Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 237: Nha đầu hoang dã!



Yêu thú cùng nhân loại không phải là có tử thù không thể hóa giải sao, song phương huyết nhục đều có được hấp dẫn cực lớn đối với nhau, là con mồi của nhau, làm sao có thể sống chung hòa bình?  

Dĩ nhiên cũng có Đại Năng Lực Giả lấy lực mạnh bắt hàng phục yêu thú, thành tọa kỵ của mình, thần thú canh giữ sơn môn, đó cũng không phải chưa từng thấy qua. Nhưng muốn bắt hàng phục yêu thú Sơn Hà Cảnh, tất phải có tu vi Linh Hải Cảnh!  

Cô nương hoang dã này mặc dù thực lực không kém, nhưng là chỉ có Khai Thiên Cảnh thôi, cũng kém Sơn Hà Cảnh một mảng lớn, huống chi là Linh Hải Cảnh.  

Nàng còn có thể cưỡi ở trên người gấu ngựa, vậy dĩ nhiên là sau lưng nàng có siêu cấp cường giả thu phục được yêu thú cường đại này, ban cho nàng làm cỡi ngựa.  

Chẳng qua là đại gia tộc nào đó, hoặc là đại tông môn lại có thể kiềm chế được vật dã tính như vậy, trang phục này mặc dù đẹp mắt, nhưng cũng xác thực là quá mát mẻ, cô bé của mọi nhà, mặc y phục này tất sẽ bị người chỉ chõ.  

Cô nương hoang dã cũng là không phát giác gì, một đường nhìn chung quanh, tựa hồ thấy cái gì cũng là tràn ngập tò mò, đi đến gần chút ít, còn có thể nghe được tiểu khúc của nàng, mặc dù làn điệu khó có thể hiểu được, lại như có một sự khéo léo dễ nghe.  

Bành! Bành! Bành!  

Yêu Hùng lướt qua, đại người đi trên đường rối rít né tránh, người bình thường thấy đầu gấu ngựa chỉ sợ, mà võ giả chỉ cần cảm ứng một chút khí tức, càng sẽ bị làm cho sợ đến tè ra quần.  

Một người một gấu rất nhanh liền đi tới phụ cận ba người Chu Hằng, cách rất gần, càng thấy đôi mắt sáng răng trắng tinh của cô nương hoang dã này có một vẻ đẹp thiên nhiên vô cùng động lòng người, hai chân bó cũng ở chung một chỗ, lại đong đưa theo điệu nhạc, ngón chân lộ ra màu hồng phấn, bàn chân uốn lên đường vòng cung đẹp mắt.  

Cô nương hoang dã cũng nhìn thấy ba người Chu Hằng, ánh mắt nàng sáng ngời, đột nhiên trên người nghiêng, nhào tới trên người Yêu Hùng, buồn bực nói:  

– Người ta đã hai ngày hai đêm không có ăn cơm, cũng sắp chết đói, có người hảo tâm mau cứu người ta hay không?  

Trong miệng nàng vừa nói người hảo tâm, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm ba người Chu Hằng, ý tứ tự nhiên không nói cũng hiểu.  

Chu Hằng đột nhiên có cảm giác gặp phải kẹo da trâu. Không biết làm sao liền nghĩ đến lão lừa đảo cùng con lừa đen, nhất thời sắc mặt tối sầm.  

– Tiểu nha đầu thật đáng yêu!  

Tiêu Họa Thủy vẫy vẫy tay, nói:  

– Tỷ tỷ dẫn ngươi đi tửu lâu ăn được không?  

– Tốt! Tốt! Đa tạ tỷ tỷ!  

Cô nương hoang dã này nhất thời nhảy xuống từ trên người gấu ngựa, nhưng lập tức ôm bụng, cái bụng vang lên một tiếng, nàng khổ sở mong chờ nhìn Tiêu Họa Thủy.  

– Tỷ tỷ, nhanh lên một chút, người ta sắp chết đói a!  

Sắc mặt Chu Hằng càng thêm đen, cô nương hoang dã này chính là tu vi Khai Thiên Cảnh, làm sao có thể chịu đói? Hơn nữa thế giới của võ giả tu vi cảnh giới nặng nhất, Tiêu Họa Thủy cũng thật là làm loạn. Há mồm đã tự xưng tỷ tỷ, mà càng kỳ quái hơn là cô nương hoang dã kia, vì một bữa cơm lại bán đứng chính mình?  

Hắn chẳng qua là không giải thích được thôi, thật ra thì cũng không có quá mức để ở trong lòng, hắn có lực lượng tuyệt đối, tự nhiên có thể không nhìn hết thảy.  

Bốn người một gấu đi tới phụ cận tửu lâu, bốn người dĩ nhiên dễ dàng đi vào. Nhưng đầu gấu ngựa này cũng muốn đi theo vào, vậy thì có chút phiền phức.  

Ầm!  

Cả tửu lâu cũng là kịch chấn một chút, Yêu Hùng này chính là tồn tại Sơn Hà Cảnh, luận lực lượng cơ thể có thể mạnh hơn so sánh với Chu Hằng, thân thể như ngọn núi đụng nát vụn của tửu lâu, tạo thành một cái lỗ thủng to lớn, để nó đường hoàng mà vào.  

– Tiểu Hôi, làm sao ngươi lại như vậy?  

Cô nương hoang dã chợt quay đầu lại.  

– Chúng ta vừa rồi không có tiền, làm sao bồi thường? Ách, người ta đói thảm, cũng không có khí lực mắng ngươi!  

Bị nàng khiển trách như vậy, Yêu Hùng thế nhưng lấy hùng chưởng lớn che ở trước mặt, tựa hồ đang ngượng ngùng, để cho ba người Chu Hằng cũng là hết sức ngạc nhiên. Mặc dù yêu thú có khai hoá linh trí, nhưng yêu thú biết e lệ thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!  

Thật ra thì con lừa đen có trí khôn cao hơn nhiều so sánh với Yêu Hùng này, càng thêm nhân tính hóa, nhưng da mặt của con lừa đê tiện còn dầy hơn so sánh với thành tường, nào có biết e lệ?  

– Tiểu Hôi, đừng mè nheo, ngươi không muốn ăn cơm sao?  

Cô nương hoang dã lại nói.  

Rống!  

Gấu ngựa quát to một tiếng, tựa hồ đang kháng nghị, thân hình lay động, thân thể khổng lồ lại đang kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành một con Tiểu Hùng lớn chừng một con chó Nhật.  

Hai mắt Tiêu Họa Thủy nhất thời sáng lên, Tiểu Hùng này cũng quá dễ thương! Nàng vội vàng nói với cô nương hoang dã:  

– Ta có thể ôm nó một cái chứ?  

– Dĩ nhiên!  

Cô nương hoang dã gật đầu, nhưng lập tức lắc lắc cánh tay Tiêu Họa Thủy, nói:  

– Tỷ tỷ, người ta chết đói!  

Tiêu Họa Thủy bế Tiểu Hùng lên, nghịch cánh tay nhỏ của nó, phát ra tiếng cười khanh khách, yêu tinh này mặc dù mị thái hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng cuối cùng vẫn có một mặt hồn nhiên, không giống Lan Phi đã hoàn toàn bị quyền lực ăn mòn tâm linh.  

Chu Hằng chỉ đành phải gọi phục vụ ra, phân phó đối phương mang thức ăn lên.  

Tiểu nhị trong tửu lâu vốn bị Đại Tông Hùng làm cho sợ, nhưng hiện tại biến thành Tiểu Hùng, hiển nhiên là sủng vật, sẽ không đả thương người lung tung, lúc này mới đánh bạo đi ra ngoài tiếp đãi.  

Mặc dù tam nữ cũng là cực mỹ cực diễm, mỗi người đều có vẻ đặc sắc, nhưng tiểu nhị trong lầu cũng là mắt nhìn thẳng, cũng bị Yêu Hùng gây sợ hãi, không sợ liếc mắt nhìn nhiều Tiểu Hùng trở nên to lớn sẽ một ngụm nuốt bọn họ sao?  

Trong tửu lâu này của bọn họ chính là bán ra không ít hùng chưởng, hùng tổ tông người ta có mười phần lý do nổi giận.  

Từng món ăn đi lên giống như nước chảy, những khách nhân khác sớm bị giật mình chạy, tửu lâu lớn như vậy mà chỉ chiêu đãi đám bọn hắn.  

Lúc này, cô nương hoang dã cho thấy sự cuồng dã khi trên bàn cơm, căn bản không cần dùng chiếc đũa, hai ngọc thủ cũng không sợ dầu mở, cầm một cái đùi gà, một chân giò heo, cứ ngốn nga ngốn nghiến như vậy.  

Không chỉ là nàng, đầu manh hùng kia cũng không kém, thân thể trở nên lớn một chút, ngồi ở trong ghế tựa như ngời, liều mạng vơ vét thức ăn trên bàn, thậm chí đoạt cùng cô nương hoang dã.  

– Tiểu Hôi, đây là người ta nhìn thấy trước!  

Rống!  

– A, ngươi vừa đoạt đùi gà của người ta!  

Rống!  

– Ngươi ăn cái mông gà đi!  

– Rống!  

[CHARGE=3]Một người một hùng vì tranh giành thức ăn, không khí càng ngày càng nóng nảy, sau một lúc mắt lớn trừng mắt nhỏ, manh hùng một bên tiếp tục trợn mắt cùng cô nương hoang dã, một bên lén lút vươn hùng chưởng ra, bắt lấy một con cá.  

Chà, động tác của nó thật nhanh, sau khi bắt được cá liền dồn vào trong miệng, cắn một cái, mùi thơm xông vào mũi.  

– Tiểu Hôi thúi!  

Cô nương hoang dã giận dữ, xuất ra một quyền đánh vào trên mặt của manh hùng, lực lượng khổng lồ cuốn lên, đánh văng manh hùng kia đụng vào vách tường, tạo ra một cái lỗ thủng lớn, không biết bay ra đâu.  

– Ha ha ha!  

Cô nương hoang dã cười to, vội vàng quay đầu lại nhân cơ hội hạ thủ thức ăn trên bàn.  

Rống!  

Con gấu thét to, lỗ thủng nhỏ mới vừa bị đánh vỡ trong nháy mắt lớn hơn, một đầu Đại Tông Hùng thể tích như núi xông lại, vung hùng chưởng lớn lên đánh về phía cô nương hoang dã.  

– A!  

Kêu thảm một tiếng, trên vách tường tửu lâu xuất hiện thêm một lỗ thủng hình người, cô nương hoang dã cũng bị đánh bay ra ngoài.  

– Hống hống hống!  

Đại Hùng kêu lên, liều mạng ăn món ăn trên bàn.  

– Tiểu Hôi, người ta tức giận!  

Bành!  

Trên vách tường tửu lâu xuất hiện lỗ thủng thứ ba, cô nương hoang dã nhảy trở lại, vung quyền ngọc lên đánh tới.  

Đại Hùng lấy một cái hùng chưởng ngăn chặn, một hùng chưởng khác cũng không dừng việc đưa thức ăn tới miệng lại, tiếp tục điên cuồng vơ vét thức ăn trên bàn.  

– Tiểu Hôi, mau dừng miệng! Dừng miệng!  

Cô nương hoang dã gấp đến độ oa oa kêu to, chẳng qua là chênh lệch một cái đại cảnh giới, đối thủ lại là yêu thú cậy mạnh, thể chất mạnh mẽ, nàng căn bản không xông qua được.  

– Hống hống hống!  

Gấu ngựa ăn càng vui mừng hơn.  

Một người một hùng đánh cho thiên hôn địa ám, ba người Chu Hằng lại nhìn trợn mắt hốc mồm!  

Đến mức như vậy sao?  

Đây chính là cường giả Khai Thiên Cảnh, yêu thú Sơn Hà Cảnh a, muốn thức ăn còn không đơn giản sao, vô luận chạy đến thế gia võ đạo nào cũng sẽ được kính như thượng tân! Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ chỉ vì một bữa cơm mà đánh túi bụi, thực làm cho người ta không cách nào tin nổi.  

Hơn nữa, đây cũng không phải là cố ý diễn trò khôi hài, bộ dáng sinh khí, tranh giành thức ăn kia rât tự nhiên, hiển nhiên là một người một hùng tranh giành đã quen.  

Bọn họ đến tột cùng là đi ra từ đâu?  

– Nha đầu này thể chất mạnh mẽ, có khả năng so với ngươi a!  

Tiêu Họa Thủy đầy mặt khiếp sợ, tu vi nàng mặc dù không cao, nhưng xuất thân từ hào môn cao nhất của Hàn Thương Quốc, nhãn lực cũng là không tầm thường.  

Chu Hằng gật đầu, hắn trước khi không có được máu huyết của Phệ Kim tộc, vô luận là cậy mạnh hay là cường độ thể chất thậm chí cũng so ra kém nha đầu hoang dã này!  

– Cái gì, nam nhân như bộ hài cốt này có thể so sánh với người ta sao?  

Sau khi Đại Hôi Hùng một ngụm ăn hết thức ăn trên bàn vào miệng, chiến đấu của mỹ nhân cùng dã thú cũng dừng lại, đúng lúc nghe được Tiêu Họa Thủy ca ngợi, cô nương hoang dã cũng là bất mãn, thoáng cái nhảy tới trước mặt Chu Hằng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thậm chí còn dùng cái mũi ngửi.  

– Một trận gió là có thể thổi bay ngươi!  

Cô nương hoang dã lộ ra vẻ khinh thường, sau đó giơ hai cánh tay của mình lên làm hình dáng có lực, diễu võ dương oai.  

– Muốn không, chúng ta so thử?  

– Hống hống hống!  

Gấu ngựa ở một bên hưng phấn kêu to.  

Chu Hằng há lại sẽ tính toán chi li cùng một nha đầu hoang dã, cười nói:  

– Không cần so!  

– Ngươi tên gì?  

Tiêu Họa Thủy cướp lời nói, hỏi, cả người nha đầu hoang dã này cũng lộ ra vẻ thần bí.  

– Người ta là một hài tử hoang dã, không ai thích không ai muốn, từ nhỏ đã bị ném vào trong núi!  

Cô nương hoang dã chu môi đỏ mọng, bộ dáng tội nghiệp, làm cho mẫu tính của Tiêu Họa Thủy nổi lên, kéo nàng vào trong ngực.  

Cô nương hoang dã lộ mặt ra từ trong ngực Tiêu Họa Thủy, làm một cái mặt quỷ, sau đó nói:  

– Người ta đã tự đặt cho mình một cái tên,, gọi là Phong Liên Tình, tỷ tỷ, dễ nghe không?  

– Dễ nghe!  

Tiêu Họa Thủy vội vàng nói.  

– Hống hống hống!  

Gấu ngựa cũng trở thành bộ dáng Tiểu Hùng, cũng chui vào trong ngực Tiêu Họa Thủy.  

Ba!!  

Phong Liên Tình đánh bay Tiểu Manh hùng ra ngoài, độc bá cái ôm của Tiêu Họa Thủy.  

Sắc mặt của Chu Hằng càng đen hơn, quả nhiên, nàng tựa hồ đụng phải một thuốc cao bôi trên da chó không bỏ rơi được.  

Còn gọi tới hai bàn món ăn lớn, Phong Liên Tình cùng Yêu Hùng một người một bàn, tránh khỏi bọn họ lại đánh nhau, ăn từ sau giờ ngọ cho tới nửa đêm, sau khi ăn sạch thức ăn của tửu lâu này, thịnh yến mới rốt cục kết thúc.  

– Ai, mặc dù không có tận hứng, nhưng cũng no ba thành rồi!  

Phong Liên Tình vuốt vuốt cái bụng không một chút biến hóa, hộc ra một câu có thể làm cho ba người Chu Hằng một đầu ngã nhào.