Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 395: Rất nhiều áp chế



Người khác đều nghĩ Chu Hằng bị Lệ Cương áp chế, nhưng trong lòng Lệ Vô Cực lại càng rung động.  

Trước hắn còn đánh giá thấp Chu Hằng, không gian đan điền tiểu tử này không chỉ gấp trăm lần Kết Thai Cảnh bình thường, mà ít nhất gấp 500 lần, lúc này dưới tình huống bị áp chế gấp trăm lần lực lượng vẫn có thể liều mạng đánh với Lệ Cương chẳng phân biệt được cao thấp!  

Hắn không thể không tiếp tục gia tăng áp lực, tiến thêm một bước hạn chế lực lượng Chu Hằng, mới để cho Lệ Cương dần dần chiếm được thượng phong.  

Nhưng đây cũng là cực hạn, nếu muốn áp chế lực lượng Chu Hằng thấp hơn, hắn nhất định phải làm ra động tác rõ ràng, mà không vô thanh vô tức giống như bây giờ, chỉ có hắn, Lệ Cương, Chu Hằng ba người biết.  

Lệ Cương đương nhiên sẽ không nói, mà Chu Hằng nói cũng vô ích, người khác biết chỉ cho rằng hắn thua không chịu chấp nhận!  

May mà hiện tại Lệ Cương chiếm được thế thượng phong rõ ràng, hôm nay lấy lại mặt mũi trước, ngày sau lại giết tiểu tử này, vĩnh tuyệt hậu hoạn!  

– Ha ha ha! Chu Hằng, ngươi chẳng qua cũng thế, bản thiếu chấp ngươi một tay ngươi cũng không phải đối thủ của bản thiếu! Lệ Cương chỉ cảm thấy cả người thư sướng, quả thực còn thích hơn ôm một nữ nhân tuyệt mỹ.  

Còn chưa đủ!  

Hắn còn muốn đánh tiểu tử này mặt sưng như đầu heo, không chỉ như thế, hắn còn muốn đánh gãy từng đoạn xương của đối phương, để Chu Hằng nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay.  

– Phải không? Chu Hằng tươi cười, tay trái vươn ra, đánh ra một chưởng pháp cực kỳ huyền diệu!  

Phiên Thiên Chưởng!  

Tại sao lại có chưởng pháp đáng sợ như vậy?  

Lệ Cương chỉ cảm thấy tâm linh trầm xuống, trước mắt biến thành một mảnh đen như mực, dường như cả người chìm trong bóng tối vô tận, giống như có một khỏa tinh thần đề lên, khiến hắn thần ý thất thủ, căn bản không biết ngăn chặn như thế nào?  

Lão tổ Kết Thai Cảnh rất lợi hại, nhưng có thể chống được một ngôi sao sao?  

– Thình thịch!  

Một tiếng trầm đục vang lên. Mặt đất trăm trượng xung quanh Lệ Cương đều sụp đổ, rầm rầm, lõm xuống dưới, vết nứt lan ra bốn phương tám hướng, ít nhất mặt đất phạm vi mười dặm đều lún xuống mười mấy trượng, giống như một cái hồ thiên nhiên!  

– Ào, ào, ào…  

Nước biển của Độc Miểu Chi Hải tràn vào, võ giả cảnh giới thấp như gà bay chó sủa, nhanh chóng né xa, đây chính là nước độc trong nháy mắt có thể độc chết võ giả Khai Thiên Cảnh à! Võ giả Sơn Hà Cảnh tuy rằng không đến mức lập tức tử vong, nhưng cũng không dám đứng ở bên trong.  

– A… Gầm lên giận dữ, Lệ Cương xông lên trời. Đáp xuống đất vẻ mặt đầy giận dữ, rõ ràng hắn chiếm thượng phong tuyệt đối, sao đột nhiên lại bị Chu Hằng một chưởng đánh lún vào trong đất chứ?  

Thật mất thể diện!  

Hắn nhất định phải tìm về.  

– Lệ thiếu, ngươi đúng là nhân nghĩa, lại hạ thủ lưu tình! Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mặc dù không phát huy tốc độ tới cực hạn. Nhưng thân pháp quỷ dị tới cực điểm, khiến Lệ Cương căn bản không có biện pháp phong tỏa.  

Nhân nghĩa cái em gái ngươi a!  

Lệ Cương trong lòng nổi giận, hắn hận không thể đem Chu Hằng bầm thây vạn đoạn, làm sao có thể thủ hạ lưu tình. Hắn biết đây là Chu Hằng đang nhạo báng mình, tự nhiên càng thêm phẫn nộ, cũng vận chuyển võ kỹ của Vô Cực Thiên Tôn nhất mạch ra.  

Thần chích hiện ra, chính là một ngọn lửa. Hắn rít gào liên hồi, thần hỏa kia cũng hừng hực bùng phát, toàn thân Lệ Cương biến thành một ngọn lửa, thả ra nhiệt khí không gì không thiêu cháy.  

Hắn là con ruột của Thiên Tôn, huyết mạch lực cực kỳ tinh khiết, cho dù tư chất bản thân không phải đỉnh cấp, nhưng mà chỉ dựa vào huyết mạch lực cũng có thể một đường khải hoàn. Chỉ là con đường hắn đi hoàn toàn do Vô Cực Thiên Tôn dẫn dắt, thành tựu cao thấp hoàn toàn quyết định bởi Lệ Vô Cực, bản thân căn bản không khả năng có đột phá gì.  

Dù là như thế, uy lực ngọn lửa này vẫn không thể coi thường. Nó được Lệ Vô Cực tự tay rèn luyện, có một tia Thiên Tôn oai!  

– Không nghĩ tới Vô Cực Thiên Tôn lại là Hỏa Tu (tu luyện hỏa).  

– Vạn Cổ Đại Đế và Tử Diễm Thiên Long tung hoành thiên hạ, uy phục vạn tộc, chính là Vương giả trong Hỏa Tu!  

– Dường như mơ hồ, quyết đấu Vương giả một mới một cũ lại tiến hành theo phương thức như vậy.  

– Hai người này cảnh giới tương đương, Thần chích cũng không kém bao nhiêu. Ai mạnh ai yếu, thì phải xem huyết mạch lực của ai mạnh hơn.  

Các Kết Thai, Thần Anh Cảnh lão tổ đều nghị luận ầm ĩ, cảnh giới bản thân không vượt qua tiền bối mà mình kế thừa, như vậy huyết mạch lực càng tinh khiết, càng mạnh, thì chiến lực cũng càng cường đại!  

Chu Hằng “quá sợ hãi” nói: – Lệ thiếu, ngươi động thật sao, như vậy không hợp với phong phạm con của Thiên Tôn à!  

Miệng nói xong, hắn cũng vận chuyển ra Thần chích, tiểu nhân màu vàng ở giữa dòng thần thai tản ra ức vạn thần huy, cùng hắn đồng thời đánh ra một chưởng.  

Lại một Phiên Thiên Chưởng! – Oanh!  

Lệ Cương lại không thấy.  

Hắn tuy rằng hóa thân hỏa nhân, thân thể hư hư thật thật, nhưng mà Phiên Thiên Chưởng chính là tiên thuật, cho dù Chu Hằng không thể phát huy ra uy lực hoàn toàn của nó, nhưng muốn trấn áp võ giả cùng cảnh giới vẫn còn dư dả.  

Huyết mạch Thiên Tôn có thể so được với tiên thuật sao?  

Người xung quanh đều cổ quái nhìn.  

– Chu Hằng rõ ràng là hậu nhân của Vạn Cổ Đại Đế, vì sao Thần chích của hắn không phải là tử hỏa?  

– Không sai, năm đó Thần chích của Vạn Cổ Đại Đế chính là một đoàn tử hỏa, có thể đốt xuyên thiên địa, không người dám bất!  

– Kỳ quái, Chu Hằng vì sao không dùng tử hỏa làm Thần chích?  

– Quả thật kỳ quái, nếu hắn dùng tử hỏa làm Thần chích, nói không chừng tương lai có thể trở thành tôn Vạn Cổ Đại Đế thứ hai! Nhưng hắn vứt bỏ tử diễm dùng làm Thần chích, thì không thể đề thăng huyết mạch tử diễm thiên long tới cực hạn, tái hiện đế uy năm đó!  

– Tiểu tử này đúng là tên ngốc.  

Con lừa đen nghe mấy người này nghị luận, không khỏi xì một tiếng khinh miệt, lẩm bẩm nói: – Đám ngu xuẩn này biết cái gì, nếu Chu tiểu tử dùng tử diễm làm Thần chích, như vậy thành tựu cả đời hắn cũng chỉ đạt tới độ cao của Vạn Cổ Đại Đế, vĩnh viễn không có khả năng vượt qua!  

– Chỉ có tin tưởng vững chắc mình vô địch, mới có thể bước ra đạo của mình! Tuy rằng không biết đạo này rộng hay hẹp, có thể thông đỉnh hay không?  

– Thình thịch!  

Lệ Cương một lần nữa từ dưới lòng đất vọt lên, tóc đen tán loạn, sắc mặt xanh mét! Hắn quát to: – Chu Hằng, ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Làm thế nào cũng không nhịn được nữa.  

Cả người hắn hóa thành một ngọn lửa, tâm niệm động công, khu vực quanh mình cũng biến thành một biển lửa, nước xung quanh bị bốc hơi sạch sẽ.  

– Lệ đại thiếu, ngươi tại sao lại động thật, lại nói phải đánh với ta 300 chiêu à! Chu Hằng lại “quá sợ hãi”, vừa triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ né tránh vừa nói: – Lệ đại thiếu, phải nói nhân nghĩa a!  

Phải cái muội ngươi đó! Nhân nghĩa cái em gái ngươi đó!  

Lệ Cương biết Chu Hằng đang chọc giận mình, nhưng hắn dù thế nào cũng không nhịn được, tiểu tử này quá khinh người, hắn phẫn nộ rít gào, cả người đều hóa thành ngọn lửa, cuốn về phía Chu Hằng.  

Chu Hằng lại vỗ ta một Phiên Thiên Chưởng, Lệ Cương không còn sức đánh trả, lại bị đánh lún vào trong hố sâu, hết thảy thuận lý thành chương, giống như diễn kịch vậy.  

Vị con của Thiên Tôn này rất nhanh không phụ kỳ vọng, lại bay ra, chỉ là bộ dáng hắn mỗi lần thảm hơn một lần, ngọn lửa soi rõ hai má hắn sưng phù, hai mắt càng tức giận đến đỏ hau.  

Lệ Vô Cực nhướng mày, hắn đã hạn chế lực lượng Chu Hằng đến mức thấp hơn Lệ Cương rồi, nhưng mà Lệ Cương chẳng những không có cách nào thủ thắng, ngược lại lại nhiều lần bị đánh cho bại lui, điều này thật sự làm hắn mất hêt mặt mũi.  

Sau khi hắn tiến vào Thiên Tôn còn chưa dương oai đó, mặt mũi lại đứa con này làm mất không còn chút nào, bảo hắn làm sao chịu nổi?  

Một trận chiến này, tuyệt không thể thua!  

Lệ Vô Cực bên phải tay run lên, lòng bàn tay ngưng tụ thành một quả cầu khí đỏ sậm, nhưng lập tức lại bị hắn ngưng tụ thành hạt nhỏ, cuối cùng kích cỡ thu nhỏ ngay cả thần ý của Thần Anh Cảnh cũng không cảm ứng được. Hắn nhẹ nhàng bắn hạt nhỏ này qua không khí, trực tiếp chìm vào trong cơ thể Lệ Cương.  

Chu Hằng lại đánh ra một chưởng, kình phong quét qua, nhưng mà lại đánh hụt!  

Không phải Lệ Cương triển khai thân pháp tránh được, mà là cả người hắn thực sự thành một ngọn lửa, chưởng lực của Chu Hằng trực tiếp xuyên qua đó, cái gì cũng không đánh trúng.  

Loại năng lực hư hóa người này, võ giả ở thời kì Tụ Linh Cảnh đã có thể sử dụng được, nhưng phá giải cũng rất dễ dàng, chỉ cần trình độ linh lực không kém đối thủ, như vậy linh lực một kích đánh ra có thể trực tiếp đánh trúng đối thủ.  

Dù sao ngọn lửa cũng được, độc thủy cũng thế, đều là tồn tại thật sự, cũng không phải không khí chân chính, hóa thành hư vô. Đánh vào ngọn lửa, độc thủy chính là đánh lên thân thể, chỉ là sau khi thân thể chuyển hóa sẽ bị đả kích ít hơn một chút.  

Nhưng Lệ Cương lại chân chính hóa thành hư vô, ngọn lửa hữu hình mà không chất, đánh vào như đánh lên không khí.  

Làm sao có thể?  

– Ha ha ha! Lệ Cương được Lệ Vô Cực truyền âm, tự nhiên lại sĩ khí bùng tăng, đuổi theo Chu Hằng đánh tới: – Tiểu tử, đến đây! Đến đây! Lại đến.  

Chu Hằng nhíu mày, thân hình bắn ra, hắn phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ cũng không hề phòng thủ. Hắn nhìn lướt qua Lệ Vô Cực, mặc dù không có chứng cớ, nhưng hắn có thể kết luận đó là do Lệ Vô Cực giở trò quỷ!  

Cũng chỉ có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh mới có thủ đoạn nghịch thiên như vậy! Lão gia hỏa này đúng là không biết xấu hổ, ra tay áp chế linh lực của hắn cũng tính, lại còn gia tăng năng lực của Lệ Cương! Con lừa đen đê tiện, chỉ đê tiện ở bề ngoài, lão gia hỏa này đê tiện trong thâm thâm, vô sỉ tột cùng! Làm sao bây giờ?  

Chu Hằng thân hình chớp động, cảnh giới của hắn không bằng Hóa Thần Cảnh, tự nhiên không có khả năng phá giải thủ đoạn của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh.  

Trừ phi, hắn bỏ được mà lấy ra hắc kiếm hoặc là Bách Quỷ Kiếm, Tiên khí kia tự nhiên có thể âm thầm đánh trúng Lệ Cương, nhưng mà cũng phải đổi thành lúc Chu Hằng chỉ bị Lệ Vô Cực.  

Lại nói tiếp, Lệ Cương mặc dù ra sân chiến đấu, nhưng thực tế chỉ là một con rối, đây hoàn toàn là Chu Hằng và Lệ Vô Cực đang đối địch.  

Chu Hằng lập tức quyết định, hắc kiếm và Bách Quỷ Kiếm đều không thể lấy ra, nếu không chẳng khác nào trực tiếp đưa tới tay Lệ Vô Cực!  

Như vậy, để xem Lệ Cương còn lớn lối như vậy không?  

Chu Hằng đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới một tiên vật khác, chính là xương cốt hắn lấy được ở trong Phong Khiếu Lâm Địa, một cái lài tiên cốt Cổ Viêm, Nhật Diệu nhị trọng thiên!  

Tiên cốt tất nhiên có thể phá giải thủ đoạn của Hóa Thần Cảnh, hơn nữa bên trên tiên cốt kia không có phù văn, nhưng mà năng lượng bên trong cốt tủy đáng sợ nhường nào, nếu như thả ra, nói không chừng ngay cả Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cũng có thể đánh giết!  

Ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng bị năng lượng khủng bố kia đánh cho thiếu chút nữa vỡ nát, mạt sát Hóa Thần Cảnh thì có khó khăn gì?  

Hắc hắc, nếu Lệ Vô Cực thật không biết xấu hổ ra tay cướp đoạt, vậy nói không chừng có thể đánh lén chết Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh thứ nhất của Huyền Càn đại lục mấy vạn năm qua.  

Cứ làm như vậy!  

Chu Hằng tâm niệm vừa động, từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra tiên cốt, cầm trong tay giống như đả cẩu bổng. Thấy một màn như vậy, sắc mặt mọi người đều cổ quái.