Đang lúc đám đông võ giả không biết tên yêu nghiệt từ đâu chui ra, đột nhiên chẳng biết ai lại truyền ra một tin tức chấn động.
Kẻ đang chiến đấu với đám man ngưu không ngờ tu vi cực kỳ nhỏ yếu, Luyện Mạch sơ kỳ.
Khỏi phải nói không ai tin tưởng vào lời đồn có phần ngu ngốc này, có thể đối chiến cùng yêu thú cấp hai đỉnh, mà lại chỉ có tu vi Luyện Mạch sơ kỳ thì đúng là chuyện hoang đường.
Nhiều người còn lớn tiếng nói rằng, nếu biết kẻ nào tung ra lời đồn nhảm nhí sẽ một quyền đập chết.
Tất nhiên lời đồn như vậy do mấy tên võ giả từng bị Hoa Phong một quyền đập chết đồng bạn, truyền ra.
Nhưng tin tức này có vẻ như không đúng sự thật, vì lúc này tu vi Hoa Phong đã là Luyện Mạch trung kỳ... cao hơn một tiểu cảnh giới.
Bành
Khi mà tất cả đang nửa tin nửa ngờ với tin đồn thất thiệt, thì chiến cuộc giữa một người và một..bầy yêu lại có chuyển biến vô cùng tồi tệ dành cho Hoa Phong.
Hoa Phong đã bị man ngưu hất bay xuống đất. Man ngưu không có nhiều trí tuệ, nhưng chúng cũng biết làm cách nào để tên nhân loại hỗn đản văng xuống khỏi lưng của mình.
- Chết tiệt!
Bị hất bay Hoa Phong nội tâm chửi ầm. Mất đi điểm tựa đối với hắn là cực kỳ nguy hiểm.
Bằng chứng là khi hắn thân vừa chạm đất, ngay lập tức bị một con man ngưu nhanh chóng tấn công. Ý định của chúng là không cho Hoa Phong cơ hội trở mình, bởi vì tên nhân loại này không những đáng chết mà còn đáng sợ, sự tồn tại của hắn có thể uy hiếp đến sự thống trị của chúng trong phạm vi thánh quả.
Ầm
Man ngưu với cái chân to lớn nhắm đúng Hoa Phong vận hết sức dẫm mạnh, cú dẫm của nó khủng khiếp đến nổi khiến mặt đất rung chuyển. Thậm chí ảnh hưởng đến đám võ giả bên ngoài khiến bọn họ bất đắc dĩ lùi ra xa.
- Đã xong!
- Ta đã nói rồi! hắn là đồ không biết sống chết!
Thấy Hoa Phong bị dẫm chết cơ mặt đám võ giả liền giản ra, còn có tên tự ình là đúng cho rằng hắn không biết tự lượng sức. Man ngưu là yêu thú khủng bố bực nào, võ giả đồng giai dù yêu nghiệt cách mấy cũng không phải đối thủ của chúng dù chỉ một chọi một. Đằng này có cả một đàn. Tiểu tử kia không bị một kích đập chết tưởng mình là nhất. Những tên như vậy theo bọn họ là muốn chứng tỏ ta đây ngu ngốc không ai bằng.
- Hắn thật sự chết rồi! Thật sự chết!
- Là do ta hại hắn.
Chứng kiến một màn vừa rồi Hàn tiên tử nội tâm liền tràn ngập cỗ bi thương không hiểu. Cho rằng Hoa Phong bị chính mình hại chết nàng không thôi tự trách. Lần thứ hai gặp mặt cũng là cuối cùng, việc này làm cho Hàn tiên tử thập phần ân hận. Hiển nhiên nàng không tin rằng Hoa Phong có thể sống sót sau cú dẫm chân kinh thiên động địa của man ngưu. Nhưng cú dẫm chân như vậy mà cho rằng kinh thiên động địa, thì kẻ sống sót dưới bàn chân ấy không biết dùng từ ngữ nào cho phải.
Khi con man ngưu dẫm Hoa Phong vừa nhấc chân muốn xem bộ dạng bị biến thành bánh thịt của nhân loại hỗn đản khó coi như nào, thì chuyện khó tin thật sự đã xảy ra, chuyện tưởng chừng như không thể lại thành có thể, dưới dấu chân khổng lồ của nó Hoa Phong hoàn toàn không tồn tại.
Vậy hắn đi đâu
Đó là câu hỏi của đàn man ngưu và đám võ giả tự ình là đúng kia.
- Đây là đâu? Chẳng lẽ độn thổ rồi?
Không chỉ đám võ giả ngoài kia tỏ ra chấn động, ngay chính bản thân Hoa Phong cũng kinh hãi không kém.
Hắn không phải biến mất vô ảnh vô tung mà là ở ngay dưới lòng đất, cũng có thể coi là độn thổ.
Nội tâm nghi hoặc một mảnh, Hoa Phong nhớ lại, nguyên bản khi bị Man Ngưu tấn công, hắn liền xuất Thanh Phong kiếm đón đỡ, Thanh Phong kiếm bề ngoài không giống ai nhưng lại vô cùng cứng rắn, chính vì kịp thời xuất ra kiếm gỗ cho nên hắn không bị Man Ngưu trực tiếp dẫm trúng. Thế nhưng bởi vì lực tấn công quá mạnh hắn bị đạp sâu vào trong đất, hứng chịu một chút thương tổn.
Ngay lúc này hắn liền vận dụng Thiên Địa Quyết ý định nhanh chóng trị thương, nhưng là không nghĩ tới khi Thiên Địa Quyết vừa được điều động bản thân hắn liền chìm sâu vào trong đất, hệ quả có màn biến mất rung động nhân tâm.
Mặc dù cẩn thận hồi tưởng quá trình khó tin vừa rồi, nhưng Hoa Phong vẫn không cách nào nắm bắt được một tia hiểu ra. Khiến hắn thập phần buồn bực.
- Môn công pháp này đến cùng có bao nhiêu quỷ dị?
Nhắc tới Thiên Địa Quyết Hoa Phong đành thở dài bất lực, mặc dù công pháp do chính hắn tạo ra, nhưng tại rất nhiều thời điểm bất ngờ làm ra những chuyện kinh thiên không bao giờ báo trước. Nhưng cũng phải nói, bởi vì nhờ vào sự không báo trước này mà hắn mới được như hiện tại, có điều Hoa Phong không thích bị dắt mũi đặc biệt là thứ mình tạo ra, nhưng có không muốn cũng chẳng thể làm gì bởi vì hắn có quá ít thời gian để tìm hiểu.
- Ra ngoài rồi tính!
Quá khó để tìm hiểu, Hoa Phong dự định sau lần thám hiểm bí cảnh, việc cần chú trọng nhất không phải tu vi cảnh giới, mà là tìm hiểu Thiên Địa Quyết bởi vì công pháp này mới chính là gốc rễ để bản thân nhanh chóng cường đại.
- Còn hiện tại làm sao rời khỏi.
Thu hồi nghi hoặc, Hoa Phong phát hiện bản thân rơi vào tình cảnh tiến thoát lưỡng nan. Thiên Địa Quyết đột nhiên phát rồ, đưa hắn độn thổ tránh thoát đàn Man Ngưu. Nhưng cố tình là hắn không sợ đám Man Ngưu da dày thịt béo, mà sợ không thể thoát ra khỏi lòng đất.
Tình cảnh của hắn thời điểm này hết sức buồn cười, hắn độn thổ nhưng không biết cách di chuyển, bất đắc dĩ đứng im trong lòng đất, toàn thân kẹt cứng bất di bất dịch.
Trước hoàn cảnh khó khăn, Hoa Phong chẳng còn cách nào khác, ngoài việc bới móc Thiên Địa Quyết, nhằm tìm ra nguyên lý độn thổ, nếu thành công hắn không những có thể thoát ra ngoài, còn có thêm một bí chiêu bảo mệnh, gọi là bí chiêu bởi vì hắn thà nguyện ý đối chiến cùng địch nhân, cũng không muốn chui xuống đất để trốn, trừ khi địch nhân quá cường đại.
- Đành vậy!
Miệng lẩm bẩm, Hoa Phong bất đắc dĩ tập trung tinh thần bắt đầu tìm hiểu Thiên Địa Quyết, mặc dù không nguyện ý nhưng khi bắt đầu hắn lại vô cùng nhập tâm, do đó hắn nhanh chóng tiến vào minh ngộ.
...
Kẻ biến mất ngay trước mắt, kẻ địch bình thường cũng thôi, đằng này lại rất đáng hận, việc này trực tiếp khiến đám Man Ngưu cực độ phẫn nộ, chúng nghi ngờ Hoa Phong đột ngột biến mất, là do đám nhân loại bên ngoài giở trò, đám Man Ngưu liền hướng về phía bọn họ, đồng thanh rống giận.
- Chết tiệt! Chạy đi!
Khi tất cả võ giả đang nghi hoặc vì sự biến mất của Hoa Phong, đột nhiên một võ giả sắc mặt đại biến chửi ầm lên, rồi quay đầu bỏ chạy, ngay lúc tên võ giả kia bỏ chạy, đám đông còn lại cũng kịp nhận ra, đám Man Ngưu đang có ý đồ không tốt nhắm vào bọn họ.
Hống
Nào phải có ý đồ không tốt mà thực sự là rất không tốt, sau một sát na hơi liếc qua bên này, đàn Man Ngưu rống to liền trực tiếp lao lên công kích.
- Nếu ta bắt được tên hỗn đản kia ta sẽ lột da rút gân hắn, bầm thây vạn đoạn.
Bị Man Ngưu giận lây chuyển hướng tấn công, tất nhiên kẻ mà đám võ giả bọn họ hận nhất không ai khác ngoài Hoa Phong, nếu không phải hắn chọc giận mấy...chục con yêu thú này, rồi đột ngột biến mất thì đâu đến phiên bọn họ bị vạ lây, Thánh Quả còn chưa kịp nghĩ cách làm sao tới tay đã bị công kích muốn bọn họ không nghiến răng nghiến lợi cũng khó.
Nói nhiều là vậy nhưng bọn họ cũng không quên quay đầu bỏ chạy, mặc dù đa phần bọn họ đều là Hồng Mông cảnh giới, thậm chí đỉnh phong, nhưng yêu thú được cho là hậu duệ thần thú Thái Cổ nào phải thứ bọn họ có thể chống lại, nếu là loại yêu thú khác, còn có thể chống lại một hai. Nhưng khổ nỗi cái bọn họ đối mặt chính là Hỏa Hoàng Man Ngưu đại danh đỉnh đỉnh, là loại yêu thú bỏ qua công kích lẫn phòng ngự, thập phần khủng bố
Yêu thú như này ai có gan dám chiến một trận, họa may chỉ có tên chết tiệt trong suy nghĩ của bọn họ.
Bị đàn Man Ngưu bất ngờ tấn công, đám đông võ giả như ong vơ tổ chạy tán loạn, võ giả Hồng Mông cảnh còn có thể lăng không phi hành chạy trốn, nhưng không may nhất vẫn là mấy tên Luyện Mạch kỳ kia, không ít tên bị dẫm chết, lẫn bị lửa phun ra từ miệng Man Ngưu thiêu sống.
A
Liên tục là những tiếng kêu thê lương thảm thiết, vang lên. Nhưng cho dù chết vài tên Luyện Mạch kỳ cũng không làm đám Man Ngưu hả giận.
Cuộc truy sát tiếp tục diễn ra, trong lúc Hỏa Hoàng Man Ngưu truy sát võ giả mà chúng cho rằng có liên quan đến việc Hoa Phong biến mất.
Trên đường đi qua làm kinh động đến vô số yêu thú trong khu vực thứ hai, ngay lập tức từng đàn từng đàn yêu thú nối đuôi nhau, hùa theo truy sát đám võ giả khác, mặc dù bọn họ thậm chí không biết gì.
Vườn Linh Dược rộng lớn không biết bao nhiêu, số lượng võ giả không sợ chết tiến vào cũng là con số không lồ.
Đàn Man Ngưu bạo nộ dẫn phát vô số yêu thú trong bí cảnh, bất ngờ tạo nên cái gọi là thú triều* càn quét đám xâm nhập ngoại lai nhân loại.
Khu vực thứ hai không thể trở lại khu vực thứ nhất, cho nên tất cả võ giả tại đây đều bị bó buộc tại khu vực này, tựa như cái lồng giam thật lớn, lồng giam đầy huyết sát chi khí.
Ban đầu võ giả Hồng Mông cảnh còn có thể lăng không tránh né một hai, nhưng với xuất hiện của yêu thú dạng phi cầm* rất nhanh bọn họ bị buộc phải chiến đấu.
Quy mô chiến cuộc giữa yêu thú bản địa và võ giả kẻ xâm nhập là võ giả, lấy tốc độ ánh sáng bùng nổ.
- Ta Không cam tâm.. Ta còn chưa cường đại.
- Ta còn thê tử! Ta còn mẹ già ta không cam....tâm!
Rất nhiều tiếng la hét đầy rẫy không cam lòng trước khi chết của vô số võ giả.
Hiển nhiên không kẻ nào chắc chắn sống sót trong cuộc chiến kỷ nguyên này, không chỉ có võ giả Luyện Mạch kỳ, mà ngay cả Hồng Mông cảnh cao cao tại thượng, cũng liên tục ngã xuống, xác chết đầy đất, thi thể võ giả, yêu thú, chồng chất la liệt, hệt như tận thế.
Gọi đây là cuộc chiến kỷ nguyên, bởi mặc dù tồn tại đã hàng ức vạn năm, nhưng Hoang cỗ bí cảnh chưa từng chứng kiến, cuộc chiến nào giữa nhân loại và yêu thú, có quy mô toàn diện khủng khiếp đến như thế.
Cuộc chiến kỷ nguyên, cuộc chiến thảm khốc, mà kẻ gây ra tai họa lại không hay biết gì, vẫn đang suy diễn tìm hiểu Thiên Địa Quyết chiến cuộc đẫm máu bên ngoài không hề ảnh hưởng đến hắn mảy may.