“Công chúa cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ở trong cung muốn vật gì không có? Chỉ là chút đồ chơi dân gian vặt vãnh không lên được mặt bàn, làm gì đến nỗi công chúa nhớ mãi như thế?”
Phong Lan ở trong xe ngựa mới gọi nữ tì đi lên xe ngựa phía trước hầu hạ công chúa dùng thuốc, lại đỡ trán buông tiếng thở dài: “Mấy thứ Hạ đại nhân mua tới nàng nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cũng mấy ngày rồi, nàng vẫn không chịu để ta hầu hạ bên người.”
Ngày đó cũng là tình thế cấp bách, Phong Lan thấy mấy thứ kia cũng không có gì quan trọng, liền kêu người bên cạnh thuận tay ném đi, nào ngờ được hành động này, lại khiến tiểu công chúa trước nay văn nhược ôn nhu lần đầu tiên phát giận, từ lúc đó đến giờ càng tìm mọi cách kháng cự nàng tới gần.
“Chắc là bởi vì trước đây công chúa ở trong cung chưa bao giờ thấy mấy thứ kia, cho nên mới cảm thấy hiếm lạ.” Nữ tì Vinh Vương phủ Thu Hoằng đi theo Phong Lan đến đây thuận thế nói theo.
“Công chúa ở bên ngoài chịu khổ, may mà hiện giờ đã tìm được rồi,” Phong Lan nói, mặt mày mơ hồ toát ra một chút tự đắc, “Muốn ta nói, còn phải nói là tổ tiên Phong gia chúng ta phù hộ, nếu ta không tới Thục Thanh, chỉ sợ Hạ đại nhân bọn họ cũng sẽ không tìm được công chúa nhanh như vậy……”
“Phong Lan cô cô nói phải.” Thu Hoằng cúi đầu, giấu đi vài phần trào phúng nơi đáy mắt.
Khi sắc trời tối dần, Lăng Tiêu Vệ bày trí lều trướng trong rừng, Thu Hoằng cùng hai ba nữ tì vội vàng làm chút thức ăn nóng, Phong Lan thì ở trong lều cẩn thận nhìn chằm chằm mấy nữ tì khác huân hương trải giường chiếu.
Thương Nhung lặng im ngồi bên đống lửa, ngồi trên một cái đệm mềm mại, một bên là bàn nhỏ bằng gỗ mun, trên bàn có lò nhỏ châm than, nấu trà nóng.
Bên trong hộp bát bảo mạ vàng, là các loại quả khô cùng mứt hoa quả tinh xảo.
Nàng vừa không uống trà, cũng không ăn bất cứ thứ gì, chỉ ngơ ngác nhìn đốm lửa nhảy múa trước mặt.
Từng có thời điểm tuyết rơi, nàng cùng một người màn trời chiếu đất, ăn chân thỏ hắn nướng, lại cùng hắn ngủ trên thân cây.
Một đêm không an ổn, toàn bộ cảnh trong mơ đều lung lay sắp đổ.
Tiếng bước chân tới gần, Thương Nhung thoáng nhìn góc áo Hạ Tinh Cẩm, nàng cũng vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ ôm hai đầu gối, không nói một lời.
Củi gỗ đốt trong đống lửa vang lên thanh âm tí tách, Hạ Tinh Cẩm cúi người hành lễ, lại giương mắt, hắn trông thấy gương mặt công chúa vẫn tái nhợt.
“Thần có một vật, vốn nên trả lại công chúa.”
Hạ Tinh Cẩm nói, từ trong lòng lấy ra một thứ.
Là một thanh chủy thủ.
Thương Nhung cơ hồ liếc mắt một cái đã nhận ra, kia đó là thanh d•ao trước kia Chiết Trúc giao cho nàng, cũng là ngày đó Hạ Tinh Cẩm tìm được nàng, thấy nàng nắm trong bàn tay dính m•áu.
B·iểu t·ình nàng có chút biến hóa rất nhỏ, mới vươn tay ra, lại thấy Hạ Tinh Cẩm bỗng nhiên uốn gối quỳ xuống.
Tay nàng dừng giữa không trung, nghe thấy hắn nói: “Xin công chúa thứ tội, chờ sau khi về tới Ngọc Kinh, thần nhất định trả lại vật ấy cho công chúa.”
“Lúc này thần lấy nó ra đây, là muốn nói với công chúa, ngài vẫn còn một đồ vật như vậy ở đây.”
Ngón tay đang treo giữa không trung của Thương Nhung gập lại, nàng rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày.
“Ít nhất hiện giờ, thần vẫn chưa phát giác được bất luận manh mối hữu dụng nào trên cây chủy thủ này,” Hạ Tinh Cẩm cũng không phủ nhận, hắn đón nhận ánh mắt cảnh giác của nàng, “Nó cũng không có chỗ nào đặc thù, sắc bén, nhưng chỗ nào cũng mua được.”
Sở dĩ hắn phải cất tạm vật ấy, cũng vì ngày ấy nàng đã dùng nó để lên cổ mình.
Lời này vừa nói ra, hắn rõ ràng phát hiện vai cổ căng chặt của nàng thả lỏng một chút, hắn rũ mắt, giấu đi vài phần phức tạp, vài phần nghi hoặc nơi đáy mắt.
Đương nhiên, hắn biết có vị thiếu niên thần bí đi cùng nàng từ y quán tại Dụ Lĩnh trấn - Nam Châu.
Làm một công chúa Thánh Thượng thương yêu nhất, đến tột cùng vì sao nàng phải trốn, chuyện này hắn đã cân nhắc đi cân nhắc lại hồi lâu, nhưng lúc này ở trước mặt nàng, hắn trước sau vẫn không hỏi được.
Ngày đó, những người mang nàng rời khỏi Thục Thanh vừa nhìn liền biết là người trong giang hồ, hơn mười người nghênh chiến với mấy trăm người Lăng Tiêu Vệ của hắn và vệ binh Thục Thanh, rõ ràng đã tính lấy mạng kéo dài thời gian.
Những người đó ra tay tàn nhẫn, tuy nhân số hai bên kém cách xa, Lăng Tiêu Vệ đích xác cũng đã thiệt hại mấy chục người dưới tay bọn họ.
Nhưng cố tình, công chúa cũng không giống như bị bọn họ b·ắt c·óc, ngược lại như là được bọn họ bảo hộ.
“Công chúa, thiên hạ này mênh mông rộng khắp, thường có nhân tâm hai mặt,” Hạ Tinh Cẩm nhìn nàng mặt mày buồn bực, “Không lâu ngày, không thể thấy rõ lòng người.”
“Ngươi trả chủy thủ cho ta.”
Ánh lửa chiếu vào sườn mặt Thương Nhung, đôi môi nàng trắng bệch nhẹ nhàng rung động, “Ta sẽ ăn được ngủ ngon, sẽ không phát sinh bất luận chuyện gì ngươi đang canh cánh trong lòng, cũng xin ngươi, đừng dò xét ta cái gì hết, đừng tiếp tục truy tra bất luận kẻ nào trong số bọn họ, ta đã ở chỗ này rồi,”
Nàng bỗng nhiên tạm dừng một lát, đôi con ngươi ảm đạm chớp động quang ảnh, nàng thất thần, nhìn bóng cây nhẹ nhàng lay động theo gió đêm trên mặt đất một lát, lại nói: “Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.”
“Công chúa, mời ngài dùng bữa.”
Đúng lúc, Thu Hoằng lại đây cúi người hành lễ, lại cùng vài nữ tì bày cơm canh lên bàn, đĩa sứ tinh xảo, điểm tâm tinh xảo, mấy món ngon miền núi, một chén cháo nấu đến cực kỳ nhừ.
Không có nửa món thức ăn mặn.
Thương Nhung chăm chú nhìn chén cháo nóng một lát, cuối cùng cầm thìa lên, tùng muỗng từng muỗng ăn hết.
Hạ Tinh Cẩm đứng một bên, nhìn khuôn mặt nàng bình tĩnh, rồi lại bất chợt phát giác vài phần tĩnh mịch được cưỡng chế dưới biểu tình bình tĩnh giả tạm của nàng, hắn trầm mặc hồi lâu, kính cẩn đặt chủy thủ lên cạnh bàn, nói:
“Thần, cẩn tuân lệnh công chúa.”
Trấn Bình An.
Sảnh chính khách điếm âm u, hắc y thiếu niên ngồi cùng một bàn với bốn tên tửu quỷ, chỉ có một mình hắn nắm chặt bát trà trong tay.
“Tiểu Thập Thất, giờ này đã muốn đi ngủ?” Thập Ngũ thấy hắn buông bát trà đứng dậy, liền nói.
Ánh mắt ba người cũng bởi vậy tụ lại trên người hắn.
Thiếu niên không thèm để ý bọn họ, đi lên lầu.
Đệ Nhất nhìn bóng dáng hắn, chậm rãi uống một ngụm rượu.
Mấy người canh giữ ở cửa mắt nhìn thẳng thiếu niên, nhìn thấy tên sai vặt mang theo thùng lại tới đưa nước ấm, thấy bộ dáng hắn nơm nớp lo sợ liền thấy không thú vị, cho hắn đi qua.
“Chiết Trúc công tử.”
Sau bình phong, Mộng Thạch giả dạng làm tên sai vặt đầu đổ đầy mồ hôi nóng, thùng nước nơi này nhiều như vậy, đều do hắn chuyển lên đây từng chuyến một, chỉ vì lúc này thừa dịp tiếng đổ nước, mới có thể nói chuyện với Chiết Trúc một chút.
Khương Anh cùng Mộng Thạch một đường đuổi theo đến trấn Bình An, nhưng trước sau cũng không dám đến quá gần.
Bên người Chiết Trúc che kín tai mắt của bốn vị hộ pháp, mà Mộng Thạch cũng không phải người Lược Phong Lâu, nếu người xa lạ Khương Anh mang tới dễ dàng tiếp cận Chiết Trúc tất sẽ đưa tới sự chú ý của bốn vị hộ pháp, nhưng tình thế khẩn cấp, Mộng Thạch đã không rảnh lo quá nhiều, chỉ đành bí quá hóa liều tìm cơ hội ngày hôm nay.
“Nàng bị Lăng Tiêu Vệ tìm được rồi.”
Khi Chiết Trúc ở trên bàn tiệc thấy Mộng Thạch tới đưa rượu, trong lòng hắn đã có được đáp án.
“Ngày ấy mưa quá lớn, giấu đi quá nhiều tiếng động, Lăng Tiêu Vệ mang chừng mấy trăm người,” Mộng Thạch lại đổ một xô nước vào bồn tắm, hắn nhìn về phía thiếu niên kia nói, “Vi Vi nàng không muốn người của ngươi đều bị thiệt hại ở đó, cũng không muốn ta không được tự do, nàng…… Cầm chủy thủ lấy ch·ết ép bức, muốn chúng ta bỏ nàng rời đi.”
Hốc mắt Mộng Thạch hơi phiếm đỏ.
Hơi nóng lượn lờ, mặt mày thiếu niên bị hòa tan rất nhiều, ngón tay cuộn chặt của hắn lại thả lỏng, đáy mắt sâu kín âm trầm, ánh sáng đèn xuyên thấu qua khe hở tấm bình phong khắc hoa, rọi quang ảnh lên sườn mặt hắn: “Nàng không dám, vậy mà vì ngươi cũng bỏ được.”
Người từng thiếu đi một phần dũng khí không dám t·ự s·át, cầu xin hắn kết thúc cuộc đời đau khổ của nàng, hiện giờ, vậy mà lại dám gác d•ao lên cổ mình.
“Nàng dặn ta nói với ngươi, mấy tháng ngắn ngủi từ Nam Châu đến Thục Thanh, đã tốt hơn mấy năm cuộc đời nàng,” trong tiếng nước trút vào bồn, Mộng Thạch đè thấp tiếng nói có chút nức nở, “Nàng nói, những điều này là đủ rồi, ngươi có đường ngươi phải đi, nàng cũng có chuyện nàng cần đối mặt, sau này, không gặp lại.”
Chiết Trúc nghe tiếng, lông mi dày khẽ nhúc nhích.
Nương lúc buông thùng gỗ xuống đất, Mộng Thạch đưa đồ vật giấu trong lòng ngực tới trong tay hắn.
Là một xấp giấy Tuyên Thành thật dày, mặt trên tràn ngập chữ Tú Quyên của cô nương, từng vệt m•áu đỏ thắm dính trên đó, nhìn thấy ghê người.
“Chiết Trúc công tử, hai cuốn đạo kinh đều tại đây, cái đêm ngươi đưa nàng từ trong thôn về tiểu viện rừng trúc, nàng đã thức suốt đêm chép xong quyển còn lại này, nàng nói ta nhất định phải mang cho ngươi.”
Chiết Trúc cơ hồ nghe không rõ Mộng Thạch đang nói cái gì, hắn chỉ thấp mắt nhìn chằm chằm v•ết m•áu loang lổ trên giấy Tuyên Thành, gân cốt mu bàn tay bất chợt căng cứng, đốt ngón tay bị hắn gập gần như trở nên trắng bệch.
“Như vậy... chuyện của ngươi, nàng có nói cho ngươi biết?”
Hồi lâu, Chiết Trúc mới tìm về giọng nói của mình.
“Trong cuốn kinh nàng nhét một phong thơ, là cho ta, ta đã…… xem rồi.”
Mộng Thạch nói, lại trở nên cực kỳ nghiêm túc trước mặt thiếu niên: “Công tử ngươi có phải đã sớm biết không?”
“Mộng Thạch,”
Chiết Trúc ngước mắt đón nhận ánh mắt hắn, lại nói, “Ta từng nói, ta là bởi vì có thù cũ oán mới với tri châu Dung Châu - Kỳ Ngọc Tùng nên mới cứu ngươi, lời này, vốn là đang lừa ngươi.”
“Kỳ thật người muốn cứu ngươi chính là Kỳ Ngọc Tùng, sở dĩ ta đáp ứng hắn, bất quá chỉ vì tò mò đến tột cùng ngươi có gì đáng giá, khiến hắn mạo hiểm đắc tội Chuyển Vận sứ cũng muốn cứu ngươi.”
Tiếng nói Chiết Trúc như khóa tiếng nước: “Còn thân phận của ngươi, không lâu trước đây, ta đã lấy được một món đồ trong tay người được Kỳ Ngọc Tùng phái đi Bạch Ngọc Tử Xương quan.”
Nói, hắn đưa một cái ngọc Tì Hưu khóa vàng tới trước mắt Mộng Thạch.
Mộng Thạch suýt nữa ném thùng gỗ đựng nước đi, hắn miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, để khóa vàng kế đó, lại đổ một xô nước.
Khóa vàng kia, là lúc trước sau khi sư phụ m•ổ bụng mẫu thân lấy hắn ra ngoài, đã tìm được trong tay mẫu thân hắn.
Năm xưa khi hắn rời khỏi Bạch Ngọc Tử Xương quan, đã để nó lại cho sư phụ.
Đến lúc này Mộng Thạch mới tỉnh ngộ, lúc trước ở tiểu viện rừng trúc, khi hắn đổi thuốc trị thương cho thiếu niên này, vì sao bỗng nhiên thiếu niên lại nói muốn giao dịch cùng hắn.
“Nói không chừng ngày sau phong thuỷ luân chuyển, đạo trưởng thực sự có chỗ báo đáp, nhưng đừng nhớ lầm, người ngươi nên báo đáp cũng không phải ta, mà là nàng.”
Mộng Thạch nhớ ngày ấy hắn từng nói như vậy.
Có lẽ là khi đó thiếu niên đã mơ hồ đoán ra vài phần thân thế của hắn, cũng bắt đầu từ khi đó, thiếu niên này đã âm thầm trù tính cho Vi Vi.
Hắn hiện giờ 31 tuổi, mà đương kim Thuần Thánh Đế đăng cơ cũng vừa lúc 31 năm, 31 năm trước, Thuần Thánh Đế cũng từng ở Nam Châu, cũng từng đi qua Duyên Giác quan.
Như vậy Vi Vi nàng, lại phát giác từ lúc nào?
“Nàng hẳn là cũng đoán được vài thứ,” Chiết Trúc nhìn hắn, “Nàng sở dĩ không muốn kháng cự nhiều hơn, là sợ gương mặt này của ngươi bị Lăng Tiêu Vệ bắt gặp, sợ ngươi giống như nàng, không làm được thứ mình muốn làm, cứ bị vây khốn với Ngọc Kinh biến ảo khôn lường như vậy.”
“Mộng Thạch, tính kế ngươi chính là ta, nàng đối với ngươi, trước nay vẫn là lấy thiệt lòng đổi thiệt lòng.”
“Ta biết.”
Hốc mắt Mộng Thạch càng thêm cay xè, “Khó trách ta đối với Vi Vi luôn có chút thân cận không sao hiểu được, khó trách ta luôn cảm thấy có nàng bên cạnh, cứ như mơ hồ bù đắp được nỗi đau Yểu Yểu sớm rời khỏi ta……”
Hắn không đành lòng nghĩ thêm đến ngày mưa gió mịt mù ấy, nàng ở trong xe nói với hắn, nàng hy vọng hắn tiếp tục sống không chịu ép buộc nào.
Rõ ràng nàng sinh ra đã là người không có quyền lựa chọn, lại cố gắng tranh thủ cho hắn chút cơ hội được lựa chọn.
“Nàng vốn đã có lòng muốn ch·ết, vì bảo đảm cho ta và an toàn của ngươi, mặc dù trên đường có lẽ nàng sẽ không làm ra việc gì,” lòng Mộng Thạch tràn đầy nôn nóng, “Nhưng với nàng, cấm cung là nhà giam, chỉ bởi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy mặt ta, nàng đã sợ hãi thành bộ dáng đó, Chiết Trúc công tử, ta sợ sau khi nàng trở lại Ngọc Kinh……”
Hắn lại nói không được nữa, nhắc thêm một xô nước lên: “Lần này ta tới, một là thay Vi Vi đưa đạo kinh cho ngươi, hai là chào từ biệt ngươi, thế gian ngàn vạn nơi, ta đã đi qua rất nhiều nơi, chỉ có chỗ Ngọc Kinh này, ta còn chưa tới thử.”
Có cái ngọc Tì Hưu khóa vàng này, hắn đã có thể đi về Ngọc Kinh.
Bất luận là vì Vi Vi, hay là vì hắn cùng mẫu thân đã mất sớm, tuy là đầm rồng hang hổ, hắn đều có lý do đi chuyến đi này.
“Như vậy còn công tử ngươi thì sao?”
Trong tiếng thùng nước cuối cùng trút xuống, Mộng Thạch nhìn về phía thiếu niên trước tấm bình phong.
Chiết Trúc buông mi mắt xuống, trước mắt hắn vẫn là v·ết m·áu trên giấy cùng dấu vết nhăn nhúm rất nhỏ.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, nàng ở dưới đèn, vừa dùng bàn tay bị thương cố gắng viết chữ, vừa lén rớt nước mắt.
Người ngốc thật mà!
Hứa hẹn ở Dụ Lĩnh Trấn, nàng vẫn luôn nghiêm túc khắc vào tâm khảm.
Tiếng nước cuối cùng biến mất, hơi nóng trôi nổi lượn lờ, tiếng nói thiếu niên thực nhẹ thực nhẹ: