Lăng Lạc Phong cùng Diêm Quan Tây chân thành nói ra, thời gian dần dần nhạt nhòa, mặt trời chậm rãi lên cao, ánh mặt trời chiếu vào trong cửa sổ.
Khi mặt trời càng ngày càng cao, võ giả trong khách điếm Mãnh Hổ không ngừng đi ra, nhưng mà Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người không thấy bóng dáng.
Lăng Lạc Phong nhíu mày, nói:
- Sao đến giờ này rồi còn không đi ra, theo đạo lý bọn chúng không ngủ muộn như vậy.
Diêm Quan Tây nói: xem tại TruyenFull.vn
- Ta lại để cho Mã sư đệ, Vương sư đệ đi xem.
...
Cũng không lâu lắm, hôm qua Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây bảo hai đệ tử Lăng Vân Tông cùng đi tới lầu hai, mang về tin tức khi trời còn chưa sáng, giờ dần vừa đến bốn đệ tử Thiên Kiếm Tông đã rời khỏi khách điếm Mãnh Hổ.
Ba!
Diêm Quan Tây vỗ bàn, cả giận nói:
- Mẹ nó, bọn chúng bỏ chạy sớm như vậy?
Trên mặt Lăng Lạc Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Không nghĩ tới tính cảnh giác của chúng lại cao như vậy, nhưng chỉ cần tiến vào trong Âm Phong sơn mạch thì không có người mà Lăng Lạc Phong ta tìm không thấy, Diêm sư đệ, ngươi đừng vội, ngắn thì hai ba ngày, nhiều thì bảy tám ngày, ta tuyệt đối tra ra hành tung của chúng, đi, chúng ta cũng tiến vào Âm Phong sơn mạch.
Mấy người ra khỏi quán rượu, ra khỏi Âm Phong Trấn, dọc theo đại đạo tiến vào trong Âm Phong sơn mạch, cũng không lâu lắm, đã đi tới một ngọn núi cao, tầm mắt khoáng đạt, Lăng Lạc Phong gõ ống sáo bên hông xuống, đặt lên miệng thổi.
Một tiếng sáo du dương vang lên, tiếng sáo này không dễ nghe, nhưng lại thập phần trôi chảy, sinh ra cảm giác như mộng như ảo, dường như có chút mông lung.
Lúc này ở phía trước có âm thanh líu ríu, hơn mười con chim lớn nhỏ bay tới bên cạnh Lăng Lạc Phong, vây quanh hắn, bay múa, có, trực tiếp đậu lên vai Lăng Lạc Phong cũng có.
Những con chim này là màu xanh, lớn lên giống như đúc, tên là thanh tước, tiếng kêu của chúng đặc biệt, có thể truyền tin tức.
Thẳng tới khi thổi xong khúc sáo, Lăng Lạc Phong mới dừng thổi, cầm sáo chỉ vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, nói:
- Đi!
Tất cả thanh tước líu ríu vỗ cánh mà bay, bay về hướng Lăng Lạc Phong chỉ, phân tán bay đi.
- - - - - - - - -
Gần Âm Phong Trấn, trong vòng ngàn dặm cũng chỉ là phạm vi của yêu thú tam giai bình thường, đại bộ phận đều là yêu thú tam cấp cấp thấp, ít có yêu thú tam cấp trung giai xuất hiện.
Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người đi trong khu vực hoạt động của tam cấp thấp giai, cơ hồ là thông suốt không trở ngại, có yêu thú cản đường căn bản ngăn không cần Huyền Thiên ra tay, mặc dù là Phong Bất Chí cũng có thể dễ dàng diệt sát yêu thú tam cấp thấp giai.
Trong phạm vi ngàn dặm này, võ giả từ Âm Phong Trấn tiến vào Âm Phong sơn mạch thường xuyên tầm bảo, nếu muốn tìm được linh thảo thì thập phần khó khăn.
Cho nên trong phạm vi ngàn dặm này, Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người không có tìm kiếm linh dược, thấy yêu thú thì giết.
Tầm nhìn của bọn họ là sâu trong Âm Phong sơn mạch, từ Âm Phong sơn mạch tiến vào ít nhất cần hơn hai ngàn dặm, chỗ đó không chỉ có yêu thú Tam cấp trung giai, thượng giai qua lại, ngẫu nhiên còn xuất hiện yêu thú tam cấp bá chủ, đối với võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Nhưng bọn người Huyền Thiên bọn người muốn muốn tìm kiếm Chân Vụ Thảo cùng Huyền Dương Hoa, cũng chỉ có ở nơi nguy hiểm mới có thể tìm được, nơi an toàn bị võ giả tìm nát cả rồi, tính an toàn là có, nhưng mà muốn có thu hoạch thì khó hơn lên trời.
Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người liên thủ, thực lực hơn xa võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng, mặc dù là yêu thú Tam cấp bá chủ, cũng không dám chiến một trận, cho nên tuy từ Âm Phong Trấn xâm nhập Âm Phong sơn mạch hơn hai ngàn dặm, nhưng mà khu vực dưới võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng thì hệ số an toàn của Huyền Thiên bốn người rất cao.
Thời gian gần nửa ngày, Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí đi sâu vào Âm Phong sơn mạch ngàn dặm, phía trước là khu bực của yêu thú Tam cấp trung giai, thực lực tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng, trên cơ bản Tiên Thiên cảnh nhất trọng, nhị trọng tiến vào Âm Phong sơn mạch đều dừng lại ở đây, chỉ có một chút đoàn thể võ giả mới dám tiếp tục xâm nhập.
Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người xâm nhập ngoài ngàn dặm, nhưng không có dừng bước, hướng chỗ sâu của Âm Phong sơn mạch mà đi, gặp được yêu thú Tam cấp trung giai đều chém giết, ngẫu nhiên gặp gỡ yêu thú Tam cấp thượng giai hợp lực bốn người đánh chết cũng không khó khăn.
Tới gần hoàng hôn, Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người đã từ Âm Phong Trấn xâm nhập Âm Phong sơn mạch hơn một ngàn bảy trăm dặm, gặp yêu thú Tam cấp thượng giai càng ngày càng nhiều.
Ban đêm buông xuống, bốn người tìm một khu vực rừng cây cực lớn, leo lên đại thụ cao cách năm mươi mét, đào một hốc cây mà chui vào, võ giả trong Âm Phong sơn mạch qua đêm đều làm như vậy.
Ngày đầu tiên bọn họ xâm nhập Âm Phong sơn mạch hơn một ngàn hơn bảy trăm dặm, trừ trên đường đánh chết yêu thú, đạt được một ít yêu hạch yêu thú Tam cấp, nhưng lại không có tìm được một gốc linh thảo nào cả.
Ban đêm là thiên hạ của yêu thú, âm thanh rống to liên tiếp, bốn người Huyền Thiên bình yên vượt qua trong gốc cây, ngày kế tiếp tiếp tục đi vào sâu trong Âm Phong sơn mạch.
Lại chém giết vài đầu yêu thú Tam cấp trung giai cùng một đầu Tam cấp thượng giai, Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người, rốt cục xâm nhập Âm Phong sơn mạch hơn hai ngàn dặm.
Thế giới ở đây đại bộ phận võ giả dưới Tiên Thiên cảnh tứ trọng cùng đoàn thể đều dừng lại, bởi vì từ đây xâm nhập Âm Phong Trấn tiến vào Âm Phong sơn mạch hai nghìn dặm tỷ lệ gặp yêu thú tam cấp bá chủ sẽ gia tăng thật lớn, đối với võ giả dưới Tiên Thiên cảnh tứ trọng mà gặp được yêu thú Tam cấp bá chủ, không cách nào chiến thắng được.
Mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng gặp được yêu thú Tam cấp bá chủ cũng phải chạy trối chết.
Xâm nhập hai nghìn dặm, là từ Âm Phong Trấn bắt đầu tính toán, nếu như từ tít ngoài Âm Phong sơn mạch mà tính lên thì nơi này cũng đã hơn bốn ngàn dặm rồi, đã gần tới khu vực trung tâm của Âm Phong sơn mạch.
Trung tâm của Âm Phong sơn mạch là nơi có yêu thú cấp năm cấp sáu qua lại.
Ở đây Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí không hề tiến về phía trước, mà là tìm tòi ở gần, quan sát núi cao, tìm kiếm nơi thiên địa nguyên khí tụ tập, chỉ có nơi thiên địa nguyên khí sung túc mới có tỷ lệ sinh ra Huyền cấp linh thảo.
- Sơn cốc bên phải thiên địa nguyên khí phi thường nồng đậm, trong sơn cốc không ít địa phương thiên địa nguyên khí đều áp súc thành sương mù, khẳng định có linh thảo Huyền cấp sinh trưởng.
Leo lên một nhọn núi cao không tính là nhỏ, Tôn Diệc Thu chỉ vào sơn cốc nhỏ bên phải, hưng phấn nói ra.
Huyền Thiên nhìn qua sơn cốc đó, nói:
- Đi, đi xem.
Sơn cốc không lớn, bề rộng chừng chừng sáu mươi thước, chiều dài ước hơn trăm thước.
Huyền Thiên cùng Phong Bất Chí ba người vừa tiến vào trong cốc, liền cảm giác được trong không khí nồng đậm thiên địa nguyên khí, mừng rỡ trong lòng.