Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 380: Bảo Dịch



Thức hải sôi trào, người nhỏ màu vàng vận chuyển Phiên Thiên Chưởng, làm cho xương cốt của hắn không ngừng phát ra tiếng đại đạo vang rền như chuông cổ gióng lớn.  

May mà bởi vì trước đó có con lừa đen quấy rầy, mọi người đều dùng linh lực đóng kín tai nghe, cũng không ai nghe được tiêng đại đạo kêu vang trong người Chu Hằng, bằng không nhất định sẽ đoán được hoặc là hắn đang sắp đột phá, hoặc là sắp nắm giữ được môn tiên thuật khó lường!  

Oong!  

Chu Hằng đột nhiên mở mắt, hai đạo thần quang lóe lên biến mất, khóe miệng hắn toát ra tươi cười, cuối cùng hoàn toàn nắm giữ được Phiên Thiên Chưởng!  

– Con lừa! Chu Hằng một tay xách lên con lừa đen vẫn đang hừ hừ ha ha, vừa đi về phía cửa đá.  

Con lừa đen vừa muốn lên tiếng, nhưng lập tức dùng hai móng bịt miệng, bằng cái đầu gian xảo của nó tự nhiên đoán được dụng ý làm vậy của Chu Hằng – tiểu tử này đã học được Phiên Thiên Chưởng!  

Đúng là yêu nghiệt mà!  

Thần Lư đại nhân như nó cũng chỉ nắm giữ được một phần ba, muốn lĩnh ngộ hoàn toàn thì ít nhất còn phải thêm năm ngày đêm nứa  

Nhưng đối với con lừa đen tham lam mà nói, bảo vật mới là trọng yếu nhất, cái gì mặt mũi, tự tôn… có thể ăn được hả? Lấy để làm gì! Cứ xem như Chu Hằng không kéo nó, bị nó phát hiện được cũng sẽ cắn quần Chu Hằng đi theo sau!  

Chu Hằng đi tới cạnh cửa đá, thả con lừa đen xuống, hai tay diễn hóa, kết thành dấu tay vô cùng phức tạp, vỗ mạnh lên cửa đá.  

Chuyện quỷ dị xảy ra, một chưởng này đánh vào liền như trâu đất xuống biển, hai bàn tay hoàn toàn nhập vào trong cửa đá, một cỗ lực hút không thể chống đỡ quét qua, kéo cả người hắn vào trong.  

Con lừa đen thấy thế, vội há mồm cắn chân Chu Hằng, muốn đi theo hắn vào chung, nhưng ầm một cái nó liền đụng vào cửa đá cứng rắn, còn Chu Hằng đã biến mất.  

Thì ra, cửa không phải mở, mà là học được Phiên Thiên Chưởng liền có thể đi xuyên qua!  

Con lừa đen khóc không ra nước mắt, cái này không phải gạt lừa hay sao? Đừng có chơi người ta như thế chứ!  

Khè!  

Những người khác mặc dù đang khổ tâm nghiên cứu Phiên Thiên Chưởng, nhưng ai không phải bao phủ thần ý toàn phòng, nắm giữ từng cử động? Mọi người đều không quen, có một số thậm chí còn là đối đầu sinh tử, sao mà không phòng bị?  

Bọn họ đều thấy được cảnh Chu Hằng xuyên qua cửa đá!  

Tiểu tử này, đã nắm giữ được Phiên Thiên Chưởng!  

Quả thật là yêu nghiệt mà!  

Không được, bọn họ nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, bằng không truyền thừa Cổ Viêm sẽ phải bị Chu Hằng giành được! Hiện tại tiểu tử này đã đủ nghịch thiên, nếu còn để hắn lấy được truyền thừa Tiên cấp thì còn ai chống đỡ được hắn!  

……….  

Chu Hằng không khống chế được mình, đã cắm đầu vào bên kia cửa đá, tùm một cái, hắn rơi vào trong hồ nước, tung lên vô số bọt sóng.  

Hả?  

Vốn hắn muốn lập tức đứng lên, nhưng cảm ứng được trong nước có năng lượng tinh thuần vô tận, lập tức bỏ qua ý này, mà ngồi xuống, vận chuyển Lạc Tuyết Chân Kinh hấp thu luyện hóa Bảo Dịch này.  

Nghĩ thử, đây là phần thưởng của Cổ Viêm cho người qua cửa, nếu đã thế, đương nhiên không có lý nào hắn không nhận.  

Nhưng trước đó, Chu Hằng vẫn lướt nhìn qua, thu hết hoàn cảnh xung quanh.  

Nơi này cũng là một gian phòng đá, không lớn, dài hai trượng, chỉ rộng nửa trượng, có vẻ hẹp đài. Một đầu hắn vào là cửa đá, nhưng đầu bên kia thông suốt, không biết đi tới đâu.  

Thế này, khẳng định còn có thử thách nối tiếp, Cổ Viêm yêu cầu rất nhiều, tự nhiên không thể chỉ là qua một thử thách của hắn liền nhận được truyền thừa.  

Chu Hằng không vội, hiện tại hắn là người đầu tiên, dù có người xông vào thì xem thấy thế này, hắn cũng sẽ cùng đối phương rời đi, không đến mức rơi lại đằng sau.  

Năng lượng tinh thuần, mênh mông ồ ạt đi vào cơ thể hắn, dễ dàng bị hắn hấp thu luyện hóa thành linh lực, nhanh chóng tăng lên tích lũy linh lực của hắn. Không chỉ như thế, nước này như làm hắn trở về bào thai, còn có thể tẩm bổ thần thức, cùng lúc với tích lũy linh lực.  

Từng đạo hiểu ra tuôn trào, có huyền diệu biến hóa tinh tú, làm người ta lĩnh ngộ cực sâu.  

Nước này đúng là bảo vật, có thể tăng lên toàn diện linh lực, thần thức, lĩnh ngộ của võ giả!  

Chu Hằng mừng rỡ, đang định mở Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra chén bát chứa đựng bảo dịch này về cho cha mẹ, người thân bạn tốt của mình, nhưng hắn bi kịch phát hiện thần thức của hắn không thể tiến vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.  

Pháp khí không gian không dùng được!  

Cổ Viêm kia đúng là keo kiệt!  

Nếu đã thế, vậy hắn đành phải hấp thu nhiều một chút, tốt nhất là hấp thu sạch!  

Chu Hằng chơi ác lên, mở ra lỗ chân lông toàn thân, cuồn cuộn hấp thu năng lượng trong nước. Ai biết lúc nào người thứ hai sẽ đến, thêm một người, dĩ nhiên là hắn sẽ hấp thu thiếu một chút, nhất định phải dốc hết khả năng vớt hết chỗ tốt vào tay mình.  

Tích lũy linh lực không ngừng tăng lên, người nhỏ màu vàng cũng đang không ngừng lớn mạnh.  

Không gian đan điền của hắn quá lớn, 640 lần linh lực Kết Thai Cảnh bình thường dĩ nhiên có thể làm hắn nghiền ép tất cả Kết Thai Cảnh, nhưng điều này cũng có nghĩa là thời gian tích lũy linh lực của hắn lâu hơn 640 lần Kết Thai Cảnh bình thường!  

Chỉ dựa vào bản thân hắn tu luyện, thọ nguyên 3000 năm cũng không đủ hoàn thành tích lũy linh lực. Nhưng thế gian không thiếu thiên tài địa bảo, cái này làm cho Chu Hằng nghiền ép võ giả cùng cảnh giới, còn có thể bảo trì khả năng tăng lên tu vi!  

Bốn ngày đêm sau, hắn mở mắt ra, toàn thân quấn quanh linh lực nồng đậm, như là tiên nhân trên trời.  

Hắn đạt tới Kết Thai Nhị Trọng Thiên đỉnh phong!  

Chu Hằng nhắm mắt lại, không chút do dự xông phá lên Kết Thai tam trọng thiên, hắn có nắm chắc cùng sức mạnh đó.  

Đột phá tiểu cảnh giới không hề có khó khăn đối với hắn, lại nửa ngày sau, thân thể hắn rung lên, đã đi vào Kết Thai tam trọng thiên, linh khí thiên địa tẩy rửa, hắn nhanh chóng củng cố cảnh giới.  

Tiếp tục!  

Trong nước này vẫn chứa đựng năng lượng khổng lồ, nói không chừng có thể duy trì hắn đột phá đến Thần Anh Cảnh!  

Nếu quả thật có thể đột phá đến Thần Anh Cảnh, vậy nhìn khắp đương thời, còn ai là đối thủ của hắn?  

Tùm!  

Bọt nước tung lên, người thứ hai học được Phiên Thiên Chưởng rốt cục xuất hiện, cũng giống như Chu Hằng lúc trước, sững sờ rơi vào trong hồ, như là một thân tu vi đều biến mất.  

Quần áo dính ướt dán sát người, hiện lên rõ ràng.  

Chu Hằng không khỏi cứng lại, bởi vì người thứ hai chính là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!  

Vốn nàng là siêu cấp mỹ nữ cùng cấp số với Ứng Mộng Phạm, xinh đẹp tuyệt sắc mấy chục năm mấy trăm năm mới xuất hiện, lúc này quần áo ướt dán lên người nàng, lập tức vẽ ra dáng người hoàn mỹ.  

Ngực dù không tính là quá đồ sộ, nhưng cao vút thần kỳ, quả thật dựng thẳng ngạo nghễ như hai ngọn núi, thậm chí thấy được một viên tròn gồ lên trên áo, vải mỏng manh thấm ướt liền như trong suốt, có thể nhìn thấy đốm màu hồng.  

Còn eo thon làm thân thể như rắn, thon thả lung linh, tiếp theo là đường cong mê người, mông cũng không lớn, nhưng mượt mà vểnh lên như mật đào chín mọng, vô cùng dụ người.  

Giữa hai đùi tạo thành hình tam giác nổi bật, có thể thấy rõ màu đen làm người ta phát cuồng!  

Nàng vốn đã tuyệt mỹ, lúc này mái tóc ẩm ướt, làn da cũng ít nhiều dính những giọt nước, làm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm kinh tâm động phách, đủ để cho quân tử đạo đức cũng nháy mắt hóa thân thành cầm thú.  

– A… Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phát ra tiếng hô ngắn ngủi, nàng không ngờ đằng sau cửa này lại là một cái hồ, càng không ngờ đến bản thân mình lại không khống chế được lao đầu vào đó!  

Hơn nữa, không ngờ Chu Hằng vẫn còn ở đây!  

Nàng vốn đã chịu thiệt từ Chu Hằng, bị tên khốn này đánh mông, quả thật vô cùng nhục nhã! Lúc này lại ở chung, nàng lập tức nhớ lại một màn làm nàng đỏ mặt tận mang tai, vội ngồi xuống, còn dùng hai tay che ngực.  

Nhưng nàng cũng biết, trí nhớ của Kết Thai Cảnh tốt đến cỡ nào, liếc qua một cái làm sao mà quên được?  

Vì cái gì tên này còn ở đây? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vừa trào ra nghi ngờ này, lập tức cảm ứng được trong hồ có dao động năng lượng khiến người ta líu lưỡi, nàng liền vừa mừng vừa sợ, tự nhiên biết rõ nguyên nhân.  

Nàng hấp thu những năng lượng này, nói không chừng có thể lập tức đột phá Hóa Thần Cảnh!  

Đột phá Hóa Thần Cảnh!  

Ở trên thế gian thời đại võ đạo điêu linh, Hóa Thần Cảnh tuyệt tích, là người đầu tiên đột phá Hóa Thần Cảnh, trở thành mạnh nhất vì thiên hạ, đây là dụ hoặc lớn cỡ nào? Hơn nữa, đột phá Hóa Thần Cảnh liền có thể trở tay trấn áp Chu Hằng, tên khốn kiếp đỉnh điểm này!  

Có ý nghĩ này, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tự nhiên không chịu đứng dậy rời đi, mà muốn mở vật chứa không gian lấy ra quần áo che thêm, miễn cho con mắt gian tà của Chu Hằng nhìn thấy cảnh xuân.  

Nhưng nàng lập tức kinh ngạc phát hiện, nàng lại không thể vận dụng pháp khí không gian!  

Ngẩn ra rồi, nàng liền hiểu được, nếu không phải thế, nước tiên này đã sớm bị Chu Hằng lấy đi hết, nào còn phần của nàng!  

Vấn đề bây giờ là, nàng phải lập tức bắt đầu hấp thu chỗ tốt, hay là rời khỏi hồ miễn cho Chu Hằng chiếm tiện nghi?  

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, Chu Hằng căn bản không liếc nhìn nàng làm gì, đang đang nhắm mắt liều mạng hấp thu năng lượng trong nước!  

Tên khốn này!  

Lòng dạ của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ quả thật cổ quái, một mặt nàng không muốn để Chu Hằng chiếm tiện nghi của nàng, nhưng Chu Hằng lại coi như không thấy nàng, lại làm nàng trào ý căm phẫn dữ dội.  

Tên mắt chó đui mù!  

Nàng vội vàng đè xuống cổ xao động này, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ mấy thứ lộn xộn đó!  

Không thể lãng phí thời gian, thêm một giây trôi qua, năng lượng trong hồ sẽ bị Chu Hằng hút nhiều thêm một phần, thủ đoạn trả thù tốt nhất của nàng chính là ra sức hấp thu chỗ tốt trong hồ, làm cho Chu Hằng khóc đi!  

Hơn nữa, nói không chừng thêm lát nữa sẽ có người thứ ba, thứ tư tiến vào, chẳng lẽ phải để cho nhiều người như vậy nhìn thấy bộ dạng gần như trần trụi của nàng hay sao?  

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mạnh mẽ đè xuống lòng xấu hổ, ngồi xếp bằng, mở ra lỗ chân lông hấp thu chỗ tốt vô tận này, kỳ ngộ như vậy rất khó có được, làm nàng bất chấp hiện hết cảnh xuân ở trước mặt Chu Hằng.  

Hai người đều không lên tiếng, nhưng trong người lại có động tĩnh lớn, điên cuồng hấp thu chỗ tốt trong hồ, không ngừng một giây.  

Một giờ, năm giờ, mười giờ!  

Hai người đồng thời ngừng lại, không phải bọn họ khách sáo khiêm nhường gì, mà là năng lượng cuối cùng trong hồ đã bị bọn họ chia nhau “ăn” không còn.  

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức nhảy khỏi hồ, linh lực trào ra, lập tức chưng khô váy áo, nhẹ nhàng bay xuống như tiên tự không dính bụi trần.  

Tùm! Tùm!  

Ngay lúc này, lại có hai người lao đầu vào, rơi xuống hồ.  

———-oOo———-