Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 57: thanh diễm cung (2)




 
Edit: Naughtycat
 
Một cỗ linh khí từ trong thân thể của Nhiễm Diễm ở đối diện vọt vào trong người Tô Thanh Y, khí tức quen thuộc mà dịu dàng, khiến Tô Thanh Y lập tức hiểu ra – đây là linh lực của nàng lúc còn là Nhiễm Diễm!
Linh lực len lỏi vào trong kinh mạch của nàng, giống như tìm được đường về nhà, Tô Thanh Y không thể nhúc nhích, Tạ Hàn Đàm dùng linh khí của mình uốn lại dòng linh khí chảy vào, ôn hòa nói: “Sư phụ, năm đó ngươi để lại cho Mai Trường Quân một khối thân thể, nhưng khối thân thể kia chỉ có thể giúp Mai Trường Quân sống lại, tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu. Ta không đành lòng để sư phụ phải bắt đầu lại lần nữa, nên đã cải tiến phương pháp này, cuối cùng cũng tạo ra được một thân thể có chứa đựng tu vi năm đó của sư phụ. Đáng tiếc gọi hồn suốt hai năm, nhưng hồn phách của sư phụ lại không từng trở về… Mãi đến khi gặp lại sư phụ, ta lập tức biết khối thân thể này, có lẽ sư phụ sẽ không dùng đến nữa. Thế là ta lại vất vả suy nghĩ cách để hợp hai thân thể làm một. Đáng tiếc, cách này phải liên tục thi pháp trên người sư phụ hai năm, ta chỉ có thể sử dụng thân phận Tống Hàn, mỗi ngày âm thầm thi pháp cho sư phụ, là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.”

“Ngươi là Tống Hàn?!” Tô Thanh Y khiếp sợ hỏi. Tạ Hàn Đàm mỉm cười, ôn hòa nói: “Ta rất thích thời gian làm Tống Hàn được ở chung với sư phụ.”
“Vì sao ngươi muốn lừa ta…” Tô Thanh Y run rẩy hỏi: “Ngươi giết ta là vì cứu ta, ngươi nói thẳng cho ta biết cũng được mà, vì sao còn phải lừa ta?!”
“Ta không muốn kéo ngươi vào,” Tạ Hàn Đàm cầm tay nàng, chăm chú nhìn nàng: “Vốn ta không định nói cho ngươi biết chuyện này… Thậm chí ta không muốn để cho ngươi biết ta muốn làm ngươi sống lại. Ta muốn ngươi sống thật vui vẻ, nhưng mà sư phụ…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ đau khổ, khàn giọng nói: “Khi ta biết cuối cùng ngươi cũng đã có ký ức giống với ta, ngươi biết sự tồn tại của A Thất, ta lại không kiềm nén được. Sư phụ… Ta đã chờ ngươi tám trăm năm rồi.”
“Tám trăm năm, mười hai kiếp, mỗi một lần luân hồi, ta đều chờ ngươi. Trước đây cái gì ngươi cũng đều không nhớ rõ, nhưng hôm nay ngươi nhớ ra rồi, ta chỉ muốn cho ngươi biết.”
“Tô tiên sư…” Hắn vuốt mái tóc mềm của nàng, ôn hòa nói: “Người xem, A Thất đã ở đứng ở bên người rồi.”
Tô Thanh Y không dám mở miệng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Cho nên… Ngươi không muốn giết ta.”
Nghe lời này của nàng, Tạ Hàn Đàm vuốt ve má nàng, lẩm bẩm: “Sao ta có thể nỡ giết người chứ?”
Tu vi điên cuồng chảy vào thân thể Tô Thanh Y, Tô Thanh Y rõ ràng cảm giác được Nguyên Anh ở trong bụng mình đang chậm rãi hóa thành thực thể. Tạ Hàn Đàm nhắm mắt lại, càng lúc càng khó khống chế linh lực của nàng. Hắn không dám tùy tiện phân tâm, ngưng tâm tĩnh khí, lạnh nhạt nói: “Sư phụ, linh lực trong hai thân thể sắp dung hợp tốt rồi, chờ chút nữa, ta giúp ngươi cắt linh căn trả lại cho hắn, giúp ngươi vượt qua lôi kiếp là ngươi có thể khôi phục thân thể Đại Thừa kỳ.”
Tô Thanh Y nghe Tạ Hàn Đàm nói vậy không dám khinh thường, cùng hắn khống chế linh khí chảy vào người, khiến dòng linh khí đang chảy mạnh mẽ kia chuyển thành chậm rãi đổ vào trong cơ thể mình. Mà phía bên ngoài sau khi Tần Tử Thực chém giết hết ma thú trong sơn động, trên người hắn đã đầy vết thương. Mặt đất đột nhiên lại sáng lên, có mười mấy cái gương đồng hiện lên, quây hắn vào giữa, Tần Tử Thực chém một đạo kiếm khí về phía mười mấy mặt gương, nhưng chính vào lúc đó, hơn mười chùm ánh sáng chiếu vào người Tần Tử Thực, trong gương đồng đột nhiên hiện ra dáng vẻ của hắn ở kiếp trước.
Tên nhóc béo tròn mặc đồng phục học sinh, rụt rè nhút nhát đứng trong gương đồng.
Con ngươi Tần Tử Thực co lại, trong nháy mắt dường như lâm vào một mộng cảnh không cách nào thoát ra được. Tên nhóc béo kia đi từng bước tới trước mặt hắn, nhìn hắn, vừa nhát gan vừa hèn mọn nói: “Ngươi là ta.”
“Im đi!” Tần Tử Thực gào lên: “Ngươi là quá khứ, ngươi là thứ đã qua rồi!”
“Ta chính là ngươi.” Bàn tay tên nhóc béo cầm lấy kiếm của hắn, hắn tập trung kiếm khí chém tan hắn ta đi, nhưng càng ngày càng xuất hiện nhiều bản thân hắn hơn nữa. Hắn năm mười hai tuổi, mười ba tuổi, mười bốn tuổi…

Quần áo khác nhau, vẻ ngoài khác nhau, thần thái khác nhau.
Quanh người đều là tiếng người khác trào phúng, châm biếm. Chỉ có một âm thanh duy nhất thuộc về hắn…
Tôi thích cậu, nhưng tôi không xứng với cậu.
“Cút, cút ngay!” Hắn gào lên: “Ta không phải là các ngươi… Các ngươi cút ngay!”
Hắn không phải bọn họ, hắn là Tần Tử Thực, Tần Tử Thực của Tu chân giới.

Hắn có Nhất phẩm Lôi linh căn biến dị trời sinh, thân mang Kiếm thể vô thượng, từ khi vào tông môn tới giờ là thiên chi kiêu tử, năm sáu tuổi đã đột phá Đại Thừa kỳ, là thiên tài có một không hai của Thiên Kiếm tông. Quyền thế, địa vị, năng lực, vẻ ngoài, hắn đều có, hắn không phải là thứ mềm yếu vô dụng kiếp trước nữa, đừng có quấn lấy hắn nữa… Những tạp niệm này, những thứ đã qua này, đừng quấn lấy hắn nữa!
“Quyền thế, địa vị, năng lực, vẻ ngoài…” Có tiếng cười khặc khặc: “Những thứ này đều là của ngươi à?”
Tần Tử Thực đờ người, Bạch ngọc kiếm trong tay biến mất, hắn hoảng sợ lùi nhanh về phía sau, trước mặt đột nhiên biến ảo ra hình bóng Tạ Hàn Đàm, tay cầm Kim phiến, Kim phiến ở trong tay hắn ta chợt mở ra, bay về cổ hắn. Tần Tử Thực lùi nhanh về phía sau, đối phương lại đuổi sát không buông, ép hắn đến góc tường, sau đó gác trên cổ hắn.
“Ngươi nhìn đi,” Đối phương nhếch môi: “Nếu như không có trời cao ban cho ngươi những thứ này thì ngươi chẳng phải là thứ gì cả.”
“Ngươi mềm yếu, vô dụng, nếu như không có trời cao ban cho, ngươi tự hỏi mình xem, nàng sẽ ở bên cạnh ngươi à?”
“Nàng từ bỏ ngươi lúc ngươi là chính ngươi, lại có thể thích một Tạ Hàn Đàm không có gì trong tay… Lúc Tạ Hàn Đàm hai bàn tay trắng, nàng vẫn yêu hắn, cho đến khi Tạ Hàn Đàm phản bội, cũng không từng hoàn toàn vứt bỏ hắn… Đó mới là nội tâm của nàng.”
Trước mặt là Tạ Hàn Đàm đang cười ha hả, sau lưng hắn là một bức tranh cực lớn, trên đó vẽ đầy cảnh hắn và Tô Thanh Y.
Những lời đồn đại kia một lần nữa hiện ra trước mắt hắn –
Năm đó Tạ Hàn Đàm bị thương nặng nằm trong vũng bùn, là nàng nhặt hắn về dốc lòng chăm sóc;
Năm đó Kim đan của Tạ Hàn Đàm vỡ vụn, gân mạch đứt đoạn, là nàng đi khắp nơi thu thập kỳ trân dị bảo cho hắn, chữa trị một người gần như đã phế như hắn khỏi bệnh, một lần nữa tu luyện, sau đó trong đại hội Thử kiếm đánh một trận thành danh;
Năm đó nơi nào có nàng, chắc chắn có Tạ Hàn Đàm, Tạ Hàn Đam ở đâu là có Nhiễm Diễm ở đó, bọn họ ở cùng nhau sau khi say rượu ở Đào Hòa lâm bị người ta nhìn thấy, Tạ Hàn Đàm hơi nghiêng người, ôm nàng vào trong lòng, che đi cảnh xuân, ôn hòa nói với họ: “Ta không thích người nào khác nhìn được nàng, nhưng lại càng không muốn giết người trước mặt nàng.”, về sau người này ở khắp nơi đi nói việc này, Tạ Hàn Đàm trực tiếp đến cửa môn phái của đối phương hẹn chiến sinh tử, vượt cấp chém giết đối phương;

Tên của Tạ Hàn Đàm có mặt khắp nơi trong cuộc sống của Nhiễm Diễm.
Dù cho sau này nàng đến Thiên Kiếm tông, giả làm Tô Thanh Y, lúc hôm mê cũng vẫn chỉ gọi tên Tạ Hàn Đàm.
Cho tới tận bây giờ, nàng chưa bao giờ bất chợt gọi tên hắn.
Trong lòng nàng sớm đã vứt bỏ hắn.
Nếu như hắn không phải là Phong chủ Vấn Kiếm phong, nếu như hắn không phải là Tần Tử Thực tu vi Đại Thừa kỳ, nếu như hắn không lần lượt cứu nàng, nếu như không phải hắn cắt Linh căn cho nàng…
Trong lòng của hắn, sao có thể có hắn chứ?
Nàng yêu Tạ Hàn Đàm vì hắn là Tạ Hàm Đàm, nàng yêu Tần Tử Thực vì lòng cảm kích thôi.
“Cho nên, Tần Tử Thực,” Người trước mặt lại biến thành tên nhóc béo, khuôn mặt đầy nước mắt, sụt sùi nói: “Nàng sẽ rời khỏi ngươi… Cuối cùng thì nàng sẽ rời bỏ ngươi thôi… Nếu như không phải Tạ Hàn Đàm phản bội nàng, nếu như không phải nàng cần sự bảo hộ của ngươi, nếu như không phải cần đến ngươi, nàng đã đi từ lâu rồi!”
Tần Tử Thực không đáp lại, hắn im lặng đứng ở đó, nhìn người đang khóc lóc trước mặt, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Trên mặt hắn là vẻ chết lặng, cõi lòng tịch mịch như rơi vào trong mộ hoang, ánh trăng soi sáng ngàn dặm nhưng lại không có một tiếng động nào.
Yên tĩnh giống như đã chết vậy.
Hình ảnh lần thứ hai hiện lên trong Tâm Ma kiếp chân thật đến vậy, mà lúc này hắn cũng hiểu, những gì trong Tâm Ma kiếp, là thật.
Hắn và Tô Thanh Y cùng nhau trải qua Tâm Ma kiếp, nhưng nàng lại bỏ hắn lại mà đi ra ngoài.
“Dù cho không phải là hiểu nhầm, ta cũng sẽ rời đi. Ta thích ngươi, thích đến sợ rồi.”
Là hắn không tốt…
Là hắn không xứng với nàng…
Một năm kia hắn quỳ nói với Trần Hàm Ngữ, dường như khắc vào trong đáy lòng hắn. Tiếng người cười nhạo năm đó lại rơi vào trong tai hắn, hắn cúi thấp đầu, rơi lệ trong ảo cảnh.
Có đúng là không nên hi vọng xa vời không?
Có đúng là từ đầu tới cuối không nên chạy theo không?
Nếu như chưa từng nói ra câu thích kia, nếu như chưa từng yêu, vậy thì cũng sẽ không bị từ chối, sẽ không bị cười nhạo.
Tần Tử Thực nghe tiếng cười nhạo quanh người, ra sức tự hỏi mình.
Mà phía bên kia cánh cửa, một chút linh lực cuối cùng chảy vào trong người Tô Thanh Y, nàng phát hiện Nguyên Anh ở giữa bụng mình đã hóa thành thực thể sau đó có thể tự rời khỏi thân thể, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nàng mở mắt ra. Nhiễm Diễm trong quan tài bằng băng tan thành mây khói, còn ở bên cạnh lọt vào tầm mắt có thể thấy được mặt gương đồng, Tần Tử Thực vẫn đứng ngơ ngác giữa mười mấy cái gương đồng cao to. Trong gương đồng là từng người nam nữ trẻ tuổi ăn mặc trang phục hiện đại, trong miệng ra sức nhạo bang người đứng ở giữa.
Nàng nhìn thấy Tần Tử Thực cúi đầu cười rộ lên, trong gương đồng dần biến thành từng Tần Tử Thực ngày trước. Đứa nhỏ béo tròn lúc còn nhỏ, thiếu niên mặc sơ mi trắng ung dung mỉm cười, thanh niên quanh năm trầm tĩnh sau này…
Sắc mặt Tô Thanh Y dần trở nên trắng bệch, run run hỏi: “Tạ Hàn Đàm… Những mặt gương đồng kia là cái gì?”
“Tiền Trần kính, có thể chiếu ra những chuyện trong quá khứ, thông qua những thứ có trong ký ức, có thể dùng trận pháp để chế tạo ra ảo cảnh chân thật nhất.”
Tạ Hàn Đàm có chút mệt mỏi, hắn đưa mắt lên nhìn hình ảnh trong gương đồng, nhíu mày: “Ký ức của Tĩnh Diễn đạo quân sao lại kỳ lạ như vậy…”
Tô Thanh Y không trả lời, nàng lặng im nhìn gương mặt quen thuộc trong gương.
Tần Tử Thực… Vậy mà lại có thể là Tần Tử Thực…
Vậy mà từ đầu đến giờ hắn vẫn không nói thật với nàng.
Nhớ lại lúc trước hắn nghiêm túc uốn nắn nàng không được nói từ “Con mẹ nó”, Tô Thanh Y không kiềm được nở nụ cười trào phúng.
Giả vờ thật giỏi.
Nàng cho là nàng đã đến gần vị tiên nhân cao cao tại thượng này rồi, cho là mình đã gần gũi hắn không gì sánh được nữa, nhưng mà vào lúc này, Tô Thanh Y lại đột nhiên hiểu ra.
- Nàng chưa từng chạm vào được nội tâm của hắn.
Giống như đúc với năm đó.
Hắn đối xử tốt với ngươi, cho ngươi chìm đắm vào, rồi vào lúc ngươi chạy đến, hắn lại làm cho ngươi hiểu ra, thật ra nội tâm của hắn là từng tầng từng tầng băng cứng rắn không gì sánh được, ngươi gõ thế nào cũng không thể nứt ra được.
Hoặc là nói, chỉ cần đúng người, không cần ngươi phải gõ, tự nhiên hắn sẽ hòa tan cho ngươi xem; nếu không phải là người đó, ngươi cầm kiếm, cầm búa, cầm bất kỳ vũ khí nào, đều không thể từ trên đó gõ xuống được một chút băng vụn nào.
Nhưng tất nhiên, trước khi ngươi chìm đắm vào, ngươi cũng không thể phát hiện ra được hóa ra hắn lại giấu sâu như vậy.
Giống như lúc này, nàng mới biết được, hắn chưa từng nói thật một câu nào với nàng.
Nàng không nói với hắn nàng là Tô Thanh Y, là vì nàng cho rằng hắn không hiểu, có nói hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nàng lại chưa từng che dấu thân phận của mình, rõ ràng hắn biết bọn họ đến từ cùng một nơi, nhưng hắn lại từ chối chưa bao giờ mở miệng với nàng.
Kiếp trước, kiếp này, đều rơi vào trong tay cùng một người.
Đột nhiên Tô Thanh Y cảm thấy bản thân mình như vậy hơi thảm thương quá rồi.

“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm gọi nàng làm cho Tô Thanh Y hồi phục tinh thần. Tạ Hàn Đàm vẫn duy trì tư thế ôm lấy nàng, đầu tựa vào cần cổ nàng, ôn hòa nói: “Tạm thời ở Tinh Vân môn ta không che chở được cho ngươi, sau khi ngươi tu được Đại Thừa kỳ, còn phải ẩn giấu thực lực, cứ ở Thiên Kiếm tông. Chờ ta… Chờ ta làm xong mọi chuyện, nếu ta còn sống, ta tới đón ngươi, có được không?”
“Tạ Hàn Đàm…”
“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm thở dài nói: “Ngươi còn nghi ngờ ta à?”
Còn nghi ngờ ư?
Tô Thanh Y hơi sửng sốt, một lúc sau, nàng chậm rãi lắc đầu. Từ đầu tới cuối, nàng cũng chỉ trách hắn phản bội, nếu hắn không phản bội nàng thì nàng oán giận làm gì?
“Hàn Đàm, buông ra,” Tô Thanh Y nhìn Tần Tử Thực vẫn không nhúc nhích, cắn răng nói: “Nhanh, để ta đến xem hắn.”
Đè hết những suy nghĩ vớ vẩn xuống, Tô Thanh Y cảm thấy, việc cần nhất bây giờ chính là cứu Tần Tử Thực ra trước đã. Rõ ràng hắn đã mắc kẹt trong ảo cảnh không thoát ra được, để càng lâu, chỉ sợ tổn hại đến đạo tâm của hắn mất.
“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm lại thở dài: “Ngươi thích hắn ta, đúng không?”
Cả người Tô Thanh Y cứng đờ, Tạ Hàn Đàm nhìn chăm chú vào nét mặt của nàng, vui mặt vào hõm cổ nàng, nhẹ bật cười.
“Được… Được…” Tạ Hàn Đàm vừa cười vừa ôm chặt lấy nàng, vung tay áo lên, mười mấy cái gương đồng kia đột nhiên biến mất, trận pháp trên mặt đất ngừng hoạt động, cửa lớn từ từ mở ra.
Tiếng cửa mở ra làm Tần Tử Thực phục hồi tinh thần, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn thấy hai người ở trong phòng.
Trên người nữ tử không một mảnh vải vẽ đầy hoa văn phức tạp bằng chu sa, ngồi trong lòng nam tử, được nam tử ôm chặt trong ngực. Mà nam nhân phía sau nàng, đặt cằm trên hõm cổ nàng, khuôn mặt như tranh vẽ kia đang nở nụ cười như hoa đào nở rộ vậy.
“Sư phụ, ta chưa từng hại ngươi.” Hắn nhìn Tần Tử Thực, lại dùng âm thanh khàn khàn nói với Tô Thanh Y: “Ta không che chở ngươi được, tạm thời để người ở chỗ của hắn ta. Nếu ta không chết…” Hắn nói: “Ta sẽ đến cưới ngươi.”
“Tạ Hàn Đàm…”
Tô Thanh Y lạnh giọng mở miệng, cùng lúc đó, truyền đến âm thanh của Tần Tử Thực: “Đủ chưa?”
Tô Thanh Y quay đầu lại, thấy vẻ mặt Tần Tử Thực bình tĩnh, hắn giống như người mù vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt không có tiêu cự, giọng nói bình thản: “Đủ rồi thì thả ta đi thôi.”
“Tử Thực…” Trong lòng Tô Thanh Y hoảng loạn, nàng cố gắng muốn chạy qua chỗ hắn, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích nổi. Tạ Hàn Đàm đưa tay ra, dịu dàng phất một cái, cùng lúc đó, một bộ y phục màu đỏ lửa rơi vào trên người nàng, hắn dịu dàng nói: “Đi thôi, qua đó đi, chờ ta.”
Trên người Tô Thanh Y đột nhiên mất trói buộc, nàng không quan tâm lời Tạ Hàn Đàm vừa nói, vội vàng chạy về phía Tần Tử Thực, sốt ruột gọi: “Tử Thực…”
“Đừng chạm vào ta!” Một đạo kiếm quang xoẹt qua, Tần Tử Thực vội vàng lùi lại ba trượng, trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm, Tô Thanh Y sững người, một lúc sau nàng mới phát hiện mu bàn tay mình đang chảy máu.
Hắn cúi đầu, cả người đang run rẩy, Bạch Ngọc kiếm cũng rung lên ông ông, Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau, nàng chậm rãi bật cười: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?”
Ký ức đã qua ùn ùn kéo đến.
Vẫn là như thế, vẫn là như thế mà.
Trong lòng hắn bố trí tầng tầng phòng vệ, nàng ra sức tiến lên phía trước.
Khi đó chưa trải sự đời, luôn cho rằng chỉ cần mình cố gắng là có thể đến gần hắn.
Nhưng hôm nay, đã sắp qua ba trăm năm.
Từ lâu nàng đã rõ ràng, mọi chuyện trong cuộc sống này, cho đến giờ muốn ép buộc cũng không được.
Cơn tức giận vẫn cố đè nén bùng lên, nàng giận dữ mắng: “Ngươi nghĩ rằng cả đời này ta phải đuổi theo ngươi, coi chừng ngươi à?!”
“Đúng, cả đời ngươi sẽ không đuổi theo ta,” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, nhìn nàng chăm chú, tay run run nói: “Cho nên, ngươi không nên đến gần ta.”
“Vậy là lỗi của ta à?” Tô Thanh Y nhếch môi: “Đối tốt với ngươi, mà còn là lỗi của ta à?”
“Phải.” Tần Tử Thực chăm chú nhìn nàng – nếu như không thể sống với ta hết quãng đời còn lại thì không nên đối tốt với ta.
Một câu này nói ra, trong lòng Tô Thanh Y dần dần lạnh lẽo. Cảm giác mỏi mệt như sóng triều ùn ùn kéo đến, cũng đã cách ba trăm năm, vậy mà nàng lại nhớ về khoảng thời gian lúc còn trẻ kia.
Nàng nói chuyện, hắn không thích nàng ầm ĩ nên cau mày;
Nàng theo hắn, hắn không thích nàng làm phiền, thậm chí có lần còn quát lên với nàng;
Hắn là người tốt tính như vậy, thế mà lại quát nàng.
“Đừng đi theo ta, tiểu thư như ngươi đi theo ta làm gì?! Ta không thích ngươi đi theo ta!”
Thật ra cũng không thể trách hắn.
Tô Thanh Y nghĩ, khi đó là do nàng không hiểu, đối tốt với một người là hắn muốn cái gì thì ngươi cho hắn cái đó; mà không phải ngươi thấy cái gì tốt thì cho hắn cái đó. Cho nên nàng hiểu, nhất định lúc đó Tần Tử Thực thấy rất phiền.
Nhưng mà tủi thân vẫn không kiềm được mà trào lên, Tô Thanh Y không nhịn được đỏ vành mắt.
“Đã nhiều năm như vậy,” Nàng từ tốn nói: “Sao cứ luôn gặp phải tên khốn nhà ngươi chứ.”
Tần Tử Thực đờ người. Tô Thanh Y xoay người, đi về phía Tạ Hàn Đàm, hờ hững nói: “Về Tinh Vân môn.”
“Sư phụ,” Tạ Hàn Đàm nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ nóng nảy, động tác này dường như động đến vết thương cũ nào đó của hắn, hắn bật ra tiếng ho, vừa ho vừa nói: “Sư phụ, hiện tại ta chưa hoàn toàn khống chế được Tinh Vân môn, thế cục chưa ổn định. Trước kia là sợ sư phụ lưu lạc ở ngoài gặp chuyện không may, mới sốt ruột muốn đón ngươi về, nhưng hôm nay… Khụ… Khụ…”
“Ngươi đừng nói chuyện nữa.” Tô Thanh Y vỗ vỗ lưng hắn, không yên lòng nói: “Hôm nay ta đã là Đại Thừa kỳ, cũng không cần ngươi che chở. Đến lúc đó ta lại lặng lẽ đi theo bên cạnh ngươi, ngươi nói với người ngoài là… Nhặt được ta.”
“Sư phụ!” Tạ Hàn Đàm vội nắm chặt tay nàng nói: “Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tần Tử Thực chỉ im lặng đứng nhìn.
Trong lòng hắn càng lúc càng lạnh lẽo.
Thực ra thì rõ ràng không muốn để nàng đi mà…
Hắn như đang đi trên một cánh đồng băng giá, trong lòng mờ mịt.
Hắn chỉ muốn để cho nàng giữ hắn lại, giống như trước đây thôi mà… Hắn muốn đi thì nàng sẽ nhất định giữ hắn lại. Có như vậy hắn mới biết nàng thực sự có để ý hắn.
Mới biết nàng yêu hắn.
Nhưng tại sao nàng không chút do dự lập tức đi luôn vậy?
Vì sao nàng lại không muốn giữ hắn lại nữa?
Nàng có yêu hắn… Nhưng sau này đã không còn thương nữa rồi.
Nàng là người chủ động như vậy, muốn cái gì đều sẽ tự mình đi tranh giành. Người khác muốn cướp, nàng sẽ liều mạng cắn chết đối phương. Thế mà lúc này, ngay cả giữ lại nàng cũng không muốn nữa.

Nàng không còn thương hắn nữa.
Nàng chỉ đang cần hắn thôi.
Giọng nói trong lòng Tần Tử Thực càng ngày càng nhanh. Bông tuyết rơi xuống trên cánh đồng băng, hắn cầm theo Bạch Ngọc kiếm, trong lòng cũng càng ngày càng lạnh.
Đột nhiên có một tiếng thở dài cất lên.
“Sao cứ phải nghĩ nhiều như vậy chứ, Tần Tử Thực?” Âm thanh kia hóa thành một làn sương màu đỏ máu, giống như một con rắn quấn lên người hắn.
“Ngươi muốn nàng, có được nàng, vậy không phải là đủ rồi sao?” Giọng nói kia dường như kèm theo ma lực nào đó: “Ngươi vĩnh viễn ở bên nàng, vĩnh viễn có nàng. Người nào muốn cướp nàng đi, ngươi sẽ giết người đó. Nàng muốn chạy, ngươi lập tức đi theo, chân trời góc biển, cứ như vậy ở bên cạnh nàng.”
“Nàng có yêu ngươi hay nàng yêu ai, điều này đều không quan trọng. Chỉ cần nàng ở bên ngươi…”
Mặt đất bắt đầu nóng lên, Tần Tử Thực nghe được những lời này cuối cùng giống như đã tìm được đường đi cho mình.
“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta…” Hắn nhỏ giọng lặp lại, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía hai người đang nói chuyện.
“Vậy là đủ rồi…”
Vừa dứt lời, hắn chém một kiếm về phía Tạ Hàn Đàm! Tạ Hàn Đàm vừa giúp Tô Thanh Y nên bị tiêu hao lượng lớn linh lực, phát hiện tiếng kiếm chém tới, hắn đẩy Tô Thanh Y sang bên cạnh, kim phiến đánh ra một chưởng làm chậm lực đạo đường kiếm của Tần Tử Thực, nhưng hắn vẫn bị dư lực của kiếm làm đụng vào vách tường.
Tần Tử Thực cầm theo kiếm đi vào trong phòng, Tô Thanh Y phát hiện không đúng, nhanh chóng che trước người Tạ Hàn Đàm, hét ầm lên: “Tần Tử Thực, ngươi làm gì vậy!”
“Thanh Y,” Tần Tử Thực nhìn nàng, bình thản nói: “Ở lại.”
Tô Thanh Y sững người, trong tay Tạ Hàn Đàm cầm Súc Địa Linh Bảo, Tần Tử Thực tiếp tục chém về phía hắn, Vô Đạo trong tay Tô Thanh Y nhanh chóng bay ra che trước người Tạ Hàn Đàm, trong một giây dây dưa này, Tạ Hàn Đàm lập tức biến mất tại chỗ. Tần Tử Thực thu kiếm lại, im lặng nhìn nàng. Vô Đạo bay về trong tay Tô Thanh Y, Tần Tử Thực đi đến bên cạnh nàng, hắn vươn tay, xoa lên hoa văn ngọn lửa giữa trán nàng.
Đó là dấu hiệu thuộc về Nhiễm Diễm.
Hắn vuốt ve rồi cúi đầu hôn lên hoa văn kia. Tô Thanh Y vội lùi về phía sau, hắn nắm lấy eo nàng, đẩy nàng sát vào tường, khàn giọng nói: “Chúc mừng ngươi đã vào Đại Thừa kỳ.”
Tô Thanh Y cảm thấy lúc này Tần Tử Thực có hơi kỳ quái, nhưng nàng không thể nói rõ được kỳ quái chỗ nào, chỉ có thể nhíu mày nói: “Ngươi buông ra.”
Xung quanh vang lên tiếng ầm ầm, Tần Tử Thực nhìn sâu vào mắt nàng: “Ngươi phải đi, đúng không?”
“Ngươi bỏ ra!” Tô Thanh Y hét lên. Trong mắt Tần Tử Thực là một mảng lạnh giá, hắn chậm rãi nở nụ cười: “Vừa rồi ta nói sai rồi, xin lỗi nàng.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Thanh Y hơi sững sờ, mặt đất quanh hai người bắt đầu chuyển động, Tần Tử Thực cúi đầu, hôn nàng một cái rất nhẹ rất nhẹ, ôn hòa nói: “Nàng đừng giận nữa, ta không rời khỏi nàng, nàng đừng đi.”
Nàng không nói lời nào, Tần Tử Thực miễn cưỡng giữ nụ cười, Bạch Ngọc kiếm trong tay hắn rung lên ông ông, làm cho Vô Đạo không nhịn được cũng run theo. Hắn cúi đầu, nhìn nàng chăm chăm: “Nàng định đi đâu vậy, Thanh Y?”
Nàng đi đâu ta đi đó. Ai muốn đoạt nàng, ta giết kẻ ấy.
Nhưng mà ý niệm điên cuồng như vậy lại được ẩn giấu dưới ánh mắt bình tĩnh, Tô Thanh Y đẩy hắn ra, bất mãn nói: “Đi ra ngoài, về Thiên Kiếm tông!”
Tần Tử Thực hơi sững sờ, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Thiên Kiếm tông?”
Tô Thanh Y hơi mím môi, quanh người phát ra tiếng ầm ầm ngày một lớn, Tần Tử Thực theo bản năng ôm nàng vào trong ngực, Tô Thanh Y bị động tác theo thói quen này làm mắt đỏ lên, cũng không biết sao, đột nhiên lại nhớ đến thường ngày thật ra hắn rất tốt.
Mặt đất dừng chuyển động, lộ ra một cửa lớn màu trắng. Tô Thanh Y quay mặt sang một bên, dường như có chút tức giận mình thật không có tiền đồ, hai tay vòng quanh cổ hắn, bất mãn nói: “Ngươi ở Thiên Kiếm tông thì ta còn có thể đi đâu được chứ?”
Tần Tử Thực không nói gì, một lúc lâu sau, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng.
Những thứ tình cảm phức tạp, kỳ lạ, đáng sợ kia đột nhiên rút hết về một chỗ, hắn ôm thật chặt nàng không dám lên tiếng.
“Ngươi buông ra đi.” Tô Thanh Y bất mãn nói: “Chuyện này còn chưa xong đâu. Ngươi buông ra trước đi!”
Tần Tử Thực không nói gì, không nhúc nhích, Tô Thanh Y hung hăng đạp hắn một cái, giận hờn nói: “Buông ra đi!”
Tần Tử Thực vẫn không lên tiếng, Tô Thanh Y ra sức giãy dụa ở trong ngực hắn, gần như là dùng cảm tay lẫn chân đấm đá, Tần Tử Thực ôm chặt lấy nàng, để cho nàng đánh một lúc lâu, hắn nhìn nàng từ từ bình tĩnh lại, rũ mắt ôn hòa nói: “Đánh đủ chưa?”
“Đồ bệnh tâm thần nhà ngươi!” Tô Thanh Y tức giận mắng: “Đánh ngươi mà ngươi không biết đau à?!”
“Đau chứ,” Tần Tử Thực ôn hòa trả lời, vừa nhìn nàng chăm chú vừa dịu dàng nói: “Nhưng mà ta nghĩ đến chờ nàng đánh chán rồi thì ta có thể hôn nàng.”
“Ai nói…”
Đang nói thì Tô Thanh Y đã bị hắn nâng mặt lên rồi cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn của hắn dịu dàng mà cẩn thận, dường như mỗi lần quấn lấy đều nói lên rằng giờ phút này trong lòng hắn đang vui mừng vậy. Giống một đứa bé được ăn kẹo vậy, tất cả đều là hương vị ngọt ngào.
“Ta rất thích nàng.” Hắn vừa hôn vừa nhỏ giọng nỉ non: “Thực sự, rất thích nàng.”
Rất thích nàng như vậy, đồng ý làm bạn với ta, ôm ta, nói rằng nàng mềm lòng với ta.
Mà Tô Thanh Y để mặc hắn hôn, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Nàng nghe Vô Đạo ra sức hét lên: “Chủ nhân, hắn muốn giết ngài! Muốn giết ngài đó! Kiếm của hắn sắp làm ta thở không nổi rồi, ngài phải cẩn thận đó!”, sau đó nàng thật cẩn thận cười theo, dưới tình huống Tần Tử Thực không phát hiện ra, trên lưng đã toàn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vừa rồi hắn muốn giết nàng.
Tô Thanh Y phát hiện vẻ tươi cười kia không thể che giấu hết sát ý nghiêng trời lệch đất, nàng biết rõ, một khắc trước khi nàng ôm lấy hắn, thiếu chút nữa thôi là hắn đã rút kiếm rồi.