Vũ Nhu kinh ngạch hỏi, đồng thời chân khí đã khóa chặt đến Ngô Đình Quân, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Rõ ràng nói hắn đến đây để tìm hiểu cái cây kỳ quái kia, hắn vậy mà lại thu được chỗ tốt gì đó rồi đột phá.
Đây chẳng phải đang lừa gạt chủ nhân để chuộc lợi hay sao?
Lý Quân Thiên gạt hạ tay của Vũ Nhu xuống, bình tĩnh nói.
“Đừng kích động, đợi hắn đột phát hoàn thành rồi nói”.
Quá trình đột phá này cũng không bao lâu, chừng hai phút đồng hồ sau Ngô Đình Quân mở mắt, trên mặt lộ ra mừng rõ mà thu tay rời khỏi thân cây. Vũ Nhu nhanh như gió đã áp sát, tịnh chỉ làm kiếm, hai ngón tay kẹp lại kê sát cổ họng của Ngô Đình Quân.
“Ngươi nếu không giải thích hợp lý cho chủ nhân, vậy thì c·hết!”
Ngô Đình Quân lắc đầu nói.
“Vũ Nhu cô nương đừng kích động, chúng ta từ từ ngồi xuống rồi nói”.
Nói xong, thân hình của hắn dần dần mờ đi, giống như tan biến bốc hơi, hiển nhiên chỉ còn lại một đạo tàn ảnh. Tròng mắt của Vũ Nhu hơi co rút lại, xoay người muốn tìm tung tích của Ngô Đình Quân.
Vừa xoay người đã thấy một bóng hình lao v·út qua sát mặt nàng, biến mất trong chớp mắt.
Ầm!!!
Va chạm trầm đục như đụng phải núi, Vũ Nhu đánh mắt sang trái, cuối cùng có thể nhìn rõ. Chỉ thấy Ngô Đình Quân từ giữa thân cây đang trượt xuống mặt đất, khóe miệng đầy máu, trên ngực còn có một vết lõm do xương sườn gãy vặn vẹo. Hiển nhiên vừa rồi chính là dùng lưng đâm thẳng vào thân cây.
Lại nhìn sang phải, đã thấy Lý Quân Thiên ngồi xuống ghế cạnh bàn đá, lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
Vũ Nhu nhếch miệng, hiển nhiên tên này vừa đột phá rồi trở nên kiêu ngạo, bị Lý Quân Thiên đá cho một cái liền mất nửa cái mạng, ho khan không ngừng. Vũ Nhu đi đến, xách cổ Ngô Đình Quân lên, mang đên trước mặt Lý Quân Thiên.
Lúc này Lý Quân Thiên mới nói.
“Cái cây đó là cái gì?”
Ngô Đình Quân ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, đau đớn truyền đến từ trong ngực khiến cho hắn tỉnh táo không ít, không có lâm vào si ngốc. Lúc này vội vàng nói.
“Đa tạ Kiếm Ma các hạ tha mạng. Cái cây đó không phải linh vật nhưng ẩn chứa linh khí rất nồng đậm, không ngừng phát tán linh khí ra ngoài. Cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết, ta chỉ hấp thụ linh khí ở trong đó nên mới đột phá mà thôi, mang các hạ minh giám”.
Lý Quân Thiên gật đầu, không làm ra đánh giá gì mà hỏi.
“Làm thế nào mới có thể cảm ứng linh khí?”
Ngô Đình Quân giật mình một cái, đầu óc của hắn đã lấy lại được tỉnh táo, cũng có thể bắt đầu suy nghĩ lên. Bên trong ý nghĩ nghìn vạn nhưng bên ngoài hắn phản ứng rất nhanh.
“Muốn cảm ứng linh khí phải tu luyện linh pháp mới được”.
“Vậy linh pháp của ngươi đâu?”
“Cái này...”
Ngô Đình Quân ấp úng một chút, thật sự không biết nên nói như thế nào. Vũ Nhu siết tay chặt một chút, đem cổ áo của Ngô Đình Quân ép sát cổ họng của hắn.
Ngô Đình Quân cảm thấy thái độ của Vũ Nhu đối với hắn có chút ác liệt, thậm chí là sát ý nồng đậm. Lo sợ Vũ Nhu sẽ thật sự đem hắn bóp c·hết, Ngô Đình Quân vội vàng nói.
“Linh pháp của ta là Nhất Thần các hạ ban cho, có hạn chế, không thể truyền cho người khác”.
Lý Quân Thiên gật đầu, cũng không quan trọng, hỏi tiếp.
“Linh khí là dạng gì?”
Ngô Đình Quân không dám che giấu, vội vàng nói.
“Linh khí tồn tại trong trời đất, hết sức mỏng manh, nếu như tu luyện linh pháp có thể cảm ứng được linh khí tồn tại, lẻ tử như từng hạt bụi rất nhỏ. Thông qua linh vật luyện hóa linh khí vào cơ thể biến thành linh lực, sức mạnh mà ta sử dụng là linh lực”.
Vừa nói, hắn vận lên một nắm linh lực, linh lực của hắn mang màu xám nhạt, vật mà có thể nhìn đến rõ ràng, tuy chất lượng không bằng chân khí thông thường nhưng cũng không thua kém quá nhiều, có thể tính một chín một mười.
Linh lực, cũng không có gì đặc biệt, Lý Quân Thiên đã từng thấy qua Nhất Thần sử dụng một lần, vừa rồi cũng thấy Ngô Đình Quân sử dụng. Linh lực của Ngô Đình Quân đã hóa ra một đôi giày, có vẻ làm cho Ngô Đình Quân tăng tốc lên, vượt xa xa qua Vũ Nhu, thậm chí vượt qua tốc độ âm thanh mà không gây nên khí bạo.
Về phần linh khí, Lý Quân Thiên nhìn đến cái cây kia, lâm vào suy nghĩ. Bất Bại Kiếm Ý của hắn lướt qua, trực tiếp chém lướt ngang thân cây, đơn thuần dùng ý cảnh bộc phát chứ không phải vận dụng chân khí.
Ý cảnh tiêu tán, biển mây vậy mà bị hắn hất thành một cơn sóng cuồn cuộn, một rãnh mây bị tách ra, rõ ràng không vận dụng một chút xíu lực lượng nào khác lại có thể làm đến chia tách mây trời.
Làm xong, Lý Quân Thiên đưa tầm mắt đến Ngô Đình Quân hỏi.
“Cảm giác linh khí trong cái cây kia thế nào?”
Ngô Đình Quân run như cầy sấy, run rẩy nói.
“Linh khí, bị kiếm ý của các hạ đánh nhộn nhạo, giống như có gió thổi nó lướt qua, cũng không tạo nên biến đổi lớn, dù sao linh khí quá nhạt. Nếu như linh khí nồng đậm, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến đồ vật, giống như biển mây kia”.
Lý Quân Thiên không kinh ngạc, hắn đã biết linh khí là cái gì, tuy rằng không thể cảm nhận cụ thể hay sử dụng nhưng đã có khá niệm mơ hồ, về sau tìm cách làm rõ cũng không khó.
“Được rồi. Ngươi có thể đi”.
Vũ Nhu nghe vậy, liền buông tay ra, để cho Ngô Đình Quân ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn đến sắc mặt vặn vẹo. Hắn vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói.
“Đa tạ các hạ khai ân. Tại hạ cáo lui”.
Nói xong liền vội vàng chạy, không tiếc linh lực mà cụ hiện ra linh vật, một đôi giày đeo ở trên chân liền hóa thành tàn ảnh, biến mất khỏi Đạo Đỉnh Phong.
Kỳ thực cũng không phải biến mất, lấy nhãn lực của Lý Quân Thiên thì nhìn đến rất rõ ràng, chỉ là lười nhìn đến thôi. Vũ Nhu đi đến sau lưng Lý Quân Thiên, nhu thuận đứng đấy, giống như thị nữ, không hề lên tiếng. Chẳng qua nếu ánh mắt của nàng không có tràn ngập nhu tình cùng sùng bái, lâu lâu lén liếc Lý Quân Thiên một cái thì càng giống với thị nữ hơn.
Lý Quân Thiên cỡ nào bén nhạy, ngũ cảm của hắn rất mạnh, bị người len lén liếc ở phạm vi này...có chút không thoải mái.
Nghĩ nghĩ hắn liền nói.
“Vũ Nhu, đi nói với đám người kia có thể rời đi rồi”.
Mấy ngày này, ngoài Tử Lan Tiên Nữ cũng chỉ có cái tên Bạch Ảnh dám đến đây hỏi một chút tu luyện, Lý Quân Thiên cũng cảm thấy nhàm chán rồi, không còn cần cho cơ hội nữa.
Chấp niệm của Kiếm Ma cũng chưa thấy tiêu tán được bao nhiêu, có lẽ còn cần phải tiếp tục đi đến các môn phái khác, trấn áp thêm mấy người nữa mới được.
Hơn nữa đến thời gian này, có lẽ cũng lộ ra tin tức về bản thân hắn rồi, cũng không biết sẽ lan truyền thành dạng gì, nhưng có lẽ vẫn tận dụng được chút danh tiếng.
Tiếng xấu, cũng là danh tiếng.
...
“Môn chủ, ngươi đến rồi!”
Lê Thanh mừng rỡ nhìn lấy Từ Trường Khanh, lại trông thấy cánh tay phải vặn vẹo dị dạng của đối phương, Lê Thanh kinh nghi không thôi. Từ Trường Khanh cũng không giải thích gì nhiều, bình tĩnh hỏi.
“Người kia ở trên Đạo Đỉnh Phong?”
“Môn chủ, ngươi chớ manh động. Âm thầm mang các đệ tử xuống núi đi thôi”.
Lê Thành không có trả lời sư huynh mà vội vàng lên tiếng. Từ Trường Khanh coi như không nghe thấy lời nói này, vẫn duy trì lạnh nhạt mà uy nghiêm, lời nói vững chắc không thể phản bác.
“Không sao, nếu thật sự là nàng thì các ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Nói xong liền quay người rời đi, vừa vặn ra cửa, liền gặp Vũ Nhu thi triển khinh công đi tới.
“Ngươi là..Từ môn chủ?”
Vũ Nhu hơi hơi suy đoán thân phận của đối phương, dung mạo này nàng có chút ấn tượng nhưng lại có sự khác biệt không nhỏ so với trước kia, ít nhất là Từ Trường Khanh bây giờ nhếch nhác hơn trước nhiều.
“Nhiều năm không gặp, Vũ trưởng lão phong thái hơn xưa nha”.
Từ Trường Khanh khách khí một câu, Vũ Nhu lắc đầu nói.
“Ta đã không phải trưởng lão gì. Từ môn chủ muốn đón đệ tử trong phái, cứ tùy ý mang đi là được”.
“Vị kia thả người rồi?”
Vũ Nhu gật đầu, đan định rời đi, liền nghe Từ Trường Khanh cản lại.
“Không biết Vũ cô nương có thể tiếp dẫn không? Ta muốn lên gặp vị đó một phen”.
Vũ Nhu hơi nhíu mày, làm sao hôm nay lại lần lượt có người đến đòi diện kiến vậy. Nghĩ không rõ, Vũ Nhu vẫn lên tiếng hỏi.
“Từ môn chủ muốn gặp chủ nhân có chuyện gì? Chủ nhân sự vụ bận rộn, nếu không phải việc quan trọng ta cũng sẽ không tiếp dẫn”.
Từ Trường Khanh sâu kín đánh giá Vũ Nhu một cái. Không nghĩ đến Vũ trưởng lão ngày thường uy nghiêm lạnh lùng, cự người ở ngàn dặm, vậy mà cam nguyện bái người làm chủ nhân. Hơn nữa xưng hô thẳng thắn như vậy.
Gạt đi hiếu kỳ trong lòng, Từ Trường Khanh nói.
“Ta được Bạch Tiên nhờ vả, tới đây đưa chiến th·iếp. Đồng thời cũng có chuyện muốn cùng vị kia làm rõ một chút”.
Trong mắt Vũ Nhu lóe lên vẻ lạnh lùng, hơi nghĩ một chút mới nói.