Kiếm mang như tàn nguyệt trong đêm, sáng bạc óng ánh lao đến, lướt ngang Bạch Ngâm Giang, chém về Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh hừ một tiếng, tay phải khẽ nhấc, Bạch Ngâm Giang lập tức lật lên một con sóng lớn, cao đến mười mét, hóa thành một tường nước đổ ập ra, đập nát kiếm mang.
Ầm! Ầm!!!
Lực lượng v·a c·hạm liền nổ tung, song nước hóa thành từng khối nước đập trở lại mặt sông. Từ Trường Khanh lên tiếng.
“Các hạ là ai? Vì sao đánh người vô cớ?”
Mạc Thần Võ lơ lửng trên không trung, lạnh lùng kiêu ngạo, nhàn nhạt nói.
“Ngươi gây ra mấy chục dặm thủy tai, mưa máu che trời, tội ác không để đâu cho hết. Bổn thiếu hành hiệp trượng nghĩa, sao có thể nói là đánh người vô cớ.”
“Còn nữa, yêu nghiệt ngươi cũng dám xưng là người. Xem kiếm đây!”
Mạc Thần Võ quát xong, thân thể ánh lên một vầng sáng nhạt, giống như tinh mang bám lên, sau đó hắn hóa thành một vệt lưu tinh, từ không trung lao thẳng đến, vung kiếm chém về Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh không sợ hãi, lực lượng của hắn vừa được tăng cường, cũng khao khát một trận chiến kiểm nghiệm thực lực.
Từ Trường Khanh vươn trảo, tóm vào lưỡi kiếm của Mạch Thần Võ. Mạc Thần Võ biểu lộ càng thêm kiêu ngạo, khóe miệng giống như đã nghĩ đến thắng chắc. Nhưng một giây sau, sắc mặt của hắn biến đổi.
Đang!!!
Hỏa tinh văng tung tóe, Từ Trường Khanh dùng tay không bắt lấy lưỡi kiếm, vững vàng đón nhận. Lực lượng của Mạc Thần Võ rất lớn, lên đến mấy chục vạn cân, gần như đã chạm đến cấp bậc của Đại Hải Kỳ.
Từ Trường Khanh cũng không kém chút nào, tiếp lấy một kiếm vậy mà không đau không ngứa, hoàn toàn có thể gánh chịu lực lượng này. Thân thể, mạnh mẽ không hợp thói thường.
Mạc Thần Võ giơ chân, đá về phía thái dương của Từ Trường Khanh, tinh quang lóng lánh như dao sắc đâm ra. Từ Trường Khanh vươn tay trái muốn bắt lấy chân Mạc Thần Võ đã thấy Mạc Thần Võ lại tung chân phải lên, đá về bụng của Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh khinh thường hừ một tiếng, tay phải nắm chặt lưỡi kiếm kéo về một bên, lập tức Mạc Thần Võ cũng bị lôi kéo theo, hai chân muốn đá lên đều lệch hướng. Tay trái vốn đưa ra của Từ Trường Khanh vào lúc này lật úp xuống, đập thẳng về bụng của Mạc Thần Võ.
Mạc Thần Võ lập tức buông kiếm, bàn tay đánh thẳng vào chuôi kiếm, cơ thể theo lực phản chấn lui lại một chút, chân phải vừa vặn lại đá bồi thêm một cú vào chuôi kiếm, thân thể triệt để nhảy lùi ra xa, tránh thoát một trảo của Từ Trường Khanh.
Phốc! Ầm ầm!!
Một cột nước đột ngột từ dưới mặt sông mọc lên, giống như tiềm long xuất thủy, lao thẳng lên trời. Đỉnh cột nước trực tiếp đập thẳng vào người Mạc Thần Võ, lực lượng lên đến cả vạn cân, đem người hất thẳng lên mười mấy mét trong không trung.
Nhưng cũng không thể khiến Mạc Thần Võ b·ị t·hương, chỉ là làm cho hắn ướt sũng, nhìn thoáng qua có chút chật vật chứ cũng không đau ngứa gì. Hắn đứng tại trên không trung, hai tay hóa thành tàn ảnh, kết lấy các loại thủ ẩn.
Tinh quang trên người hắn đột nhiên từ màu trắng bạc liền hóa thành màu vàng rực rỡ. Trường kiếm trong tay Từ Trường Khanh rung lên không ngừng, giống như một con rắn lâm vào điên cuồng, muống phóng chạy ra ngoài.
Xoẹt!
Trường kiếm phá không, bay trở về bên cạnh Mạc Thần Võ, trên lưỡi kiếm vương lại một vệt máu nhạt. Từ Trường Khanh nhìn lòng bàn tay của mình, có một v·ết t·hương vạch phá da thịt của mình, nhưng v·ết t·hương đang khép lại vô cùng nhanh chóng.
Kiếm, rất sắc bén, là một thanh bảo kiếm tuyệt thế. Phòng ngự của Từ Trường Khanh cũng là cực mạnh, tuyệt thế bảo kiếm chỉ có thể vạch ra một v·ết t·hương nhỏ.
Mạc Thần Võ lạnh lùng nhìn Từ Trường Khanh, lần này không có tiếp tục áp sát. Nếm qua một lần thua thiệt, hắn sẽ không tiếp cận mặt nước, đó là sân nhà của đối phương.
Trường kiếm không cần người nắm cũng có thể lơ lửng giữa không trung, Mạc Thần Võ bốc ra quang huy màu vàng, bao phủ quanh thân. Hai tay của hắn liên tục kết ấn, các loại thủ ấn liên tiếp bày ra, quang huy lan tràn rồi bao trùm lên trên trường kiếm.
Trường kiếm ngân vang kéo dài, giống như gào thét vui sướng đến nhảy cẫng, sát ý nghiêm nghị. Tay phải Mạch Thần Võ để ngang, lòng bàn tay úp xuống, tay trái kẹp lại ngón trỏ cùng ngón giữa thành chỉ ấn. Chỉ ấn chém ra, nhắm thẳng Từ Trường Khanh.
Bí kiếm – Đoạn Thủy.
Trường kiếm lao v·út đi, nhanh, chuẩn, hung ác, lăng liệt sắc bén. Kiếm khí cuồn cuộn mang theo một loại khí tức bén nhọn, vô cùng lăng lệ.
Xoạt!!!
Một kiếm chém xuống, Bạch Ngâm Giang tách dòng, giống như mặt đất b·ị c·hém ra một khe rãnh, mà một kiếm này cũng chém ra một khe rãnh dài ba bốn mươi mét, sâu đến mười mấy mét. Xung quanh nước vẫn chảy mạnh đẩy lên gợn sóng mãnh liệt, nhưng khe rãnh này ở giữa Bạch Ngâm Giang hoàn toàn không có nước chảy vào. Giống như có mặt kính chắn lại dòng nước này.
Từ Trường Khanh, cũng dưới một kiếm này, b·ị c·hém thành hai nửa, thân thể tách làm đôi. Nhưng hai nửa thân thể này, vậy mà sau khi bị chia cắt ra, hai nửa thân thể của Từ Trường Khanh vậy mà hóa thành hai bãi nước, rơi trở lại mặt sông.
Không phải thật sự là thân thể của Từ Trường Khanh, chỉ là một đống nước ngụy trang.
Còn bản thân Từ Trường Khanh, lúc này đã không rõ tung tích, biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thần Võ.
Thực tế, Từ Trường Khanh đang đứng ở dưới đáy sông, một kiếm kia không đánh trúng hắn, cho nên không có tổn thương gì. Từ Trường Khanh muốn có đối thủ để trắc thí năng lực chứ không phải lao đầu vào tranh đấu, cho nên hắn mới tránh đi một kiếm vừa rồi chứ không có đối chọi.
Lúc này, long tức hóa thành một hạt châu ở trong cơ thể, ẩn tàng phía sau huyệt thần khuyết trong cơ thể. Từ Trường Khanh vận dụng long tức, câu thông thiên địa đại thế, lại thông qua thiên địa đại thế trực tiếp khiêu động dòng nước, giống như lúc trước hắn đánh ra một cột nước kia.
Từ Trường Khanh tụ lực, cũng chờ đợi cơ hội, chờ đợi Mạc Thần Võ xuống gần mặt nước.
Quả nhiên, người trẻ tuổi, sức nhẫn nại cũng không mạnh. Thấy thân thể Từ Trường Khanh hóa thành hai vũng nước hòa vào dòng sông, Mạc Thần Võ lưỡng lự một chút liền hạ xuống, quan sát mặt nước. Trời đêm, ánh sáng cũng không mạnh, nước sông lại chảy mạnh, muốn quan sát thì chỉ có thể đứng gần xuống mặt sông.
Đúng lúc này, năm cột nước đồng loạt phóng lên, giống như năm móng vuốt của cự thủ vươn ra khỏi mặt sông, bắt về Mạc Thần Võ. Mạc Thần Võ vào lúc này hơi nhếch lên nụ cười, giống như mọi sự đều nằm trong tính toán.
Hắn kết ấn, ngón tay đẩy về phía mặt sông, trường kiếm hóa thành lưu tinh lao thẳng về phía trung tâm cự thủ, xuyên thẳng mặt nước lao vào bên trong.
Bí Kiếm – Xuyên Sơn.
Trên mặt sông, trực tiếp bị đục ra một cái lỗ hổng, giống như miệng giếng nối thẳng đáy sông, từ trong lỗ hổng truyền ra ánh sáng màu vàng.
Đang! Ầm ầm!!!
Thủy lãng nổ tung, trường kiếm giống như va phải tường đồng vách sắt, bị chặn đứng lại. Từ Trường Khai vươn hai tay, nắm chặt lấy trường kiếm, trường kiếm giống như một thanh hỏa tiễn kéo theo một cái đuôi vàng rực đem Từ Trường Khanh đẩy sâu xuống đáy sông, hai chân trực tiếp hãm sâu vào trong mặt cát.
Nhưng cuối cùng, lực lượng hao hết, trường kiếm lại bị Từ Trường Khanh bắt được.
“Kiếm ý thật sắc bén!”
Từ Trường Khanh từng leo qua Tàng Kiếm Phong, đối với kiếm ý cũng có hiểu biết khá sâu rộng, đánh ra kiếm ý trên thanh kiếm này cũng là một loại ý cảnh hiếm có, sắc bén khó được.
Kiếm là kiếm tốt, nhưng lại muốn thương tổn hắn, vậy thì không tốt. Từ Trường Khanh điều động long tức, thuần túy là long tức, chất lượng của loại khí long tức này cực kỳ tinh thuần, mỗi một sợi đều mang màu vàng kim, tựa như sắt thép.
Tiêu hao trăm sợi long tức bao phủ lên trường kiếm, cuối cùng khiến cho thanh trường kiếm này ngừng rung động, hóa thành một thanh kiếm phổ thông. Đừng nhìn chỉ có trăm sợi long tức, số này là một phần mười tổng lượng long tức mà Từ Trường Khánh sở hữu.
Chiến đấu qua mấy chiêu nãy giờ, khiêu động lực lượng mỗi lần đều đủ đánh tơi bời võ giả tuyệt đỉnh nhưng Từ Trường Khanh còn chưa tiêu hao đến năm sợi long tức, đủ thấy một trăm sợi là số lượng khổng lồ đến nhường nào.
Sau khi phong ấn xong trường kiếm, Từ Trường Khanh hơi suy tư.
“Võ thuật của người này thật lạ, không giống với những gì ta biết. Chẳng lẽ cũng là một người mở đường?
Nhưng có thể ngự kiếm chiến đấu, thủ đoạn thật thần kỳ, chưa từng có cơ sở nào nghe qua. So sánh lên, Bạch Tiên bên kia cũng chưa chắc bằng được người này. Nếu như có thể sở dụng...”
Trong lúc Từ Trường Khanh lâm vào trầm tư, Mạc Thần Võ thì lâm vào kinh hoảng rồi.
“Chuyện gì xảy ra? Kiếm của ta đâu? Tại sao không cảm ứng được?”
Đổi qua mười loại thủ ấn, Mạc Thần Võ không thể kêu gọi được trường kiếm, mà năm cột nước đang đảo lưu đổ ập xuống nhắm thẳng bản thân, Mạc Thần Võ không thể làm gì khác là chạy trốn. Hắn kết mấy loại thủ ấn, ánh sáng trên người hóa thành ngân quang lóng lánh, bản thân giống như lưu tinh bay ra mấy chục mét, trong chớp mắt liền thoát khỏi năm cột nước tụ tập đập xuống.
Ầm ầm! Ùm!!!
Giao long về biển, cột nước lại hòa vào dòng sông, nhấc lên chút gợn sóng liền không có tác động gì nữa, hoàn toàn tan đi. Mạc Thần Võ âm trầm, đang suy nghĩ muốn làm gì tiếp theo thì Từ Trường Khanh đứng trên đỉnh một cột nước, từ lòng sông nhô lên.
“Vị thiếu hiệp này, có gì chậm rãi nói.”
...
p/s: Vẫn nợ một chương. Thời tiết quá lạnh, gõ chữ có chút không kịp.