không dám khó chịu, vâng vâng dạ dạ rồi ném cho tên khất cái một cái nhìn hung ác.

“Còn không mau đứng dậy, đến cảm tạ vị đại gia này.”



Tên ăn mày hơi ngơ ngác một chút, trông có chút ngốc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị bồi bàn xốc lên, đẩy đến chỗ Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên lấy ra một đồng vàng ném cho tên bồi bàn nói.

“Bồi thường cho ngươi. Làm thêm một bát mì cho tiểu tử này.”

Bồi bàn cười tươi như hoa, trong lòng vui vẻ rạng rỡ. Đôi giày của hắn bất quá mấy chục đồng bạc, một đồng vàng lại có thể đổi được cả nghìn đồng bạc, kiếm lời gấp mấy lần. Vội vàng tạ ơn Lý Quân Thiên rồi rất biết điều lui xuống. Lý Quân Thiên nói với tên khất cái.

“Ngồi xuống đi.”

Tên khất cái vội vàng cúi người cảm tạ, hai tay chắp lại nhưng sau khi cảm tạ xong cũng không dám ngồi xuống, vẻ mặt lưỡng lự, mà đôi tay của hắn vê vê một chút góc quần, giống như muốn nói cái gì.

Lý Quân Thiên chậm rãi nhấm nuốt xong mới hỏi.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Tên khất cái run lên, giống như muốn quỳ rụp xuống. Lý Quân Thiên liền dùng chân khí ngăn cản không cho hắn quỳ nhưng tên khất cái giống như không cảm nhận được điều này, đứng run run nhắm chặt mắt nói.

“Đại hiệp, có thể cho ta mười đồng bạc không. Ta có thể không ăn.”

Lý Quân Thiên nghi hoặc, tên này xin tiền làm gì? Hắn chẳng qua thấy sự việc diễn ra trước mặt mình, cảm thấy người có chút đáng thương, cho nên trong tình huống mình chẳng tốn bao nhiêu sức lực ra tay giúp đỡ thôi. Hắn cũng không phải người có tâm hành đại thiện như thế nào, có khả năng tùy sức giúp một chút cũng không thiệt cái gì. Cho nên bản thân Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy mình là người tốt lành gì, có người cầu cạnh hắn, thường thì hắn cũng sẽ không tận lực giúp đỡ.

“Ngươi cần bạc làm gì?”

Tên khất cái lúc này mới dám mở mắt, run run nhìn Lý Quân Thiên, ấp úng nói.



“Đại hiệp, muội muội của ta bị bệnh, ta muốn mời đại phu.”

Lý Quân Thiên hơi ngưng lại, có chút kỳ quái, sau đó lập tức hiểu ra. Những người nghèo khó như tên khất cái này có lẽ cả đơi chưa từng được khám bệnh bao giờ, làm sao biết được tiền khám bệnh cỡ nào. Lại thêm đại phu thế giới này cũng có người thiện tâm, đôi khi phí xem bệnh cũng rất rẻ, cho nên tiểu tử này mới cho rằng có chừng mười đồng bạc là có thể xem bệnh.

Bát miến gà mà hắn đang ăn đều có giá hai mươi đồng bạc rồi, mười đồng bạc để xem bệnh, trừ khi gặp được mấy người cực kỳ thiện tâm mới được. Nhưng nếu đại phu thiện tâm, muội muội tên này bệnh nặng hẳn là có thể cứu chữa miễn phí. Cho nên mười đồng bạc này, có cho thì tiểu tử này cũng không dùng được.

Lúc này, bồi bàn đã bê một bát miến gà lên đặt vào vị trí đối diện của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên tản đi chân khí, nói.

“Ăn trước đi.”

“Vâng...”

Tiểu khất cái không dám cãi lời, lập tức ngoan ngoan ngồi ăn mì, mặc dù đói đến bụng cũng réo lên rồi nhưng không dám lỗ mãng, mút lấy từng ngụm nhỏ, yên lặng không dám phát ra tiếng động, cũng không dám để nước dùng rơi ra, giống như một còn chuột nhỏ đang nép vào góc ăn vụng để không ai chú ý đến mình.

Lý Quân Thiên ăn xong, cũng an tĩnh chờ đợi tiểu tử này. Năm đó Lý gia bị diệt môn, Kiếm Ma mặc dù trong tay có cương kiếm nhưng cũng lưu lạc đầu đường xó chợ một thời gian, tình cảnh cũng không khác tên khất cái này bao nhiêu, cũng bị người đánh đuổi, bữa đói bữa no. Lúc đó đừng nghĩ tập võ, không bị c·hết đói đã rất tốt rồi. Về sau có chút nội lực, liền đem mấy tên ác bá g·iết, từ đó một đường sát phạt không ngừng cho đến khi báo xong đại thù.

Thời gian khó khăn tuy ngắn nhưng để Kiếm Ma nếm hết ấm lạnh của nhân gian, nếu không nàng cũng không cần phải cải nam trang hành tẩu giang hồ. Ký ức nhỏ yếu khó khăn đó bị nàng khắc ghi rất kỹ, để Lý Quân Thiên lại trông thấy mấy hình ảnh ký ức nho nhỏ.

“Đại hiệp, ta..ta ăn xong.”

Tiểu khất cái đứng ở một bên, khép nép cúi đầu. Lý Quân Thiên gật đầu đứng dậy, lấy một đồng vàng ném cho tiểu nhị rồi đi ra cửa, bình đạm nói.

“Đi thôi, dẫn ta đi xem muội muội của ngươi.”

Tiểu khất cái sửng sốt, lại giống như lâm vào lưỡng lự rất lâu, cuối cùng mới chạy theo nói.

“Đa tạ đại hiệp. Mời ngài đi theo ta.”

...