Vũ Nhu đối với lời nói của Lý Quân Thiên chính là nói gì nghe đấy, hướng về phía đám người đi đến, khí thế trên thân dần dần nâng cao, ý cảnh khóa chặt mấy võ giả tuyệt đỉnh.
Đợi đến khi khoảng cách chừng ba mươi mét, cũng chính là nội lực ngoại phóng cực điểm, Vũ Nhu bá khí mười phần lên tiếng.
“Đánh với ta, có thể chịu qua mười chiêu liền có thể đem thế lực của mình rời đi. Người nào lên trước?”
Mấy võ giả tuyệt đỉnh nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc. Luyện Huyết Tiên Tử một tay có tổn thương, máu chảy đã khô, sắc mặt già nua lúc này hơi tái, cười gằn hỏi.
“Chịu qua mười chiêu liền có thể rời đi? Bọn ta dựa vào cái gì tin Nguyên Cực Tông các ngươi?”
Bọn hắn còn chưa quên bản thân lâm vào trong hoành cảnh quỷ dị kia sau đó bị Lý Vân Hổ đánh lén đâu. Chỉ cần còn sống xót sau phục kích, bọn hắn hiểu rõ rành rành, bản thân chính là lâm vào âm mưu của Nguyên Cực Tông.
Hơn nữa nhìn quanh số người còn sót lại, nói không ngoa chính là chỉ còn lại mèo lớn mèo nhỏ hai ba con, chín thành chín người đều c·hết mất. Phẫn hận làm sao có thể để bọn hắn tín nhiệm Vũ Nhu đâu, nàng cũng là trưởng lão của Nguyên Cực Tông mà.
Luyện Huyết Tiên Tử cũng là mới đến, cũng không biết rõ tiền căn hậu quả, chỉ là thất tất cả đều căng thẳng đứng ở đó, đồng thời biết đến người quần áo đen tuyền tóc trắng bạc kia là Kiếm Ma, ngoài ra cũng không rõ ràng.
Cho nên mới đi ra chất vấn Vũ Nhu. Vũ Nhu cũng không tức giận, chỉ là chăm chú lên Luyện Huyết Tiên Tử. Người này thành danh nhiều năm, đã sớm đi đến võ giả tuyệt đỉnh cực hạn, so với Lâm Đông còn sớm hơn, là một lão tiền bối trên giang hồ.
Nắm đó Luyện Huyết Tiên Tử tìm kiếm phương pháp đột phá, hóa phàm nhập hồng trần, rời xa giang hồ, cho nên không có trêu chọc đến Kiếm Ma, là một người sống qua thời đại của Kiếm Ma càn quét, cho nên thực lực rất mạnh. Tuy chỉ là tán tu, nhưng không phủ nhận được thực lực của nàng.
So sánh với nhau, Vũ Nhu vừa đột phá vào võ giả tuyệt đỉnh chưa bao lâu, hoàn toàn là chênh lệch như trời cùng đất. Nhưng lúc này nàng đã đột phá, là Thác Hải Cảnh Vân Vũ Kỳ, không phải võ giả tuyệt đỉnh, cho nên không có e sợ chút nào. Vũ Nhu lạnh lùng nói.
“Không tin vậy thì không cần rời đi. Ngươi dám làm loạn, ngươi sẽ c·hết”.
Luyện Huyết Tiên Tử nhìn căm tức nhìn chằm chằm Vũ Nhu, lại đưa mắt về bóng lưng ở nơi xa, cuối cùng cắn chặt răng, tiến lên một bước.
“Đã vậy, xin lãnh giáo”.
Nói xong đã phất lên ống tay áo, mười mấy thanh ám khí phóng đến Vũ Nhu, bản thân Luyện Huyết Tiên Tử cũng thi triển khinh công vọt tới ngay phía sau ám khí.
Vũ Nhu đã biết chân khí có thể tùy ý ngoại phóng, liền vận dụng lực lượng của mình đi thi triển tuyệt học. Võ học của Nguyên Cực Tông rất phong phú, nhưng phần lớn chính là công phu quyền cước, binh khí không có phát triển phong phú, cùng Long Vũ Môn khá tương tự.
Võ công của Vũ Nhu là một bộ kết hợp quyền, chưởng, chỉ, thoái pháp đánh ra hiệu quả của kiếm pháp, chính là do nàng sáng tạo ra.
Huyễn Ma Kiếm Pháp.
Vũ Nhu trở tay, nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng. Một chưởng đánh ra hóa xuất một thanh trường kiếm từ chân khí, kiếm đen như mực quấn quanh mấy sợi bạc trắng, trường kiếm lao v·út đi, dễ dàng đem một hàng ám khí đánh tán loạn, thế đi không ngừng nhắm thẳng ngực Luyện Huyết Tiên Tử.
Luyện Huyết Tiên Tử phản ứng cực nhanh, thân hình xoay lật một cái, sát thân lách qua mũi kiếm, lại trở tay vận lực đánh ra một chưởng, muốn đánh tan trường kiếm.
Phanh!
Trường kiếm b·ị đ·ánh văng đi một đoạn mới vỡ nát thành chân khí vô định sau đó tiêu tán. Lại đột nhiên, một thanh trường kiếm khác đã hướng Luyện Huyết Tiên Tử lao đến, trường kiếm này so với trước càng mảnh càng nhỏ, nhưng nhọn hoắt như thương lao đến.
Nơi xa, Vũ Nhu chính là duy trì lấy chỉ lực điểm đến, chính là kiếm chỉ. Luyện Huyết Tiên Tử lại lật mình một cái tránh đi kiếm chỉ. Nhưng Vũ Nhu lật tay một cái, kiếm chỉ đột ngột thay đổi, vậy mà từ xa vung kiếm chém ngang một cái.
Phốc!!!
Máu tươi tung tóe, lưỡi kiếm bén nhọn xuyên qua nội lực hộ thể của Luyện Huyết Tiên Tử, vạch ra một v·ết t·hương trên lồng ngực của nàng. Mà không để Luyện Huyết Tiên Tử kịp phản ứng, lại một thanh kiếm chỉ lao v·út đến, nhói nhói chống vào mi tâm Luyện Huyết Tiên Tử, mũi kiếm đã phá rách làn da của nàng, chảy ra một giọt máu tươi.
Tốc độ xuất thủ của Vũ Nhu quá nhanh, bởi vì một cái ý niệm liền đánh ra được công kích, so với võ giả tuyệt đỉnh thì nhan hơn, khôn tốn thời gian pha trộn chân khí. Hơn nữa phạm vi còn cực kỳ xa, chân khí li thể còn có thể khống chế.
Loại công kích rời tay còn có thể xoay chuyển kia Vũ Nhu đã nghiên cứu từ lâu, bây giờ dễ dàng thi triển ra, không có chút nào không quen tay, thật sự để Vũ Nhu cảm thấy có chút vui thích. Nhưng nàng cũng không có kích động đến lộ ra ngoài, lạnh nhạt nói.
“Ngươi thua”.
Vẻn vẹn ba chiêu, liền đánh bại võ giả tuyệt đỉnh cực hạn. Luyện Huyết Tiên Tử cơ bản khó tin, mũi kiếm từ chân khí lạnh lẽo chống trước trán của nàng càng khiến cho nàng lâm vào hoài nghi.
Chiêu thức xuất ra, còn có thể khống chế tùy tâm như vậy?
Đây rốt cục là công pháp gì?
Luyện Huyết Tiên Tử thất hồn lạc phách ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng phun ra hai chứ.
“Ta thua”.
Vũ Nhu tán đi kiếm chiêu, thu tay lại, ánh mắt rời khỏi Luyện Huyết Tiên Tử, quét một vòng các võ giả tuyệt đỉnh, lạnh nhạt nói.
“Tiếp theo ai đến?”
Lời nói cũng không có bao nhiêu hùng hồn nhưng lúc này lại tràn đầy lực trấn nh·iếp, mang theo áp lực cực lớn. Dọa cho đám người không có dám trực tiếp đón ánh mắt của nàng, bị nàng nhìn đến đều bất giác nhảy một cái trong lòng.
Lúc này, Tử Lan Tiên Nữ bước lên mấy bước, khẽ cười nói.
“Vũ trưởng lão thực lực kinh người, Tử Lan vô cùng bội phục, cũng tự nhận không bằng. Không biết có thể cáo tri đây là lực lượng gì hay không?”
Tử Lan Tiên Nữ tính cách ôn hòa, hành xử rất tinh tế, thường xuyên nhìn đúng trọng điểm. Thực lực của Vũ Nhu mạnh như vậy, rõ ràng vượt xa xa Luyện Huyết Tiên Tử, vượt xa cao thủ tuyệt đỉnh cực hạn. Lại kết hợp với việc Kiếm Ma cùng Vũ Nhu đứng ở một chỗ nửa ngày kia, hẳn chính là đột phá.
Nhất là màn ý cảnh xảy ra biến đổi kia, Tử Lan Tiên Nữ nhìn rất rõ ràng, đoán chừng không sai đi đâu được. Chỉ là nàng không biết Vũ Nhu đột phá là đến từ trường sinh pháp hay là Kiếm Ma, cho nên muốn dò hỏi một phen.
Vũ Nhu ngưng một chút, đang nghĩ muốn trả lời vấn đề này hay không. Lý Quân Thiên âm thầm dùng chân khí truyền âm cho Vũ Nhu. Khoảng cách giữa cả hai cũng vừa vặn ở vào chừng trăm mét, miễn cưỡng có thể làm đến. Hơn nữa còn không thể tỉ mỉ ẩn náu, chỉ là thì thào giống như nói thầm.
“Để nàng đi lên đây nhìn xem”.
Vũ Nhu gật đầu, nói với Tử Lan Tiên Nữ.
“So với các ngươi đột phá nhiều hơn một lần. Muốn biết, vậy thì đi lên thử xem!”
Nói xong mặc kệ Tử Lan Tiên Tử, nhìn về phía Hắc Bạch Song Kiếm, lạnh nhạt hỏi.
“Các ngươi thì sao?”
Hắc Bạch Song Kiếm nhìn nhau, cuối cùng không có chịu thua, đồng loạt rút kiếm. Có điều, Hắc Kiếm vẫn là lên tiếng hỏi.
“Nếu như bọn ta bại thì sao?”
“Vậy thì không được ra khỏi Cực Đạo Sơn”.
Vũ Nhu lạnh nhạt nói. Dứt lời liền phất tay đánh ra một chưởng, một chưởng hóa kiếm đánh ra ngoài. Hắc Bạch Song Kiếm đã nhìn ra kiếm chưởng của Vũ Nhu chỉ có thể đi thẳng về thẳng, không thể thay đổi phương hướng giống như kiếm chỉ.
Hai người không có ngạnh kháng, thi triển khinh công từ hai phía tránh đi, một trái một phải đồng loạt t·ấn c·ông Vũ Nhu. Một đen một trắng, kiếm khi như mây lao đến, uy lực cực mạnh.
Vũ Nhu kéo lại thủ chưởng làm kiếm, một kiếm chém ngang ra, phá tan hắc vụ. Tay trái nắm chặt, đấm ra một quyền, kiếm nhận như hoa nở, một quyền lại như rất nhiều kiếm, đem bạch vụ đập chia năm sẻ bảy.
Hắc Bạch Song Kiếm đã tiếp cận phạm vi ba mét cạnh Vũ Nhu, trường kiếm vung ra chém về Vũ Nhu. Vũ Nhu bước ra một bước hai tay thành trảo, tốc độ vô cùng nhanh chóng bắt về phía trước.
Bàn tay lướt qua sống kiếm, vượt qua công kích của hai người, dễ dàng tóm cổ lấy hai vị kiếm đạo cường giả.
Chân khí cuồn cuộn, lạnh lẽo như sương. Rõ ràng là trảo lực nắm vào trên cổ, lại giống như bị kiếm kề sát, sát ý cuồn cuộn. Vũ Nhu không có lưu tình, đem hai người ấn ở trên mặt đất, cũng không nói gì.
Hắc Bạch Song Kiếm hoàn toàn lạc bại, cuối cùng thở dài chấp nhận sự thật, chấp nhận thua cuộc mới có thể để Vũ Nhu buông tay.
Ngắn ngủi giao phong mấy chiêu, liền bị người chế phục. Toàn trường lặng ngắt như tờ, giống như đã quên đi hít thở.