Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 26: Chuẩn bị



Chương 26: Chuẩn bị

Có thể tại sát thời gian mới bắt đầu đi đến Cực Đạo Sơn chỉ có hai loại người, một là đến xem náo nhiệt, không có bản lĩnh gì lớn, không có ôm mục đích cao xa. Loại thứ hai, chính là dạng người có bản lĩnh, không gấp gáp vội vàng.

Lý Quân Thiên là dạng thứ hai, lại không phải duy nhất dạng thứ hai ở trên thuyền. Kỳ thực Lý Quân Thiên cũng không có coi trọng người nào ở trên thuyền, đều chưa từng lĩnh hội ý cảnh, không phải cao thủ tuyệt đỉnh, tuy đặt ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Chủ yếu là đám người này giống như muốn chiêu mộ thành viên, hình thành một cỗ thế lực chuẩn bị gia nhập vào liên minh tán tu. Suốt cả hành trình vậy mà mấy lần đến tìm Lý Quân Thiên muốn mời hắn gia nhập, tất nhiên đều bị từ chối, ủ rũ rời đi.

Cứ như vậy, mấy ngày bình thản qua đi. Cũng không có chuyện bị vô cớ gây sự cái gì, xông pha trong giang hồ kẻ nào cũng lão luyện, sẽ không tự nhiên chuốc thù chuốc oán, không ai ngu như vậy.

Thuyền cập bến, tất nhiên không thể đi thẳng vào Cực Đạo Sơn mà bến thuyền của một thành trì cách Cực Đạo Sơn không xa. Thành trì, vô cùng nhộn nhịp, võ giả qua lại nườm nượp, khí thế của hàng nghìn võ giả hội tụ trên thành trì bốc lên hừng hực, vô cùng mạnh mẽ, khác hẳn với thành trì bình thường.

Lý Quân Thiên lúc này có thể cảm nhận rất rõ ràng khí thế hội tụ thành đại thế kia, so với trước đây chỉ có thể cảm nhận lờ mờ, lúc này thì có thể nhìn đến rõ ràng. Sự chuyển biến này ẩn ẩn từ khi hắn suy luận cảnh giới cao hơn của Thác Hải Cảnh liền hiện ra, giống như cơ thể của hắn dưới sự rèn luyện của chân khí đã chuyển biến để phù hợp hơn với võ đạo về sau.

Đại thế cuồn cuộn nhưng kỳ thực cũng không quá mạnh, dù sao là võ giả hỗn hợp lại, không thể nào vặn thành một chỗ giống như thiên địa đại thế.

Bên cạnh có Cực Đạo Sơn đại thế cuồn cuộn, đại thế của thành trì này thật sự không tính là gì, giống như đem một con mèo nhỏ so sánh với một con voi vậy, chênh lệch cực kỳ rõ ràng.

Nói đến đại thế, trên Cực Đạo Sơn có một cỗ đại thế cực mạnh, không hoàn toàn dung nhập vào thiên địa đại thế lại cũng không có tách biệt, dây dưa lẫn nhau vô cùng kỳ quái. Cỗ đại thế này, so với tất cả võ giả xung quanh Cực Đạo Sơn hợp lại cũng mạnh hơn một chút, mênh mông cuồn cuộn lại mang một tia hài hòa cùng tự nhiên.

Giống như có thể hòa hợp cùng thiên địa, dây dưa “thế” vào với nhau, khá mới lạ, chưa từng gặp bao giờ. Lý Quân Thiên cũng có suy đoán của mình, trong lòng không tránh khỏi một chút chờ mong.

Lão bất tử tám trăm tuổi, là một đối thủ đáng mong chờ.

. . .

Cực Đạo Sơn, Đạo Đỉnh Phong, mây mù như sóng biển, phóng tầm mắt ra xa liền thấy được trời xanh mây trắng cuồn cuộn, giống như ở một tầng thứ tách biệt với nhân gian, không thuộc về phàm trần.



Đạo Đỉnh Phong có lịch sử hơn nghìn năm, là di chỉ của Cực Đạo Tông từ khi khai sơn lập phái, truyền đến nay đã trở thành cấm địa của Nguyên Cực Tông, bình thường chỉ có các đời tông chủ mới có thể đến nơi này.

Lúc này, Đạo Đỉnh Phong đang đứng lấy hai bóng người, mặt nhìn về biển mây, giống như thưởng lãm thiên thượng nhân gian. Đương đại tông chủ Nguyên Cực Tông, cao thủ tuyệt đỉnh Lâm Đông đang cung kính nghe lấy lão tổ dạy bảo.

Đột nhiên từ ngoài về đến một lão tổ tông, ai cũng sẽ không dễ chịu. Nhưng Lâm Đông cũng không bất mãn với vị lão tổ này, thậm chí còn lấy làm mừng mà nịnh nọt. Vị lão tổ này trở về, mang theo trường sinh pháp, hơn nữa còn có thể chia sẻ với hắn.

Đây chính là tin tức tốt.

So với trường sinh pháp, quyền hạn tông chủ cái gì chẳng đáng một đồng. Quyền cao chức trọng sao sánh được với trường sinh? Cho nên sau khi xác nhận thân phận đối phương, Lâm Đông liền cung cung kính kính làm theo mọi yêu cầu của Trương Vô Cực.

Mỏi mắt mong chờ, cuối cùng phần thưởng đã đến. Hôm nay Lâm Động liền được lão tổ gọi đến Đạo Đỉnh Phong thăm hỏi.

“Lâm Đông, ngươi đã là cao thủ tuyệt đỉnh bao nhiêu năm?”

Lâm Đông không cần suy nghĩ, lập tức liền đáp.

“Thưa lão tổ, ta đột phá cao thủ tuyệt đỉnh đã mười chín năm, năm năm không thể tiến bộ.”

Cao thủ tuyệt đỉnh là chỉ võ giả lĩnh ngộ võ đạo chân ý, hiển ra đước ý cảnh, tất nhiên trong đó cũng có chênh lệch, nhất là những người lĩnh ngộ đến tận cùng mà không thể tiến bộ, chênh lệch sẽ cực kỳ to lớn. Giống như Kiếm Ma cùng phần còn lại của võ lâm, đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng chênh lệch không chỉ một tí ti.

Lâm Đông có thể đi đến cấp bậc khó có thể tiến thêm, kẹt tại đỉnh điểm của con đường xưa cũ, có thể thấy được thiên phú cũng không tầm thường, không hổ là tông chủ của Nguyên Cực Tông.

Trương Vô Cực chắp tay sau lưng, cũng không quay người nhìn Lâm Đông, gật đầu tán thưởng một cái liền nói.

“Cao thủ tuyệt đỉnh như chúng ta ở hiện tại, giống như đứng ở trên Đạo Đỉnh Phong này vậy, đã không có đường để tiến lên. Muốn tiếp tục đi về phía trước, tiến lên càng cao, vậy thì phải tự xây lên con đường của mình.”

Chuyện này không phải bí mật gì, nhất là lão quái sống lâu như Trương Vô Cực. Ví von là ví von, nhưng rất thực tế. Nói xây dựng con đường, nghe thì dễ, thực tế giống như biển mây trước mặt, có thể nhìn, có thể thử, nhưng thật sự bước ra vậy thì chín thành chín đều sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng mà t·ử v·ong, chỉ có một xíu khả năng sống xót.



Lâm Đông tuổi tác cũng không nhỏ, cũng có gần bảy mươi tuổi, tính như sống cũng khá lâu, rất nhiều chuyện chỉ cần có chút gợi mở là có thể suy nghĩ rõ ràng, biết được lợi cùng hại trong đó. Hắn mở miệng dò hỏi Trương Vô Cực.

“Lão tổ, người xây dựng thành công con đường của mình rồi?”

Trương Vô Cực dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi xa, giống như hồi tưởng lại chuyện gì đó, rất lâu sau mới lên tiếng.

“Có thể coi như vậy đi, đi một con đường có thể được trường sinh.”

Có thể coi là vậy?

Lâm Đông không hiểu, không rõ thâm ý trong đó, nhưng bởi vì quá kích động mà hắn không đào sâu vấn đề này, chỉ mong chờ lão tổ truyền pháp cho mình. Hắn cũng muốn trường sinh, cũng muốn tiếp tục tiến bước, cũng muốn sống tám trăm tuổi.

Tám trăm năm dài đằng đẵng, lấy thiên phú của hắn, võ đạo còn có thể tăng tiến đến mức nào, còn có thể mạnh đến mức nào? So sánh với nhau, chỉ là một cái Nguyên Cực Tông, cũng không tính là gì. Đợi sau khi hắn được trường sinh, xây dựng mấy cái Nguyên Cực Tông mà không được.

Lại nói Nguyên Cực Tông vốn là lão tổ xây dựng lên, vật quy nguyên chủ mà thôi, không đau lòng, không đau lòng.

Lâm Đông trong lòng nhủ thầm thật nhiều, cố gắng giữ bản thân trấn tĩnh, hắn biết đây chính là thời cơ cầu đạo. Mở đường, khó khăn vô cùng, nguy hiểm trùng điệp, hắn có thể đoán ra, trước mắt hắn có một con đường sáng, tội gì phải đi mạo hiểm.

Lâm Đông đang tính toán phải làm thế nào để lão tổ nhà mình chấp nhận truyền dạy trường sinh pháp mà không gây nên phản cảm thì Trương Vô Cực đã lên tiếng trước, lại không phải đề cập đến việc truyền đạo.

“Võ giả tụ tập thế nào rồi?”

Lâm Động nhớ đến lão tổ phân phó mình phát tán thiệp mời quần hùng võ lâm đến tụ hội, mong muốn chia sẻ trường sinh pháp. Đối với chuyện này, Lâm Đông mang nghi ngờ ở trong lòng. Trên đời này không có cái gì là miễn phí cả, lão tổ muốn truyền pháp vậy thì hẳn có mục đích cùng lợi ích đi kèm trong đó. Chẳng qua thái độ sẵn sàng chia sẻ này cũng mới làm cho Lâm Động hắn nghĩ đến chuyện cầu trường sinh pháp, nếu không hắn sẽ cẩn trọng điều tra, âm thầm bố cục để moi móc được thông tin.



Bình ổn được tâm tình kích động, Lâm Đông lập tức nói.

“Thưa lão tổ, các thế lực khác đều đã phái người tiến đến. Hơn hai vạn người tụ tập bên trong thành Vấn Đạo, hơn một vạn thì vây quanh các nơi ở Cực Đạo Sơn, tổng cộng có đến gần bốn vạn võ giả tề tụ.”

Trương Vô Cực gật đầu, cũng không biết la có hài lòng hay không, dù sao biểu cảm không có gì thay đổi. Lâm Đông thấy lão tổ không lên tiếng, lưỡng lự một chút mới dò hỏi.

“Lão tổ, người thật sự định chia sẻ trường sinh pháp sao?”

Trương Vô Cực lúc này mới xoay người, nhìn về phía Lâm Đông. Kỳ thực hắn hiểu rõ khát vọng của Lâm Đông, đều là người từng trải, cũng từng tuyệt vọng, thậm chí là điên cuồng qua, làm sao có thể không hiểu. Hiểu, liền có thể đoán được suy nghĩ, liền có thể suy ra được mục đích cùng sở cầu.

Trương Vô Cực cũng không có nhìn chằm chằm Lâm Đông, cười nhạt nói.

“Có gì không thể chia sẻ đâu? Người người trường sinh không phải tốt lắm thay. Mở một con đường mới không phải là chuyện mà ai cũng làm được.”

Lâm Đông hơi giật mình một cái, vội vàng lấy lòng.

“Lão tổ cao thượng.”

Trương Vô Cực không cười, chỉ coi như gió thoảng. Lời nịnh nọt hắn đã nghe nhiều lắm, không đáng để nhắc tới, cũng không xoắn xuýt chuyện này. Nói đến chuyện mở một con đường tăng tiến mới, Trương Vô Cực liền hỏi.

“Lâm Đông, theo ngươi thì người nào có khả năng mở ra con đường mới nhất trong thiên hạ? Ta không quá rõ ràng giang hồ bây giờ, ngươi cứ suy nghĩ thành thật là được.”

Trương Vô Cực cũng không phải nói điêu, hắn đúng là không hiểu rõ giang hồ hiện tại, thời gian trước đây nói là hắn vân du tứ phương thực tế không phải vậy, hắn chỉ đến được một nơi thần kỳ rồi ở lại thôi. Tuy không phải hoàn toàn mù tịt về ngoại giới nhưng biết đến tin tức cũng không nhiều, nhất là mấy chục năm gần đây, cho nên mới hỏi Lâm Đông.

Thân là người đứng đầu đại phái, hẳn ra có cái nhìn bao quát toàn bộ thiên hạ.

Lâm Đông trầm tư một hồi, câu nói phía sau của lão tổ kia nhắc nhở hắn không muốn nịnh bợ mà nói sai, chắc hẳn đây là một chuyện rất quan trọng, thậm chí là mục đích thật sự mà Trương Vô Cực trở về, cho nên Lâm Đông suy nghĩ kỹ càng.

Càng nghĩ, trong đầu của hắn bất giác hiện ra một cái tên, càng nghĩ ấn tượng càng ngày càng rõ ràng, sắc mặt của hắn cũng vì thế càng ngày càng tái nhợt.

Giống như nghĩ đến cái gì cực kỳ khủng bố.