Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 58: Dung hợp



Chương 58: Dung hợp

Sâu dưới lòng đất Cực Lạc Các, cũng không biết nơi này được kiến tạo từ bao giờ, có một cái ao nước lạnh lẽo giống như băng đá tan ra.

Băng Tâm Hàn Đàm.

Đệ tử của Cực Lạc Các đều tu luyện một số công pháp gần giống với Hoan Mị Cực Lạc Công, dù sao Tường Vi sáng tạo công pháp không thể không có người thử nghiệm chứ.

Mà công pháp ảnh hưởng dục ý như thế này, rất dễ nhiễu loạn tâm thần. Cho nên phải có biện pháp áp chế hoặc cứu chữa.

Băng Tâm Hàn Đàm chính là biện pháp áp chế dục vọng.

Sử dụng rất nhiều tài liệu ngưng luyện ra nước thuốc, lại dùng băng tuyết vận chuyển từ bắc bộ Bắc Văn Châu không ngừng thay thế, tạo nên cái hàn đàm này.

Nữ tử thông thường trúng phải xuân dược, chỉ cần ngâm qua hàn đàm liền có thể tiêu tán xuân động dục ý. Mà tu luyện công pháp ảnh hưởng cũng có thể dễ dàng áp chế, chờ đợi thời gian đủ lâu cũng có thể hóa giải.

Không quá thần kỳ nhưng vô cùng hữu dụng.

Đêm đã khuya, trời đông lạnh giá. Băng Tâm Hàn Đàm càng lạnh hơn nhiều so với bên ngoài.

Tường Vi lúc này đang ngâm mình trong hàn đàm toàn thân không có mảnh vải nào che thân, nửa người ngồi xuống liền chỉ bạo lộ ra một chút vai trần cùng mái tóc vấn đến gọn gàng.

Không có gì cố kỵ, dù sao đây là địa bàn của nàng, chính là nhà của nàng. Hơn nữa toàn là nữ nhân, nàng cần gì phải ái ngại.

Đứng phía sau nàng là Lý Quân Thiên. Ừm. Thật sự cũng tính là nữ nhân.

Lý Quân Thiên đứng trong hàn đàm, Hàn Đàm cũng không sâu, chỉ ngập qua đầu gối một chút. Không khí xung quanh lạnh thấu xương, mà nước trong hàn đàm lại không phải lạnh lẽo, trái lại mang đến một cảm giác mát mẻ thông thường cùng với một mùi thơm nhàn nhạt.

Thơm mát, để người ta an tâm tĩnh thần.

“Sẵn sàng chưa?”



Lý Quân Thiên hỏi.

Tường Vi trịnh trọng gật đầu, thần tình nghiêm túc. Nàng ngồi xếp bằng trong hàn đàm, hai tay đặt trên gối, ngũ tâm hướng thiên, Dục Vọng Hồng Liên tùy ý lơ lửng ở trước mặt.

Lý Quân Thiên bắt đầu phát lực, toàn bộ Bất Bại Kiếm Ý tràn ra, bao phủ lấy hàn đàm, không gian u lãnh trong nháy mắt chìm trong đêm tối, đen đến đưa tay không thấy được năm ngón.

Trong đêm tối, hồng liên rực lửa, là nguồn sán duy nhất.

Tinh thần ý niệm khóa chặt, kiếm ý co rút lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu đen kịt bao vây lấy Dục Hỏa Hồng Liên. Từ ngoài nhìn vào, hắc cầu đen kịt đôi lúc le lói hiện ra một chút ánh sáng hồng nhạt, mơ hồ có thể thấy hình hoa sen nhưng sẽ nhanh chóng bị hắc khí dìm ngập.

Không thể hoàn toàn ngăn tách Dục Hỏa Hồng Liên ra khỏi Tường Vi, nhưng đã áp chế chín thành, chân ý không toát ra bao nhiêu. Tuy vậy, đại lượng tinh thần của Tường Vi cũng bị kiếm ý bao phủ, không thể thao tác quá nhiều.

Cũng may, chủ đạo là Lý Quân Thiên chứ không phải Tường Vi, nàng chỉ cần tận lực phối hợp một chút là được.

Lý Quân Thiên nhất tâm nhị dụng, một bên dùng kiếm ý phong tòa Dục Hỏa Hồng Liên, quá trình này cũng tiêu hao một phần chân khí, bởi vì Dục Hỏa Hồng Liên không chỉ bao hàm dục vọng, còn bao hàm linh lực lột xác ra ngoài, trở thành cương khí.

Một phân chân khí khác bị Lý Quân Thiên thao túng, dọc theo bàn tay truyền vào trong người Tường Vi, thông qua huyệt Phong Môn tỏa ra toàn bộ kinh mạch, lần lượt xông phá thập nhị chính kinh, lại luân chuyển qua kỳ kinh bát mạch.

Kinh mạch của Tường Vi giống như lòng sông bị rút hết nước, khô cạn trơ trọi, tiêu điều không tả được. Mà chân khí của Lý Quân Thiên tràn vào, chính là nước mới chảy vào đất cằn, tưới nhuần đất đai, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

Chân khí lao đến, giống như cuồng phong vũ bão, tại trong lòng sông khô cạn quét sạch chướng ngại. Cái gì đất đá lởm chởm, đồ vật ngăn chặn, dưới bất bại chân khí liền hóa thành bụi mịn, xoắn nắt đến sạch sành sanh.

Sau đó kiếm ý chậm rãi tan rã, chân khí dần dần phân giải thành nội lực, lan tỏa vào trong kinh mạch.

Chân khí đi đến đâu, kinh mạch bị cắt gọt đến đó, sau đấy ý cảnh nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn lại nội lực nhộn nhạo, chậm rãi bay hơi tán loạn.

“Ưm..”

Tường Vi khẽ ngân, chân khí ngoại lai truyền vào trong kinh mạch giống như dòng nước bơm vào trong cơ thể, đau xót, căng tràn nhói nhói, không hề dễ chịu.



Đáng nói nhất là chân khí của Lý Quân Thiên cũng không phải nước thông thường, nói về nồng độ có thể nói sánh đặc như thủy ngân, trầm trọng vô lượng. Ý cảnh tan rã một cái, giống như dòng nước áp súc nổ tung, dòng nước cuồn cuộn căng tràn bốn phía.

Tường Vi căn răng, lông mày hơi nhăn lại, một phần tinh thần của nàng giống như mây mù khó mà tập trung, nhưng vào lúc này cũng biết tình thế quan trọng, vội vàng ngưng thần tập trung, luyện hóa nội lực.

Nàng ta sống hơn trăm năm, bước trên con đường khai phá võ đạo của riêng mình, có thể cam tâm phá hủy Mị Cốt chỉ vì không thể chưởng khống tương lai. Người như vậy, chính là có đại trí tuệ, đại nghị lực, tinh thần ý niệm cũng mạnh đến không phải người khác có thể so được.

Tinh thần lực bị vây khốn một phần lớn nhưng nàng vẫn có thể luyện hóa nội lực, hóa thành chân khí, chỉ là tốc độ không nhanh.

Đồng thời, Băng Cơ Ngọc Cốt Thiên rèn luyện rất tốt, tố chất thân thể của Tường Vi Cực cao, chứa đựng lượng lớn nội lực cũng không bị chấn ra nội thương, nếu không thời gian còn phải kéo dài hơn nhiều.

Một giờ trôi qua, Tường Vi đã luyện hóa một dòng nội lực tương đôi hùng hậu, bắt đầu trùng kích đan điền. Đan điền của võ giả, trước kia giống như một vùng tối tăm không được thắp sáng, nội lực lan tràn vào liền hóa thành sương mù, soi rõ không ít.

Nhưng đan điền của Tường Vi bây giờ chính là đất đai cằn cỗi, ánh sáng le lói nhưng giống như bị co rút lại, nhìn đến vô cùng chật chội.

Nàng điều động chân khí của bản thân, hóa thành một dòng l·ũ l·ớn, từ trong kỳ kinh bát mạch đồng loạt xông kích tới. Cửa vốn đẫ mở, nàng không mất công mở lại, nhưng lần này muốn xông thẳng vào vách tường, đem đan điền đẩy mở rộng ra.

Nếu không, không thể chứa đựng nổi chân khí.

Chân khí lao đến như dòng lũ, càn quét tấn cả chướng ngại. Dòng lũ nhanh chóng xông vào vách tương, xô ra từng cái hố lớn.

Nếu như nói đan điền bình thường là một không gian tròn đều giống như nội bộ hình cầu rỗng, vậy thì đan điền của Tường Vi lúc này lồi lõm không đồng đều, chân khí chống ra hình dặng méo mó vặn vẹo.

Có chút xúc phạm người nhìn.

Tất nhiên, người nhìn ở đây chính là Tường Vi. Nàng làm sao chấp nhận được cái hình dáng thế này, nhăn nheo xấu xí, lồi lõm vặn vẹo.

Chân khí có thể để người ta nội thị bản thân, tất nhiên có thể quan sát đến hình dáng của đan điên. Tường Vi hừ một tiếng, dòng chân khí trong đan điền nhanh chóng xoay tròn lên, tạo thành một vòng xoáy không lồ.

Rào! Rào! Rào!



Ầm ầm!

Sóng biển cuồn cuộn nhanh chóng va đập lấy từng góc cạnh của đan điền, oanh tạc bốn phía, không ngừng nắn chỉnh lấy từng góc cạnh này.

Đây cũng không thể thính như mở rộng đan điền mà chính là thổi căng lại quả bóng trở về như cũ, không phải tại trên kích thước tối đa mở rộng ra. Trên bản chất có khác biệt rất lớn.

Không sai biệt lắm, đan điền của Tường Vi khôi phục lại ba thành so với thời kỳ đỉnh phong thì lượng chân khí của nàng cũng đã hao hết. Không có cách nào, thời gian quá ngắn, muốn tích trữ nhiều chân khí hơn là chuyện không thể nào.

Lực lượng tinh thần của Tường Vi cũng sắp không thể kiên trì, dẫu cho nội tình hùng hậu cũng không thể hao tổn quá lâu, kiên trì thời gian hai giờ đã vô cùng mạnh mẽ rồi.

Lý Quân Thiên cảm nhận được tin tức của Tường Vi, lúc này chậm rãi mở ra một khe hẹp trong khối cầu phong tỏa. Hồng Liên Giống Như mai phục đã lâu, lập tức lao nhanh ra ngoài, phóng về phía Tường Vi.

Tường Vi cũng không mở mắt, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hồng liên, giống như một phần tinh thần của nàng kéo dài. Nàng nâng lên cánh tay, đỡ lấy hồng liên, chậm rãi đem nó đẩy về phía bụng dưới.

Hồng liên lớn hơn bàn tay chìm vào trong hàn đàm ẩn ẩn chiếu sáng long lanh đáy nước, ánh sáng lóe lên hình thành một khung cảnh mị lễ, mười phần tà hoặc.

Ục ục!

Băng Tâm Hàn Đàm, tương dịch sánh đặc vậy mà trong lúc này sôi trào lên, bốc lên từng bong khí nổ tanh tánh.

Áng sáng hồng phấn chiết xạ từ trong nước chiếu ra, trong sáng lóng lánh, từng vân nước bị chiếu rọi lên trên vách đá của xung quanh.

Đảo tay, Tường Vi đem Dục Hỏa Hồng Liên ấn vào, hội tụ đến bên trong đan điên.

Xèo! Xèo!

Da thịt bị đốt cháy toát ra từng làn khói trắng, làn da mềm mại của nàng lúc này đã bị đốt lên đỏ bừng, đỏ hồng còn không ngừng ở vùng bụng của Tường Vi mà nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.

Nóng ran, khô khốc, giống như muốn đem nàng xé rách ra.

Nhưng khó chịu nhất, chính là địa phương tiếp xúc với Dục Hỏa Hồng Liên, râm ran ngứa ngứa nhột nhột, vô cùng khó chịu.

...

p/s: Tác giả *yếu ớt biểu thị*: Quyển sách này không phải bách!!!