Lý Khuynh Thiên nghênh đón ánh mắt của Lý Quân Thiên, lạnh nhạt lên tiếng.
“Không có đối thủ thật sự rất tẻ nhạt”.
Lý Quân Thiên giật mình, không nghĩ đến Lý Khuynh Thiên sẽ nói như vậy vào lúc này, nhưng không có ngoài ý muốn. Mỗi thế của Lý Khuynh Thiên đều trấn áp cả một thời đại, đứng ở đỉnh phong của thế giới, có thể hoàn mỹ phù hợp với câu nói “người đứng chỗ cao không khỏi rét lạnh”.
Đời đời thế thế đều vô địch thiên hạ, tịch mịch vì không có đối thủ có thể nâng lên hứng thú của nàng...
Nhưng lời này không thích hợp nói ở trường hợp hiện tại mới đúng chứ.
Lý Quân Thiên nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cho ra một suy đoán.
Hắn, chính là đối thủ mà Lý Khuynh Thiên dày công bồi dưỡng để có thể đạt được một trận đấu vừa ý.
Không trách Lý Quân Thiên nghĩ như vậy, bởi vì thật sự khó mà có lời giải thích nào thuyết phục hơn. Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Lý Khuynh Thiên đã mở lời trước.
“Đại đạo vô thủy đã có thể siêu thoát thời không, vô thủy vô minh vạn sự vạn vật không thể chạm đến ngươi nhưng khoảng cách ngươi cho rằng vô địch vẫn còn rất xa”.
Nói xong, Lý Khuynh Thiên vung tay lên, hư vô vào lúc này bị gạt mở, giống như có thứ gì chống lên vùng hư vô này, chen đẩy hư vô xua đuổi đi thật xa.
Rào rào!
Lý Quân Thiên nghe thấy tiếng nước chảy như thác đổ, mãnh liệt hùng vĩ để cho người ta có một loại cảm giác nặng nề nghẹt thở. Thời gian như đao cắt lướt qua khu vực này, một vùng thế giới cấp tốc mở rộng, giống như từ trong một hạt bụi nhanh chóng nở rộng gấp trăm vạn lần, hóa thành một ngọn núi lớn, lại hóa thành một mảnh đại lục liên miên.
Tất cả diễn ra chỉ trong một nguyên, một phương thế giới rộng lớn cứ như vậy hình thành trước mắt Lý Quân Thiên. Nhưng quy tắc vô cùng tản mạn, hoặc có thể nói là không có bao nhiêu quy tắc, ngoại trừ thời không đại đạo diễn sinh ra quy tắc thì giống như có một loại đại đạo nào đó khác diễn sinh ra nhưng Lý Quân Thiên không nhận ra được.
Lý Khuynh Thiên đứng ở trên cao nhìn thế giới diễn hóa, nhìn một dòng thời gian trường hà khác giống như nước ngâm phun khỏi miệng giếng, cấp tốc trào ra ngoài biến thành dòng chảy cuốn về phương xa. Thời gian trường hà lúc này thật nhỏ bé, chỉ giống như một mương nước nhỏ nhưng đang chậm rãi mở rộng ra, đồng thời cũng kéo dài.
Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy chuyện này hiếm lạ gì, Hồng Trần Thiên diễn hóa cũng không sai biệt lắm, hắn chỉ tò mò loại đại đạo mà hắn không nhận ra là cái thôi. Lý Khuynh Thiên vào lúc này lại lên tiếng nói.
“Thiên địa sơ khai chính là như vậy, Sáng Thế Đại Đạo cùng Thời Không Đại Đạo hợp lại là được”.
Sáng Thế Đại Đạo?
Lý Quân Thiên chăm chú cảm ứng loại đại đạo này, nhưng trong vùng thiên địa mới không hề có dấu vết của đại đạo này. Lại đổi một cách suy nghĩ Lý Quân Thiên liền hiểu, Sáng Thế Đại Đạo chỉ khi sử dụng mới xuất hiện, lóe lên rồi biến mất.
Sau đó đại đạo sẽ phân giải thành quy tắc cùng vật chất cụ hiện hóa ra ngoài, từ không sinh có, tự nhiên tạo thành sự vật. Lý Quân Thiên hỏi.
“Sáng Thế Đại Đạo bao hàm Bản Nguyên, Trật Tự cùng Diễn Hóa?”
“Còn có Mộng Ảo Đại Đạo mới có thể hợp thành Sáng Thế Đại Đạo”
Lý Khuynh Thiên tùy ý trả lời, sau đó lại nói.
“Thời Gian, Không Gian, Bản Nguyên, Mộng Ảo, Vận Mệnh, Trật Tự, Diễn Hóa, Tử Vong, Chân Lý được coi là chín loại đại đạo trụ cột, lĩnh ngộ được đều thuộc về cấp độ đại đạo vô tướng”.
Lý Quân Thiên gật đầu, hắn hiểu được cấp độ huyền ảo của mấy loại đại đạo này. Đại đạo huyền ảo đã đủ ở cấp độ vô tướng, không giống như những đại đạo khác phải lĩnh ngộ cùng bổ sung rất nhiều chi nhánh mới có thể đạt đến vô tướng.
Giống như Kiếm Đạo của hắn không đủ huyền ảo, chỉ là lực lượng tột cùng chồng chất lên kết hợp với lĩnh ngộ của bản thân Lý Quân Thiên mới có thể đạt đến cấp độ vô tướng. Nếu không, xét về mặt bản chất thì Kiếm Đạo hơi thua kém so với chín loại đại đạo kia.
Về phần tại sao Lý Khuynh Thiên lại gọi chín loại đại đạo này là “trụ cột” thì Lý Quân Thiên không biết, có lẽ do nó đủ mạnh mẽ chăng?
Lý Khuynh Thiên giống như biết được ý nghĩ của Lý Quân Thiên, chậm rãi nói.
“Trong chín loại đại đạo trụ cột có thể dùng bốn loại đại đạo khác nhau kết hợp, dung luyện trở thành Đại Đạo Vĩnh Hằng, chính là đại đạo cấp độ Vô Thủy”.
“Thời Không, Sáng Thế, Hư Vô?”
Lý Quân Thiên lập tức lên tiếng, ánh mắt sáng rực. Hắn vừa mới trải qua một trận chiến với Thiên Đạo của thời đại viễn cổ, còn bị Hư Vô Đại Đạo kém chút đánh tàn, lại nhìn thấy Lý Khuynh Thiên vận dụng Thời Không Đại Đạo cùng Sáng Thế Đại Đạo cho nên ấn tượng rất sâu, cũng biết uy lực của những đại đạo này.
Quả thật đều đạt đến cấp độ vô thủy, sánh ngang với trạng thái của Lý Quân Thiên vào lúc này, đúng là vô cùng mạnh mẽ.
Thời gian, không gian, trật tự, vận mệnh dung hợp lại thành Thời Không Đại Đạo.
Thời gian, vận mệnh, chân lý, t·ử v·ong dung hợp thành Hư Vô Đại Đạo.
Bản nguyên, trật tự, diễn hóa, mộng ảo dung hợp thành Sáng Thế Đại Đạo.
Bốn loại đại đạo cấp độ Vô Thủy, lại có thể gọi là Đại Đạo Vĩnh Hằng, mạnh mẽ cũng huyền ảo vô song. Bởi vì bọn hắn “tồn tại” ở trong Hư Vô cho nên có thể tính là Hư Vô “đang tồn tại”.
Nếu như không có bất cứ người nào nhận thức “sự tồn tại” cùng với “hư vô” vậy thì Hư Vô không tồn tại, hoàn toàn vô nghĩa. Chỉ khi nào có “sự tồn tại” thì Hư Vô mới có ý nghĩa, mới trở thành “tồn tại” mặc dù ở trong bất cứ trường hợp nào Hư Vô đều là “không tồn tại”.
Thời Không cũng như vậy, đối với Hư Vô thì Thời Không là vô nghĩa. Chỉ có Sáng Thế mới thật sự đối lập với Hư Vô, mới có thể đối lập với Hư Vô.
“Không đúng! Còn có một loại Đại Đạo Vĩnh Hằng nữa”.
Lý Quân Thiên suy tính một hồi liền nhìn chằm chằm vào Lý Khuynh Thiên, hỏi lên. Dù sao hắn không quá hiểu biết về phương diện này, con đường đại đạo mà hắn đi đã không giống với những gì mà Lý Khuynh Thiên đang nói.
Hắn không tốn nhiều thời gian đi lĩnh ngộ đại đạo trụ cột, cũng không từ đại đạo trụ cột dung hợp thành Đại Đạo Vĩnh Hằng. Hắn chứng đạo thiên địa, trảm nhân quả bản thân, luyện nhân quả quá khứ trở thành vô thủy vô minh, vĩnh hằng bất diệt.
Lý Khuynh Thiên mỉm cười, vung tay một cái liền khiến cho thế giới mới sinh kia chậm rãi xuất hiện sự sống. Cỏ cây hoa lá, xanh tươi mát mẻ. Động vật đa dạng, âm thanh ầm ĩ. Âm thanh của Lý Khuynh Thiên trong trẻo lanh lảnh.
“Còn có Sinh Linh Đại Đạo, là Đại Đạo Vĩnh Hằng dung hợp từ Vận Mệnh, Tử Vong, Mộng Ảo cùng Diễn Hóa”.
Lý Quân Thiên nhếch miệng, bốn loại Đại Đạo Vĩnh Hằng này chỉ cần lĩnh ngộ một trong số đó chính là đạt đến cấp độ Vô Thủy. Đừng nhìn Lý Quân Thiên dung luyện bọt khí quá khứ của mình, hoàn toàn chém đứt nhân quả với thiên địa nhìn như rất dễ dàng, thực tế không phải đơn giản như vậy.
Không nói đến việc kém chút bị Thiên Đạo g·iết c·hết, việc ngược dòng thời gian gánh vác vô tận áp lực của tuế nguyệt, lại phải chống cự nhân quả phản phệ đã là chuyện khó khăn như lên trời rồi.
Nếu như chỉ cần bỏ ra vô cùng năm tháng đi lĩnh ngộ bốn loại đại đạo trụ cột rồi cố gắng dung luyện vào cùng nhau thì an toàn hơn việc ngược dòng thời gian hơn nhiều.
Cường giả hóa đạo thọ ngang trời đất, thời gian đối với bọn hắn chỉ là con số, chẳng lo không lĩnh ngộ được, vô tận năm tháng kiểu gì cũng có cơ hội phù hợp. Hơn kém, chỉ là vấn đề nhanh chậm thôi.
Nhưng ngược dòng Thời Gian Trường Hà không những khó khăn, còn có nguy hiểm đến tính mạng. Nhìn Lý Quân Thiên còn bị thời gian cùng nhân quả trêu đùa một lần, gặp phải Long Quân cùng Thôn Thiên Kình đánh nhau.
Vừa nghe đã đủ hung hiểm.
Trong lúc Lý Quân Thiên suy nghĩ, Lý Khuynh Thiên lật tay một cái, thế giới mà nàng sáng thế ra giống như ngọn nến bị thổi diệt, trong chớp mắt liền dập tắt trở về với hư vô.
Nàng sử dụng chính là Hư Vô Đại Đạo, lật tay liền diệt một thế giới, diệt một mảnh thời không, cũng c·hôn v·ùi nghìn vạn sinh linh, thật sự mạnh đến không hợp thói thường.
Hành động này của Lý Khuynh Thiên làm cho Lý Quân Thiên hồi lại sự chú ý, Lý Khuynh Thiên lạnh nhạt nói.
“Hoàn toàn làm chủ bốn loại Đại Đạo Vĩnh Hằng mới thật sự vô địch, cũng mới thật sự đạt đến siêu thoát”.