Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 254: Đánh lên thẳng tới Lăng Vân Tông (3)



Không ít cao thủ Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ từ trong đại điện Lăng Vân Tông cấp tốc mà ra, đều là nội môn trưởng lão của Lăng Vân Tông số lượng có vài chục người.

Thấy đệ tử Lăng Vân Tông, tất cả đều thối lui trong đại điện có ba vị địa giai cảnh Thái Thượng trưởng lão Lăng Vân Tông ngăn cản tại phía trước, Lăng Dật Trần không có tiếp tục xuất thủ. Khí thế toàn thân phiêu giật, hoàn toàn trái ngược với khí thế bá đạo của lão giả áo bào đỏ, hắn quát to:

- Xích Đông Đình, Lăng Vân Tông ngươi đúng là người tốt, tứ đại tông môn đồng khí liên chi, vốn nên giúp đỡ cho nhau chống cự kẻ thù bên ngoài. Nhưng đệ tử Lăng Vân Tông ngươi tại Âm Phong Sơn Mạch tập kích đệ tử Thiên Kiếm Tông ta khiến bọn nó bị chết, Lăng Vân Tông ngươi tưởng bọn ta dễ bắt nạt hả? Hôm nay ngươi nếu không đem bốn người đệ tử tập kích bổn tông giao ra đây, vậy ngươi chính là bức lão phu xuất thủ, ta muốn làm cho cả Lăng Vân Tông long trời lỡ đất!!

Khóe mắt Xích Đông Đình có chút co rúm lại, hắn quát to:

- Ngươi đừng có ngậm máu phun người, đệ tử bổn tông luôn an phận, há lại làm sự tình ác độc như thế? Lăng Dật Trần, ngươi đừng già nên hồ đồ để người khác châm ngòi, vu tội bổn tông.

Lăng Dật Trần nghe vậy giận quá, quát:

- Xích Đông Đình, ngươi lúc còn trẻ thì ưa thích làm chuyện đánh lén thấp hèn, hiện tại đệ tử Lăng Vân Tông ngươi cũng giống như ngươi. Ngươi còn dám nói xạo, đệ tử Huyền Thiên của bổn tông cùng với Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu tại Âm Phong Sơn Mạch đã bị Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây bốn đệ tử của Lăng Vân Tông đánh lén.

- Chỉ có Huyền Thiên chạy trốn, ba người khác từ nay về sau tung tích hạ lạc không rõ. Có đệ tử bổn tông Huyền Thiên làm chứng, ngươi chối cũng không được, mau giao bọn bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây ra để họ một mạng đổi một mạng, tự vẫn tạ tội. Nếu không đừng trách lão phu khiến cho Lăng Vân Tông ngươi kêu rên đầy đất.

Ánh mắt Xích Đông Đình như là như độc xà âm lãnh chằm chằm vào Huyền Thiên lạnh giọng nói:

- Ngươi chính là Huyền Thiên? Dám can đảm vu tội bổn tông thì phải chịu báo ứng đó.

Mặc dù thân mang Kiếm Ý nhị giai, nhưng bị ánh mắt của Xích Đông Đình nhìn chằm chằm, Huyền Thiên vẫn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình cực lớn.

Bất quá, kiếm ý có thể chém chết hết thảy mặt trái ý niệm, tuy rằng áp lực cực lớn nhưng thần niệm của Huyền Thiên vẫn thanh minh. Hắn không úy kị nhìn thẳng Xích Đông Đình nói:

- Những điều đệ tử nói đều do mình tự trải qua, toàn bộ đều là sự thật. Bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây hại tánh mạng sư muội sư đệ đệ tử nên tự vẫn để chuộc tội, ngài có dám để cho bọn họ ra đối chất không?

- Tiểu tử này thật to gan, cho dù là cao thủ Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ bị lão phu nhìn thẳng đều phát lạnh, tiểu tử này lại không sợ ta?

Trong lòng Xích Đông Đình âm thầm cả kinh, trên mặt cũng không lộ dấu vết, lạnh nhạt nói:

- Vậy thì tốt, thì để cho bọn họ đi ra đối chất, nếu là ngươi vu tội thì phải bị phạt. Hắc hắc! Hoa sư đệ, Mộc sư đệ để cho bốn người Lăng Lạc Phong đi ra đối chất.

Lão giả mặc áo bào màu vàng là Hoa Thiết Y, mặc áo xanh là Mộc Thường Thanh. Hai người đều gật nhẹ đầu:

- Vâng, Xích sư huynh.

Giờ phút này nội môn đệ tử Lăng Vân Tông cũng đã tiến nhập trong đại điện Lăng Vân Tông. Nội môn trưởng lão thủ ở ngoài điện, Hoa Thiết Y cùng Mộc Thường Thanh lóe lên về đại điện, tiến nhập bên trong.

Rất nhanh Hoa Thiết Y cùng Mộc Thường Thanh liền đem Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây và bốn đệ tử dẫn ra bảo họ phía sau lưng.

Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên người bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, trong hai mắt hiện ra một thanh bóng kiếm lộ ra sát cơ.

Mà ánh mắt Lăng Lạc Phong rơi vào trên người Huyền Thiên tức thì đều lộ ra chấn động, Lăng Lạc Phong cùng Diêm Quan Tây không có lên tiếng, hai người khác chỉ vào Huyền Thiên lớn tiếng nói:

- Ba vị sư tổ, là hắn. . . , chính là hắn! Tại Âm Phong Trấn chính là hắn khi dễ chúng ta, không chỉ đả thương Diêm sư huynh. Ngay cả Lăng Sư huynh đều bị hắn một chưởng đánh lùi bảy bước, bị thụ một chút vết thương nhỏ, lúc ấy vạn chúng chú mục, trong khách sạn có nhiều người thấy. Ba vị sư tổ, các ngài phải làm chủ cho chúng ra, hắn còn nói đệ nhất đệ tử Lăng Vân Tông không gì hơn cái này, trong lời nói lộ vẻ khinh thị Lăng Vân Tông....

Sắc mặt Xích Đông Đình lập tức trầm xuống nói:

- Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, thực là như thế?

Lăng Lạc Phong cùng Diêm Quan Tây hai người như là gà trống chiến bại, ủ rũ, cùng kêu lên nói:

- Vâng.

Xích Đông Đình cả giận nói:

- Đường đường là thiên tài đệ tử nội môn thứ nhất, thứ tư bổn tông, mà ngay cả một đệ tử mới vào nội môn cũng không bằng. Thật sự là mất mặt.

Nói xong, hán chuyển giọng:

- Vậy Huyền Thiên nói các ngươi tại Âm Phong Sơn Mạch đánh lén bọn họ có đúng như vậy không?

- Oan uổng ah, sư tổ.

Hai gã đệ tử, lại lớn tiếng nói:

- Chúng ta đều là bại tướng dưới tay của hắn, gặp hắn tự nhiên là trốn rất xa, nào dám tìm hắn? Chúng ta đều đánh không lại hắn, đánh lén hắn, không phải đi muốn chết sao?

Diêm Quan Tây gật đầu nói:

- Đúng vậy, ba vị sư tổ, tại Âm Phong Trấn đệ tử bại thật thê thảm, máu tươi cũng phun ra mấy ngụm, răng gãy mấy cái. Thực lực của Huyền Thiên mạnh hơn chúng ta vạn dặm, ai dám ra tay đánh lén hắn, Lăng Sư huynh cũng thua ở trên tay hắn. Nếu là ở trong Âm Phong Sơn Mạch thì một khi bại nói không chừng kết cục chỉ có một là chết. Mọi người trốn còn không kịp thì ai dám đi tìm hắn gây phiền toái.

Lăng Lạc Phong nói:

- Hồi bẩm ba vị sư tổ, tại Âm Phong Sơn Mạch, đệ tử hoàn toàn chưa bao giờ gặp Huyền Thiên, những câu của Diêm sư đệ là thật.

Khóe miệng Xích Đông Đình hiện lên mỉm cười, nói: 

- Vậy Huyền Thiên nói các ngươi tập kích bọn họ? Còn có ba sư đệ sư muội không thấy tung tích?

Lăng Lạc Phong nói:

- Đệ tử có đôi khi phạm sai lầm cũng không dám thẳng thắn với tông môn, sợ đã bị trừng phạt, theo đệ tử thấy, nhất định là Huyền Thiên nói dối. Ba sư đệ sư muội của hắn gặp nguy hiểm trong Âm Phong Sơn Mạch, có thể là đã chết trong bụng yêu thú, hắn sợ bị tông môn trách phạt, vì thế mới đổ lỗi lên người chúng đệ tử. Kỳ thật chỉ cần là người có đầu óc sẽ hiểu ra, chúng ta cũng không phải đối thủ của Huyền Thiên, cho dù công kích đám người thì thất bại cũng là chúng đệ tử, đây không phải là chịu chết sao? Chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Diêm Quan Tây thổi lên:

- Có thể là đám người gặp thứ tốt, thời điểm phân phối sinh ra mâu thuẫn, Huyền Thiên giết ba vị sư đệ sư muội, chính mình độc chiếm thứ đó sau đó đổ lỗi cho chúng đệ tử.

Vẻ mặt Xích Đông Đình bừng tỉnh đại ngộ lên tiếng:

- Thì ra là như vậy! Lăng Vân Tông chúng ta ngược lại trở thành cừu non gánh tội thay cho người khác, thật sự chẳng lẽ là như thế?

- Nói như đánh rắm! Toàn bộ đều là đánh rắm - - !

Lăng Dật Trần nghe mấy người xong đổi trắng thay đen thì lửa giận cơ hồ đã tăng tới điểm tới hạn.