Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 12



Lúc hắn tỉnh lại lần nữa, nghe được tiếng mấy người tranh nhau hoan hô.

“Ngô vương tỉnh rồi!”

“A, thật tốt quá! Hoàng thượng sẽ không giết chúng ta nữa!”

“Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất!”

Hoàng thượng? Đầu óc hỗn loạn của Nhiếp Hi bỗng nhiên tỉnh táo, nhớ lại bộ y phục tràn ngập mùi hoa mai trong mộng.

Là y sao? Trong triều đều biết hoàng đế thích hoa mai đến gần như si mê. Ngay cả đốt xạ hương Nhiếp Cảnh cũng chưa bao giờ dùng qua, nhưng mà nhiều năm đeo túi hương hoa mai, tay áo mỗi khi chuyển động thường thường tản ra mùi thơm thanh khiết, càng phong nhã càng hàm súc.

Nhiếp Hi bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh cả người, chợt bật người ngồi dậy. Mấy cung nhân bị doạ sợ vội vàng khuyên hắn nằm xuống, Nhiếp Hi gắng gượng ngồi vững lại, không để cung nhân dài dòng, đơn giản dùng chút thức ăn lỏng, suy nghĩ tình hình trong mộng, tâm thần bất định một hồi.

Giấc mộng này… Có phần chân thật đến đáng sợ.

Trong không khí mang theo mùi hương như có như không, Nhiếp Hi ngưng thần lại, ngửi được chính là mùi hương bạch mai trong mộng.

Chẳng lẽ là thật?

Tâm thần đại loạn, tay run lên, chén ngọc đang cầm rớt xuống đất, một tiếng rơi lanh lảnh sắc nhọn.

Đi qua đi lại một hồi lâu, cung nhân mới yên lặng được một chút, Nhiếp Hi rửa mặt chải đầu sơ sơ, ngồi ngay ngắn trên ghế gập khảm vàng, mặc dù vẻ mặt bình yên, trong lòng là một mảnh hỗn loạn.

Ý tứ của hoàng huynh, hình như càng ngày càng hiểu.

Duyên phận và vận mạng thật khó nói rõ ràng được, lần đầu tiên Nhiếp Hi gặp Lâm Nguyên, nghe mấy vị hàn lâm giới thiệu, bỗng nhiên biết gã là con trai của Lâm Trung, nhớ tới trước kia “Trì Thế Minh Đức Luận” từng làm hại mình đánh mất giang sơn, nhất thời trăm mối cảm xúc như tơ vò, liền nói: “Thì ra Lâm khanh là người của danh môn. Phẩm hạnh và văn chương của lệnh tôn, Hi ngưỡng mộ vô cùng. Lúc trước, tiểu vương đắc tội với hoàng huynh, bị phạt chép ở đây một trăm bản “Trì Thế Minh Đức Luận” của lệnh tôn, xém chút nữa thuộc lòng luôn, từng sao chép đến cả cánh tay đều sưng lên. Nhưng mà từng chữ từng chữ châu ngọc trong bài văn, oai phong đến kinh người, mặc dù tiểu vương chép một trăm lần, cũng khen ngợi không ngớt.” Nói rồi khẽ mỉm cười.

Lâm Nguyên kinh ngạc, lập tức cười một tiếng chắp tay xin lỗi: “Lại có chuyện này sao, vậy cũng là tiểu thần không tốt rồi.” Thấy Nhiếp Hi không hiểu, liền bổ sung một câu: “Gia phụ phụng hoàng mệnh viết “Trì Thế Minh Đức Luận”, sao dám không theo? Đáng tiếc gia phụ lúc tuổi già thị lực không được tốt lắm, không thể cầm bút, vì vậy, kỳ thật là tiểu thần thay mặt phụ thân ghi chép. Chỉ có điều lúc chuyên tâm ghi chép hết sức lo sợ, thật sự tận hết sức lực, bất tri bất giác viết dài quá mức, hại Ngô vương khổ cực như thế, là tội của tiểu thần.”

Nhiếp Hi sửng sốt cười ầm lên, thấy phong cách của Lâm Nguyên thẳng thắn, một nhân vật thanh tú tuyệt luân, trong lòng yêu thích, hiển nhiên sẽ không so đo chuyện này, trái lại kéo tay của gã lại nói: “Không ngờ Lâm khanh lúc còn niên thiếu đã có tài văn chương tung hoành ngang dọc không ai sánh bằng như vậy, sau này thành tựu còn vượt qua lệnh tôn.”

Cứ như vậy, một quyển sách “Trì Thế Minh Đức Luận” tràng giang đại hải, có thể kỳ quái như thế mà đem hai người quấn quýt lại cùng nhau.

Thấy rất ăn ý, mãi cho đến mùa đông gió tuyết rả rích kia.

Thư viện Bạch Mai biên soạn xong một đoạn sử sách, Nhiếp Cảnh tự mình chuẩn bị cỗ kiểu tới nghênh đón, vừa lúc gặp được Nhiếp Hi và Lâm Nguyên tay nắm tay đi ra.

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, ngay sau đó nụ cường càng thêm ôn hoà: “Nhị đệ, ngươi vẫn không chịu bị trói buộc bởi tiểu tiết như thế, lôi lôi kéo kéo người khác đi nghênh ngang trên đường, cẩn thận bị văn võ bá quan chê cười.” Y chính là mang một chút quở trách, thái độ vẫn bình tĩnh. Lẻ loi trong tuyết, càng vô cùng đẹp mắt như bạch mai, hơn nữa phong thái trong trẻo lạnh lùng, dù là cười, cũng cảm thấy vô tình.

Lâm Nguyên nghe được, sắc mặt hơi biến, theo bản năng rụt tay lại. Nhiếp Hi thấy huynh trưởng tự mình đến nghênh đón, mặc dù biết rõ Nhiếp Cảnh lợi hại, lại thêm chuyện xấu của Chu thái phó trước kia, trong lòng vẫn có một chút cảm động mơ hồ: “Ta thật là đã đa tâm rồi. Cho dù ca ca đã làm thái tử, vẫn đối đãi tốt với ta.” Liền khẽ mỉm cười, nhưng không buông tay Lâm Nguyên ra, trái lại nắm càng chặt hơn, thầm buồn bã là Lâm Nguyên vậy mà lại muốn rụt tay về, vì vậy lén lén dùng móng tay của ngón giữa nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay gã.

Lâm Nguyên sợ nhất là nhột, thiếu chút nữa cơ thể run lên cười ra tiếng, nhưng ở trước mặt thái tử há có thể thất lễ, buộc lòng phải cắn chặt răng lại có chết cũng nhịn xuống thôi thúc muốn cười, len lén liếc Nhiếp Hi một cái, mang theo ý căm tức. Nhiếp Hi đều thu lại hết trong mắt, chỉ mỉm cười, càng ung dung bình tĩnh.

Đôi mắt sáng của Nhiếp Cảnh hơi đổi, ánh mắt vô tình hay cố ý xẹt qua tay của hai người, liền ngưng mắt nhìn Lâm Nguyên thật kĩ, trong mắt từ từ mang theo một tầng kinh ngạc thích thú, mỉm cười nói: “Thư sinh này từ đâu tới, khí chất thanh nhã, khiến người khác vừa thấy đã quên trần tục.” Dung mạo thần khí của y vốn cực kỳ tuấn nhã, lúc chăm chú nhìn người khác, vô cùng chuyên tâm, trong mắt như có tinh quang lưu chuyển, giống như thập phần hữu tình, mặc dù là lòng dạ sắt đá cũng khó mà chịu đựng được.

Lâm Nguyên hiển nhiên cũng bị đôi mắt này làm gã không thể lẩn tránh, hai người đối diện nhau một hồi, Lâm Nguyên liền lặng lẽ tránh né ánh mắt.

Trong lòng Nhiếp Hi lờ mờ xoẹt qua một cảm giác xấu, nhưng cũng không nói ra được nguyên do, vẫn hướng về phía hoàng huynh nói đến lai lịch của Lâm Nguyên: “Vị này là tân khoa trạng nguyên Lâm Nguyên, phụng mệnh phụ hoàng, cũng tới thư viện Bạch Mai biên soạn sử. Trước đó vài ngày hoàng huynh xuất chinh đánh Bắc Nhung, có lẽ chưa từng gặp qua. Lâm trạng nguyên là con của đại nho bổn triều Lâm Trung, xuất thân từ gia đình có tiếng về học hành, càng là văn võ song toàn, vì vậy tiểu đệ vô cùng quý mến, nguyện luôn luôn thân thiết, để có tiến bộ về tri thức.”