Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 61




 
Edit: Naughtycat
 
Sau khi từ chỗ Hiên Hoa trở về, ngày hôm sau, Tần Tử Thực bị Tống Húc gọi đi gặp mặt Phong chủ hàng tháng theo thông lệ. Tô Thanh Y một mình ở trong phòng một lúc thì nghe thấy đệ tử ngoại môn báo lại có người đến tìm nàng. Tô Thanh Y đứng dậy đi vào đại sảnh của Vấn Kiếm phong, vừa nhìn lập tức thấy Lận Quan Tài và Mai Trường Quân đang ngồi trên ghế chờ nàng.
Dường như Mai Trường Quân mới đến Luyện Khí kỳ, mặc một cái váy dài đỏ rực, lười biếng dựa vào ghế, nghe tiếng Tô Thanh Y đi vào, thở dài nói: “Nhiễm Diễm, ngươi ở đây thật quá thư thái mà, trách không được nương nhờ Thiên Kiếm tông đến không muốn đi luôn…”
Tô Thanh Y giơ tay lên tạo một cái kết giới rồi ngồi vào chỗ đối diện Mai Trường Quân. Mai Trường Quân không nhìn ra tu vi của nàng, chậc chậc hai tiếng nói: “Ta rơi xuống Luyện Khí kỳ bắt đầu tu luyện lại, xem dáng vẻ này của ngươi chắc là lại lên thêm một bậc rồi hả?”
“Đại Thừa kỳ.” Tô Thanh Y cười tủm tỉm trả lời, rồi nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới: “Có khỏe không?”
“Khỏe lắm,” Mai Trường Quân dài giọng nói: “Nhưng mà tốc độ tu luyện quá chậm. Ta nói sao đột nhiên ngươi đã đến Đại Thừa kỳ, mà ta lại chỉ có thể rơi xuống thành phàm nhân chứ? Ông trời thật quá bất công rồi, quá bất công rồi.”
Tô Thanh Y cười cười, cũng không nhiều lời mà lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt Mai Trường Quân đảo vài vòng trên người nàng, nghiêm túc nói: “Thật đó, rốt cuộc ngươi làm sao có thể đột phá nhanh như vậy, dạy ta một chút đi mà?”
“Tạ Hàn Đàm…” Tô Thanh Y mấp máy môi, đột nhiên nhớ đến thiếu niên mặc đồ đen gầy gò kia, trong lúc nhất thời lại không thể nói ra miệng.
Dù sao cũng là người mà nàng một tay nuôi nấng, tình cảm mấy chục năm, cho dù đã không còn tình yêu thì cũng giống như là thân nhân vậy.
Vừa nghĩ tới hắn bị dày vò luân hồi mười hai kiếp, vừa nghĩ tới khi hắn làm A Thất bị nàng buông tay ra, dáng vẻ tan vỡ trước mặt nàng, vừa nghĩ đến hắn mặc đồ đen, bóng lưng cô độc đi phía trước, Tô Thanh Y đã cảm thấy khổ sở và chua xót dâng lên từ dưới đáy lòng.
Hắn hao phí tâm cơ chẳng qua là muốn cho nàng được có cuộc sống an ổn, giữ lại tu vi Đại Thừa kỳ cho nàng, giữ cho nàng cuộc sống bình ổn an vui.
Tô Thanh Y cầm chén trà đến nguội ngắt, Mai Trường Quân hơi nghi hoặc hỏi: “Thanh Y, Tạ Hàn Đàm kia… Làm sao?”
Tô Thanh Y chợt hoàn hồn, cay đắng nói: “Không, hắn… Hắn rất tốt.”
Sau đó, nàng kể lại những chuyện Tạ Hàn Đàm đã làm cho Mai Trường Quân. Mai Trường Quân yên lặng lắng nghe, một lúc sau, nàng ấy nhíu mày hỏi: “Cho nên, năm đó hắn diễn trò giết ngươi ở trước mặt mọi người, là muốn đổi thân thể cho ngươi, để ngươi không bị mọi người truy sát nữa à?”
Tô Thanh Y gật đầu. Mai Trường Quân khó hiểu cau mày: “Vậy tại sao, hắn còn muốn cùng người khác chém ngàn vạn đao lên thi thể ngươi? Đây cũng là một bước cần khi bày trận à?”
Nghe nàng ấy hỏi vậy, Tô Thanh Y ngẩn người, nàng lắc đầu: “Ta chưa từng được thấy qua trận pháp hắn bày nên không dám chắc chắn. Nói về cái này, ta muốn biết, Trường Quân, thật ra trên đảo Bồng Lai có ba trận pháp, ngươi có biết là ai bố trí không?”
“Ba?” Lần này đổi lại là Mai Trường Quân ngẩn người: “Ta chỉ biết Thẩm Phi bày một trận lấy người luyện mạch, lúc đầu hắn không bắt được nhiều người lắm, thế là hắn lấy bí cảnh Bồng Lai làm mồi câu, dẫn đệ tử các môn phái tới, linh khí của một tu sĩ cao hơn một người bình thường nhiều lần lắm. Lúc đầu thật ra ta không biết hắn lại điên cuồng như vậy, ta cho rằng hắn chỉ muốn báo thù… Nhưng sau này, sau khi phát hiện ý đồ thực sự của hắn, ta đã cảm thấy việc này không thể cứ tiếp tục như vậy được.”
“Lúc ngươi mở Âm Dương môn, rốt cuộc Thẩm Phi ở cảnh giới gì?”
“Ít nhất cũng trên Đại Thừa,” Trong mắt Mai Trường Quân có sương lạnh: “Cho dù Tĩnh Diễn đạo quân ở thời kỳ mạnh nhất cũng chưa chắc có thể địch lại.”
Tô Thanh Y trầm mặc gõ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau, nàng sửa sang lại mạch suy nghĩ, chậm rãi nói: “Sau khi bọn ta đi ra có nghe nói có Tà long trốn ra từ Bồng Lai, sau khi ra ngoài tiêu diệt người của mấy môn phái. Lúc đầu ta ở Huyền Thiên môn, cũng đã gặp một trận pháp tương tự, kết quả cũng tạo ra Tà long, nhưng lúc đó mục đích của Chưởng môn Huyền Thiên môn không phải là tạo ra linh mạch mà là dưỡng hồn. Cho nên ta đoán, thật ra trên đảo Bồng Lai có ba trận pháp, một trận pháp do Thẩm Phi thiết lập, dùng để luyện hóa linh mạch; một cái do Tạ Hàn Đàm thiết lập, dùng cho Nhiễm Diễm sống lại; còn một cái… Còn lại là để luyện ra Tà long này.”
Mai Trường Quân yên lặng nghe hết rồi suy đoán: “Ngươi nói trận pháp ở Huyền Thiên môn chỉ dùng để dưỡng hồn, sau đó nuôi ra Tà long, vậy có lẽ nào Tà long kia là kết quả trận pháp Tạ Hàn Đàm làm ngươi sống lại gây ra không?”
“Không đâu,” Tô Thanh Y lắc đầu: “Trận pháp kia của Huyền Thiên môn là nuôi hồn phách biến thành Tà long. Nếu như là do trận pháp của Tạ Hàn Đàm thì ta phải biến thành Tà long mới đúng.”
Ba người lại rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau, Mai Trường Quân nói: “Thật ra, ngươi đi hỏi Tạ Hàn Đàm không hơn à? Chắc hắn sẽ nói thật cho ngươi biết đó?”
“Vấn đề là ta sợ hắn nói dối ta,” Tô Thanh Y nhíu mày: “Ta tin hắn từ trước đến giờ đều tốt với ta, nhưng ta cũng tin từ trước đến nay hắn không nói thật với ta.”
“Nói vậy cũng đúng,” Mai Trường Quân gật đầu, duỗi người ôm lấy Lận Quan Tài ở bên cạnh: “Chỉ có Lận Quan Tài nhà ta là tốt, chuyện gì cũng nói với ta.”

Tô Thanh Y: “…”
Thật cay mắt quá đi mà, rõ ràng mình cũng có bạn trai mà sao nhìn lại đau cả mắt thế không biết?
Lận Quan Tài không nói gì, sờ sờ đầu Mai Trường Quân, dịu dàng nói: “Ngoan.”
Ngày hôm nay hắn đã không còn cần phải đeo mặt nạ bạch ngọc nữa, thoạt nhìn thanh tú ôn hòa, cúi đầu cười khẽ giống như là làm tan chảy trái tim người khác vậy.
Đột nhiên Tô Thanh Y cảm thấy hiểu với cảm giác ăn thức ăn chó thường ngày của hệ thống rồi, nàng quay đầu đi, ho nhẹ hai tiếng.
Hai người kia không phản ứng tiếp tục ngọt ngào.
Tô Thanh Y lại quay đầu sang bên cạnh ho khan hai tiếng.
Hai ngươi kia vẫn không có phản ứng gì tiếp tục ngọt ngào.
Tô Thanh Y tiếp tục quay đầu sang phía khác, ho khan…
“Ngươi ho lao à?”
Mai Trường Quân ngẩng đầu, bất mãn nói: “Có chuyện gì thì nói đi, ngươi một mực ở đây khục khục ho cái gì?”
Tô Thanh Y: “…”
“Trường Quân,” Nàng không thể nhịn nổi nữa: “Nếu ngươi không còn chuyện gì thì nhanh mang Lận Quan Tài nhà người đi chỗ khác mà ngọt ngào được không hả? Mắt của ta sắp mù rồi có hiểu không?”
“Được rồi,” Mai Trường Quân bất đắc dĩ buông tay: “Dù sao ta chỉ tới thăm ngươi một chút, thấy ngươi không sao thì ta cũng phải đi đây. Loại địa phương như Thiên Kiếm tông này, toàn những người cặn bã đeo một mặt người chết, nhìn mà khó chịu!”
“Từ từ, trước khi đi ngươi để lại một thứ cho ta đã,” Tô Thanh Y ngăn nàng ấy lại: “Trận pháp mà Thẩm Phi bố trí kia ngươi có còn nhớ không? Nếu như còn nhớ thì vẽ cho ta một cái. Còn nữa, năm đó ngươi điều tra được danh sách những người tham dự chuyện lấy người luyện mạch này, cũng đưa ta một bản đi.”
“Ngươi muốn xen vào chuyện này à?” Mai Trường Quân ngẩn người. Tô Thanh Y vứt giấy bút cho nàng ấy, lạnh nhạt nói: “Nếu như ta chết, bạn bè người nhà của ta chết cũng có quan hệ đến cái này thì sao ta mặc kệ được?”
“Thật ra, Thanh Y này,” Mai Trường Quân mím môi: “Nếu như thật ra phụ mẫu của ngươi lại là người muốn hại chết ngươi…”
“Họ luôn luôn rất tốt với ta,” Sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, hờ hững nói: “Dù cho phụ mẫu ta, cữu cữu ta chưa từng nghĩ muốn ta sống, nhưng trong số những người đó, chỉ cần có một người luôn tốt với ta, yêu thương ta, thì ta đây cũng sẽ báo thù cho bọn họ.”
Mai Trường Quân không nói gì nữa, thật lâu sau nàng mới khẽ thở dài, cúi đầu tỉ mỉ vẽ lại trận pháp. Sau khi xong, nàng lại viết ra vài cái tên, bao gồm tên của Chưởng môn ngũ đại môn phái cùng hơn ba mươi môn phái nhỏ hiện nay, phần lớn người trong danh sách này đã đi về cõi tiên, hoặc là đại năng một phương giống như Hiên Hoa vậy. Mai Trường Quân hơi chần chờ nói: “Nhiễm Diễm, con đường báo thù không dễ dàng, hiện tại ngươi và Nhiễm Diễm sống với nhau thật vui vẻ, không phải tốt hơn sao? Ngươi nghĩ một chút xem, nếu ngươi thực sự muốn báo thù, chuyện thứ nhất, Hiên Hoa lão tổ của Thiên Kiếm tông, ngươi định làm sao? Lẽ nào ngươi muốn giết ông ta luôn?”
“Nếu ta thật sự muốn giết ông ta ngược lại Tần Tử Thực lại trách ta,” Tô Thanh Y trào phúng nở nụ cười: “Nam nhân như vậy, không cần cũng được.”
Mai Trường Quân bị sặc, một lúc sau, nàng phất tay đứng lên nói: “Quên đi, ta mặc kệ, ta đi đây. Sau này có thời gian sẽ quay lại thăm ngươi.”
“Tu luyện cho tốt, lần sau tới Thiên Kiếm tông thăm ta mà còn là Luyện Khí kỳ thì ta mất mặt lắm.” Tô Thanh Y dọn dẹp giấy bút cũng không ngẩng đầu lên nói.
Mai Trường Quân bị nghẹn, kêu con lừa lông ngắn của nàng ấy rồi bay lên không. Lận Quan Tài ở phía sau nàng ấy. Gió vù vù tạt lên mặt hai người, Mai Trường Quân đột nhiên nhớ ra hỏi: “Tiểu Quan Tài, ngươi nói xem vì sao sau này sư huynh lại trở nên kỳ quái như vậy nhỉ?”
“Không biết.” Lận Quan Tài thành thật trả lời. Mai Trường Quân liếc mắt: “Không phải ngươi có trí nhớ của hắn à?”
“Ta chỉ có trí nhớ về tình cảm của hắn với ngươi thôi.” Lận Quan Tài cau mày, cố gắng nhớ lại nói: “Tất cả trí nhớ về ngươi đều rất tốt đẹp.”
Trong lúc nhất thời, Mai Trường Quân không nói nên lời, nàng nhìn chăm chăm Lận Quan Tài một lúc lâu, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Trong đầu Lận Quan Tài loáng thoáng có vài đoạn vụn vặt.
“Sau này… Thay ta yêu nàng…”
Hắn nhớ rõ âm thanh đó không lớn, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, vào lúc đó, có lẽ là kết thúc mộng tưởng cuối cùng của Thẩm Phi rồi.
Sau khi hai người Mai Trường Quân và Lận Quan Tài rời đi, Tô Thanh Y cầm bản vẽ trận pháp mà nàng ấy vẽ lại nhìn qua, lại lấy trận pháp lúc đầu ở Huyền Thiên môn ra xem, đột nhiên phát hiện không đúng.
Huyền Thiên môn ở hướng chính Đông của Tu chân giới, Bồng Lai lại ở hướng chính Nam. Hai trận pháp này thoạt nhìn thì giống nhau nhưng thật ra lại hoàn toàn khác biệt, trận pháp của Huyền Thiên môn chỉ dùng để tụ hồn, mà trận pháp ở Bồng Lai là dùng để tụ linh.
Hai trận pháp này để riêng thì không thấy điều gì, nhưng để cạnh nhau lại phát hiện ra… Đây không phải là hai trận pháp!
Tô Thanh Y chảy mồ hôi lạnh, nàng vội vàng lấy trận pháp lúc trước Tô Thanh Liên vẽ cho nàng ra, sau đó hợp ba trận pháp lại một chỗ, lại phát hiện ở những chỗ đường viền, ba bản vẽ này lại có thể hoàn toàn khớp nhau!
Đây là một trận pháp…
Tô Thanh Y chợt phản ứng kịp.
Bàn tay nàng đầy mồ hôi lạnh, nhìn đại trận không trọn vẹn trên bàn, qua một lúc lâu rốt cuộc mới phục hồi được tinh thần.
Trận pháp âm tà  như vậy, một góc trận pháp cũng đã để cho bọn họ đối phó túi bụi rồi, bày ra trận pháp lớn như vậy, rốt cuộc người bày trận muốn làm gì vậy?
Trong lòng Tô Thanh Y hoảng loạn, giống như là phát hiện ra một bí mật động trời vậy. Nàng run rẩy thu đồ trên bàn lại, theo bản năng muốn tìm ai đó hỏi một chút.
Tần Tử Thực chắc chắn không biết gì rồi, người duy nhất nàng có thể hỏi… Chỉ có thể là Tạ Hàn Đàm.
Thế là nàng lập tức vẽ một đạo truyền âm phù rồi chỉ lên giấy một cái lập tức khiến đạo truyền âm phù này bay về phía Tạ Hàn Đàm.
Đây là phù truyền âm nàng chuyên dùng để liên lạc với Tạ Hàn Đàm, trên phù triện có khắc ngày sinh tháng đẻ của Tạ Hàn Đàm, cho dù hắn ở nơi nào thì nó cũng có thể tìm được hắn.
Một lúc sau, truyền âm phù trong tay nàng sáng lên, truyền đến giọng nói của Tạ Hàn Đàm: “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Hàn Đàm…” Trong đầu Tô Thanh Y hỗn loạn, sau một lúc sắp xếp lại từ ngữ, rốt cuộc nàng nói: “Ngươi biết Tà long ở Bồng Lai đảo kia là như thế nào à?”
Người phía bên kia trầm mặc, một lát sau, dường như hắn rầu rĩ nói: “Sư phụ, sao đột nhiên người lại hỏi cái này?”
“Ta… Ta nghĩ rằng có người đang muốn làm gì đó.” Tô Thanh Y dựa vào ghế, đột nhiên nghĩ ra: “Hàn Đàm, trận pháp để ta sống lại, rốt cuộc ngươi làm như thế nào?”
Người đối diện không nói gì, Tô Thanh Y càng nghĩ sâu hơn càng thấy loạn: “Hàn Đàm, vì sao ngươi lại phải thiên đao vạn quả thi thể của ta? Đấy là một phần của trận pháp à? Rốt cuộc lúc đầu đã xảy ra chuyện gì, bắt ta đến hiến tế nhưng vì sao ta lại không chết mà người bên cạnh ta đều chết hết? Ngươi thấy được gì? Là ai giết bọn họ? Không phải là ta chứ?”
Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Thanh Y hiện ra vài đoạn ngắn, đột nhiên nàng cảm thấy hơi buồn cười, run run nói: “Không thể nào… Cho dù… Cho dù thực sự muốn bắt ta đi hiến tế, nhưng ta tu hành là Thiện đạo, sao ta có thể giết phụ mẫu ta, bạn bè, người thân được… À, Nhiễm Mặc thì sao? Rốt cuộc lúc đó sao ngươi lại lừa được Nhiễm Mặc…”
Còn chưa dứt lời thì ngoài cửa vang lên một tiếng “Ầm” thật lớn, Tạ Hàn Đàm cũng đã xuất hiện ngoài cửa.
Dường như hắn rất sốt ruột, trên trán còn rịn mồ hôi. Ánh nắng chiếu lên làm thân hình hắn kéo dài ra, khuôn mặt của hắn trầm ổn mà nghiêm nghị.
Tô Thanh Y ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn thanh niên đứng ở cửa, tay hắn cầm kim phiến, từng bước đi đến trước mặt nàng, hai tay chống lên hai bên tay nắm của ghế, cúi đầu nhìn nàng.
“Đừng cố nhớ,” Hắn nghiêm túc mở miệng, trong ánh mắt ánh lên sợ hãi: “Sư phụ, chuyện quá khứ người đừng suy nghĩ nữa. Tất cả đều có ta, đã hiểu chưa?”
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu loạn thành một đoàn, có vài đoạn ngắn trí nhớ hiện lên. Trong tay Tạ Hàn Đàm hiện lên ánh sáng nhạt, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, dịu dàng nói: “Sư phụ, ta hi vọng người có thể sống hạnh phúc bình yên. Còn sống quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ, thù hận có thể không cần nhớ, tình yêu có thể bắt đầu lại, nhưng mà mất mạng thì cái gì cũng mất.”

Ánh sáng xâm nhập vào trong đầu Tô Thanh Y, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Tạ Hàn Đàm, đôi mắt của đối phương như bảo thạch rực rỡ, có ký ức nào đó trong đầu Tô Thanh Y nhẹ nhàng biến mất.
“Hàn Đàm…” Nàng túm lấy hắn, khó nhọc lên tiếng: “Mười hai kiếp này… Nhất định ngươi rất khổ… Ngươi cũng giống như Nhiễm Diễm…”
“Đúng,” Tạ Hàn Đàm mỉm cười, dịu dàng nói: “Mười hai kiếp, mỗi kiếp ta đều là tế phẩm như Nhiễm Diễm. Sinh ra cái gì cũng không nhớ, sau đó bị bọn họ nuôi nấng như người trong gia đình, sau cùng lại bị chính tay bọn họ đưa lên tế đàn lấy máu đến chết.”
“Sư phụ,” Bàn tay hắn dịu dàng xoa mặt nàng, trầm giọng lên tiếng: “Cho nên không cần khổ sở, người đau khổ ở thế gian này nhiều lắm. Chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng luôn luôn quay đầu lại. Người không cần lo lắng cho ta, ta mạnh mẽ hơn so với người tưởng tượng nhiều. Có Tĩnh Diễn đạo quân ở bên người, ta rất yên tâm. Hi vọng người... Đừng phụ sự khổ tâm của ta.”
 
Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng nắm chặt lấy tay áo hắn, khó nhọc nói: “Hàn Đàm, để ta nhớ lại, để ta...”
 
Nói còn chưa dứt lời, nàng đã ngất đi trong lòng Tạ Hàn Đàm. Tạ Hàn Đàm ôm nàng, thu ánh sáng nhạt trong tay về, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.
 
Hắn không nhịn được hơi nở nụ cười, cũng chính trong nháy mắt đó, một thanh kiếm từ ngoài cửa phá không bay vào, Tạ Hàn Đàm vội vã né ra rồi từ ngoài cửa sổ nhảy ra ngoài. Tần Tử Thực lập tức vọt vào thấy Tô Thanh Y té xỉu trên ghế, vội vã một tay ôm nàng vào trong ngực, thần thức dò xét đi vào, sau khi xác nhận Tô Thanh Y không bị sao cuối cùng mới yên lòng, ôm nàng lên tháp, vỗ nhẹ mặt của nàng gọi: “Thanh Y? Nàng tỉnh đi, Thanh Y?”
 
Tô Thanh Y chậm rãi mở mắt, nàng có chút đau đầu, trong đầu dừng lại ở hình ảnh mình tiễn Mai Trường Quân đi rồi về xem trận pháp. Thấy Tần Tử Thực trước mặt lo lắng, nàng có chút mờ mịt nói: “Sao thế, ta ngủ quên à?”
 
Tần Tử Thực ngẩn người, một lát sau, hắn quay đầu nói: “Vừa rồi Tạ Hàn Đàm đã tới.”
 
“Tạ Hàn Đàm?!” Tô Thanh Y vô cùng kinh ngạc lên tiếng: “Hắn tới làm cái gì?”
 
Tần Tử Thực không nói chuyện, Tô Thanh Y suy nghĩ một chút, thận trọng nói: “Các ngươi không đánh nhau chứ?”
 
Tần Tử Thực lắc đầu, rũ mí mắt xuống, che khuất gợn sóng trong mắt. Tô Thanh Y chăm chú quan sát hắn, xác nhận hắn không có gì khác thường mới cẩn thận cầm tay hắn hỏi: “Ngươi không vui vẻ à?”
“Hắn mưu đồ gây rối nàng.” Tần Tử Thực dường như sợ nàng không vui, nói cực chậm, giống như mỗi chữ nói ra đều đã được đắn đo vậy. Lúc lời ra khỏi miệng, trong đầu Tần Tử Thực lại nhớ tới ngày ấy ở trong Thanh Diễm cung thấy Tô Thanh Y, trên người không một mảnh vải được Tạ Hàn Đàm ôm.
 
Có gì đó ở trong lòng hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời, hắn không dám biểu lộ ra, ẩn nhẫn không phát, nhưng trong mắt đã từ từ nhuộm màu đỏ, hệ thống hét ầm lên: “Á á á ký chủ, hắn sắp nổ tung, ngươi mau trấn an hắn đi!!”
 
“Ta biết rồi.” Tô Thanh Y có chút nóng nảy, đưa tay cầm tay Tần Tử Thực, theo dõi ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Tử Thực, nhìn ta.”
 
Tần Tử Thực nghe vậy, quay đầu nhìn nàng, Tô Thanh Y nhìn thẳng vào mắt của hắn, cố gắng dùng tốc độ chậm nhất, từ từ nói: “Tử Thực, chàng có gì không vui, chàng nói với ta. Hắn mưu đồ gây rối đối với ta, nhưng những thứ đó đều là chuyện đã qua. Bây giờ ta thích chàng, ở bên cạnh chàng, cùng với chàng, chàng hiểu chưa?”
 
Tần Tử Thực không nói lời nào, màu đỏ trong mắt chậm rãi tan đi, Tô Thanh Y đứng lên, ôm cổ hắn làm nũng.
 
“Chàng xem ta đã gặp chàng từ sớm, thích chàng từ sớm, vòng qua vòng lại nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn ở cùng với chàng. Chàng còn có gì bất mãn chứ?”
 
Tần Tử Thực ôm nàng, chôn mặt ở hõm vai của nàng, buồn bực nói: “Hắn chạm qua nàng.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Dưới sự cổ vũ của nàng, dường như Tần Tử Thực gan hơn lớn hơn nhiều: “Nghe nói hai người thân thiết trong rừng đào còn bị người ta gặp được.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Tần Tử Thực tiếp tục: “Hắn còn thiếu chút nữa tổ chức song tu đại điển với nàng...”
 
“Tử Thực...” Tô Thanh Y có chút sụp đổ: “Sao chàng có thể lôi chuyện cũ ra chứ?”
 
“Ngày đó hắn còn ôm nàng, nàng cũng không mặc gì cả!”
 
“Nhưng ta và hắn thực sự không làm gì nhiều đâu!” Tô Thanh Y sụp đổ lên tiếng: “Ở trong lòng chàng rốt cuộc ta và hắn đã làm bao nhiêu chuyện chứ!”
 
“Nên làm đều đã làm.” Tần Tử Thực nhẹ nhàng mà trả lời một câu, Tô Thanh Y run lên, Tần Tử Thực có lẽ cũng thấy thất lễ, quay đầu đi không nhìn nàng nữa. Tô Thanh Y chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nắm tay hắn, dịu dàng nói: “Thật ra thì cái này đều đã qua, thật đó. Hơn nữa ta và hắn, thực sự không làm nhiều như chàng tưởng tượng đâu... Nào nào nào,” Tô Thanh Y buông màn giường xuống, tiến lại gần mặt Tần Tử Thực: “Để ta dùng hành động thực tế nói cho chàng biết, cái nào là ta làm, cái nào là duy nhất mình chàng nhé?”
 
“Không phải là đầu óc nàng có hố à?” Tần Tử Thực lạnh lùng liếc mắt qua, Tô Thanh Y cười hì hì tựa ở đầu vai hắn. Tính tình Tần Tử Thực tan bớt rất nhiều, hắn ôm lấy nàng, qua lúc lâu mới nói: “Thanh Y, thật ra ta luôn luôn lo lắng...”
 

“Lo lắng cái gì?”
 
Tần Tử Thực mím môi không nói gì. Tô Thanh Y nghịch tóc hắn, nhìn khuôn mặt đẹp của hắn, lẳng lặng chờ. Lúc lâu sau, cuối cùng Tần Tử Thực mới nói.
 
“Nàng sẽ lại đi.”
 
Giống như quá khứ, cho hắn hi vọng, lại để cho hắn tràn đầy tuyệt vọng.
 
Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn khuôn mặt của hắn, ánh nắng chiều hắt lên trên khuôn mặt của hắn, nàng ôn hòa lên tiếng: “Tử Thực.”
 
“Ừ?”
 
“Thật ra chưa từng có bất kỳ cảm tình gì mà là bị đồng ý phải ở chung với nhau. Không có ai phải cùng người khác chung một chỗ, cũng không có ai phải cùng người khác một chỗ cả đời. Tất cả tình cảm đều là nước chảy thành sông.”
 
“Hai người yêu nhau, dĩ nhiên là cùng một chỗ. Hai người không thương, dĩ nhiên là chia ly. Cả đời người tình yêu chính là thứ đồ ăn vặt, giấc mộng của chàng, sự nghiệp, bản thân chàng mới là món chính. Không có đồ ăn vặt dĩ nhiên sẽ làm thế giới mất đi rất nhiều màu sắc, thế nhưng không nên tính đả kích quá hủy diệt gì cả.”
 
“Yêu một người, cùng một chỗ. Không yêu thì chia tay, đợi chờ tình yêu tiếp theo. Luôn sẽ có người yêu chàng, cũng luôn sẽ có người làm bạn với chàng.” Nói xong, Tô Thanh Y đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt tràn đầy mê luyến: “Tuy rằng ta rất muốn cùng với chàng, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chàng. Trên thực tế cũng là như vậy, trong lòng ta, Tử Thực, ta hi vọng ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chàng.”
 
“Thế nhưng ta không muốn nói những lời này ra, bởi vì ta không muốn chàng bởi vì quyết định của ta mà hạnh phúc hoặc tuyệt vọng. Khi ta nói những lời này, ta hi vọng chàng suy nghĩ từ trong đáy lòng, dù cho ta sẽ rời khỏi chàng, chàng vẫn sẽ rất tốt, rất ưu tú, chàng cũng sẽ cuộc sống rất tốt, rất hạnh phúc.”
 
“Ta hi vọng Tô Thanh Y dâng cho chàng tình yêu, là một phần tình yêu hoàn chỉnh mà tốt đẹp, cho chàng trở thành người độc lập mà hoàn chỉnh. Mà không phải cho chàng trở thành người dựa vào sự tồn tại của ta. Chàng ngàn vạn lần đừng học như những phụ nữ trung niên bị vứt bỏ trong cuộc sống kia của chúng ta, sau khi ly hôn cuộc sống của bọn họ là đả kích hủy diệt đến cỡ nào chứ. Tất nhiên tình yêu quan trọng, nhưng nó chưa bao giờ là cả cuộc sống của chàng cả.”
 
“Chàng hiểu chưa?” Tô Thanh Y chăm chú nhìn hắn, trong mắt trong trẻo tinh khiết.
 
Tần Tử Thực nắm tay nàng, qua lúc lâu mới chậm rãi nói.
 
“Ta hiểu rồi.”
 
“Đạo lý ta đều hiểu... Thế nhưng Thanh Y,” Tần Tử Thực nhìn chăm chú vào mắt của nàng: “Không phải là tất cả đạo lý ta hiểu thì ta cũng có thể làm được. Mỗi người đều có chấp nhất của mình, nàng là chấp nhất của ta.”
 
“Nàng yêu ta, ta cảm thấy toàn thế giới đều là vui mừng. Nàng không yêu ta, ta cũng có thể qua được, thế nhưng không biết phải sống ra sao.”
 
Tô Thanh Y không nói nữa. Nàng đã hiểu rất nhiều chuyện chưa bao giờ có thể một lần là xong, mà phải thay đổi một cách lặng lẽ. Nàng lẳng lặng ôm Tần Tử Thực, sau một lúc, Tần Tử Thực đột nhiên mở miệng: “Ít ngày nữa, ta đi Thương Châu.”
 
“Thương châu? Làm cái gì?” Tô Thanh Y ngẩng đầu, Tần Tử Thực cười nói: “Ta nghe nói Thương Châu sắp xuất hiện một khối thiên thạch Thần giới, muốn đi lấy cho nàng để khảm vào trong kiếm bản mạng của nàng. Khuôn kiếm bản mạng của nàng ta đã chế tạo tốt, rất nhanh thì có thể cho nàng rồi.”
 
Nói xong, Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ta nhớ kỹ sinh nhật của nàng là tháng mười hai.”
 
Tô Thanh Y có chút vô cùng kinh ngạc: “Chàng còn nhớ rõ...”
 
Tần Tử Thực gật đầu: “Vậy thì tháng mười hai, tặng kiếm làm quà sinh nhật của nàng nhé.”