Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 308: Gặp Thanh Thanh



Chương 308: Gặp Thanh Thanh

Long Dạ Thần Hi, mạt nhật chung yên, tàn dạ dư huy.

Ánh sáng cuối cùng của tận thế, thiên địa trong lúc phá diệt chỉ còn lại luồng ánh sáng cuối cùng này. Ánh sáng này trôi qua cũng đồng nghĩa với việc thiên địa phá diệt, vạn vật đi đến điểm kết thúc, tất cả đều bị hủy diệt.

Đây chính là ý nghĩa của Mạt Nhật Thần Hi, cũng là được mệnh danh là Long Dạ Thần Hi.

Đồng thời hạch tâm của Long Ngâm Lạc Thiên Hoang chính là Long Dạ Thần Hi, cho nên danh tự trở nên không quá phù hợp với các chi nhánh.

Hoặc có thể nói rằng đây là bảy loại thần thông khác biệt bị gộp chung vào trở thành truyền thừa, mà bộ truyền thừa lấy một cái tên để đại diện lại không quá mức diễn giải được các thần thông.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần biết được Long Dạ Thần Hi là thần thông mạnh nhất trong bộ truyền thừa này.

Chỉ thấy vạn dặm long khu kéo căng ở trên trời cao, sau đó một mạch bay xuống, đâm thẳng về phía Lý Quân Thiên. Một lần này đâm xuống giống như mũi tên bay thẳng, lại giống như ánh sáng cuối cùng giữa thiên địa.

Thiên địa thất sắc ảm đạm, chỉ còn tia sáng này chiếu rọi tất cả. Ánh sáng từ đỉnh đầu truyền đến, kéo dài về phía chân trời, giống như sao băng ngang trời, chiếu sáng một góc sau đó vụt bay xa mất.

Không thể nắm giữ, không thể bắt được, vừa trông thấy đã đi qua, vừa đi qua chính là thiên địa hủy diệt.

Lý Quân Thiên vung kiếm, Quy Khư chém ra ngoài. Thiên địa từ trong tịch diệt nở rộ, giống như là luồng ánh sáng đầu tiên khi thiên địa hình thành, soi sáng thiên địa mới, sinh cơ nở rộ như lửa.

Thần thông – Tam Thiên Đại Thế Giới – Khai Thiên Thần Quang!

Thiên địa ở trong sụp đổ mà trọng sinh, luồng thần quang đầu tiên mở rộng, cảnh vật xung quanh cấp tốc biến mất, vũ trụ hỗn độn hiển hiện, sao trời hiện ra để người ta đưa thân đứng ở giữa không trung.

Một bên diệt thế, một bên sáng thế. Thiên địa tàn lụi cùng khai thiên tích địa, hai luồng thần quang v·a c·hạm vào nhau, một kiếm một tiễn lao thẳng vào nhau. Mũi kiếm trực tiếp chặt đứt sừng rồng.



Lực lượng lướt qua liền thấy long giác bay lên, toàn bộ lực lượng nổ tung, không gian này trong chớp mắt sụp đổ không còn dấu vết. Nhưng thiên địa đã mở ra, toàn bộ lực lượng đêu bị hấp thu, tan vào trong Tam Thiên Đại Thế Giới.

Lý Quân Thiên thu kiếm, Tam Thiên Đại Thế Giới ẩn lui vào bên trong Quy Khư, long khu kéo dài vạn thước lộ ra giữa đáy biển, đập vào trong mặt đất nâng lên một trận hải lưu cùng với đá vụn.

Máu tươi từ thân thể khổng lồ chảy ra ồ ạt, nhấc lên một dòng hồng lưu mở rộng khắp đáy biển.

Ánh sáng từ long lực bao phủ toàn thân, long khu chậm rãi co rút lại, cơ thể không ngừng thu nhỏ, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình dáng bán long nhân.

Khục khục!

Lão giả phun ra mấy ngụm bong bóng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả khu vực này nhưng rất nhanh liền bị dòng nước cuốn đi, trả lại dòng nước trong lành.

“Thật lợi hại”.

Lão giả vuốt vuốt cái trán của mình, lau đi một chút máu đọng ở trên mặt của mình, không khỏi lên tiếng cảm khái. Lý Quân Thiên không phản ứng gì, phải mất một hồi lâu lão giả mới thở dài nói.

“Đa tạ chỉ giáo. Ngươi đi theo ta vào Long Đình thôi”.

Lý Quân Thiên gật đầu, long khu đập xuống cũng không thể lay chuyển được Long Đình mảy may, toàn bị đáy biển dậy sóng, hải lưu cuồn cuộn nhưng có Long Đình tọa trấn, mặt biển bình lặng như thường, không có s·óng t·hần nổi lên.

Lý Quân Thiên bước vào Long Đình, bên trong long uy cuồn cuộn giống như thiên uy, không gian tự thành một giới không có quy tắc hình thành thiên đạo ở nơi này. Chỗ này giống như một thế giới khác, đại đạo dị biệt, quy tắc khác lạ, áp lực đè nén khó hiểu.

Lý Quân Thiên thấy rõ được phương thiên địa này chứa đựng vô số đồ vật lóng lánh, giống như lạc vào đảo châu báu, thải quang tràn ngập vô cùng chói mắt.



Trân châu phát ra hào quang lóa mắt, bảo thạch nửa trong suốt có đầy đủ loại màu sắc, hoàng kim vàng rực vùng, ngọc trắng noãn như mây, cảnh sắc tươi đẹp mà lóa mắt.

Ở trung tâm của phương thiên địa này, tất cả ánh sáng tài bảo giống như tụ tập vào cùng một chỗ tạo thành một cột sáng chống lên cả bầu trời.

Đắm chìm trong cột sáng kia là một cỗ thân thể khổng lồ, giống như nhuộm lên màu của vảy giáp, chậm rãi đem vảy giáp chuyển thành màu vàng.

Thân hình kia chính là Lý Thanh Thanh trong trạng thái Thần Long.

Lý Quân Thiên không biết trạng thái của Lý Thanh Thanh thế nào, hắn đi đến trước cột sáng có thể trông thấy được cột sáng giống như đông kết thành tinh thể, giống như một cột thủy tinh trong suốt kéo dài.

“Ngươi đây là có chuyện gì?”

Lý Thanh Thanh giống như bị đông cứng ở bên trong, không thể nhúc nhích chút nào. Cũng không phải không nhúc nhích mà là toàn bộ cơ thể ngưng lại nhưng râu tóc vẫn trôi nổi tự do đong đưa.

Ánh mắt chớp động, đồng tử dịch chuyển một chút tập trung về phía Lý Quân Thiên.

“Cô cô, ngươi đến rồi?”

Lý Quân Thiên đánh giá một chút, kỳ quái hỏi.

“Ngươi bị vây ở chỗ này?”

Lý Thanh Thanh chớp chớp mắt, hơi không có ý tứ mở miệng, giống như bị ế trụ lời nói, nghẹn ở trong họng. Phải mất một hồi lâu, Lý Thanh Thanh mới lên tiếng nói.

“Nơi này có thể giúp ta tiến bộ thêm một chút”.

Lý Quân Thiên gật đầu, hắn có thể nhận ra được ở đây trợ giúp Lý Thanh Thanh thu được lợi ích gì đó, cũng không có tác hại quá lớn chỉ là tạm thời bị đông lại ở một chỗ không thể ra được thôi.



Không tính là gì, coi như đây là một chỗ bế quan. Đáng tiếc, Lý Thanh Thanh không rảnh dìu dắt Bạch Ngọc Vân một chút rồi.

Lý Quân Thiên chuẩn bị rời đi, nhưng trước lúc xoay người liền hỏi.

“Ngươi muốn trợ giúp rời khỏi không?”

Lý Thanh Thanh từ chối, nàng bế quan đều ở yên trong một không gian nhỏ, không có chạy loạn khắp nơi, ở lại nơi này cũng không khiến cho nàng khó chịu, lại còn có thể cảm nhận được sức mạnh tăng cường rõ ràng.

Cho nên không cần thiết phải rời đi, chỉ là ánh mắt của Lý Thanh Thanh nhìn Lý Quân Thiên rời đi có một chút phức tạp, giống như muốn nói gì đó lại thôi.

Lý Quân Thiên gật đầu, hắn cũng không lưu lại. Không gian nơi này tương đối đặc thù nhưng không có gì để Lý Quân Thiên phải lưu lại. Hắn tìm chỗ nào rèn luyện cho Bạch Ngọc Vân một chút, chừng bốn năm tháng liền có thể phóng sinh.

Dù sao thiên phú không kém Lý Khuynh Thiên năm đó, lại có danh sư chỉ điểm, bốn năm tháng đã đủ thời gian trưởng thành, đánh vững cơ sở cho tiểu cô nương rồi.

Mặc dù hiện tại giới võ lâm giang hồ đã mạnh hơn không ít, cảnh giới nâng cao lên đến không chỉ giới hạn ở Khí Võ Cảnh, nhưng Bạch Ngọc Vân không phải người bình thường có thể so sánh được.

Tất nhiên nửa năm còn không được vậy thì một năm, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua một năm. Nếu như còn không được, vậy thì ném cho Tường Vi hoặc Vũ Nhu đi dạy bảo, hắn cũng không nhận đệ tử như vậy.

Chỉ có thiên phú, khó mà thành đạo.

Lý Quân Thiên sẽ không lãng phí thời gian ở một việc như vậy, nếu như muốn dạy thì phải dạy tử tế, làm cho thật tốt. Nếu thấy Bạch Ngọc Vân không có khả năng thành đạo, vậy thì hắn sẽ không bỏ ra quá nhiều thời gian.

Cùng lắm chính là giống như Tường Vi cùng Vũ Nhu hiện tại, có thể coi như thâm giao nhưng cũng không khăng khít đến mức nào. Thậm chí nếu như so sánh với rất nhiều người thì chỉ có thể coi như sơ giao chứ không thể gọi là thâm giao được. Nhưng đối với Lý Quân Thiên thì đây đã là thâm giao rồi.

...

p/s: Cầu đề cử!!!