Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 263: Điên cuồng giết chóc



- Đặng Phi vẫn luôn là người của Sở Phong, nghe hắn phân công, bổn tông nếu thực sự có người quan hệ mật thiết với Đặng gia, hơn nữa cấu kết với Luyện Huyết Tà Giáo, vậy chẳng phải là...

Từ Hưng ngữ khí cả kinh, hét lên liền ngừng lại, không có chứng cớ xác thật, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không nói thẳng tính danh, nếu không, mặc dù hắn là đệ tử hạch tâm nhưng trêu chọc người nọ, cũng không có kết cục tốt.

Mấy người đều biết ý tứ trong lời Từ Hưng nhưng ai cũng không nói rõ.

Vũ Chấn Khôn nói:

- Bạch Ngọc Thiền, Từ Hưng, Lương Cổ Văn, ba người các ngươi cưỡi tiểu kim, trước tiên quay về gia tộc, báo ra tin tức này, cứ nói chúng ta đến Đặng gia, Đặng gia đã sớm người đi nhà trống, chẳng biết đi đâu. Nhưng chúng ta lại căn cứ manh mối Đặng gia còn sót lại đã tìm ra nơi ẩn nấp của võ giả Đặng gia, đã giệt sạch người Đặng gia, hơn nữa còn đánh chết mấy vị cao thủ của Luyện Huyết Tà Giáo. Sau đó các ngươi phản hồi tông môn, ta cùng với Hoàng Thiên đi đến Bắc Mạc Huyện bái phỏng Hoàng gia.

Bạch Ngọc Thiền con mắt sáng ngời, nói:

- Vũ sư thúc kế này chính là muốn khiến tên nội gian kia tự loạn trận cước? Bạo lộ thân phận sao?

Vũ Chấn Khôn gật đầu nói:

- Các ngươi đi đi.

Ba người Bạch Ngọc Thiền, Từ Hưng, Lương Cổ Văn cưỡi Kim Nhãn Thanh Điêu, quay về Thiên Kiếm Tông. Ba người Huyền Thiên, Long Tử Nghiên, Vũ Chấn Khôn thì tại Nam Dã Huyện mua ba thớt hắc lân mã, chạy đến Bắc Mạc Huyện.

Hoàng gia ở Nam Dã Huyện cũng có người, tin tức Huyền Thiên xuất hiện tại Nam Dã Huyện, chuẩn bị quay về Hoàng gia rất nhanh liền truyền đến Hoàng gia.

Thiên Kiếm Tông.

Trên một ngọn tuyệt sơn phía sau núi, bầu trời phong vân biến sắc, mặt đất cuồng phong cát bay, trong cốc Thiên Địa nguyên khí nồng đậm đến cực điểm, đều đang bạo đi, hình thành một vòng xoáy cực đại, trong lúc cực tốc xoay tròn, Thiên Địa nguyên khí phạm vi mấy ngàn thước bốn phía đều bị vòng xoáy nguyên khí trong sơn cốc hấp dẫn, dũng mãnh lao vào trong cốc..

Trong vòng xoáy nguyên khí kia, tất cả Thiên Địa nguyên khí đều hội tụ về phía trung tâm vòng xoáy, nơi đó là một gia nhà gỗ nhỏ đơn giản, trong phòng có một lão giả qua tuổi lục tuần đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn.

Quá trình kia trọn vẹn giằng co nửa giờ mới bình thường lại, lão giả kia đột nhiên mở hai mắt ra, bắn ra hai đạo tinh quang.

Đột nhiên, két.. Một tiếng, cửa nhà gỗ mở ra, một bóng người bạch sắc lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt lão giả lục tuần lão kia, đúng là Lăng Dật Trần.

Trong mắt Lăng Dật Trần lộ vẻ vui mừng, thanh âm cũng kích động:

- Nhị sư đệ, ngươi rốt cục đột phá Địa giai cảnh nhị trọng rồi sao?

Lão giả lục tuần hơi gật đầu cười nói:

- Ở Địa giai cảnh nhất trọng suốt hai mươi tám năm, bế quan trùng kích một lần lại một lần, rốt cục cũng tiến thêm một bước, kiếp nầy, tu vi của đệ cũng chỉ dừng ở bước này thôi.

Lăng Dật Trần vui vẻ nói:

- Tốt, tu vị ngươi đột phá đúng lúc lắm, ta có một nhiệm vụ, cần ngươi đi hoàn thành.

- Nhiệm vụ gì?

Lão giả lục tuần hỏi.

Lăng Dật Trần nói:

- Trong hàng đệ tử hậu bối bổn tông xuất hiện một đầu Chân Long, thiên tài yêu nghiệt có thể sánh vai với Kim Liệt của Thần Đao Môn, tên là Hoàng Thiên, hắn cùng với Lăng Vân Tông có đại thù oán, ta sợ mấy lão bất tử Lăng Vân Tông liều mạng, đi đối phó một tên hậu bối. Nếu tu vị ngươi đã đột phá Địa giai cảnh nhị trọng, vậy thì trách nhiệm âm thầm bảo hộ Hoàng Thiên giao cho ngươi thôi, có nguy hiểm gì, khó khăn gì thì cứ để hắn tự mình giải quyết, chỉ có khi hắn sắp đối mặt nguy cơ tử vong, không đường thối lui thì ngươi mới có thể ra tay.

Lão giả lục tuần gật đầu nói:

- Không có vấn đề, bất quá, tu vi của huynh cao hơn đệ, bảo hộ hắn chẳng phải an toàn hơn sao?

Lăng Dật Trần nói:

- Luyện Huyết Tà Giáo đã tro tàn lại cháy, Thần Châu đại địa sẽ lại lâm vào một hồi gió tanh mưa máu mơi, Bắc Vực từng lã tổng bộ của Luyện Huyết Tà Giáo ở Thần Châu, là trạm đầu tiên khi Luyện Huyết Tà Giáo quay về Thần Châu. Thần Đao vương triều đang lâm vào bấp bênh, thậm chí bên trong bổn tông cũng có thể có gian tế Luyện Huyết Tà Giáo, ta một ngày cũng không thể rời khỏi sơn môn được.

...

Đát đát đát đát!

Tiếng vó ngựa ẩn chứa tiết tấu không ngừng vang lên.

Huyền Thiên, Long Tử Nghiên, Vũ Chấn Khôn rời khỏi Nam Dã Trấn, dọc theo đại lộ đi về phía Bắc Mạc Huyện.

Từ Nam Dã Trấn đến Dã Mã Trấn có lộ trình hơn ba trăm dặm, tuy là đại lộ nhưng cũng phải đi qua một mảnh vùng núi, không ngớt trăm dặm.

Ra thị trấn, hướng bắc hơn ba mươi dặm liền có thể trông thấy dãy núi liên miên bất tận phía trước.

Tuy là vùng núi, nhưng lại là đại lộ, hơn nữa, đường lại xen vào núi, là một đường, không phải đường núi, trong sơn cốc hai bên đều có không ít thôn trang, cũng không vắng vẻ.

Sau khi tiến vào vùng núi, lại đi về phía trước năm mươi dặm, nơi này hai bên đường ngay cả thôn trang cũng không thấy bao nhiêu, chỉ sơn ảnh trùng trùng điệp điệp.

Đột nhiên - - 

Huyền Thiên cảm giác được, lồng ngực nhảy thoáng một phát.

Không đúng, không phải lồng ngực, mà là không gian giới chỉ ở trước ngực.

Huyền Thiên lập tức khống chế tinh thần lực, tiến nhập vào trong không gian giới chỉ, phát hiện một khỏa hạt châu màu đỏ như máu đang sáng lên, hẳn là nửa mặt sáng lên, còn nửa mặt kia lại không có động tĩnh.

Khỏa hạt châu đỏ như màu này là sau khi đánh chết Quỷ Ảnh Kiếm Khách đạt được từ trên người hắn.

Lúc ấy không biết hạt châu đỏ như máu này có tác dụng gì, về sau Huyền Thiên cũng lấy ra kiểm tra một chút, cũng không nhìn ra nguyên cớ liền để trong không gian giới chỉ, không quản đến nó nữa, cơ hồ đã quên mất.

Hiện giờ hạt châu đỏ như màu này tựa hồ bị thứ gì đó ảnh hưởng, vậy mà lại phát quang, hơn nữa chỉ sáng lên nửa mặt, tựa hồ phương hướng mặt sáng lên kia có đồ vật gì đó đang gọi nói về.

Có cổ quái!

Huyền Thiên sờ tay trước ngực, hạt châu đỏ như máu kia liền từ trong không gian giới chỉ xuất hiện ở trong tay.

Cầm hạt châu kia đến trước mắt, Huyền Thiên chuyển động mấy vòng, vô luận Huyền Thiên chuyển động thế nào thì luôn chỉ có hướng bên phải mới có thể sáng lên.

Dù là mặt sáng lên vừa rồi, nếu chuyển sang hướng khác thì hào quang cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

- Tầm Huyết Châu?

Long Tử Nghiên đột nhiên chứng kiến hạt châu huyết sắc trong tay Huyền Thiên, thét lên một tiếng kinh hãi.

Thanh âm của Long Tử Nghiên hấp dẫn lực chú ý của Vũ Chấn Khôn ở phía trước, quay đầu lại xem, thấy trong tay Huyền Thiên cầm một khỏa huyết châu liền nói:

- Tầm Huyết Châu là vật gì?

Huyền Thiên lắc đầu:

- Đệ tử cũng không biết, Tử nhi, muội biết gì sao?

Nói xong liền đưa Tầm Huyết Châu cho Long Tử Nghiên.

Long Tử Nghiên đón lấy nhìn một hồi, nói:

- Đây quả thật là Tầm Huyết Châu, chỉ có người tương đối trọng yếu trong Luyện Huyết Giáo mới có được, có thể thông qua Tầm Huyết Châu cảm ứng lẫn nhau, đây chỉ là một khỏa Tầm Huyết Châu Huyền cấp, khoảng cách cảm ứng không cao hơn mười dặm, khỏa Tầm Huyết Châu này lại đang sáng lên, nói rõ phương hướng sáng lên có người Luyện Huyết Tà Giáo, hơn nữa, khoảng cách không hơn mười dặm.

Vũ Chấn Khôn kỳ quái nhìn Long Tử Nghiên, hiển nhiên đối với việc nàng biết rõ tin tức về Luyện Huyết Giáo như vậy có chút kinh ngạc.

Huyền Thiên giải thích nói:

- Tử nhi từng bị Luyện Huyết Tà Giáo đuổi giết, cho nên có chút hiểu rõ.

Vũ Chấn Khôn nhìn Huyền Thiên nói:

- Tầm Huyết Châu này của ngươi là từ đâu có?

Huyền Thiên Đạo:

- Lần trước trên người rời khỏi gia tộc quay về tông môn, ở một nơi cách nơi này chừng trăm dặm đệ tử giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, từ trên người hắn lấy được, chẳng lẽ Quỷ Ảnh Kiếm Khách là người của Luyện Huyết Tà Giáo sao?

Long Tử Nghiên gật đầu nói:

- Nhất định là như vẩy rồi, hơn nữa, thân phận đặc thù, Luyện Huyết Tà Giáo mỗi một cứ điểm ít nhất đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ chưởng quản, nếu là Tầm Huyết Châu Huyền cấp, cũng chỉ có cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ mới có được, ngươi lần trước quay về tông môn có thể đánh chết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, tu vi của hắn khẳng định không phải Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.

- Đệ tử hiểu được... !

Nghi vấn trong đầu Huyền Thiên liền thông suốt.

Huyền Thiên nói:

- Bắt đi mấy vị sư đệ đúng là người của Luyện Huyết Tà Giáo. Quỷ Ảnh Kiếm Khách hiển nhiên là nhi tử của một vị đại nhân vật Luyện Huyết Tà Giáo, bị đệ tử giết, nhưng lúc ấy ba vị sư đệ đang nhận nhiệm vụ tông môn đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách, cho nên, đệ tử đưa đầu Quỷ Ảnh Kiếm Khách cho bọn họ, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đuổi giết Quỷ Ảnh Kiếm Khách tất cả mọi người biết rõ, Quỷ Ảnh Kiếm Khách là ba người bọn hắn giết, người của Luyện Huyết Tà Giáo hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, vậy nên mới bắt bọn họ... Đây là do đệ tử gây họa, lại khiến ba người kia bị hại, đệ tử... Đều tại đệ tử.

Vũ Chấn Khôn nói:

- Hoàng Thiên, tự trách cũng không phải cách giải quyết vấn đề, nếu Tầm Huyết Châu này chỉ có trên người nhân vật trọng yếu mới có, cao thủ Luyện Huyết Tà Giáo ở phụ cận có thể là thủ lĩnh của cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo trong Thần Đao vương triều, nếu Quỷ Ảnh Kiếm Khách là bị đuổi giết ở phụ cận, ba người kia có nhiều khả năng đã bị bắt vào cứ điểm, người Đặng gia biến mất không thấy gì nữa, nơi này cách Nam Dã Trấn chỉ trăm dặm, khẳng định có quan hệ, có Tầm Huyết Châu nơi tay, tìm được cao thủ của Luyện Huyết Tà Giáo, vậy thì ba người kia và nơi hạ lạc của Đặng gia đều sẽ có manh mối rồi.

Huyền Thiên lập tức tỉnh lại, nói:

- Tốt, chuyện đã phát sinh, đệ tử cũng sẽ không oán trời trách đất, tận hết sức lực cũng phải cứu mấy sư đệ ra.

Vũ Chấn Khôn ở phụ cận lưu lại ấn ký bí mật của Thiên Kiếm Tông, sau đó, liền theo theo phương hướng Tầm Huyết Châu chỉ mà đi.

Mỗi khi đi 300~400m, Vũ Chấn Khôn đều lưu lại ấn ký.

Đi như thế hơn ba nghìn mét, hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh.

Khi hào quang của Tầm Huyết Châu càng ngày càng thịnh, cơ hồ bao trùm toàn bộ hạt châu thì Long Tử Nghiên nói:

- Nơi này là vị trí một viên Tầm Huyết Châu khác, thật sự là kỳ quái, sao lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ người nọ ở trong lòng đất sao?

Vũ Chấn Khôn cảm xúc hơi có vẻ hưng phấn, nói:

- Nếu là ở lòng đất vậy thì nơi này rất có khả năng là một cứ điểm của Luyện Huyết Tà Giáo, tìm ở phụ cận một chút, có người hoạt động nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Mấy người bắt đầu tìm tòi, khi phạm vi tìm tòi đạt đến bán kinh 500m thì dưới một ngọn núi ở phương Bắc phát hiện không ít dấu chân, quả nhiên là có người thường xuyên ra vào.

Vũ Chấn Khôn với tư cách là trưởng lão thủ tọa Võ Kỹ Các của Thiên Kiếm Tông, một thân thực lực không thể nghi ngờ, trong cùng cảnh giới căn bản là tồn tại vô địch, mặc dù cùng là cao thủ Tiên Thiên cảnh thập trọng thì cũng chiến thắng dễ dàng.

Luyện Huyết Tà Giáo tuy rằng là quái vật khổng lồ, tùy tiện một Phân đường đều có thể khiến toàn bộ tứ đại tông môn của Thần Đao vương triều bị diệt, nhưng Thần Châu đại địa rộng lớn vô biên, vương triều như Thần Đao vương triều nhiều như sao đầy trời.

Chỉ riêng Bắc Vực đã có mười tám châu, Ngạo Châu là một trong mười tám châu Bắc Vực, có mười bảy vương triều, vương triều thượng phẩm ba cái, trung phẩm năm cái, hạ phẩm chín cái, Thần Đao vương triều chính là một vương triều hạ phẩm trong Ngạo Châu.

Tổng bộ Luyện Huyết Tà Giáo ở Hải Ngoại Ma Vực phía đông Thần Châu, tuy rằng Bắc Vực là tổng bộ của nó ở Thần Châu đại địa, nhưng Đông Vực mới là căn bản của Luyện Huyết Tà Giáo.

Chỉ một Bắc Vực đã có nhiều vương triều như vậy, Bắc Vực và Đông Vực cộng lại số lượng càng nhiều đến bảy tám trăm, Luyện Huyết Tà Giáo mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải bỏ qua đại bản doanh ở Hải Ngoại Ma Vực, toàn bộ xâm lấn, cũng không cách nào mỗi một vương triều đều phái tới cường giả Địa giai cảnh.

Huống chi cao tầng Luyện Huyết Tà Giáo còn phải tranh đấu với Thiên Tinh Các, sẽ không tùy tiện lộ diện, nếu không tất sẽ bị cường giả siêu cấp của Thiên Tinh Các đuổi giết. Toàn bộ hoạt động của Luyện Huyết Tà Giáo đều chỉ có thể bí mật tiến hành ở chỗ tối. Các cứ điểm ở trong vương triều không có khả năng đầu nhập quá nhiều thực lực.

Chỉ cần không phải cường giả Địa giai cảnh thì Vũ Chấn Khôn cũng không chút sợ hãi. Cho nên hắn chỉ để lại một ám hiệu bí mật, cũng không có quay về tông môn cầu viện.

Tầm Huyết Châu có thể cảm ứng giúp nhau, chủ nhân viên Tầm Huyết Châu khác thấy Tầm Huyết Châu vô cớ sáng lên, cũng sẽ cảnh giác. Từ Nam Dã Huyện phản hồi Thiên Kiếm Tông nhanh nhất cũng phải ba ngày, đến lúc đó cho dù cưỡi Kim Nhãn Thanh Điêu tới thì cũng đã muộn, có thể người Luyện Huyết Tà Giáo đã sớm đi không còn một mống rồi.

Vũ Chấn Khôn tài cao mật lớn, hơn nữa, thực lực Huyền Thiên cũng không thấp, cùng Long Tử Nghiên tự bảo vệ mình có thừa, vậy nên hắn liền muốn mang theo hai người, một mẻ hốt gọn cứ điểm Luyện Huyết Tà Giáo này.

Theo dấu chân, ba người đã tìm được một sơn động bí mật dưới chấn ngọn núi, ánh sáng tiến vào trong sơn động 4- 5m, đằng sau là một mảnh đen kịt.

Cửa vào sơn động này cách nơi vừa rồi Tầm Huyết Châu phát sáng rực rỡ chỉ chừng năm trăm thước, xem ra dưới nền đất này hiển nhiên có không ít thông đạo.

Vũ Chấn Khôn hiển nhiên là người từng trải, hắn cẩn thận kiểm tra bốn phía thông đạo một lần, xác nhận không có cơ quan, sau đó nhặt lên không ít cục đá trên mặt đất đi vào trong sơn động.

Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đi theo sau lưng Vũ Chấn Khôn chừng 2m.

Ba người bước chân nhẹ vô cùng, không phát ra tiếng vang gì.

Đi đến biên giới sơn động, Vũ Chấn Khôn cong ngón búng ra, một cục đá nổ bắn ra, đánh lên mặt đất phía trước, lực lượng cường đại khiến cục đá trực tiếp xuyên thấu mặt đất, cắm vào bên dưới, xác nhận phía trước là thực địa liền tiếp tục đi thẳng về phía trước.

- Khẩu lệnh!

Tiến vào trong sơn động ước 10m đột nhiên, phía trước hơi nghiêng, vang lên một thanh âm.

Trong sơn động ánh sáng không đủ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn được tầm 20m, vị trí thanh âm kia vang lên vẫn còn ở ngoài 20m nên không cách nào thấy rõ.