Bất quá chỉ nửa canh giờ (1g), đám người chen chúc trước quan nha đã tản ra, khi Thương Nhung đi qua đó, vừa lúc nhìn thấy Sầm Chiếu cùng một lão giả đầu bạc khác từ bên trong cánh cửa đi ra.
Sương mù sáng sớm đã tan đi rất nhiều, ánh nắng đậu trên mái ngói được khảm viền vàng, Sầm Chiếu vừa nói chuyện với lão ông vừa đi xuống thềm đá, ngẩng đầu nhìn thấy cô nương ôm cuộn tranh đi tới, hắn liền dừng bước đi: "Cô nương tới khi nào?"
"Tới cùng Minh Phương cô nương."
Thương Nhung nói.
"Sao không thấy vị tiểu công tử kia" Sầm Chiếu nhìn nhìn bốn phía, lại không thấy thiếu niên.
"Hắn một đêm chưa ngủ, lúc này đã rất mệt mỏi."
Thương Nhung giải thích.
"Ít nhiều cũng nhờ hắn, hôm nay thẩm tra vụ án thật sự rất thuận lợi, nghĩ đến ít ngày nữa, tri phủ Thục Thanh này cũng cần đổi người làm rồi," Sầm Chiếu nhìn nàng cười cười, "Tối nay ta mở tiệc trong phủ, mời cô nương cùng công tử đến dự được không?"
"Chỉ sợ không thể,"
Thương Nhung hơi hơi cúi đầu, lời nói dịu dàng: "Đa tạ hảo ý của Tình Sơn tiên sinh, đã quấy rầy phủ của ngài hai ngày qua rồi, hiện giờ thúc thúc và phu thê Cẩn nương tử đều đã an ổn, chúng ta cũng không thể tiếp tục ở lại."
"Một khi đã như vậy, ta đây cũng không giữ cô nương nữa." Đến nay Sầm Chiếu vẫn không biết thiếu niên cùng cô nương trước mặt này có danh tính và lai lịch ra sao, nhưng hắn cũng không phải người không hiểu chuyện, duyên chỉ một từ, gặp gỡ như gió, bọn họ không nhắc tới, hắn cũng không hỏi.
"Ta từng đọc [Trùng dương hạc sơn phú] của Tình Sơn tiên sinh, nhưng lại chưa từng đến Hạc Sơn ở Gia huyện, hiện giờ ta dựa vào tự thuật của ngài trong đó, vẽ tặng ngài một bức Du Hạc Sơn đồ."
"Trước đây khi ta ở nhà, cho dù dựa vào thơ từ của tiên sinh tưởng tượng ra thế gian sông núi, ngài đi qua rất nhiều nơi, cũng từng chịu rất nhiều khổ, nhưng từ những hàng chữ đó, ta thấy được chữ "khổ" rất nhỏ, thật sự rất có thể an ủi lòng người."
Thương Nhung nói liền đưa cuộn tranh lên, mà đáy mắt Sầm Chiếu có thêm vài phần kinh ngạc, hắn vội tiến lên, lại chăm chú nhìn cô nương trước mặt, hắn ôn hòa mà từ ái: "Cô nương tặng cho, ta tất nhiên trân quý."
"Cô nương đã nói thơ từ của Tình Sơn huynh đủ để an ủi nhân tâm," lão ông đầu bạc bên cạnh Sầm Chiếu mở miệng, ông cũng có gương mặt hiền từ, "Nhưng vì sao cô nương lại mặt ủ mày chau?"
Thương Nhung nhìn về phía hắn, nàng phỏng đoán hắn là vị sơn trương Dã Sơn thư viện kia.
"Cô nương chẳng cần để ý lão ta, ta cũng không phải vừa sinh đã liền nghĩ thoáng như thế," có lẽ là thấy Thương Nhung không đáp lại, Sầm Chiếu liền mở miệng nói, "Chỉ là cô nương hiện giờ còn chưa biết giải thích thế nào thôi."
Hắn sớm đã nhìn thấu tiểu cô nương này có hình hài trẻ trung, nhưng lại có một suy nghĩ gần đất xa trời.
"Vi Vi"
Thương Nhung chưa mở miệng, lại nghe trên bậc thêm truyền đến một tiếng gọi, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộng Thạch đã thay đổi tù phục từ trong cánh cửa ra tới, khi bước đi, chân cẳng hắn hình như có chút không tiện.
"Tình Sơn tiên sinh, ta đi trước."
Thương Nhung hơi hơi cúi người, ngay sau đó xách theo làn váy bước lên bậc thềm đỡ lấy Mộng Thạch.
Sầm Chiếu quay đầu lại nhìn bóng dáng tiểu cô nương, không biết vì sao, trong lòng hắn luôn có chút khác thường, khi tiếp tục cùng lão ông đầu bạc bên cạnh quẹo về hướng phố hẻm bên phải, lão ông thúc giục hắn: "Tình Sơn, mau cho ta xem cô nương này vẽ như thế nào."
"Tính tình nóng vội này của ngươi, thật là đến già cũng không đổi được."
Sầm Chiếu lắc đầu cười một tiếng, lại cũng bởi vì lòng hiếu kỳ mà mở cuộn tranh trong lòng ngực ra.
Mây mù che nửa, thu vàng lá bay, vách núi đá lởm chởm thẳng đứng, điện ngọc nguy nga tựa vào bầu trời quan sát sông nước mưa bụi, thuyền bè các loại.
Mỗi một bút thong dong phác hoạ hình núi màu sông, dung tú mỹ hòa vào một chỗ.
"Tình Sơn, ngươi và Trình Thúc Bạch đều ở trong đó."
Lão ông đầu bạc chỉ hướng về hai người nho nhỏ trong tranh, lưng đeo giỏ tre, tay cầm gậy trúc, vạt áo bay phần phật, hắn không khỏi cảm thán: "Cô nương vẽ thật thần diệu."
Người vẽ tranh thường sẽ để lạc khoản ở cuối bức tranh, nhưng mà lúc này, góc bên phải của bức tranh trong tay Sầm Chiếu lại sạch sẽ, một chữ cũng không có.
Sầm Chiếu lại quay mặt đi, thấy cô nương kia đang đỡ thúc thúc vừa được thả ra khỏi nhà lao, đi về hướng phố xá náo nhiệt đối diện quan nha.
Cũng không biết vì sao, bỗng nhiên hắn nhớ tới vị anh em kết nghĩa ở Ngọc Kinh xa xôi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
"Mộng Thạch thúc thúc, chân ngài không có việc gì chứ?"
Vừa nãy khi Thương Nhung nhìn thấy Mộng Thạch trong đám người trên công đường, hắn đang quỳ, cho nên nàng vẫn chưa nhìn ra trên đùi hắn có thương tích.
Mộng Thạch vì một tiếng "Thúc thúc" này của nàng mà có một phút chốc sửng sốt, ngay sau đó hắn cười lắc đầu: "Chỉ là lúc mới vào nhà lao bị ngục tốt đánh một cái, roi vừa vặn trúng ngay đùi, cũng không thương gân động cốt."
"Ta nghĩ, hiện giờ ngài đã không phải đạo sĩ, trước người ngoài cũng không tiện gọi ngài đạo trưởng," Thương Nhung vừa đỡ hắn đi, vừa nói, "Về sau ta cùng Chiết Trúc, liền nói ngài là thúc thúc chúng ta."
Dưới tán cây cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, Chiết Trúc nhìn hai người bọn họ đến gần, liền buông mành xuống.
Nhưng rất nhanh, mành lại bị người xốc lên từ bên ngoài, một mảnh ánh sáng tùy theo chui vào, cô nương kia khom lưng tiến vào, hắn thấy khuyên tai trong suốt trên vành tai nàng lập loè ánh sáng.
Thương Nhung vừa tiến đến, liền nhìn thấy thiếu niên dựa vào vách tường xe, khuôn mặt tái nhợt biểu tình mệt mỏi.
"Để ta đánh xe."
Mộng Thạch vén rèm nhìn thấy hắn, liền hỏi: "Có phải về Đào Khê thôn không?"
"Đi khách điếm trước."
Chiết Trúc ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói.
"Chúng ta không đi sao?" Thấy Mộng Thạch buông mành, Thương Nhung quay đầu lại hỏi hắn.
"Hắn đã tự mình đường đường chính chính đi ra khỏi quan nha, vì sao chúng ta lại phải vội vã rời đi?"
Chiết Trúc không chút để ý nói.
Giờ khắc này, Mộng Thạch bên ngoài cách một tấm mành túm động dây cương, tiếng lộc cộc nhất thời vang lên, xe ngựa lắc nhẹ.
Thương Nhung ngồi bên cạnh hắn trước sau luôn cảm thấy có mùi máu cực nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua cánh tay hắn, lại duỗi tay ra chỉ khẽ chạm ống tay áo hắn.
Chỉ là không ngoài ý muốn lại có thêm chút vết máu ướt át, nàng lập tức mở tay nải bên cạnh ra, tìm kiếm thuốc trị thương trong đó, "Ít nhất phải cầm máu trước."
Miếng vết thương của Chiết Trúc lại rách nhưng hắn cũng chẳng thấy đau, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn cũng lười để ý, nhưng Thương Nhung lại lo lắng miệng vết thương hắn lại bị rách sẽ trở nặng, lúc này liền đi cởi đai lưng của hắn.
"Thương Nhung."
Chiết Trúc mới vừa dùng cánh tay chống lại tay nàng, nhưng vẫn có chút chậm, nàng đã chạm dính nước thuốc bôi trên chuôi kiếm.
Xe ngựa lung lay, mành bị gió thổi tung, thiếu niên nhìn mày nàng nhăn lại từng chút từng chút.
"Thật sự có chút đau."
Thương Nhung giãn bàn tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Không phải ta sớm đã nói với ngươi, không được tùy ý chạm vào ta sao?" Con ngươi thiếu niên đen nhánh, giống như vực sâu thẳm, "Trên xe ngựa không có nước, ngươi chỉ có thể nhịn đau một chút trước đi."
Nước thuốc bất quá chỉ được bôi lên chuôi kiếm một chút, lúc này Thương Nhung cũng không phải rất đau, chỉ là đau đớn rất nhỏ, nàng mím mím môi, thừa dịp lúc này hắn không thể tới nắm tay nàng, nàng miễn cưỡng kéo vạt áo hắn ra, cách một lớp vải mịn bị máu thắm ướt sũng, rắc thuốc bột qua loa lên trên.
Nàng dựa thật sự gần, Chiết Trúc không khỏi nghiêng mặt, né tránh hô hấp nàng gần trong gang tấc, mà trong lúc hắn hô hấp phập phồng, một lọn tóc nàng nhẹ nhàng đảo qua xương quai xanh của hắn.
Có cảm giác nhột rất nhỏ.
Ngón tay hắn lại không tiếng động cuộn tròn buộc chặt.
Ngay sau đó ánh mắt hắn buông xuống đống đồ vật rải rác trong tay nãi mở rộng, ngoại trừ viên đường, thuốc trị thương, cùng với hộp mặt nạ, thì chỉ còn một ít trang sức vàng ngọc, cùng y phục.
"Trân châu của ngươi đều tặng người khác?"
Bất chợt, Thương Nhung nghe thấy giọng nói hắn.
Nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp nhẹ một tiếng, nói: "Ta lén nhét vào túi nhỏ trong tay áo Minh Phương cô nương."
Điền Minh Phương phải rời khỏi Thục Thanh, hẳn sẽ rất cần những viên trân châu đó làm lộ phí.
Chiết Trúc mới muốn nói cái gì đó, lại không đề phòng một cơn gió rất nhỏ, nhu hòa phất quá cánh tay hắn, sống lưng hắn cứng đờ, rũ mắt xuống, lại thấy nàng đang cúi mặt.
Trong viện trên núi ở Nam Châu, nàng cũng làm như thế này.
Thương Nhung nâng mắt lên một chút, rầu rĩ giải thích: "Ta biết ngươi không đau, ta chỉ đang thổi tay của ta."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tới khách điếm, Mộng Thạch liền lấy một chậu nước tới trước để Thương Nhung rửa tay, còn hắn nhân tiện rửa sạch miệng vết thương trên cánh tay Chiết Trúc.
Ba người lại cùng nhau ngồi cùng một bàn ăn cơm, đã là thập phần không dễ.
"Chiết Trúc công tử đã là lần thứ hai cứu ta," Mộng Thạch bưng một chén trà nóng lên, "Ta lấy trà thay rượu, tại đây cảm tạ công tử đại ân."
Bên ngoài không biết lại đổ mưa từ khi nào, tiếng mưa rơi không ngừng.
"Cũng là tự ngươi nắm được cơ hội."
Chiết Trúc có lệ nâng nâng chén trà, nhấp một ngụm.
"Thật ra Đàm Giới Chi vẫn luôn nhớ chuyện ta cứu hắn lại nối xương cho hắn, cho nên lúc ở trong nhà lao cũng bỏ tiền chăm sóc ta, ta cũng không ăn bao nhiêu khổ, chỉ là tên Hồ Lâm Tùng kia luôn là bộ dáng do dự khó xử, ta thấy nhất định hắn biết chút nội tình," Mộng Thạch xem trà như rượu uống cạn một ly, "Ít nhiều cũng nhờ công tử ngươi tìm người tới nhà lao nhắc nhở ta, ta mới làm một ít kế, khiến cho hai người Đàm - Hồ rất tin chuyện ngày đó ngã xuống sườn núi trong rừng trúc ở Đào Khê thôn, chính là tên Tiền Hi Nguyên mưu toan giết người diệt khẩu."
"Kể từ đó, ta lại hiểu ra lúc nào cần dùng tình cảm lúc nào cần nói lý lẽ," Mộng Thạch rung đùi đắc ý, chiếc đũa nhẹ gõ vào thành chén, "Hồ Lâm Tùng liền nói ra lúc trước hắn và Tiền Hi Nguyên cùng làm buôn bán, hai người hối lộ quan địa phương để dễ bề làm ăn, nhưng sổ sách ghi chép tới lui lại bị Tiền Hi Nguyên nắm trong tay, trước đây Hồ Lâm Tùng không nói, là lo lắng việc này bại lộ."
Nhưng đêm qua Chiết Trúc tìm được sổ sách, giải quyết nỗi lo lắng của Hồ Lâm Tùng về sau, cho nên hôm nay trên công đường hắn mới dám nói ra lời thật.
Rốt cuộc tội giúp người giấu xác, cũng không nặng bằng tội hối lộ quan viên.
Huống chi, hắn cũng tin Tiền Hi Nguyên muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
"Vậy sổ sách đâu?"
Thương Nhung ngẩng đầu lên hỏi hắn.
"Tự nhiên là giao cho Sầm lão tiên sinh," trên mặt Mộng Thạch trồi lên một nụ cười, "Hồ Lâm Tùng hắn đã làm được những việc này, vì sao ta lại phải che giấu giúp hắn?"
Cho đến hiện giờ, bất luận là Đàm Giới Chi hay là Hồ Lâm Tùng, đều không biết vị Mộng Thạch tiên sinh cứu bọn họ, thực tế đó là đang dùng tay xỏ mũi dẫn bọn họ đi.
Mộng Thạch hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng không phải là người thuần thiện, mọi chuyện còn tùy thuộc vào hạng người hắn gặp, hắn tự cũng có thời điểm đen lòng.
Vì Mộng Thạch sốt ruột tìm nơi cho Thương Nhung rửa tay, cho nên cũng không chọn khách điếm cao cấp, nơi này mặc dù là có phòng, nhưng phòng cũng không có nhiều giường.
Đêm càng khuya, Thương Nhung tắm gội xong, chỉ lau tóc ướt vài cái, liền nằm xuống.
Phòng của ba người bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, các phòng khác ở giữa đã có khách ở, Thương Nhung tóc ướt cũng ngủ không yên, nàng đơn giản đứng dậy đỡ đèn bước ra.
Ánh đèn cam vàng nhoáng qua song cửa sổ, thiếu niên trong phòng tức khắc cảnh giác mở mắt ra.
Thương Nhung đứng trên hành lang quạnh quẽ tối tăm, đang chần chờ có nên duỗi tay gõ cửa hay không, thì cánh cửa trước mặt lại bỗng nhiên được người mở ra từ bên trong.
Nàng tùy theo ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt thiếu niên.
"Ngươi cách ta quá xa, ta ngủ không được."
Nàng căn bản không có nói chuyện, nhưng Chiết Trúc lại vô cớ nhớ tới sáng sớm hôm qua, ở trên lầu các Sầm phủ, nàng nói với hắn một câu như vậy.
Chớp mắt kia, Thương Nhung mới muốn mở miệng, lại thấy thiếu niên bỗng nhiên nghiêng người, mà đôi mắt thờ ơ của hắn nhìn nàng, tiếng nói bình đạm: "Vào đi."
Thương Nhung cơ hồ không do dự, nàng bước ngay vào ngạch cửa.
"Tóc cũng không lau khô?"
Thiếu niên nương ánh nến trong tay nàng, thấy rõ mái tóc dài ẩm ướt, màu đen nhánh này, càng làm cho khuôn mặt nàng nõn nà như tuyết trắng.
"Ta mệt quá."
Tiểu cô nương rũ lông mi xuống, ũ rũ nói với hắn.
"Qua ngồi xuống đi."
Thiếu niên nhẹ hất cằm.
Thương Nhung nhìn nhìn hắn, liền đặt giá cắm nến xuống một bên, ngồi xuống mép giường, ngay sau đó, nàng thấy thiếu niên cầm khăn vải đi tới phía nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
Trong lòng đã biết có lẽ hắn muốn làm cái gì.
Quả nhiên, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng hợp mấy sợi tóc sau vai nàng lại, dùng khăn vải thong thả ung dung lau khô cho nàng.
Rõ ràng trước kia, bất luận nàng làm cái gì đều có cung nga giúp đỡ, hắn cũng không phải người thứ nhất lau tóc cho nàng.
Chỉ là, nàng nhìn chằm chằm ánh nến lung lay trên giá nến, nỗi lòng giống như giọt nước bị đặt trên ngọn lửa nấu thành hơi nóng.
Hắn rốt cuộc lau khô tóc nàng, đáy mắt mệt mỏi không chút nào che giấu, hắn ngáp một cái, đôi mắt phảng phất mang theo hơi nước ẩm ướt, ngón tay chọc chọc cái ót nàng, "Ngủ."
Thương Nhung như tỉnh lại trong mộng, quay mặt lại thấy hắn đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh bàn, trong lòng nàng biết mình đang chiếm hắn giường, hắn sẽ phải ngồi trước bàn một đêm.