– Cạc cạc dát, các ngươi cũng biết tất cả bí mật, có thể an tâm lên đường rồi! Cổ Thiên Vương bước nhanh tới, thân thể cao lớn khôi ngô tạo thành lực áp bách đáng sợ, bởi vì lực lượng của hắn đã tăng lên tới Thiên Hà Cảnh đỉnh phong, tự nhiên sinh ra áp bách vô cùng cường đại đối với võ giả cấp thấp hơn.
– Hả? Hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: – Sao lại đến Thiên Hà Cảnh đỉnh phong liền ngừng lại? Các ngươi không dựa theo trình tự lão phu mở nhà đá sao?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa đá bị phá, lập tức hiểu ra chuyện gì, chỉ là lúc trước hắn không chú ý tới mà thôi.
– Ha ha ha! Lư đại gia anh minh thần võ, làm sao lại bị tên bi3n thái ngươi đánh lừa chứ! Con lừa đen chắp eo cười to, hoàn toàn quên mất chủ ý ban đầu là của người nào.
– Tưởng rằng có thể ngăn cản được lão phu sao? Cổ Thiên Vương cười lạnh: – Nhiều nhất chỉ khiến lão phu tốn thêm một tháng khôi phục thôi! Cạc cạc, lão phu đã ngủ không biết bao nhiêu vạn năm, vị giác cũng sắp mất rồi, một cn lừa một chó, vừa lúc để lão phu làm một bữa ngon! Đáng tiếc chỉ còn dư lại một tên công tử bột, không thể khiến cho lão phu vui vẻ một trận.
Lão biến thái này quá trắng trợn! Tuy nhiên nghĩ tới lúc trước hắn còn mây mưa với toàn bộ mỹ nử kiếm được của một thành, so ra hiện tại nói vài câu chỉ là chuyện nhỏ.
– Đi tìm chết đi! Cổ Thiên Vương một chưởng chụp tới đám người Chu Hằng, áp lực Thiên Hà Đế bậc cao tràn ra, Tinh Thần Đế ngay cả tư cách phản kháng cũng không có!
– Con lừa, chính là lúc này! Chu Hằng hét lớn.
– Hiểu rồi! Con lừa đen đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai vó vẽ một vòng, một đạo phù văn màu xanh biếc mở ra bao bọc nó, Chu Hằng và Tiểu Hỏa vào trong.
Ba! Cổ Thiên Vương chụp vào khoảng không. Đám người Chu Hằng đã biến mất tại chỗ.
– Thuấn di phù sao? Lão biến thái sờ sờ cằm, cũng không quản dây xích loằng ngoằng trên người, lẩm bẩm nói: – Đợi khi lão phu khôi phục lại Tuệ Tinh Cảnh liền đi ra ngoài đại sát một tràng. Nhiều năm không được chơi nữ nhân, không được giết người như vậy luôn cảm thấy cuộc đời thiếu thiếu thứ gì đó.
… Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Chu Hằng, con lừa đen, Tiểu Hỏa từ trong hư không xuất hiện, nặng nề rơi vào trong bùn đất, khiến cho không khí bụi mù.
– Không thể nào! Con lừa chết tiệt ngươi không nhẹ nhàng được một chút sao, mỗi lần đều va đập mạnh như vậy! Chu Hằng từ vũng bùn bò ra, với thể chất của hắn mà cú va chạm như vậy cũng không phải đau gì. Nhưng quan trọng là quá khoa trương đi.
– Lần sau sẽ rút kinh nghiệm! Con lừa đen gật đầu: – Cho ngươi rơi đau hơn một chút!
Chu Hằng đảo mắt nhìn quanh, sau khi quan sát một hồi mới nói: – Chúng ta dường như cách cửa ra rất gần.
– Vậy chúng ta đi ra hay là lại đi đào Huyết Linh Quả? Con lừa đen mặc dù hết sức kiêng kỵ lão biến thái kia, nhưng mà lại tiếc Huyết Linh Quả. Nó có vẻ dị thường rối rắm.
– Lão biến thái nói hắn phải mất một tháng mới khôi phục lại được Tuệ Tinh Cảnh, chúng ta còn có chút thời gian, lập tức trở về báo tin, xuất động cao thủ Đại Hà Học Phủ trấn áp hắn! Nếu không lão biến thái kia đạt tới Tuệ Tinh Cảnh, ai cũng không phải là đối thủ của hắn! Chu Hằng nói.
Nơi này không phải là không có yêu thú Tuệ Tinh Cảnh, nhưng chúng cũng không có ý đi ra, bởi vì chất lượng linh khí nơi này rất cao. Cũng giống như võ giả trên Thập Nguyên Tinh phải vất vả ngàn dặm xa xôi chạy tới đánh chiếm Độ Dương Tinh, không phải là vì tu luyện sao?
Nhưng Cổ Thiên Vương lại khác, hắn là tên biến thái, ý nghĩ biến thái tự nhiên khác người bình thường.
Chu Hằng lấy ra Vân La Chu, bọn họ nhanh chóng chạy tới cửa ra.
Dọc đường đi, yêu thú hoành hành.
Sáu tháng trước là lúc yêu thú nơi này ít hoạt động nhất, dường như có một số loài cần ngủ đông. Mà qua kỳ hạn đó, có lượng lớn yêu thú chạy ra, cho dù khu vực vốn an toàn cũng rất có thể gặp phải yêu thú cấp bậc Thiên Hà Vương.
Dưới tình huống như vậy, cho dù đám người Chu Hằng muốn đi tìm Huyết Linh Quả cũng không có khả năng.
Ỷ vào tốc độ cao của Vân La Chu, bọn họ nhanh chóng bay đi, ba ngày sau cuối cùng cũng tới lối ra, nơi này có khoảng trăm con yêu thú lởn vởn xung quanh, trong đó có một đầu là Thiên Hà Vương. Những thứ con khác đều là yêu thú cấp bậc Tinh Thần Cảnh, dường như chúng tổ chức thành đàn xông ra.
Chu Hằng từ xa dừng lại, thu Vân La Chu vào, trong lối đi kia lực cản quá mạnh, cho dù tốc độ cao như Vân La Chu cũng không có đất dụng võ, bọn họ đều sẽ bị đám yêu thú này bao vây thôi.
Chỉ đầu yêu thú Thiên Hà Vương kia cũng có thể dễ dàng giết chết được bọn họ!
– Chúng ta chờ đã, những yêu thú này đại khái muốn xông ra, chúng ta theo sau là được.
Cũng không lâu lắm, những yêu thú này đã xông vào thông đạo, muốn xông ra thế giới bên ngoài. Theo Chu Hằng phỏng đoán, những yêu thú này hẳn bị thua, bị chiếm địa bàn, cùng đường mới muốn tiến ra thế giới bên ngoài.
Chu Hằng đợi một hồi lâu, mới để cho con lừa đen và Tiểu Hỏa đuổi theo, dù sao đầu yêu thú Thiên Hà Vương kia rất đáng sợ, nếu bị phát hiện ở trong không gian vặn vẹo thì chỉ có thể dựa vào Thuấn di phù văn của con lừa đen để chạy trối chết mà thôi.
– Chờ các ngươi thật lâu! Đám người Chu Hằng còn chưa đi xa, đã nghe được một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Thanh âm này rất quen thuộc!
Chu Hằng dừng bước, chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ trong bùn đất bay ra, sau khi vọt lên không trung một hồi mới dừng lại đáp xuống mặt đất, là một thanh niên anh tuấn, không ai khác, chính là Tây Môn Sơn!
– Từ lúc trung tuần tháng 5, ta đã luôn phục ở đây! Tây Môn Sơn đứng chắp tay, tuy rằng sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhưng lại không lập tức ra tay, hắn và Chu Hằng có thù giết đệ, trực tiếp một chưởng đập chết Chu Hằng hắn căn bản không thể giải hận.
Dù sao Chu Hằng tuyệt không phải là đối thủ của hắn, hắn phải từng chút một phá nát ý chí của Chu Hằng, cuối cùng mới giết chết.
– Ta đã nghĩ qua, cho dù ngươi cùng người khác xuất hiện, nhưng mà chỉ cần người nọ, hoặc là những người đó thực lực không mạnh, ta sẽ làm thịt toàn bộ bọn ngươi, sau đó vứt vào chỗ sâu trong chiến trường cổ làm mồi cho yêu thú, như vậy sẽ không có ai biết là ta làm.
Tây Môn Sơn thong thả bước ra hai bước, nhoẻn miệng cười với Chu Hằng: – Ngươi đã đi ra một mình vậy cũng bớt cho ta chút phiền toái. Ngươi nên biết ta muốn phục kích ngươi, cho nên mới muốn nán lại một tháng mới đi ra, mục đích không phải là tránh ta sao?
– Đáng tiếc, ta còn kiên nhẫn hơn ngươi.
– Ta biết ngươi có Vân La Chu, đáng tiếc căn bản không thể sử dụng được ở trong lối đi này, cho nên, ngươi sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta.
– Chu Hằng, hôm nay là ngày tận thế của ngươi! Từ lúc ngươi giết đệ đệ ta là lúc đã quyết định cái chết của ngươi.
Lúc nói tới câu cuối cùng, sắc mặt Tây Môn Sơn trở nên dữ tợn, hận không thể uống máu, ăn thịt Chu Hằng.
Chu Hằng lắc lắc đầu, tên này quá nhạy cảm, cho rằng đi ra ngoài trễ hơn là để tránh hắn? Hắn nhướng mày cười, nói: – Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Ta chỉ biết là ngươi vì né tránh ta, đã sớm chạy tới Đại Hà Học Phủ, nhiều ngày như vậy cũng không dám lộ diện.
– Nói hươu nói vượn, ta lại sợ ngươi sao? Tây Môn Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng sau khi rống một tiếng, hắn không khỏi cười lạnh: – Ngươi muốn chọc giận ta, khiến ta không khống chế được tâm tình để cho ngươi có cơ hội chạy trốn? Quá ngây thơ rồi!
– Chu Hằng, vậy để ta cho ngươi thấy tiến bộ mấy ngày qua của ta một chút. – Run rẩy dưới lực lượng của ta đi!
– Ông! Tây Môn Sơn sử xuất tất cả tinh tú ra ngoài, hơn bốn ngàn viên, số lượng tinh tú nhiều hơn trước kia không ít, lại có thêm một cỗ lực lượng cường đại không rõ lưu chuyển.
Tinh thần lực!
Tên này rốt cục đã nắm giữ tinh thần lực! Với cơ sở hơn bốn ngàn viên tinh tú của hắn quả thật đã sớm có tư cách hình thành tinh thần lực, nhưng vì hắn luôn ở lại Đại Nguyên Học Phủ cho nên mới không có tư cách tu luyện loại bí thuật này, cho tới khi hắn đi tới Đại Hà Học Phủ, cánh cửa kia mới mở ra.
Nắm giữ hay không nắm giữ tinh thần lực, chiến lực hoàn toàn khác biệt.
– Ha ha ha ha, thấy được chưa? Đây chính là lực lượng ta hiện đang nắm giữ đấy! Tây Môn Sơn cười to, trên mặt có hận ý, cũng có đắc ý.
Hắn tiến vào Đại Hà Học Phủ cũng chỉ 9 tháng, chỉ chút thời gian này lại có thể nắm giữ được tinh thần lực, hắn quả thật có vốn để kiêu ngạo, thiên phú cũng khá bất phàm.
– Chu tiểu tử, trực tiếp vẽ mặt, không cần cho bổn tọa mặt mũi! Con lừa đen rất không thích nói.
Chuyện của Cổ Thiên ra ngoài thông báo càng sớm càng tốt, qua mỗi một giây, lão biến thái này lại cách Tuệ Tinh Cảnh càng một gần. Chu Hằng gật gật đầu, tâm niệm vừa động, cũng vận chuyển ra hơn 1000 viên tinh tú, lấy viên đại tinh tú làm trung tâm, quần tinh bảo vệ xung quanh. Tinh tú xoay tròn, hình thành một cỗ lực lượng kỳ diệu, đúng là tinh thần lực! Phốc!
Tây Môn Sơn giật mình mắt muốn lòi ra, tinh, tinh thần lực, làm sao có thể! Hắn mất suốt 9 tháng mới có thể nắm giữ tinh thần lực, nhưng tốc độ này đã có thể được cho là cấp bậc thiên tài! Nhưng mà Chu Hằng thì sao, tiểu tử này xuất phát điểm thấp hơn mình rất nhiều, nhưng hắn cũng lại nắm giữ tinh thần lực.
Chờ một chút, lúc này mới có bao nhiêu viên tinh tú?
Hơn 1000 viên!
Làm sao có thể!
Cơ sở để hình thành tinh thần lực chính là 3000 viên tinh tú, đây là điều hiển nhiên được thế giới công nhận! 3000 tinh tú là có được tư cách tấn công Thiên Hà Vương.
Nhưng mà hơn 1000 viên tinh tú… Tên này là quái thai sao? Tây Môn Sơn hoảng sợ trong lòng.
Chu Hằng rất mạnh, hắn đã sớm thấy rõ, nếu không lúc trước Chu Hằng cũng không thể miểu sát được đệ đệ của hắn, khiến hắn cấp bách nhận thua cũng không kịp cứu viện! Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ Chu Hằng đã tiến vào Tinh Thần Đế, hơn nữa rõ ràng chỉ có hơn 1000 viên tinh tú đã tạo thành tinh thần lực! Vì sao? Lão trời già ngươi không có mắt sao?
Tu vi tăng lên, không chỉ cần tích lũy linh lực, mà còn cần lĩnh ngộ để đột phá, phương pháp phân bố tinh tú mới là khó khăn nhất! Như hắn đạt tới 4000 viên tinh tú đã là tới đỉnh, một là không cách nào đột phá Thiên Hà Cảnh, hai là khuyết thiếu thuật phân bố tinh tú cao cấp, hắn chỉ có thể dừng lại ở 4000 tinh.
Nhưng mà không ngờ Chu Hằng chỉ mất thời gian không tới một năm đã có được hơn 1000 viên tinh tú, càng tạo thành tinh thần lực, điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được?