Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 38: dung linh (1)




 
Edit: Naughtycat
 
Tin Tần Tử Thực trở về là do Tiết Tử Ngọc đến nói cho Tô Thanh Y. Tô Thanh Y đang dạy Tống Hàn luyện kiếm, sau khi nghe được Tiết Tử Ngọc truyền âm, nàng lập tức đi Vấn Kiếm Nhai. Tống Hàn ngẩn người, sau đó trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, thấy Tô Thanh Y đi về phía trước đến đầu cũng không quay lại, hắn nhịn một chút mới đi theo, không vui nói: “Thanh Y, ngươi quên ta rồi.”
“Ai da, không phải ta nghĩ ngươi sẽ theo kịp à.” Tô Thanh Y không để ý phất tay nói: “Sư phụ ta đã trở lại, ai còn quản ngươi được chứ!”
Vừa nói xong thì hai người đã tới cửa phòng nhỏ trên Vấn Kiếm Nhai, Tô Thanh Y dặn dò nói: “Ngươi đứng ở chỗ này, tuyệt đối không được đi vào nhé.”, sau đó sửa sang lại quần áo của mình rồi đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Sư phụ, đồ nhi đến thăm người.”
Dường như Tần Tử Thực bị thương, sắc mặt hắn tái nhợt giống màu áo trắng hắn đang mặc trên người, Đang Huy đang ngồi nghiêm túc bắt mạch cho hắn, cũng không để ý Tô Thanh Y, Tần Tử Thực khẽ gật đầu với Tô Thanh Y, sau đó cũng không nói thêm gì.
“Tĩnh dưỡng cho tốt đi.” Đan Huy thu tay lại, lấy ra mấy bình đan dược từ trong hòm thuốc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi cứ đi tìm đường chết thế này nữa, ta xem ngươi phi thăng thế nào. Còn chưa tới Độ Kiếp kỳ thì đã làm thân thể mình bị phế rồi...”
“Ngậm miệng.” Tần Tử Thực lạnh giọng mở miệng, nâng mắt lên nhìn đối phương một cái. Đan Huy lập tức tức giận mà ngậm miệng, lấy ra ngân châm, thô báo kéo tay áo của Tần Tử Thực ra, châm từng châm lên!
Tần Tử Thực cũng không để ý đến hành động trả thù của hắn, quay đầu nhìn Tô Thanh Y, âm thanh cũng mềm đi: “Luyện kiếm đến đâu rồi?”
“Bẩm sư phụ, ta đã học xong toàn bộ rồi.”
Tần Tử Thực gật đầu, tiếp tục nói: “Ta đã kiếm được Ôn Lĩnh thảo chuyên tẩy linh căn cho ngươi rồi, chờ ngươi trở thành Đơn linh căn thì con đường tu đạo của ngươi nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí ở đây lập tức cô đặc lại, tay Đan Huy run lên một cái, nơi ngân châm hạ xuống lập tức chảy máu, Tần Tử Thực nhíu mày nhìn về phía hắn, Đan Huy thu hồi ngân châm, nghiêm túc nói: “Có chuyện này... Ta phải nói rõ ràng với ngươi.”
“Hử?”
“Chuyện linh căn của Thanh Y không còn này, ta đã làm hết sức, không có chút liên quan gì đến ta đâu nhé.”
Vừa dứt lời, Tần Tử Thực ngẩng phắt đầu lên, quát lên: “Chuyện gì xảy ra?!”
“Sư phụ...” Tô Thanh Y quỳ xuống tại chỗ, run rẩy nói: “Đây là lỗi của ta...”
Còn chưa nói xong, một thiếu niên áo trắng đột nhiên vọt vào ôm chặt lấy Tô Thanh Y, ngẩng đầu mắng Tần Tử Thực: “Ngươi làm gì?”
Tô Thanh Y ngẩn người, nhìn sắc mặt Tần Tử Thực càng lạnh xuống, lập tức đẩy Tống Hàn ra, sốt ruột nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Tống Hàn không nói lời nào, ôm nàng mím chặt môi. Tần Tử Thực nhắm mắt lại, uy áp ầm ầm tỏa ra, sắc mặt Tống Hàn đại biến, bị ép quỳ xuống tại chỗ.
“Ngươi là ai?” Tần Tử Thực không thèm nhìn hắn, giọng nói không có chút độ ấm nào. Tô Thanh Y vội vàng mở miệng: “Sư phụ, đây là Kiếm nô của ta... Ngươi nghe ta giải thích đã...”
Vừa dứt lời, cả người Tống Hàn lập tức bị một trận cuồng phong cuốn ra ngoài, thẳng tắp nện lên cây đại thụ ở bên ngoài, phun ra một ngụm máu. Sau đó không đợi Tống Hàn đứng dậy, mấy chục đạo Kiếm ý phát ra từ trên người Tần Tử Thực trực tiếp đâm xuyên qua người Tống Hàn, đính hắn lên trên cây!
Ngưng tụ Kiếm ý thành thực thể, công lực cỡ này làm Tô Thanh Y nhìn thấy mà than thở không thôi. Nhưng mà một lát sau, Tô Thanh Y lập tức vội vàng chạy ra ngoài: “Tống Hàn...”

“Quỳ xuống!” Từ trong không trung bỗng xuất hiện một cỗ lực đạo ngàn cân truyền từ đầu vai nàng xuống, làm cho Tô Thanh Y quỳ xuống tại chỗ một lần nữa, không ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều cảm nhận được ý lạnh như băng ở trong phòng. Tần Tử Thực vẫn không mở mắt, Đan Huy ngoan ngoãn không nói gì làm bộ như mình không tồn tại, trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tần Tử Thực cũng chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mới nổi giận vừa rồi, hắn phân phó Đan Huy: “Đi xem hắn một chút đi.”
Đan Huy gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng chạy ra ngoài. Tần Tử Thực quay đầu nhìn Tô Thanh Y, lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Tô Thanh Y vội vàng kể lại hết mọi chuyện một lần, thậm chí cả phần về Nhiễm Diễm cũng nói ra. Tần Tử Thực chậm rãi chau mày: “Cho nên, Tô Thanh Liên đang ở chỗ của ngươi?”
“Vâng...” Tô Thanh Y chần chờ nói: “Đệ tử đã lập tâm ma thệ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi sẽ thả nàng ta ra.”
“Nàng ta còn hữu dụng không?”
“Ta sợ lời nàng ta nói là giả, nên nghĩ là cứ giữ nàng ta lại rồi dần dần xác minh. Nếu là giả thì lại hỏi sau cũng không muộn.”
“Ngươi định thả nàng ở đâu?” Tần Tử Thực bắt lấy điểm mấu chốt, Tô Thanh Y hơi sửng sốt, không nghĩ tới Tần Tử Thực phản ứng nhanh như vậy, không khỏi cười nói: “Chờ tới lúc đệ tử sẽ thả nàng ngay trước cửa phòng Tử Ngọc sư huynh.”
Tần Tử Thực gật đầu, lập tức hiểu được ý của Tô Thanh Y.
Dạng người như Tô Thanh Liên từ trước tới nay làm việc gì đều cân nhắc lợi và hại, thật sự dùng đại hình với nàng ta chưa chắc nàng ta đã nói thật, trao đổi lợi ích may ra còn có thể moi ra vài câu có ích. Mặc dù Tô Thanh Y dùng tâm ma mà thề để đồng ý thả nàng ta ra, nhưng thả như thế nào, thả ở đâu, sau khi thả có thật là sẽ mặc kệ nàng ta không thì đây là một chuyện khác. Thả người hại sư muội mình ở trước của phòng Tiết Tử Ngọc, Tiết Tử Ngọc không chém nàng ta thì thật xin lỗi quần chúng Vấn Kiếm phong.
“Nàng ta tin?” Tần Tử Thực nhíu mày, Tô Thanh Y mỉm cười: “Có thể là tin, cũng có thể không tin. Nhưng mà cũng không quan trọng, đệ tử sẽ tự mình kiểm tra từng lời nàng ta nói, bởi vì đệ tử cũng không tin nàng ta nói.”
“Ừ.” Tần Tử Thực gật đầu, nói thẳng: “Làm cho nàng ta ra đây đi.”
Tô Thanh Y do dự một lát mới đưa Tô Thanh Liên ra. Tô Thanh Liên vừa ra khỏi túi càn khôn lập tức nhìn thấy một nam nhân đẹp như tiên. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt một mảng lạnh lùng, nhưng mà cặp mắt kia giống như nước lạnh hồ sâu, hút người ta vào đó, có thứ gì đó từ trong mắt hắn một đường đi vào mắt nàng, trong óc, vô số đoạn trí nhớ ngắn ở trong đầu nàng hiện ra, Tô Thanh Liên lập tức ý thức được không đúng, âm thầm niệm pháp quyết, mạnh mẽ cắt đứt trí nhớ của mình, sau đó phun ra một ngụm máu!
Tần Tử Thực lại không nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lời hắn nói là có ý gì, chỉ có Tô Thanh Liên lập tức hiểu, sát ý ùn ùn kéo đến, gần như trong nháy mắt Tô Thanh Liên lập tức niệm pháp quyết, cũng chính trong khoảnh khắc đó, một thanh Bạch Ngọc kiếm đâm mạnh vào bụng nàng, sau đó tỏa ra ánh sáng chói lòa, thân thể của nàng bị cuồng phong do ánh sáng kia mang đến vặn xoắn đến vỡ nát, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không lưu lại, cứ như vậy tiêu tan trong không khí.
Tô Thanh Y bị biến cố này làm cho kinh sợ không nói nên lời, Tần Tử Thực lại một lần nữa lật đổ ấn tượng của nàng, phong cách không phân biệt lý do bắt đầu là giết ngay, dường như khác với hình tượng quân tử của hắn.
Nhưng mà... Cái này mới thật là phong cách của Kiếm tu, quả nhiên Tần Tử Thực là một Kiếm tu điển hình, vẫn là loại thích bạo lực.
Tô Thanh Y chậm rãi lấy lại tinh thần, rốt cuộc nói: “Sư phụ, không phải ta không có ý định giết nàng ta, chỉ là...”
“Ta có Sưu Thần thuật,” Tần Tử Thực cau mày, xem ký ức của Tô Thanh Liên: “Ta đã lục soát trí nhớ của nàng ta, ngươi muốn biết cái gì thì có thể hỏi ta. Điều nên nói thì nàng ta đã nói gần hết với ngươi, chỉ khác một chút thôi, Nguyên Chân Tử cũng không phải bị giết lúc đánh nhau, lần cuối cùng Tô Thanh Liên nhìn thấy hắn là sau khi Nhiễm Diễm ma quân rời đi, hắn tự nhốt mình trong phòng tự đoạn kinh mạch tự vẫn. Trước khi chết hắn chỉ nói một câu, nếu như có thể thật muốn mang theo Diễm Nhi đi Bồng Lai. Bắt đầu ở đâu thì quay về đó. Có lẽ Tô Thanh Liên muốn lừa ngươi đi gây chuyện với tu sĩ cấp cao. Mà người giết ngươi nàng ta cũng không biết, giở trò dối trá lừa ngươi mà thôi.”
“Vâng.” Nghe xong Tần Tử Thục lục soát trí nhớ của nàng ta, Tô Thanh Y lập tức yên tâm, chỉ là có chút nghi hoặc, sao Tần Tử Thực biết loại pháp thuật tà môn này nhỉ?
“Ngươi làm rất tốt,” Tần Tử Thực đột nhiên khen nàng một câu: “Tô Thanh Liên tin ngươi bởi vì nhìn qua ngươi rất ngốc.”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y không thể nín được cười: “Bởi vì có người đã nói cho ta, người mà thoạt nhìn quá thông minh sẽ làm cho người ta sinh lòng phòng bị, chỉ có người thoạt nhìn để cho người ta cảm thấy dễ chiếm được tiện nghi mới càng dễ dàng đoạt được thứ mình muốn.”
“Thế vì sao tự tiện rời núi bị hủy linh căn?”
Bởi vì ta tin cái đồ hệ thống không đứng đắn...
Nhất định phải làm nhiệm vụ, nhất định phải rời sơn môn, trước khi đi hệ thống còn thề son sắt nói sẽ bảo vệ ta, vậy mà gặp được đại trận do Xuất Khiếu kỳ bày ra lại đột nhiên như xe bị tuột xích làm cho ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên không thể trách ta làm mất linh căn được đúng không?
Trách ta có cái hệ thống...
Tô Thanh Y ở trong đầu ra sức mắng hệ thống, hệ thống lui ở trong góc không dám hé răng. Nàng phát ngốc, Tần Tử Thực cũng không nói gì, vuốt ve chén trà bên cạnh, dường như đang nghiêm túc nghĩ gì đó.
Sau một lúc, hắn rũ mắt xuống nói: “Mặc kệ lý do ngươi rời núi là gì, cũng mặc kệ ngươi có quan hệ thế nào với Kiếm nô của ngươi, Kiếm tu coi trọng tu tâm, kiếm chế tâm tư của mình, đừng tùy ý đa tình...”
“Sư phụ, ta với Tống Hàn không phải loại quan hệ này!” Tô Thanh Y có chút hỏng mất, những người khác nói gì nàng cũng đều không quan tâm, nhưng không hiểu vì sao, nàng không muốn Tần Tử Thực nghĩ nàng như vậy. Tần Tử Thực gật đầu: “Nhắc nhở mà thôi.”
Nói xong, dường như hắn có chút mệt mỏi: “Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn đi gặp sư tổ của ngươi một lần.”
Tô Thanh Y vội vàng gật đầu, lúc đi ra khỏi phòng không nhịn được mà thở dài một hơi.
Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy trạng thái tức giận của Tần Tử Thực, không nghĩ tới thế mà đối phương lại có khí thế mạnh như vậy.
Sau khi nàng đi ra không lâu, Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, mạnh mẽ đẩy bàn vuông trên giường xuống đất, Đan Huy nghe thấy tiếng động đi vào, sốt ruột nói: “Aiyo, tổ tông của ta ơi, ngươi lại phát hỏa gì thế?”
Tần Tử Thực không trả lời hắn, xoay người đi ra ngoài, Đan Huy sốt ruột nói: “Ngươi nhớ uống thuốc đấy!”
“Lắm mồm.”
Rốt cục Tần Tử Thực cũng mở miệng, một câu làm Đan Huy tức đến mức thở không nổi. Sau khi hất được Đan Huy ra, Tần Tử Thực lập tức đi Nam Sơn, động phủ rất nhiều tiền bối của Thiên Kiếm tông đều ở Nam Sơn, bao gồm cả sư phụ hắn, Vân Hư Tử.
Vân Hư Tử là một lão nhân mặc áo bào xám vô cùng thích cuộc sống bình thường, lúc Tần Tử Thực đi đến, hắn còn đang ở cổng đuổi theo gà, gà chạy về hướng Tần Tử Thực, Tần Tử Thực vỗ một đạo điện quang xuống con gà lập tức trở thành gà cháy khét, ngã xuống tại chỗ. Vân Hư Tử gào lên: “Tần Tử Thực, đây là ngươi muốn khi sư diệt tổ hả?!”
“Ngươi là gà à?” Tần Tử Thực nhíu mày, Vân Hư Tử vừa thấy tâm tình của đệ tử dường như không tốt, vội vàng nói: “Tử Thực à, lâu rồi ngươi không đến thăm ta, hôm nay ta hầm gà cho ngươi ăn nhé.”
Tần Tử Thực không nói lời nào, Vân Hư Tử bắt con gà đang hôn mê kia lên, đi về phía phòng bếp, Tần Tử Thực đi theo đằng sau, nhìn sư phụ nhà mình thuần thục giết gà, chậm rãi nói: “Sư phụ, nếu một người bị mất linh căn thì phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Làm một người thường thôi. Mỗi ngày nuôi ít gà vịt, sống yên bình chừng trăm năm, sau đó chờ để luân hồi lần nữa, không phải rất tốt à?”
Lông gà trong tay Vân Hư Tử rất nhanh bị vặt sạch. Ánh mắt Tần Tử Thực nặng nề: “Nếu nàng ấy muốn tu tiên thì sao?”
“Tu tiên?”
Vân Hư Tử vặt sạch lông gà, đặt con gà lên cái thớt gỗ trên bếp, một dao chặt xuống, kéo dài giọng nói: “Vậy thì khó rồi, ngươi nói trước cho ta xem người ngươi nói là ai đã nào?”
“Đệ tử của ta.”
“Ngươi thu đồ đệ?!” Vân Hư Tử cầm con day phay quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ: “Tử Thực, lúc nào thì ngươi vứt bỏ ta rồi?!”
Tần Tử Thực: “...”
Hắn nhìn Vân Hư Tử cầm dao phay trong tay, lạnh nhạt nói: “Sư phụ, trọng điểm.”

“À, được, nếu là đồ tôn thì ta chỉ có thể nói tuyệt kỹ của ta cho ngươi biết thôi, thì phải...” Nói xong, Vân Hư Tử ngẩng đầu, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Cắt một nửa linh căn của ngươi cho nàng, sau đó dùng Ôn Lĩnh thảo nuôi lại! Qua tầm tám mươi một trăm năm thì sẽ trở thành hai linh căn độc lập. Nhưng mà trong lúc này, tu vi của ngươi sẽ bị giảm một nửa, ngược lại nàng ấy lại có thể trong họa được phúc, có thể dùng linh lực tích lũy trong linh căn của ngươi dùng cho bản thân nàng ấy.”
“Không phải ta thì không thể à?” Tần Tử Thực nhíu mày, Vân Hư Tử cười nói: “Cái này thì cũng không hẳn, nhưng mà ngươi có biết linh căn của ngươi gần như to gấp đôi so với ngươi bình thường không,” Vân Hư Tử khoa chân múa tay sau đó nói: “Cho nên cắt một nửa cho nàng ấy, ngươi cũng chính là từ thiên tài trở thành người bình thường, mà người thường thì cũng chỉ có thể đổi linh căn, ngươi cảm thấy ngươi có thể tìm ai để đổi đây?”
Tần Tử Thực không nói gì thêm nữa, hắn suy tư thật lâu, chậm rãi nói: “Có gì nữa?”
“Còn gì à?” Vân Hư Tử chặt gà, lộ ra một nụ cười bỉ ổi: “Cái này sao, nói đến thì chính là chỗ tốt của ngươi đấy. Mặc dù tách linh căn ra, nhưng vẫn là một căn, cho nên trước khi linh căn chữa trị hoàn chỉnh, hai người các ngươi phải cố định một khoảng thời gian lại trao đổi một chút linh khí... Cái này gần giống với công pháp song tu đấy...”
“À,” nói tới đây, Vân Hư Tử ngẩng đầu hỏi: “Đồ đệ của ngươi là nữ à?”
Mặt Tần Tử Thực biến đen: “Trừ cái đó ra còn gì nữa không?”
“Hết rồi.” Vân Hư Tử chặt xong gà rồi, rửa tay, đi vào chỗ sâu trong động phủ, sâu trong động phủ của hắn có một giá sách rất lớn, Vân Hư Tử giơ tay lên, một quyển sách rách rưới lập tức bay vào trong tay hắn, hắn vỗ vỗ bụi đưa cho Tần Tử Thực: “Đây, chính là quyển này.”
Tần Tử Thực cúi đầu, thấy mặt trên là nét chữ của Vân Hư Tử xiêu xiêu vẹo vẹo viết,
Cái này thật sự không phải tiểu thuyết đồi trụy gì chứ?
Tần Tử Thực cảm thấy vấn đề này thật đáng lo. Nhưng hắn vẫn đưa tay cầm lấy quyển sổ kia, lúc đi ra ngoài đột nhiên Vân Hư Tử nói: “Tử Thực à, mặc dù ta vẫn luôn không quản ngươi, nhưng mà làm sư phụ thì ta vẫn có một ít nguyện vọng nho nhỏ.”
“Thiên tư của ngươi trác tuyệt, dựa theo tốc độ này thì ngươi sẽ sớm phi thăng. Một khi chia linh căn, tu vi bị giảm một nửa không nói, mà một khi đối phương phản bội ta lo sẽ có hại cho đạo tâm của ngươi, người này có đáng giá để ngươi làm vậy không, ngươi phải nghĩ cho thật kỹ vào.”
Tần Tử Thực không trả lời, hắn nắm chặt quyển sách, gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
Sau khi trở về tùy ý mở sách ra, Tần Tử Thực có chút rối rắm, hắn là muốn giúp Tô Thanh Y, nhưng mà cái giá phải trả lớn như vậy, đáng giá không?
Hắn suy nghĩ một đêm, rốt cuộc quyết định đi gặp Tô Thanh Y. Lúc đi đến thì Tô Thanh Y đang luyện kiếm, ánh mặt trời buổi sáng chậm rãi dâng lên sau lưng nàng, nàng cùng Tống Hàn hai người đang luyện Thập phương kiếm, tư thế y hệt nhau, đồng thời xuất kiếm, đồng thời thu kiếm, đồng thời lật lại, đồng thời dừng kiếm lại bên cạnh tay.
Hai người đều mặc quần áo đệ tử Thiên Kiếm tông, áo dài màu lam áo ngoài màu trắng, thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Tần Tử Thực nắm Bạch Ngọc kiếm trong tay, trong lòng luôn không có chút gợn sóng nào lại có chút chua xót.
Nhưng mà chua xót kia chẳng qua chỉ là cảm giác vô cùng nhạt nhòa, giống như một giọt trà đắng nhỏ vào một chén nước trong vậy, chậm rãi lan ra, tất nhiên cũng không thể làm cho người ta cảm thấy khó chịu được.
Hắn lẳng lặng nhớ lại phần tâm tình của mình năm đó lúc nhìn thấy Tô Thanh Y và bạn trai mới ở cùng một chỗ.
Khi đó hắn đã đau khổ bao nhiêu chứ, khổ sở đến mức không nói ra lời được.
Bên người nàng luôn có nhiều người như vậy, không thích hắn thì còn có người tiếp theo; dù là thích hắn, cũng chưa chắc không có người tiếp theo. Nàng giống như một con bướm bay tới bay lui, tất cả mọi người thích nàng, nhưng mà nàng lại không dừng lại vì ai cả.
Năm mươi hai năm tu đạo, hắn đã sớm không phải Tần Tử Thực ngây ngô năm đó rồi, giống như một lão nhân xế chiều vậy, hắn quý trọng quá khứ như thế, nhưng lại không có chút rung động nào với nó.
Tô Thanh Y là giấc mộng đẹp mà hắn không thể có được lúc còn thanh niên, bởi vì không có được cho nên mới là đẹp nhất.
Hắn lẳng lặng nhìn hai người, một lúc lâu sau đó, Tô Thanh Y dừng lại lập tức thấy Tần Tử Thực đứng dưới tàng cây. Nàng cầm khăn nhỏ lau mồ hôi, nói với Tống Hàn: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn lại bị sư phụ ta đánh, cũng không cho Đan Huy sư thúc giúp ngươi chữa thương, trở về phòng đi, cách xa sư phụ ta ra một chút.”
Tống Hàn không nói gì, hắn mím chặt môi, tựa như rất không cam tâm, Tô Thanh Y mặc kệ hắn, lau mồ hôi đi đến trước mặt Tần Tử Thực, ôn hòa nói: “Sư phụ, người đến lúc nào thế?”
Tần Tử Thực không trả lời nàng chỉ lặng lặng nhìn nàng chăm chú, một luồng gió mát thổi qua làm cánh hoa đào rơi trên tóc nàng, Tần Tử Thực giơ tay lên, nhặt cánh hoa đào trên tóc nàng.
Lúc hắn cử động, trong gió đều mang theo hơi thở của hắn, mùi thơm ngát hương tùng bách, tựa như là người kia đang ôm lấy nàng. Tô Thanh Y cứng đờ người, nghe thấy đối phương hỏi nàng: “Thanh Y, làm phàm nhân không tốt à?”
Cánh hoa đào rơi xuống trên đôi tay trắng nõn của Tần Tử Thực, Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó nói: “Sư phụ, không có cách nào à?”
Tần Tử Thực không trả lời, Tô Thanh Y lập tức hiểu được, có biện pháp, nhưng mà phải trả giá rất lớn. Nàng mím chặt môi, thấp giọng nói: “Sư phụ, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng không sợ.”
“Nếu như là dùng tuổi thọ đổi, cả đời thống khổ thậm chí là... Thân thể, ngươi vẫn đồng ý à?”
“Có cái gì không đồng ý chứ?” Tô Thanh Y cười khổ nói, nàng trọng sinh một đời chính là vì tra rõ chuyện năm đó, báo thù cho phụ mẫu bạn bè. Không có linh căn, làm một phàm nhân, nếu như là ở kiếp trước nàng không có lo lắng gì thì sẽ đồng ý, nhưng mà hôm nay lại không thể được.
“Tô Thanh Y,” Tần Tử Thực mím chặt môi, nắm cánh hoa đào trong tay: “Ngươi muốn cái gì chứ?”
“Ta?” Tô Thanh Y cười khẽ nói: “Sư phụ, ta muốn cái gì, chờ sau này sẽ nói cho ngươi biết.”
Nếu có một ngày nàng có thể giải được oan khuất này, nàng sẽ nói cho hắn biết.
Tần Tử Thực không nói gì nữa, hắn đã hiểu được lựa chọn của nàng, sau một lúc, hắn thở dài nói: “Quay về đi.”
“Sư phụ,” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn hắn chăm chú: “Có biện pháp, có đúng không?”
“Để ta nghĩ lại đã.” Tần Tử Thực thở dài nói: “Ngươi để cho ta nghĩ kỹ lại đã.”
Nói xong thân hình hắn lập tức biến mất trong không khí. Tô Thanh Y nhìn vào nơi hắn biến mất, cảm thấy chop mũi dường như vẫn còn hương vị của hắn, mùi thơm nhàn nhạt kia là mùi thanh tùng thương bách thơm ngát.
Trở lại Vấn Kiếm Nhai, Tần Tử Thực ngồi vào bồ đoàn, nhìn vách núi đối diện có khắc hai chữ “Vấn Kiếm”, trong lòng là một mảng mịt mờ.
Muốn hi sinh à? Có đáng giá không? Hắn có lòng muốn bảo vệ nàng, nhưng đáng giá để hắn làm đến bước này không?
Nghĩ sâu hơn nữa, nếu như thật sự chia linh căn cho nàng, nếu như thật sự phải dây dưa thân thể trên trăm năm, hắn còn giữ được đạo tâm của mình không?
Chưa bao giờ có được, còn phải nhìn về tương lai phía xa. Nếu như có được, làm sao có thể nguyện ý mất đi đây?
Tần Tử Thực lặng lẽ suy nghĩ, trong tay khẽ đảo lập tức biến ra một chiếc gương. Đây là Vấn Tâm kính, chuyên tạo huyễn cảnh cho tu sĩ ngộ đạo tu tâm sử dụng. Tần Tử Thực nhỏ một giọt máu của mình vào trong kính, nhắm mắt lại, một lát sau, ánh nắng xung quanh chậm rãi lạnh dần, hắn nghe thấy có người thấp giọng nói: “Tử Thực, ta không thích ngươi, thật xin lỗi.”
Mở to mắt, một thiếu nữ mặc áo hồng nhạt quần trắng, trong tay ôm sách, ôn hòa cười với hắn.
Một năm kia hắn bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mười sáu tuổi, lần đầu tiên nổi lên dũng khí nói thích một người, sau đó bị từ chối thẳng thừng. Ngày hôm sau trên đường đến trường, hắn nghe thấy người khác chỉ trỏ: “Á, kia chính là Tần Tử Thực của ban nhất[1], dù đi học hay đi chơi đều mặt đồng phục, nghe nói là vài ngày không thèm tắm rửa đấy, ngày hôm qua còn tỏ tình với Trần Hàm Ngữ nữa.”
[1] Ban nhất: Tương đương lớp 10.
“Chỉ bằng vào hắn?”

“Đúng vậy đó, dáng vẻ béo thế, trong nhà lại không có điều kiện, còn muốn theo đuổi hoa hậu giảng đường a ha ha ha...”
“Thật ra thì con người của ta cũng không cảm thấy trong nhà có tiền là quan trọng, nhưng mà Tần Tử Thực như vậy, thật sự ta cũng không thích. Hắn quá béo.”
“Ít nhất phải 180 cân[2] nhỉ? Hơn nữa còn bốc mùi nữa đó...”
[2] 180 cân: Tầm 90kg của Việt Nam.
Các nữ sinh bàn tán ầm ĩ, hắn làm bộ như mình cái gì cũng chưa nghe thấy, đi vào trong trường, âm thầm xiết chặt nắm tay. Sau đó không lâu, một thiếu niên nắm tay Trần Hàm Ngữ, mang theo một đám thiếu niên chặn hắn lại, quay đầu hỏi Trần Hàm Ngữ: “Là hắn làm phiền ngươi à?”
Dáng vẻ người thiếu niên này cao lớn, còn vô cùng tuấn tú, mặc một thân hàng hiệu, ngay cả Tần Tử Thực không hiểu lắm về các nhãn hiệu cũng biết, nhất định là có giá trị không nhỏ.
Trần Hàm Ngữ có chút bất đắc dĩ: “Cao Sâm, ta không thích hắn, ngươi đừng gây chuyện.”
Cao Sâm hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Tần Tử Thực, một cước đạp tới. Tần Tử Thực bị đạp cả người lung lay, đám người cười ầm lên, hắn cắn chặt răng không dám đánh trả, Cao Sâm đi một vòng quanh người hắn: “Ngươi cũng có gan đấy, không biết Trần Hàm Ngữ là bạn gái của ta à?”
“Thật xin lỗi...” Hắn run rẩy cả người, nước mắt đảo quanh trong mắt.
“Tự tát mình một cái đi.” Cao Sâm giơ tay tát một cái tất cả mọi người ở đây đều nghe được. Hắn bị đánh tới nỗi mắt nổi đom đóm, nghe đối phương nói: “Cứ như vậy mà đánh, một bên đánh một bên nói, ta thích ngươi, nhưng ta vừa nghèo vừa béo lại ngu, ta không xứng với ngươi.”
Tần Tử Thực không nói gì, người bên cạnh giơ chân đá vào đầu gối hắn, buộc hắn phải quỳ xuống, nắm lấy đầu hắn nói: “Có phải nghe không hiểu tiếng người không?!”
“Ta sai rồi, Cao ca, ta sai rồi.” Đau đớn làm cho Tần Tử Thực lập tức kêu lên, sợ hãi ùn ùn kéo đến, mọi người đứng xung quanh nhìn hắn, không ai vươn tay ra giúp cả.
Hắn chỉ là đứa nhỏ ở gia đình bình thường, cha mẹ của hắn đã lớn tuổi mới có hắn, là một đôi vợ chồng vừa lớn tuổi vừa nghèo khó, hắn không có bạn bè gì, hắn không giống với những thiếu niên vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo này.
Hắn không thể chọc giận bọn họ, thế là hắn giơ tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt mình. Vang vào đáy lòng hắn.
“Ta thích ngươi, nhưng ta vừa nghèo vừa béo lại vừa ngốc, ta không xứng với ngươi.”
“Ta thích ngươi, nhưng ta vừa nghèo vừa béo lại vừa ngốc, ta không xứng với ngươi.”
“Ta thích ngươi, nhưng ta vừa nghèo vừa béo lại vừa ngốc, ta không xứng với ngươi.”
...
Hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đã nói bao nhiêu lần, đánh bao nhiêu cái lên mặt mình. Trên mặt đất có máu nhỏ ra, trong lòng hắn là một mảng chết lặng.
Vì sao phải thích một người chứ? Căn bản là hắn không có tư cách đó.
Vì sao phải đi tỏ tình chứ? Muốn nói ra những lời đó làm gì?
Hắn cũng không bao giờ muốn đi thích một người nữa, rất đau, trong lòng rất khó chịu.
Nước mắt hòa với máu rơi xuống. Sau đó là một giọng nói truyền tới.
Là tiếng một cô gái gào lên giận dữ, vô cùng khí phách, trong nháy mắt khi âm thanh ấy xuất hiện, một nắm đấm nện vào mặt Cao Sâm.
“Đờ mờ nhà mày.”
“Tô Thanh Y!” Cao Sâm giận dữ gào lên, đang muốn đánh trở về, Tô Thanh Y nâng đầu, lạnh lùng nói: “CMN ngươi đánh thử xem?!”
Nắm tay của Cao Sâm dừng ở giữa không trung, Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Bằng vào cái công ty nhỏ rách nát của cha ngươi kia, ai cho ngươi lá gan đánh người ở trong trường? Còn Trần Hàm Ngữ, nếu ngươi còn dùng cái khuôn mặt chỉnh sửa buồn nôn này ở trước mặt ta, đừng trách ta xé rách mặt ra nhé!”
Không một ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều biết Tô Thanh Y không chỉ là một phú nhị đại, thị trưởng còn là cữu cữu của cô, vấn đề này không chỉ đơn giản là tiền. Cũng bởi vì có tiền có quyền như thế, nên cho mỗi ngày cô mang theo một bầy tiểu lưu manh ở trong trường cũng không ai dám quản.
Nhưng mà không ai nghĩ tới, Tô Thanh Y ngày thường bá chủ một phương trong trường, hôm nay thế mà lại đi làm việc thiện.
Sau khi mắng xong Cao Sâm và Trần Hàm Ngữ, Tô Thanh Y quay đầu, lúc này mới thấy Tần Tử Thực còn quỳ tại chỗ, một cái tát một cái tát đánh vào mình. Nàng bước nhanh qua, cầm lấy cổ tay hắn, giận dữ hét: “Đừng đánh nữa!”
Tần Tử Thực đã bị đánh đến choáng váng, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, tầm mắt không kịp đề phòng mà để lọt Tô Thanh Y vào trong mắt.
Tóc ngắn màu tím, áo da màu đen, khuyên tai trái kéo từ vành tai xuống tới dái tai, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.
Ánh mặt trời ở sau lưng nàng, làm cho nàng có vẻ cao quý mà cách xa, giống như thần linh tới cứu rỗi.
“Đừng đánh nữa.” Nàng nhẹ giọng nói: “Ta đến rồi.”
Vì thế trong nháy mắt đó bắt đầu, từ này về sau nàng trở thành cứu rỗi của hắn.