Nhất Thần gỡ xuống mũ chùm, gỡ ra mặt nạ của mình, để lộ ra dung mạo. Một nam tử chừng hơn ba mươi tuổi, ngoại hình tuấn tú nhưng ánh mắt chứa đựng đầy vết tích thời gian, tóc mai điểm bạc chải xõa về sau, hiển nhiên cũng không phải là một người trẻ tuổi.
Lý Quân Thiên cũng rất kinh ngạc. Từ lần trước gặp mặt đã qua hơn ba mươi năm, mà ba mươi năm trước Nhất Thần cũng đã có thể tiếp được một kiếm vẫn có thể chạy thoát, chứng tỏ đạt đến cấp bậc cao thủ tuyệt đỉnh. Tính đi tính lại, tuổi tác của Nhất Thần ít nhất cũng bảy mươi tám mươi tuổi, thậm chí là hơn trăm tuổi, dung mạo tại sao lại trẻ như vậy.
Phải biết dung mạo của Kiếm Ma trông trẻ tuổi bởi vì hắn đạt đến cấp bậc cao thủ tuyệt đỉnh lúc mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Từ sau khi đạt đến cấp bậc cao thủ tuyệt đỉnh, hắn lại rất thường xuyên dùng nội lực rèn luyện cơ thể, bảo dưỡng dung nhan. Đồng thời, thân nữ nhân, lão hóa cũng không nhanh, g·iết sạch địch thủ chẳng có chuyện phiền não, cứ luôn luôn theo đuổi võ đạo đỉnh phong, dung mạo cũng không già đi bao nhiêu.
Cuối cùng, cao thủ tuyệt đỉnh có thể sống đến ba giáp, một trăm tám mươi tuổi, Kiếm Ma sống đến sáu mươi tuổi, cũng vừa vặn sống hết tuổi thanh xuân mà thôi, càng về sau cũng sẽ không thể tránh khỏi sức mạnh của thời gian ăn mòn.
Nhưng người khác muốn đạt đến cấp bậc cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chính là cảnh Khí Võ Cảnh kỳ Sơ Khuy, ít cũng bốn mươi năm mươi tuổi, nhiều thậm chí sáu bảy mươi tuổi. Hơn nữa để thực lực đỡ được một kiếm của Kiếm Ma khi ấy, không có tinh tu mười mấy năm là chuyện không thể nào.
Đây không phải coi thường anh hùng trong thiên hạ, mà bởi vì Kiếm Ma tu luyện, nội lực tự sinh, người khác còn mất thời gian ăn ngủ nghỉ, làm những chuyện liên quan, lại phải tiêu hao nội lực tranh đấu, ôn dưỡng cơ thể… Rất nhiều lý do, nội lực của người khác tinh tiến không thể nhanh được. Kiếm Ma tu luyện một ngày bằng người khác tu luyện cả năm.
Năm đó Kiếm Ma gặp Nhất Thần đã là lúc hắn đang đuổi cùng g·iết tận tàn dư của Ma Môn, cũng là lúc nàng chừng ba mươi tuổi, gần như đã đỉnh cao thế giới này. Người có thể cùng tranh phong chỉ có những lão bất tử hơn trăm tuổi ở các đại môn phái thôi, Nhất Thần đón một kiếm mà không b·ị t·hương gì, chỉ bị đẩy lui mấy chục mét, thực lực phi phàm. Kiếm Ma vẫn cho là Nhất Thần hơn trăm tuổi, tại sao dung mạo lại có thể trẻ như vậy chứ.
Cho dù là Kiếm Ma đạt đến trăm tuổi thì dung mạo sẽ không khác người thường bốn mươi năm mươi tuổi, chưa chắc đã trông trẻ như Nhất Thần.
Nhất Thần lúc này có một luồng sức mạnh vờn quanh thân thể, lên tiếng nói.
“Ba mươi năm trước nhận của các hạ một kiếm, ta vẫn nhớ như in. Không biết hôm nay có thể lĩnh giáo cao chiêu của các hạ hay không?”
Lý Quân Thiên nhíu mày, Nhất Thần không nói mục đích mà tự nhiên khiêu chiến. Không lẽ tên này chính là cái loại thích công nhận thực lực người khác rồi mới giao lưu sao? Ba mươi năm trước, giống như sau khi bị một kiếm đánh sợ mới đưa ra Nhất Thần Lệnh thì phải.
Lý Quân Thiên cũng không sợ gì, hắn có chân khí, bây giờ đã là Thác Hải Cảnh đỉnh phong, cái gọi là cao thủ tuyệt đỉnh đứng trước mặt của hắn cũng không coi là chuyện gì to tát, chắc chắn sẽ không cự tuyệt khiêu chiến.
Hắn không sử dụng Vĩnh Dạ, thấy luồng lực lượng vây quanh Nhất Thần, có mấy phần giống chân khí hóa hình nhưng cũng chưa hoàn toàn gọi là hóa hình. Nhưng Lý Quân Thiên không có cảm nhận được ý cảnh phát ra ngoài, giống như đây cũng không phải chân khí thì phải. Nghi hoặc thì nghi hoặc, bên ngoài Lý Quân Thiên cũng không có chần chờ, tay phải vươn ra, hai ngón tay kẹp lại làm kiếm.
Cổ tay lắc một cái, chân khí hóa thành kiếm khí phóng ra ngoài, ngưng kết như thực, giống như một vệt kiếm nhận phóng ra, kiếm nhận dài đến mười mét chém về phía Nhất Thần.
Con ngươi của Nhất Thần co rút lại, lực lượng trên người bùng nổ, một cỗ sương mù màu đỏ nhanh chóng tụ lại, hóa thành một cái quyền sáo ở trên tay phải, vung quyền đấm về phía kiếm mang.
Oanh!!!
Một trận nổ vang, cả hai rõ ràng cách nhau hai mươi mét mà lực lượng v·a c·hạm lập tức nổ tung ở không trung, một gốc cây cao chừng mười mét lập tức vỡ tan thành mấy mảnh nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại độ cao hơn một mét.
Lạch cạch!
Nhất Thần b·ị đ·ánh bay ngược lại, thân thể đánh thẳng vào một gốc cây lớn, nửa gốc cây lớn bị đẩy ngược, dần dần đổ sập về phía sau.
Phốc!!!
Bụi mù dần dần tiêu tán, mảnh vụn đầy trời, Nhất Thần phun ra một ngụm máu lớn, lực lượng trên người hóa thành một làn khói tiêu tán, không còn có quyền sáo ở trên tay, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Lý Quân Thiên nhìn rất rõ ràng những chuyện này, ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị. Đây không phải chân khí, chân khí tuy hóa hình, nhưng còn lâu mới đem đến vẻ chân thật giống như đúng là làm từ sắt thép. Chân khí cho dù độ cứng có mạnh hơn hay yếu hơn nhưng đều không thể chân thật được như thế.
Càng đừng đề cập đến Nhất Thần còn không có thể hiện ra chân ý, một quyền kia lực lượng có ngoại phóng nhưng rất tản mạn, rõ ràng chỉ như nội lực thông thường, còn lâu mới đạt đến cấp bậc của cao thủ tuyệt đỉnh.
“Thật kỳ quái.”
Trước đây Nhất Thần đúng là hứng một kiếm của Kiếm Ma, nhưng cũng không thể hiện ra cái gì, lúc đó nàng cho rằng Nhất Thần dùng nội lực hộ thể, toàn lực phòng ngự mới không bị nàng dùng một kiếm đánh trọng thương. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, rõ ràng Nhất Thần cũng không có khả năng ấy, tất cả đến từ loại lực lượng ngưng thực kia, rõ ràng không phải chân khí lại không thua gì chân khí.
Lý Quân Thiên nhún mũn chân một cái, bản thân đã đứng trước mặt Nhất Thần, chăm chú đánh giá người đang lau máu ở khóe miệng này, muốn nhìn ra lực lượng trên người hắn là cái gì.
Nhất Thần hít sâu một hơi, sắc mặt hơi tái, trong mắt không thể giấu được kinh ngạc.
“Thật mạnh. Quả nhiên dị tượng mấy ngày trước chính là do ngươi làm ra.”
Lý Quân Thiên không đáp lời mà chủ động hỏi việc khác.
“Lực lượng của ngươi thật kỳ quái, không phải nội lực. Ngươi rốt cục là ai? Lại muốn hỏi ta chuyện gì?”
Nhất Thần cười cười, không tiếp tục bộ dáng nghiêm túc, đánh giá Lý Quân Thiên rất lâu mới nói.
“Ngươi đã chạm vào cảnh giới phá toái hư không rồi, còn không đoán ra gì sao?”
Lý Quân Thiên híp mắt.
“Ngươi là từ thế giới khác phá giới đến đây?”
Lý Quân Thiên cũng có suy đoán, nhưng theo bản năng hắn đã gạt đi. Bởi vì lực lượng của Nhất Thần không đủ, thậm chí ba mươi năm trước cũng chỉ tiếp được một kiếm không toàn lực của Kiếm Ma, làm sao có thể đủ phá toái hư không.
Cho dù đặt ở kiếp trước, lực lượng của người bình thường rèn luyện hết cỡ cũng không thua kém kẻ luyện ra chút ít nội lực ở thế giới này. So sánh đến cao thủ tuyệt đỉnh, lực lượng một đòn không thua kém gì lựu đạn nhỏ nhưng chỉ đến thế mà thôi. Phá gạch nát đá, lấy lá g·iết người, lực lượng vạn cân thực tế cũng chỉ mạnh hơn người bình thường chừng mấy lần chứ không nhiều.
Kiếp trước còn có người bình thường dùng hết sức mình nhấc được cả ô tô cứu con trai, lực lượng như thế cũng có mấy nghìn cân. So đi tính lại, chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh, Sơ Khuy kỳ, làm sao có thể phá toái hư không?
Dựa theo lý luận thông thường, phá toái hư không sẽ đi đến thế giới có cấp bạc cao hơn, nếu như đi đến nơi có sức mạnh thấp hơn vậy thì phá toái hư không làm cái gì? Nhất Thần “phá toái hư không” đi đến thế giới này, mà thế giới này chỉ mạnh hơn thế giời không có siêu phàm một tí ti, vậy thì Nhất Thần từ đâu mà đến? Thế giới còn yếu hơn thế giới bình thường kiếp trước chắc?
Cho nên phá toái hư không là chuyện không thể nào. Nhất Thần còn không làm được chuyện này. Có điều, từ thế giới khác mà đến…không phải chuyện không thể nào.
Loại lực lượng kia có gốc gác khác xa nội lực, cũng có thể là một dấu hiệu nói xuôi được.
Lý Quân Thiên không đổi sắc mặt, kỳ lạ nói.
“Ngươi từ thế giới khác đến? Lực lượng ngươi dùng lại là cái gì?”
Nhất Thần cười càng rạng rỡ.
“Quả nhiên, ngươi có thể chạm vào cảnh giới “phá toái hư không” đúng không?”
Lý Quân Thiên không trả lời, lạnh lùng nhìn Nhất Thần. Nhất Thần ho ho hai tiếng, giống như chịu thua nói.
“Ta đến từ một thế giới khác, trong lúc vô tình liền đi vào Thương Võ Đại Lục. Ba trăm năm rồi, ta vẫn luôn muốn trở về nhưng thế giới này quá khó tu luyện, linh khí mỏng manh, trăm năm qua đi ta cũng không chạm vào cảnh giới phá toái hư không.”
Nói đến, ngữ khí của Nhất Thần không tránh khỏi có chút bi thương. Nhưng Lý Quân Thiên cũng mặc kệ sự bi thương của Nhất Thần, hắn chú ý đến trọng điểm là câu nói “ba trăm năm”
Nhất Thần sống ba trăm năm?
So với cao thủ tuyệt đỉnh sống lâu gấp đôi trở lên. Nhất Thần không biết đã sống bao lâu, đi đến thế giới này đã ba trăm năm, sao có thể chỉ có mỗi ba trăm tuổi. Nhất Thần không mạnh, trước đây ngang ngửa cao thủ tuyệt đỉnh, đó là hắn đã đến thế giới này mấy trăm năm, chứng tỏ trước khi đến đã mạnh cỡ đó hoặc còn yếu hơn.
Bây giời Nhất Thần có thể đón được một đòn tùy ý của hắn, lực lượng chắc cũng chỉ ngang ngửa Sương Dương Kỳ của Thác Hải Cảnh mà thôi, không mạnh. Có điều Kiếm Ma chém ra phong tỏa mới hơn một tháng, Nhất Thần đã có thể mạnh đến cỡ này, chứng tỏ cũng không tầm thường.
Nhưng nói đi nói lại, vẫn chỉ là kẻ yếu, không mạnh đến cỡ nào, càng không có khả năng phá toái hư không, cũng càng không có khả năng trường sinh bất tử, làm sao lại sống hơn ba trăm năm.
Lý Quân Thiên cũng không nhịn được mà hỏi.
“Ngươi sống hơn ba trăm năm?”
Giọng nói của hắn cũng k·hông k·ích động, nhưng đúng là không che giấu được vẻ vội vàng rất nhạt. Nhưng Nhất Thần cố ý nói ra việc sống ba trăm năm, làm sao có thể không bắt được động thái này, trong lòng vui vẻ vì đạt được mục đích.
‘Hừ, một tiểu tử mà thôi, lão phu còn không nắm được ngươi.’
Mặt ngoài, Nhất Thần thu hồi vẻ bi thương, cười nói.
“Thế giới của ta tu luyện linh pháp, lấy linh linh vật làm căn cơ, thu nạp linh khí trong trời đất không ngừng tăng tiến sức mạnh.”
Vừa nói, bàn tay hắn vừa nổi lên một làn sương mù màu đỏ, hơn nữa làn sương mù này dần dần thuần túy trong suống, giống như một ánh lửa, cuối cùng ngưng kết hình dáng, tạo thành một khúc xương đỏ thẫm, ngắn nhỏ như xương ngón tay.
“Đây chính là linh vật của ta, Huyết Mệnh Ngọc Cốt.”
Lý Quân Thiên cảm nhận một chút xương mù, lại nhìn chằm chằm khối xương này bị gọi là Huyết Mệnh Ngọc Cốt. Đây là một khối xương cốt khá lạ, kích cỡ tỉ mỉ giống như đong đếm, bên trên còn có rất nhiều hoa văn kỳ quái, giống như ẩn chứa bí mật thâm ảo.
Lý Quân Thiên giống như chìm vào một cảnh tượng thâm ảo nào đó, chuẩn bị toàn bộ tinh thần đều tiến vào cảnh tượng ấy đột nhiên, một luồng kiếm ý mạnh mẽ lóe lên, xé tan cảnh tượng trong tâm trí của hắn, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Nhất Thần đứng ở ngay gần Lý Quân Thiên, tất nhiên trở thành kẻ đứng mũi chịu sào. Hắn thấy được một vệt sáng lóe lên, chém đoạn g·iết tuyệt tất cả.
Uỳnh!
Nhất Thần lại một lần nữa bay đi, lần này còn không có chút sức phản kháng nào, bị ném bay mấy chục mét, trọn vẹn đập gãy hai cây gỗ lớn mới ngưng lại, treo ở trên một cái cây lớn.
“Kiếm Ma, ngươi làm cái gì?”
“A? Lỡ tay.”
Lý Quân Thiên trả lời túy ý, giọng nói không thèm quan tâm trả lời, thân hình đã không biết đã đến cạnh Nhất Thần từ lúc nào, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Nhất Thần, thực tế là đang cảm ứng lực lượng từ Nhất Thần tản mát ra.