Một đêm qua nhanh, bình minh vừa ló rạng, Lý Quân Thiên mở mắt ra, sắc mặt hồng nhuận khẽ thở ra một hơi, hơi thở giống như kiếm khí phóng ra ngoài, li thể hơn ba mét đánh nát bàn uống nước giữa căn phòng, xoắn thành mấy chục khối gỗ khác nhau.
Lý Quân Thiên hơi giật mình một cái, tinh luyện chân khí suốt cả đêm, hắn lại không để ý đến thân thể mình phát sinh biến hóa.
Nếu như trước kia, người luyện võ cơ thể săn chắc, tuy không phải dạng vai u thịt bắp nhưng tuyệt đối không phải láng mịn trơn trượt, da thịt cũng cứng rắn nhất định, có mỹ cảm riêng như không phải yểu điệu mình hạc xương mai.
Nhưng cơ thể của hắn lúc này giống như thay da đổi thịt, một số v·ết t·hương cũ lưu lại sẹo không thể xóa nhòa, hiện tại đã mờ nhạt đi rất nhiều. Cơ bắp cũng thu nhỏ một vòng, để dáng người vốn không to lớn của Lý Quân Thiên lại trở nên nhỏ bé hơn một chút, cao dong dỏng lại mang theo một tia mảnh mai, có chút giống với mấy diễn viên bị gọi là tiểu bạch kiểm ở kiếp trước.
Đưa ra bàn tay thon dài, ngón tay hoàn toàn không có chút dấu vết chai sạn luyện kiếm nào, tinh mỹ như tiểu thư khuê các chưa bao giờ làm việc nặng nhọc. Cảm tưởng như đây là một khối bạch ngọc khẽ bẻ liền có thể gãy làm mấy phần, Lý Quân Thiên có chút không kịp thích ứng.
Hắn thay đổi quả nhanh, cơ thể giống như càng lúc càng trẻ ra, ít nhất về phía diện mạo, so với trong ký ức còn đẹp ra mấy phần.
Rõ ràng hắn cũng không làm cái gì, chỉ tập trung luyện võ thôi, tại sao biến đổi dung mạo giống như hắn cố ý đem nét đẹp phô ra vậy.
Lắc đầu, dẹp đi ý nghĩ vớ vẩn đi, Lý Quân Thiên vừa động ý niệm, điều khiển một sợi chân khí nổi lên trong lòng bàn tay. Trước kia nội lực hữu chất nhưng vô hình, giống như một đoàn hơi nước mỏng manh, sẽ không thể nhìn thấy được hình dáng, chỉ khi nào hỗn hợp với ý cảnh đánh ra mới miễn cưỡng trông thấy hình dáng, mờ nhạt như sương sớm.
Nhưng chân khí của Lý Quân Thiên lúc này, trắng sáng như một áng mây bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Mà theo ý nghĩ của hắn chuyển động, sợi chân khí thay đổi các loại hình dáng, lúc thì biến thành chữ viết, lúc biến thành chim, lại biến thành cá, linh hoạt vô cùng.
Trước đây nội lực li thể là không thể khống chế, chỉ có đi thẳng về thẳng, bây giờ thì khác, chân khí sau khi phóng ra đã có thể thay đổi tùy tâm, trong phạm vi nhất định có thể chuyển đổi bất cứ lúc nào, tuy thứ này trong chiến đấu chẳng có tác dụng gì lắm.
Đừng nghĩ đánh ra chiêu thức rồi nửa đường đổi hướng là hay lắm, chân khí khi biến chuyển, kết cấu cũng không quá ổn định, uy lực của chiêu thức đánh ra sẽ khiến nó sụp đổ từ bên trong, lúc đó công kích sẽ tự động tiêu tán. Mà nếu uy lực không mạnh đến như vậy, lúc biến chuyển không bị tự phá vỡ thì đối thủ cũng chỉ cần tác động nhẹ là có thể đánh nát, chẳng có ích lợi gì.
Nhưng nếu sáng chế một chiêu thức t·ấn c·ông, chân khí chuyển biến theo một quy luật nhất định uy lực không ngừng tăng cường cho đến khi đánh vào địch nhân thì cũng là một phương án hay. Có điều võ kỹ như vậy Lý Quân Thiên cũng chưa nghiên cứu, chỉ là một ý tưởng thôi.
Đùa nghịch chân khí, Lý Quân Thiên không ngừng hiểu rõ loại lực lượng này. Ý niệm vừa động, chân khí liền phóng ra, bám vào một mảnh vụn gỗ, mảnh vụn gỗ lay động một xíu. Lý Quân Thiên lại điều động nhiều chân khí hơn, mảnh gỗi nhỏ như ngón tay đang run run lên, xê dịch qua lại, một hồi lâu sau chậm rãi bay lên khỏi mặt đất. Nhưng cách mặt đất không nổi một tấc, chân khí cũng liền tán loạn, mảnh gỗ lại rơi xuống.
“Tiêu hao quá lớn, còn không làm được ngự vật.”
Lý Quân Thiên đưa ra kết luận, cũng không có thất vọng gì, rất giống với hắn đoán trước. Chỉ dùng một đêm, hắn đã đem toàn bộ nội lực hóa thành chân khí, đan điền lúc này thật sự đã biến thành một mảnh hải dương, mênh mông cuồn cuộn, gần như vô cùng vô tận.
“Ý cảnh quá mạnh, một đêm liền để chân khí thuế biến mấy chục lần, lập tức đi đến Thác Hải Cảnh cực hạn.”
Lý Quân Thiên không khỏi cảm thán, hắn chỉ là kẻ hưởng lợi từ kiếm ý của Kiếm Ma mà thôi, mạnh mẽ không có lời nào để bàn. Kiếm ý của Kiếm Ma là một loại ý cảnh đặc biệt, vô địch thiên hạ, không ngừng tiến lên, càng chiến càng mạnh, chiến thiên đấu địa không sợ hãi, chém hết tất cả chướng ngại vật, rõ ràng là một loại kiếm ý được nuôi dưỡng mà ra.
Bất Bại Kiếm Ý.
Không phải không có người nuôi loại ý cảnh vô địch này, nhưng có ai làm được như Kiếm Ma, một kiếm áp toàn bộ thế giới. Cho nên Bất Bại Kiếm Ý cũng mạnh không hợp thói thường, Lý Quân Thiên cảm giác toàn bộ cao thủ tuyệt đỉnh cộng lại, có lẽ cũng không đỡ nổi loại kiếm ý này bộc phát.
Vô địch quá lâu đến mức chỉ còn có thể đấu với thiên địa, cỡ nào tịch mịch.
Lý Quân Thiên không ngừng tiếp nhận loại kiếm ý này, lúc này cũng có một dạng tâm cảnh kỳ lạ, giống như bản thân đã vô địch thiên hạ quá lâu, lúc này chính là chinh chiến thiên thượng, chiến đầu cùng thiên địa, vượt qua thiên địa.
Tuy bản ý của Lý Quân Thiên biết được mình không phải Kiếm Ma, bản ý mình có chút khác biệt, nhưng vẫn không ngừng bị thay đổi một cách vô tri vô giác. Giống như một người nóng tính, hắn luôn tự nhủ phải bình tĩnh nhưng có việc xảy đến liền bộc lộ ra bản tính. Mà rõ ràng, ý nghĩ của Lý Quân Thiên mới là phần học thêm vào, còn Bất Bại Kiếm Ý mới là căn bản, mới là bản chất.
Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên thở dài, một cái chất niệm mà thôi, hắn vậy mà bị đồng hóa. Tuy rằng nhận ra, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, thậm chí không bài xích việc này, rất dễ dàng tiếp nhận, một phần là lợi ích, một phần thì không hiểu thấu nảy sinh ra ý nghĩ tiếp nhận nó.
Giống như từ nơi sâu xa nào đó, nghĩ để hắn sống tiếp thân phận Kiếm Ma vậy.
Cảm khái qua đi, Lý Quân Thiên bắt đầu tổng kết cảnh giới Thác Hải.
“Ý cảnh hòa nội lực, thông qua kỳ kinh bát mạch rèn luyện nhập vào đan điền mà hóa lỏng mà thành chân khí. Chân khí có tính thực thể rất mạnh, khống chế tùy tâm, có thể tẩy luyện, tăng cường thân thể, để cơ thể trở lại đỉnh phong, kéo dài tuổi thọ. Thác Hải Cảnh chia làm ba kỳ, Vân Vũ, Sương Dương, Đại Hải.
Chân khí ban đầu không ngừng từ nội lực biến thành chân khí rồi lại tan rã, tuần hoàn qua lại trong đan điền, giống như cảnh tượng mưa rơi không ngừng, gọi là Vân Vũ Kỳ.
Sương Dương Kỳ, nội lực cơ bản đều chuyển hóa thành chân khí, nhưng quá trình tan rã vẫn diễn ra không ngừng, đan điền như một mảnh hải dương có sương mù bao phủ, sương mù này chính là chân khí bị tan ra.
Đại Hải Kỳ, khí hải trong vắt, đại dương mênh mông cuồn cuộn, toàn bộ nội lực đều hóa thành chân khí, không còn tan rã, ý cảnh đã mạnh đến trói buộc tất cả nội lực thành chân khí.
Ý cảnh cũng có thể chia làm ba giai đoạn mạnh yếu, tuy nhiên Bất Bại Kiếm Ý mạnh hơn ba cấp độ này nhiều lắm, ít có..chừng trăm lần?”
Đến cuối cùng, Lý Quân Thiên đều không chắc chắn đến cùng Kiếm Ma làm cái gì, Bất Bại Kiếm Ý giống như vượt xa xa khỏi hạn mức của Ý Cảnh, vô cùng mạnh mẽ. Hắn chỉ cần dùng một đêm liền đem chân khí cô đọng đến đỉnh phong, sau đó còn thuế biến mấy chục lần, làm chân khí bình thường giống như giọt nước, chân khí của hắn giống như một giọt thủy ngân vậy, chất lượng rõ ràng không tương đồng.
Cũng có nghĩa là, Kiếm Ma hoàn toàn đã vượt xa Thác Hải Cảnh, nội tình của hắn để lại còn đủ cho Lý Quân Thiên xây dựng mấy cảnh giới nữa không chừng.
“Không vội, trước hết quen thuộc một chút.”
Lý Quân Thiên có chân khí, hoàn toàn khôi phục được sinh cơ, cơ thể không còn nhanh chóng già yếu nữa, tất nhiên sẽ không vội vàng đi đột phá cảnh giới tiếp theo. Hắn còn phải nghiên cứu chân khí sâu thêm một chút, còn phải rèn luyện lại cơ thể nữa.
Cơ thể này của Kiếm Ma cũng quá khác thường rồi, nhan sắc có thể so với những mỹ nhân đứng đầu trong thiên hạ, dung mạo rất xinh đẹp. Hết lần này đến lần khác thân thể mạnh mẽ không thua nam nhân, giống như trời sinh thân lực, lúc này đã bớt đi mất phần cứng rắn thô bạo nhưng cũng không yểu điệu bao nhiêu, từ bề ngoài nhìn vẫn khá giống nam nhân.
Ân, khá giống, dù sao cúi người có thể nhìn thấy phân nửa bàn chân, cùng một số tên vai u thịt bắp so sánh còn nhỏ hơn, hoàn toàn là một tiểu bạch kiểm, thư sinh trói gà không chặt.
Thùng! Thùng! Thùng!
“Khách quan?”
“Có chuyện gì?”
Lý Quân Thiên đáp lại, giọng nói có hơi trung tính, nghe thoáng qua không phân biệt được nam nữ. Đây là giọng nói nguyên bản của Kiếm Ma, nhưng hắn cũng có thể nói giọng nữ thông thường, chuyển đổi qua lại rất tự nhiên, giống như một loại thiên phú. Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ không dùng giọng nữ nói chuyện, hơn nữa hắn mặc nam trang, mang lên mặt nạ, rõ ràng muốn lấy thân phận nam tử hành tẩu.
Nhưng không biết vì sao lúc này đeo lên mặt nạ, Lý Quân Thiên hơi có cảm giác chán ghét, giống như rất ghét việc che che giấu giấu. Nghĩ lại, từ sau khi vô địch thiên hạ, Kiếm Ma cũng không dùng những cái mặt nạ này, chỉ lưu giữ coi như kỷ niệm. Nàng ta rõ ràng lấy dung mạo thật hành tẩu, nhưng nghĩ lại cũng không có ai nhận biết nàng, liền lười che giấu.
Cao thủ tuyệt đỉnh đều bị nàng g·iết hết, chẳng phải lo lắng bại lộ thân phận.
Xua đi ý nghĩ kỳ quái, Lý Quân Thiên thấy mình vẫn không nên lấy dung mạo thật đi hành tẩu, dù sao quá thu hút ánh mắt người khác, dễ chọc phiền toái, hơn nữa bị nhiều người nhìn chằm chằm cũng không thoải mái.
“Khách quan, thời hạn thuê phòng đã đến. Cái này..ngài có muốn tiếp tục kéo dài thời hạn hay không?”
Lý Quân Thiên thu dọn xong đồ đạc của mình, hắn cũng tính ra đã đến thời hạn rời đi. Hắn cũng không định ở mãi thành nhỏ này, cần phải đi vân du thiên hạ rồi. Con đường đã mở ra, cũng cần phải truyền ra mới có thể trấn áp thời đại.
Mở cửa đưa cho tiểu nhị một lượng bạc, Lý Quân Thiên nói, dọn dẹp cùng đề bù bàn trả vỡ vụn.
Nói xong cũng không xoay người mà lập tức rời đi. Vàng bạc trên người hắn cũng không còn nhiều, chừng mấy trăm đồng bạc mà thôi, chữa khỏi thương thế tiêu tốn cũng không ít, mà nếu không có chân khí thì hắn còn không thể nào khỏi hẳn, thật sự ra ngoài dự tính.