Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 541: Kinh hãi nối tiếp



Nhìn thấy Chu Hằng từng bước tiến tới, bốn người kinh hồn run sợ, thậm chí có người bị dọa đến tè ra quần, chảy ra đầy đất.  

Bọn họ chưa từng gặp qua Chu Hằng, nhưng đã nghe nói qua hung danhcủa Chu Hằng, ngay cả thiếu gia Phạm gia cũng không nói hai lời trực tiếp làm thịt! Vừa rồi còn có vết xe đổ của Mã ca, Mã ca nằm đó chết không nhắm mắt, như còn đang nhìn bọn họ.  

Lá gan sắp vỡ mất rồi!  

– Ngươi… ngươi… trên người chúng ta có Truyền tấn thạch, hành tung của ngươi đã bại lộ, cao thủ trong gia tộc sẽ đến đây rất nhanh, ngươi trốn không thoát! Cuối cùng có người bình tĩnh một chút, nói cho Chu Hằng nghe.  

Lời này không phải chỉ trấn tràng diện, mà là ám chỉ Chu Hằng, ngươi xem ngươi một mình một ngựa làm sao đủ tư cách đấu với Mông gia? Hiện tại cao thủ Mông gia sắp đến, ngươi còn không mau nắm chắc thời gian chạy trốn, không bỏ qua mấy tiểu tốt bọn họ để làm gì chứ?  

Bùm!  

Chu Hằng một quyền tùy ý giáng xuống, lại một đầu người hụt vào trong ngực, sau đó phun ra từ giữa hai chân, máu tươi phun trào, tràng cảnh máu tanh hung bạo.  

Nhưng một nhà ba người Thích Sinh Quang đều mở to mắt, không bỏ qua một chi tiết nào!  

Đáng! Những súc sinh này đáng chết ngàn lần! Trực tiếp đánh chết bọn chúng như thế đúng là quá tiện nghi cho chúng!  

– Đừng qua đây!  

– Đừng qua đây!  

Ba người còn lại như thiếu nữ yếu ớt gặp phải dâm tặc, từng bước lui ra sau, tràn đầy sợ hãi đỉnh điểm.  

Vù vù vù, tiếng xé gió yếu ớt vang lên, bên ngoài phòng đã có thể nhiều người, ngay sau đó, ầm ầm, vách tường xung quanh nháy mắt sụp đổ.  

Ngoài phòng có bốn người đang đứng, khí tức Nguyệt Minh Hoàng tuôn trào như biển.  

Nguyệt Minh Hoàng đấu Nguyệt Minh Vương là nghiền ép tuyệt đối, dù cho Nguyệt Minh Vương này có 10 vầng trăng thì sao chứ? Chém giết nhẹ nhàng!  

– Dừng tay! Một tên Nguyệt Minh Hoàng quát.  

– Ngoan ngoãn đi theo chúng ta, có thể bớt chịu đau khổ! Tên Nguyệt Minh Hoàng thứ hai nói.  

Giọng điệu nhìn từ trên xuống, tràn đầy đương nhiên là thế.  

Ba đội viên tuần tra đều yên lòng chắc dạ, bọn họ tự nhiên nhận ra được bốn vị này chính là Nguyệt Minh Hoàng Mông gia, đây là nhân vật lợi hại có thể đi ngang cả Bắc Hợi Thành.  

Cuối cùng bọn họ bảo vệ được mạng nhỏ.  

Chu Hằng cười nhạt, tay phải đánh ra.  

Bụp, đầu của đội viên tuần tra thứ ba hụt vào trong ngực, chui ra đằng mông. Nhưng lần này Chu Hằng dùng ít lực lượng hơn, cái đầu lại dính ở mông không lăn ra ngoài.  

Giống như đầu của người này mọc ở đằng mông vậy.  

Vốn đây là một câu nói đùa, nhưng nhìn cảnh tượng này thật sự xảy ra trước mắt, lại không ai cười được.  

Hai đội viên tuần tra còn lại sợ đến cả người run run, tiểu tử này đúng là kẻ điên mà, đã có bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đến đây mà còn dám xuống tay? Tính mạng của bọn họ vẫn còn treo trên sợi tóc mà!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng thì sắc mặt cực lạnh.  

Bọn họ tự nhiên sẽ không để tâm tới tánh mạng của mấy Chuẩn Tiên này, mấu chốt là bọn họ đã bảo Chu Hằng dừng tay, nhưng tên này lại không thèm để ý tới!  

Như thế này thì bọn họ còn mặt mũi gì nữa?  

– Tiểu tử, là ngươi tự chuốc lấy khổ! Một vị Nguyệt Minh Hoàng ánh mắt phun ra ánh sáng lạnh, đằng sau vụt vụt vụt hiện ra 3 nửa vầng trăng.  

E ngại mệnh lệnh trong gia tộc, hắn không dám giết Chu Hằng, nhưng muốn làm Chu Hằng chịu khổ, thậm chí phế bỏ tay chân cũng không thành vấn đề! Dù sao tiên nhân có thủ đoạn cỡ nào, chỉ cần Thần chích bất diệt, ngay cả thân thể cũng có biện pháp tái tạo!  

Chu Hằng không để ý, chuyện phải làm từng cái một, người cũng phải giết từng tên, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau.  

Bụp, hắn vỗ đầu đội viên tuần tra thứ tư, vẫn kẹt ở mông.  

– Trấn cho ta! Nguyệt Minh Hoàng kia đã ra tay, ánh trăng lưu chuyển, hai tay đánh ra trấn xuống Chu Hằng.  

Lực lượng nghiền ép tuyệt đối, cho nên hắn căn bản không cần vận dụng bất kỳ tiên thuật gì, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.  

Chu Hằng bâng quơ xoay người lại, vung tay phải đánh ra, không có một chút hào quang trào ra, bình thường giống như người phàm.  

Ầm!  

Nguyệt Minh Hoàng kia chấn động thân thể, nháy mắt ngừng trệ, sa đó lui mạnh ra sau.  

– Còn chưa đến phiên ngươi chết, vội cái gì! Chu Hằng lạnh lùng nói, thuận tay một chưởng vỗ lên đầu tên đội viên tuần tra cuối cùng, bụp một cái, trên mông người này cũng xuất hiện một cái đầu.  

Cái… cái chuyện gì thế!  

Không phải tiểu tử này là Nguyệt Minh Vương 10 luân hay sao, sao mà lại có thể đối đầu được với Nguyệt Minh Hoàng 3 luân? Lại còn thắng?  

Chẳng lẽ tên này đạt đến cực hạn đột phá?  

Không phải, tuy rằng khí tức của Chu Hằng có chút khó hiểu, nhưng nhìn một quyền hắn đánh ra mà phán đoán, rõ ràng vẫn là Nguyệt Minh nhất trọng thiên! Kỳ quái, Nguyệt Minh Vương làm sao có được lực lượng mạnh như vậy?  

11 vầng trăng?  

Nói đùa, xem hết lịch sử Tiên giới cũng chưa từng xuất hiện yêu nghiệt như thế! Tiểu tử này có tư cách gì sáng tạo lịch sử?  

Đây là tính cực hạn của tiên nhân bậc thấp, nếu trong bọn họ có người đến từ Tý Tiên Thành, thậm chí Tuyệt Tiên Thành, như vậy khẳng định sẽ biết quả thật có tồn tại 11 vầng trăng, thậm chí 12 vầng trăng, 13 vầng trăng!  

Chẳng lẽ tên này còn là Thể tu?  

Không sai, sức trâu của thân thể cộng thêm 10 vầng trăng khuyết, nói không chừng sẽ có thể chống đỡ chiến lực Nguyệt Minh Hoàng 3 luân!  

Nghĩ thế, bốn đại Nguyệt Minh Hoàng liền yên lòng.  

Sức trâu rốt cuộc chỉ là sức trâu, không thể vận dụng vào tiên thuật. Nếu như nói sức trâu là một, như vậy chiến lực vĩnh viễn là một, nhưng nếu là linh lực, lại có thể dùng tiên thuật phát huy ra chiến lực gấp mười, gấp trăm lần!  

Hoàn toàn không thể so sánh!  

Bằng không chẳng phải năm đó Phệ Kim tộc đã vô địch?  

– Tiểu tử này có điều cổ quái, mọi người cùng xông lên, mau bắt giữ hắn, đừng để gia chủ đại nhân đợi lâu! Một gã Nguyệt Minh Hoàng nói.  

Dù nói thì dễ nghe, thật ra là bởi hắn nổi lòng kiêng kỵ Chu Hằng cổ quái. Các tán tu như bọn họ đau khổ tu luyện tới Nguyệt Minh nhị trọng thiên, người nào không phải hạng vô cùng cẩn thận, chú ý gấp nhiều lần?  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đồng thời quát lớn, đều thả ra vầng trăng của mình, trấn xuống Chu Hằng, trong một mảnh hào quang đủ màu chớp động, như là có thể trấn san bằng cả mặt đất.  

Tiên thuật khó có, với tư cách tán tu của bọn họ thì căn bản không có tiền đi mua tiên thuật, dù cho làm thuộc hạ Mông gia, Mông gia làm sao lại truyền cho tiên thuật gia truyền? Có muốn cũng không được!  

Nhưng mà không sao, vầng trăng Nguyệt Minh Cảnh vốn là vũ khí mạnh mẽ nhất, có thể sánh với Tiên khí cùng cáp, chỉ cần lực lượng đủ mạnh, hoàn toàn có thể nghiền nát mọi thứ!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng bao gồm hai Nguyệt Minh Hoàng 3 luân và hai Nguyệt Minh Hoàng 4 luân, 14 nửa vầng trăng chói lòa bầu trời, khủng bố vô hạn.  

Chu Hằng chắp tay mà đứng, đằng sau đột nhiên hiện ra một vầng trăng khuyết, sau đó nhanh chóng hiện ra vầng thứ hai, vầng thứ ba… vầng thứ mười!  

Vù. Vầng trăng khuyết thứ 11 hiện ra!  

Nháy mắt, thời gian như ngưng lại, bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đồng loạt mạnh mẽ ngừng trệ công kích.  

Nguyệt Minh Vương 11 luân! Trời ạ! Nguyệt Minh Vương 11 luân!  

Yêu nghiệt nghịch thiên chưa từng có trong lịch sử!  

Sao lại thế được! Làm sao như vậy được!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đều khô rang miệng lưỡi, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Thật ra, Nguyệt Minh Hoàng 11 luân tối đa cũng chỉ tương tương Nguyệt Minh Hoàng 2 luân, cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng vấn đề mấu chốt là, lịch sử trước giờ “chưa từng” xuất hiện qua Nguyệt Minh Vương 11 luân!  

Đây chính là đột phá cực hạn Tiên giới, yêu nghiệt như thế rốt cuộc là thứ gì? Có phải là linh nhân do thiên địa thai nghén thành hay không?  

Ra tay với Chu Hằng có thể nào là bất kính với thiên địa? Có thể nào sẽ bị đại đạo trừng phạt?  

Đó là những điều chưa biết!  

Không biết mới là đáng sợ nhất!  

Chu Hằng cười âm trầm, tay phải vung lên, đã tế ra hắc kiếm.  

Tinh khí sinh mệnh của mấy Chuẩn Tiên trước đó quá yếu, gần như không bổ ích gì cho hắn. Nhưng Nguyệt Minh Hoàng thì khác, tuyệt đối không thể lãng phí!  

Sát khí của hắn như thực chất, không ngừng chảy quanh lan tràn, hóa thành một thanh kiếm màu đen.  

– Còn sững sờ cái gì! Một Nguyệt Minh Hoàng 4 luân quát to. – Có yêu nghiệt thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ là Nguyệt Minh Vương!  

– Không sai, bốn người chúng ta liên thủ tuyệt đối có thể trấn áp hắn!  

– Dù sao cũng không phải giết hắn, trời cao tuyệt đối sẽ không cắn trả chúng ta!  

– Ra tay!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng lại lên sĩ khí, đều tế ra vầng trăng, trấn xuống Chu Hằng.  

Oong, Chu Hằng vừa động ý niệm, vầng trăng khuyết thứ 12 hiện lên.  

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đồng thời té xuống khỏi trời, chấn động đều sắp méo mồm.  

Trời cao ơi, bọn họ mù mắt rồi sao?  

12 vầng trăng!  

11 vầng trăng đã là sáng lập lịch sử, vầng trăng… Trái tim nhỏ của bọ họn không chịu nổi giày vò như thế!  

– Dù có là vầng trăng thì sao, bắt lấy hắn! Nguyệt Minh Hoàng 4 luân trước đó cắn môi, bọn họ đã đâm lao phải theo lao.  

– Ra tay!  

Vù vù vù, bốn người lại vận chuyển ra vầng trăng trấn áp Chu Hằng.  

Chu Hằng vừa động ý niệm, vầng trăng khuyết thứ 13 hiện lên.  

Phụt…  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng lại mạnh mẽ kiềm hãm công kích, nhưng tụ đầy sức lại phải cưỡng ép thu hồi, tương đương với đánh thẳng vào người mình. Một lần, hai lần còn có thể chịu được, nhưng ba lần chồng lên nhau, ngay cả bốn đại Nguyệt Minh Hoàng cũng ăn không tiêu!  

Mỗi người đều phun máu!  

Ở Tiên giới, có thể đánh chết Nguyệt Minh Hoàng thì cũng không tính là cao thủ gì, nhưng chỉ bày ra vầng trăng liền làm cho bốn đại Nguyệt Minh Hoàng tự hộc máu, Chu Hằng tuyệt đối là người đầu tiên trong lịch sử!  

Ông trời già, ngài có thể đừng đùa giỡn vậy được không!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng thật sự là muốn chết cho xong, 13 vầng trăng đó! Còn nữa không? Vốn bọn họ tin chắc 10 vầng trăng chính là cực hạn, nhưng hai lần ba lượt, bọn họ đã không còn xác định được nữa.  

Nói không chừng Chu Hằng còn có 14 vầng trăng, thậm chí 15 vầng trăng!  

Tại sao lại có yêu nghiệt như vậy!  

Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng đều kinh sợ, không phải kinh sợ thực lực của Chu Hằng, mà là kính sợ đại đạo thiên địa!  

Từ xưa đến nay, 10 vầng trăng là cực hạn là Tiên giới, đột nhiên hôm nay chạy ra một tên yêu nghiệt có 13 vầng trăng, có phải là ý chí của thiên địa hay không?  

Nếu như là ý chí thiên địa, như vậy bọn họ chỉ là Nguyệt Minh Hoàng thì nào có tư cách chống đối?  

– Đùa giỡn đủ rồi, hôm nay lại giết tiếp bốn người các ngươi, xong chuyện! Chu Hằng nhàn nhạt nói, hắn cảm ứng được có một cỗ khí tức cực mạnh đang nhanh chóng tới đây, tuyệt đối là Nguyệt Minh Đế!  

Bây giờ hắn còn không muốn đối chọi trực diện Nguyệt Minh Đế, mục đích đơn giản lại trực tiếp, đó là giết người!  

– Hừ! Chúng ta không phải thịt cá, ngươi muốn giết là giết! Trước uy hiếp tử vong, bốn đại Nguyệt Minh Hoàng cuối cùng nổi lên ý chí chiến đấu.  

Tu luyện, thực ra chính là nghịch đoạt thiên địa tạo hóa, bản thân chính là đối địch với thiên địa! Có thể tu luyện đến Nguyệt Minh Hoàng, nào sẽ dễ dàng khuất phục?  

Vì sống sót, bọn họ tự nhiên không sợ đánh một trận