Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 356: Linh Quang Bảo Điện (2)



Huyền Thiên nhìn thấy cung điện này kín không khe hở, chỉ có ở giữa có một cánh cửa lớn, cao, rộng hơn trăm mét, giống như "Mộng Huyễn Môn", trên cánh cửa này có một khối bia ghi bốn chữ "Linh Quang Bảo Điện".

Ngoài điện có một quảng trường cực lớn, Huyền Thiên không phải người đầu tiên tới nơi này, đã có hai mươi võ giả đi vào quảng trường cung điện.

Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua hai mươi võ giả này, làm Tiểu Hổ ngừng trên không trung, không có rơi xuống đất.

Vẻn vẹn nhìn qua Huyền Thiên thì phát hiện có bốn võ giả nửa bước chân nguyên đứng đầu, tùy tiện hạ xuống, tránh khỏi vận mệnh bị miểu sát, không bằng ngừng ở chỗ cao trên không trung, xem bọn họ muốn như thế nào.

Trên quảng trường có hai mươi võ giả, phân thành bốn đoàn thể, trong mỗi đoàn thể có tất cả một gã võ giả nửa bước chân nguyên, nhân số ít bốn người, nhiều thì sáu người.

Xem tình thế cũng biết bốn đoàn thể này theo thứ tự là Ngạo Kiếm Sơn Trang, Cổ La môn, Tiêu Diêu Kiếm Tông, Thanh Phong cốc, nhân số sáu người nhiều nhất là người của Ngạo Kiếm Sơn Trang.

Huyền Thiên nhận ra Ngạo Vô Song, hắn là người nhỏ tuổi nhất bước vào nửa bước chân nguyên cao thủ đứng đầu, mới mười lăm tuổi, cùng Huyền Thiên không khác lắm, Ngạo Vô Song đang đứng trong đoàn sáu người này.

Ngạo Kiếm Sơn Trang cùng ba vương triều thượng phẩm có cao thủ nửa bước chân nguyên cao thủ đứng đầu, Lăng Dật Trần ở bên ngoài "Vô Ảnh Sơn" từng nhắc nhở qua, Huyền Thiên nhìn tuổi tác đoán được đại khái.

Ở vào chính giữa năm người Ngạo Kiếm Sơn Trang là cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, mỹ nhân khuyanh thành khoảng hai bốn hai lăm tuổi, trong óc Huyền Thiên hiện ra lời của Lăng Dật Trần, chỉ có Cổ La môn Lâm Diệu Hàn phù hợp, đoàn thể năm người này hẳn là người Cổ La môn.

Nam tử đứng trong cùng của Ngạo Kiếm Sơn Trang, cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu tuổi chừng hai mười hai mười ba tuổi, thân cao chừng mét tám, một thân áo trắng, ngọc thụ phong lâm, anh tuấn phi phàm, mà nhìn Huyền Thiên thì không thể không thừa nhận, luận tướng mạo không kém chính mình, xác thực anh tuấn, xem ra đúng là mỹ nam tử đệ nhất Ngạo Châu.

Bên cạnh hắn có Phong Thiểu Vũ ra tay thứ hai ở "Mộng Huyễn Môn", càng chứng minh thân phận của hắn, đoàn thể bốn người này hẳn là Thanh Phong cốc.

Còn có đoàn thể năm người, bên trái là Ngạo Kiếm Sơn Trang, cùng năm người Cổ La môn đứng đối diện nhau, chỉ có thể là người của Tiêu Diêu Kiếm Tông, trong đó cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu là mỹ nữ tuyệt sắc, so với Lăng Tinh Nguyệt không kém chút nào, một thân xiêm y hỏa hồng, càng lộ ra thần sắc đẹp đẽ, xem ra nàng này chính là thiên chi kiêu nữ của Tiêu Diêu Kiếm Tông - - Hoành Phượng Vân.

Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua người của Hoành Phượng Vân vài lần, mỹ mạo vượt xa người bình thường, đệ đệ nàng là Hoành Tiệm Vân chết trong tay Huyền Thiên, Huyền Thiên theo bản năng quan sát Hoành Phượng Vân vài lần.

Đoàn thể bốn người lẫn nhau cách sáu bảy mươi mét, dường như có kiêng kỵ lẫn nhau, hình thành cân đối vi diệu, ai cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Cửa điện Linh Quang Bảo Điện đóng chặc, mọi người cũng không có nhúc nhích hoặc cưỡng ép công kích, không mở cửa hoặc là bọn họ biết rõ cánh cửa này mở lúc nào, giờ phút này bọn họ đng đợi, có lẽ là chờ đợi thời khắc mở cửa.

Cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, cảm giác nhạy cảm, thời điểm Huyền Thiên nhìn qua võ giả trên quảng trường, bốn cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu cũng nhìn lên không trung.

Thấy Huyền Thiên ngồi trên người yêu thú, ở không trung cao trăm mét, bốn cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu trong mắt giật mình. Hơn nữa lộ ra vẻ hâm mộ.

Phi hành là năng lực cường giả Địa giai cảnh mới có, đối với võ giả Tiên Thiên cảnh mà nói, có thể phi hành trên bầu trời là một chuyện vô cùng hướng tới, giờ phút này thấy Huyền Thiên bay trên cao trăm mét, mà phi hành là lão hổ màu đen, làm cho bọn họ rung động, vừa kinh ngạc, càng hâm mộ.

Theo bốn cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu mắt lộ ra kinh hãi nhìn qua bầu trời. Tất cả võ giả còn lại đều ngẩng đầu nhìn len, toàn bộ đều thất kinh, trong ánh mắt lộ ra hâm mộ, càng có không ít lộ ra sát cơ. Muốn đánh chết Huyền Thiên, cướp lấy tọa kỵ của hắn.

Ánh mắt mọi người Huyền Thiên hoàn toàn không thấy, sờ sờ đầu Tiểu Hổ, đứng trên không cao trăm mét, bình tĩnh quan sát tình hình bên dưới.

Tuy Vũ Chấn Khôn nói, Cổ La môn là đồng minh của Thiên Kiếm Tông, nhưng Huyền Thiên tạm thời không có đứng cùng chỗ với Cổ La môn. Xuống dưới quá nguy hiểm, trên không trung an toàn hơn.

Không ít võ giả bên dưới ồn ào gọi Huyền Thiên xuống dưới, Huyền Thiên mắt điếc tai ngơ.

Trong lúc đó một tiếng ưng vang lên, từ đằng xa phá không bay tới. Huyền Thiên nhìn lại, chỉ thấy cự ưng bay nhanh về phía "Linh Quang Bảo Điện".

Hậu bối tinh anh của Ngạo Kiếm Sơn Trang, lập tức tinh thần đại chấn, la lớn:

- Huyên Huyên sư tỷ, đánh người đó rơi xuống, đánh rớt xuống đây...

Thần sắc Huyền Thiên cả kinh:

- Ngạo Huyên Huyên? Ba đại thiên tài của Ngạo Châu năm nay mười sáu tuổi, nửa bước chân nguyên đứng đầu, nàng cũng có yêu thú phi hành, tình huống không ổn!

Yêu thú tọa kỵ của Ngạo Huyên Huyên là yêu thú tứ cấp bá chủ Kim Diễm Ưng, toàn thân mọc lông vũ màu vàng, vỗ cánh giống như khói lửa màu vàng, trên không trung xẹt qua dấu vết huyễn lệ.

Kim Diễm Ưng là yêu thú phi cầm, tốc độ phi hành cực nhanh, so với cường giả Địa giai cảnh sơ kỳ còn nhanh hơn, tốc độ so với Tiểu Hổ còn tốt hơn, rất nhanh từ đằng xa bay tới, hai cánh của nó mở ra, đạt đủ trăm mét, so với "Kim Nhãn Thanh Điêu" Vũ Chấn Khôn còn cường tráng hơn một ít.

Hào quang móng vuốt sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn gần, miệng chim màu vàng dài hơn mười mét, giống như kim câu khổng lồ, có thể tưởng tượng, bị miệng chim mổ một cái có kết quả gì, không thua gì bị huyền giai thượng đẳng bảo khí đánh lên người a.

Trên Kim Diễm Ưng có thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đang đứng, ăn mặc váy dài màu hồng phấn, thân cao ước chừng một mét bảy, thân hình đường cong lả lướt, trên đầu kết thành bím tóc dài, trên mặt như hoa nở che lụa mỏng, thấy không rõ tướng mạo, nhưng mà từ dáng người là nhận ra dung mạo của nàng có thể so sánh với Hoành Phượng Vân.

- Ta cũng tới rồi!

Còn ở xa xa, Ngạo Huyên Huyên đã lên tiếng nói ra.

Ánh mắt của nàng nhìn thẳng Huyền Thiên, dường như bị tiếng kêu của đệ tử Ngạo Kiếm Sơn Trang ảnh hưởng, từ trong mắt nàng Huyền Thiên nhìn thấy mục đích công kích.

Quả nhiên, nàng quát một tiếng:

- Kim kim, ngươi là vương giả không trung, thời điểm có ngươi ở đây thì chỉ có ngươi phi hành thôi, đem con hắc hổ kia đánh xuống đất.

Kim Diễm Ưng là yêu thú tứ cấp bá chủ, vương giả mở to cái mỏ ra, phát ra tiếng thét chói tai, hai cánh vỗ mạnh, bay về phía Tiểu Hổ, sau đó đáp xuống, muốn đem Tiểu Hổ trực tiếp đánh rơi xuống đất.

- Rống - -

Hung quang trong hai mắt Tiểu Hổ hiển nhiên xông tới Kim Diễm Ưng, thập phần phẫn nộ.