Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 52: Tiểu Thập Thất



Bóng đêm đen đặc, cung nga Thuần Linh cung cũng không dám vào điện đốt đèn, trong lòng Hạc Tử biết hôm nay công chúa bị nhục nhã, lúc này nhất định rất khó chịu, bữa tối chưa đến, nàng tạm thời không dám vào điện quấy rầy, chỉ phải phân phó cung nga khác đốt hết tất cả đèn lồng trên hạc đá bên ngoài, nhiều ánh nến như vậy chiếu vào song cửa sổ, trong điện cũng không đến mức tối tăm.

Bóng người bên ngoài phất động, cung nga thấp giọng thì thầm, mơ mơ hồ hồ truyền vào nội điện, nhưng Thương Nhung nằm trên giường mắt điếc tai ngơ, trong tay nàng lấp lóe một vệt ánh sáng lạnh lẽo, nhẹ để trên cổ tay mình.

Cảm xúc lạnh lẽo chạm vào làn da yếu ớt mảnh khảnh, tay nắm chuôi da•o không khống chế được run rẩy, trong hoảng hốt, nàng nhớ vết sẹo cũ trên cổ tay Chiết Trúc.

Nước mắt nhỏ xuống lưỡi d•ao, âm thanh rất nhỏ kích thích thần kinh yếu ớt mẫn cảm của nàng.

Nàng đã thấy ánh sáng mặt trời ban ngày, ánh chiều tà lúc hoàng hôn, tuyết vào đông, mưa dầm đêm xuân, Thương Sơn chạy dài nguy nga, từng lạch nước nhỏ uốn lượn tụ về sông.

Nàng đã có khoảng thời gian tốt nhất, đẹp nhất cuộc đời này, khi trở lại bốn bức tường hồng vây kín, dường như ở chỗ này mỗi một khắc, đều là chịu đựng sự tr·a t·ấn còn kịch liệt hơn trước kia.

"Công chúa, ngài nên dùng bữa tối."

Hạc Tử đẩy cửa tiến vào, lại không dám đi vào điện, chỉ cách tấm mành, ở bên ngoài thật cẩn thận nhắc nhở.

Tay Thương Nhung nắm chuôi da•o đổ đầy mồ hôi, nàng thất thần, hồi lâu không nói lời nào.

Ăn qua thịt, sao có thể tiếp tục cam tâm tình nguyện ăn chay.

"Hạc Tử."

Hạc Tử rốt cuộc nghe thấy công chúa nhẹ giọng gọi nàng phía sau rèm.

"Ta muốn tắm gội,"

Nàng nghe công chúa nói, "Đi Lan Trì điện tắm gội."

Trong lòng Hạc Tử kinh ngạc, rõ ràng đã lâu rồi công chúa không chịu đi Lan Trì điện, sao hôm nay......

Nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lên tiếng đáp, vội gọi người tới, chuẩn bị các loại dụng cụ tắm rửa, lại đi vào điện đỡ công chúa dậy, đoàn người đi về sau điện.

Suối nước nóng đổ vào bể, cả phòng mờ mịt.

Hạc Tử vừa muốn rải cánh hoa vào trong bể, bỗng dưng ngẩng đầu trông thấy đôi mắt đen nhánh thất thần của công chúa, nàng mới kinh ngạc phát hiện cánh hoa đầy tay mình bây giờ, vốn là bóng ma vây khốn công chúa liên tục mấy tháng.

Nàng lập tức sai người vớt hết cánh hoa, vừa muốn hầu hạ công chúa cởi xiêm y vào bể tắm, lại thấy công chúa lắc đầu.

Hạc Tử đành phải hành lễ, mang theo đám cung nga đi ra ngoài điện.

Trong điện tiếng nước lưu động, từng làn hơi nóng như màn lụa lượn lờ đong đưa trong không trung, Thương Nhung nhìn bể tắm vuông vức kia, bước từng bước đến gần.

Chủy thủ nàng giấu trong tay áo lúc này bị nàng nắm chặt, đó là món đồ duy nhất còn lại của nàng, thuộc về trời cao biển rộng, đồ vật thuộc về hắn.

Lưỡi d•ao cắt vỡ cổ tay, má•u tươi đỏ thắm chảy xuôi tẩm ướt ống tay áo tuyết trắng của nàng, nhỏ giọt trên gạch lót sàn sáng đến độ có thể soi rõ bóng người, nàng chân trần vào bể, má•u đỏ thắm cũng lan rộng theo từng làn nước.

Nàng ngồi dựa vào một góc bể tắm, đuôi tóc đen nhánh trôi nổi trong nước, trong đầu nàng lại là thanh âm kêu khóc nức nở, có rất nhiều cái bóng đè trên người cùng trên tay nàng, dường như đang cưỡng chế nàng chìm sâu vào nước.

Thân thể của nàng trượt xuống, chậm rãi, cả người đều chìm vào trong nước, nước ấm áp không ngừng tràn vào miệng mũi nàng, đè ép tim phổi nàng.

Nàng không giãy giụa, từ từ nhắm mắt lại.

Giáng Vân Châu - Lược Phong Lâu.

"Thập Thất, sao ngươi ra đây được?"

Thập Ngũ cùng các vị hộ pháp khác đang ở trong sảnh nghị sự, chợt thấy hắc y thiếu niên từ ngoài cửa tiến vào, liền có chút kinh ngạc.

Cũng không biết là ai thả ra tin tức Tạo Tường đường ở Thục Thanh có giấu một đám tài bảo, trong khi ba người bọn họ mang Thập Thất chạy về Lược Phong Lâu, trong chốn giang hồ đã truyền tai tài bảo của Tạo Tương đường rơi vào tay Lược Phong Lâu.

Trong một tháng này, không biết có bao nhiêu vô danh tiểu tốt trên giang hồ tụ tập lại vây công Lược Phong Lâu, mà đệ Nhị cùng đệ Tứ, đệ Ngũ ở Ngọc Kinh xa xôi, đệ Thất cùng đệ Bát cũng còn bên ngoài, trong lâu chỉ còn lại chín vị hộ pháp bọn họ, tuy Lược Phong Lâu trong chốn giang hồ đã có ác danh khiến người sợ hãi, nhưng vẫn luôn không thiếu những hạng người vì cầu tài mà bí quá hoá liều, cam tâm thay phiên ra trận tới quấy rầy.

Là Thập Thất lẻn vào trong đó dẫn tới các thế lực khắp nơi trong số bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, lại lấy mấy rương vàng bạc châu báu lớn ra làm mồi, đem chuyện Tạo Tương đường Thục Thanh diệt môn đẩy cho môn phái khác, cứ như thế, Lược Phong Lâu mới xem như tạm qua phong ba.

Nhưng việc này mới vừa xong ngày hôm qua, lâu chủ liền sai người nhốt Thập Thất vào Lan Sinh các.

"Lâu chủ thứ tội!"

Mấy tên phụng mệnh trông coi Thập Thất mặt mũi bầm dập, đều thất tha thất thểu vào cửa quỳ rạp trên mặt đất.

Nữ tử mặc tố y ngồi trên ghế ngọc, thoạt nhìn ước chừng hơn 40 tuổi, búi tóc nhìn như xanh đen trơn bóng, nhưng bên dưới cây trâm khảm ngọc vẫn mơ hồ lộ ra vài sợi tóc bạc.

Nàng là chủ nhân nơi này -- Nha Thanh Đa.

Nhưng so với lâu chủ thiên hạ đệ nhất sát thủ lâu, nàng càng giống một vị quý phu nhân dịu dàng tú lệ.

"Đều xuống đi."

Nàng mở miệng.

Mọi người trong sảnh vội cúi đầu đáp lời, cực kỳ nhanh chóng rời khỏi cửa.

Cửa lớn nặng nề khép lại, gian phòng nhất thời trống trải, chỉ còn hắc y thiếu niên cùng nữ nhân trên ghế ngọc.

"Thập Thất, ngươi không nên ra đây."

Nha Thanh Đa nhìn chằm chằm hắn.

"Gần đây việc vặt phức tạp gây chậm trễ quá nhiều, ta vốn có một chuyện, còn chưa hỏi lâu chủ."

Chiết Trúc cùng nàng nhìn nhau.

"Chuyện gì?"

Nha Thanh Đa trời sinh một gương mặt ôn nhu, lúc này cũng nhìn không ra vui giận.

"Trước khi Lưu Huyền Ý ch·ết, từng hỏi ta một câu," khi Chiết Trúc không cười, nốt ruồi son ngay đuôi mắt cũng trở nên lãnh đạm, "Hắn hỏi ta, ta có phải con hoang của ngươi và Diệu Thiện đạo sĩ hay không."

Nhắc tới tên Lưu Huyền Ý này, mặt mày Nha Thanh Đa có thêm vài phần chán ghét, nhưng nàng lại chăm chú nhìn khuôn mặt thiếu niên, không khỏi nhẹ giọng cười: "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng tin hắn?"

"Nếu ta tin hắn, hôm nay cũng sẽ không hỏi ngươi,"

Chiết Trúc cười nhạo, "Nếu ta thật sự do ngươi sinh, ta sẽ thật đáng thương."

Nha Thanh Đa thu liễm ý cười bên môi, một lát sau, nàng hừ cười: "Ta tự nhiên sinh không ra loại hư hỏng bẩm sinh như ngươi."

"Diệu Thiện đạo sĩ mười sáu năm trước tuyệt tích giang hồ, nơi cuối cùng xuất hiện là Thần Khê sơn, mà ta và sư phụ Trương Nguyên Tế ở Thần Khê sơn mười năm, lâu chủ ngươi nói, sư phụ ta có phải là Diệu Thiện trong miệng Lưu Huyền Ý không?"

Ngọn đèn dầu âm u chiếu sáng gian phòng trống trái, nửa khuôn mặt thiếu niên chìm trong một mảnh bóng tối ảm đạm.

"Ngươi đã đoán được đáp án, cần gì phải hỏi lại ta?"

Khủy tay Nha Thanh Đa chống trên tay vịn, nàng nghiêng thân mình dựa vào gối mềm: "Thập Thất, ngươi đã 16 tuổi, ta cũng không cần giấu ngươi cái gì nữa, khi ta quen biết hắn, hắn vẫn là Diệu Thiện - Thiên Cơ Sơn, cánh tay còn chưa bị đứt, cũng còn chưa nhặt loại hư hỏng không người nuôi như ngươi."

"Ngươi không biết hắn vì sao bị đứt cánh tay, cũng không biết hắn vì sao phải ẩn cư Thần Khê sơn?" Chiết Trúc bất động thanh sắc nhìn chăm chú Nha Thanh Đa.

"Chuyện của hắn, sao ta lại biết từng chuyện một?" Dường như Nha Thanh Đa bị cái gì làm đau đớn, nàng ngồi thẳng người dậy, mày liễu nhíu chặt, "Ta là người nào của hắn?"

Diệu Thiện, từng là hiệp tế thiên hạ Diệu Thiện, khi đó Nha Thanh Đa còn chưa phải là lâu chủ sát phạt quyết đoán trong Lược Phong Lâu đầy mưa tanh gió m•áu, dưới bảo hộ của phụ thân, nàng đã làm một thiếu nữ ngây thơ suốt mười mấy năm.

Lược Phong Lâu gây thù chuốc oán quá nhiều, nhưng khi đó vì nàng bị phụ thân giữ mãi trong lâu không cho đi ra ngoài, nên liền giận dỗi phụ thân, không chịu cần cù luyện võ công.

Nàng chưa từng trải việc đời, một ngày nọ lén trốn ra khỏi lâu, rất nhanh đã bị người khác bắt lấy, may mà được một đạo sĩ cứu.

Sau đó lúc tái ngộ, nàng lại bị người lừa hết tiền, ăn đói mặc rách trong một miếu hoang.

Đạo sĩ kia cho nàng một cái màn thầu, lại mời nàng ăn một chén mì Dương Xuân, nàng thiếu niên tình đầu chớm nở, liền một lòng một dạ đi theo bên người hắn suốt ba năm.

Nhưng hắn trước sau, vẫn nhìn không ra tâm ý của nàng.

Rồi sau đó Lược Phong Lâu sinh biến, nàng không còn là mình của lúc trước, mà hắn cũng không phải là Diệu Thiện hắn đã từng.

"Nếu lâu chủ cái gì cũng không biết, vậy ta liền đành phải tự mình tìm kiếm."

Tiếng nói Chiết Trúc lạnh lẽo như suối, đánh gãy tinh thần đang hoảng hốt của nàng.

"Thập Thất,"

Nha Thanh Đa nhạy bén phát giác ra vài phần thâm ý trong lời hắn nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên di ngôn của sư phụ ngươi sao? Ngọc Kinh, ngươi tuyệt đối không thể đi."

"Lâu chủ đã biết, nếu không phải báo thù cho hắn, ta tuyệt không sống đến hôm nay."

Tiếng nói thiếu niên bình tĩnh.

Mười bốn năm trước Diệu Thiện từ Ngọc Kinh trọng thương trở về, hết cách xoay chuyển, nhưng trước sau không chịu lộ ra ai g·ây th·ương t·ích cho hắn.

Nha Thanh Đa sao lại không biết, nếu không phải là nàng khăng khăng cứu giúp, thiếu niên này vào ba năm trước đây, đã có thể chảy m•áu đến chết vì v·ết th·ương thật sâu trên cổ tay hắn.

Là nàng nói với hắn, hắn còn sư thù chưa báo.

Khi đó thiếu niên này có một thân nội lực trác tuyệt, nhưng lại bị trói buộc bởi chứng bệnh lạ không cảm giác được đau đớn, hắn sở dĩ đáp ứng nàng gia nhập Lược Phong Lâu, đó là muốn ở huyết trì trong lâu của nàng, một lần lại một lần kiểm chứng trên người mình có bao nhiêu xương cốt, lại có bao nhiêu mạch máu.

"Mấy tên quan sai muốn mượn Lược Phong Lâu của ta tới điều tra ngươi, rồi không biết tên Tân Chương ở đâu chui ra cũng muốn Lược Phong Lâu ta tìm ngươi cùng đồ vật trên người ngươi, ta nhốt ngươi ở Lan Sinh các là vì không muốn nghe ngươi nói mấy lời này, nhưng ngươi, thật sự quá cứng đầu."

Nha Thanh Đa một tay chống ghế đứng dậy.

"Lâu chủ hà tất gì?"

Chiết Trúc cười khẽ, "Ngươi vốn cũng chẳng có thiện tâm, lúc trước cứu ta, còn không phải bởi vì ngày hôm nay?"

Nha Thanh Đa yên lặng nhìn mặt thiếu niên, như lời hắn nói, nàng cứu hắn, vốn là bởi vì nàng đang ở giang hồ, mà cái chết của Diệu Thiện cũng không đơn giản, nếu nàng dễ dàng nhúng tay, chẳng may chuyện này lại liên quan đến hoàng gia, như vậy sẽ dẫn đến mối họa cho Lược Phong Lâu.

Nhưng nàng tuyệt không cam tâm Diệu Thiện cứ ch·ết không minh bạch như vậy.

Nói vậy hắn nhất định đã phát hiện cái gì, có lẽ manh mối kia ngay ở Ngọc Kinh.

"Ngươi cũng biết muốn hoàn toàn thoát ly Lược Phong Lâu, cần phải chịu một trăm tiên hình*?" Nha Thanh Đa nói.

*tiên hình: hình phạt bằng roi

"Ta muốn mang người của ta đi,"

Thiếu niên dường như không hề để bụng, đang nói bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn "A" một tiếng, lại nói, "Còn có Thập Ngũ ca, ta cũng muốn mang đi cùng."

Lược Phong Lâu vốn có quy củ như thế, hộ pháp trong lâu nếu có thể nhận đủ một trăm roi, sẽ có thể lấy lại tự do, thậm chí có thể mang người của hắn đi cùng.

Nhưng nhân số lại chỉ có thể khống chế trong vòng mười người.

Mà Thập Thất muốn mang đi hơn trăm người cùng một hộ pháp, đây là điều chưa bao giờ có ở Lược Phong Lâu.

Huống chi, tiên hình trong Lược Phong lâu cực kỳ tàn khốc, xưa nay cũng chưa người nào có thể sống sót rời khỏi sau khi nhận một trăm roi.

Nhưng Nha Thanh Đa sao có thể để hắn ch·ết? Nếu hắn ch·ết, thù của Diệu Thiện, lập tức không còn người có thể báo.

"Được."

Nàng mặt không đổi sắc đồng ý với hắn: "Mấy ngày qua ngươi cũng giải quyết tình thế nguy hiểm trong lâu ta, một trăm tiên hình sửa còn 50, người ngươi muốn mang có thể mang đi, mặt khác, toàn bộ đám tài bảo của Tạo Tương đường cũng thuộc về ngươi."

Đám tài bảo Tạo Tương đường kia hiện giờ đã thành củ khoai lang nóng phỏng tay, Nha Thanh Đa nàng làm gì hào phóng như vậy, rõ ràng là muốn ném mối họa này cho hắn.

Nhưng Chiết Trúc lại hơi cong đôi mắt: "Được thôi."

Roi sử dụng trong tiên hình của Lược Phong Lâu là roi khảm gai sắt, mỗi một roi đánh vào thân người chắc chắn là da tróc thịt bong, m•áu tươi chảy ròng.

Đám người Khương Anh ở trong phòng nắm roi trong tay nhưng chậm chạp không động.

"Thập Thất hộ pháp......"

Khương Anh đầy mặt lo lắng nhìn thiếu niên kia.

"Ai không động roi, hoặc nhẹ lực đạo, đừng nói là đi theo Thập Thất hộ pháp các ngươi rời khỏi Lược Phong Lâu," Nha Thanh Đa ngồi trên ghế ngọc cười lạnh, "Cho dù muốn ở lại lâu cũng không được, nơi các ngươi trở về, chỉ có thể là huyết trì."

Năm mươi người bị gọi tới chấp hành tiên hình, không ngoại lệ đều là sát thủ đi theo bên cạnh Thập Thất ba năm, lúc này nghe xong lời lâu chủ, bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn không động tay.

Thập Ngũ nhìn không quen bộ dáng dong dài của bọn họ, ước chừng là do thiếu niên này thật sự giữ lời hứa muốn trợ giúp hắn thoát ly Lược Phong Lâu, lúc này mặt mày hắn đều là ý cười, cầm theo roi tiến lên: "Chỉ là 50 roi, nếu các ngươi đánh, hắn cũng sẽ không ch·ết, nhưng nếu các ngươi không đánh, các ngươi có thể sẽ ch·ết ở huyết trì."

Hắn nói, roi kia liền giơ lên nặng nề quất vào sau lưng thiếu niên, chỉ một chút như vậy, gai sắt trên roi đã liền dính m•áu tươi.

"Khương Anh."

Thiếu niên cũng chưa nhăn mày một cái, nhàn nhạt gọi thanh niên đứng một bên.

Khương Anh mới ý thức được hắn không cảm thấy đau, lúc này lại nghe thiếu niên gọi hắn, hắn liền nhắm mắt, quyết định, giơ roi lên.

Một roi rơi xuống ngay sau đó, y phục thiếu niên đã bị gai sắt xé nát, trên người từng vệt lại từng vệt roi huyết nhục mơ hồ, m•áu tươi đỏ thẫm tẩm ướt vạt áo hắn, không tiếng động nhỏ giọt trên mặt đất.

Ban đầu mặt mày Thập Ngũ đều mang ý cười, nhưng hiện giờ thấy sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt, trên trán đã có mồ hôi mịn, dần dần, khóe môi Thập Ngũ áp xuống, không cười nổi nữa.

Người cho dù không bị đau, nhưng b·ị th·ương cũng sẽ thống khổ.

Thập Ngũ chưa bao giờ hưởng tư vị tiên hình trong lâu, hắn không biết gai sắt kia có bao nhiêu bén nhọn, có bao nhiêu đáng sợ, lúc này hắn lại cúi đầu chăm chú nhìn roi dính máu Thập Thất trong tay mình.

Hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào gai sắt trên đó, huyết châu đỏ thắm nháy mắt toát ra từ lòng bàn tay hắn.

Tiếng roi vụt bên tai không biết vì sao làm lòng hắn bắt đầu dày vò, hắn mắt thấy thiếu niên cả người tắm máu, nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn.

Khương Anh nước mắt đầy mặt, thấy lại có một roi thật mạnh rơi xuống, thân hình mảnh khảnh mà thẳng tắp của thiếu niên ngã xuống, nặng nề đập trên mặt đất.

"Thập Thất hộ pháp!"

Hắn gọi một tiếng, muốn đi đỡ, lại nghe thấy âm thanh thiếu niên yếu ớt: "Còn không?"

Chiết Trúc ngây người, đã quên đếm số.

Vài tên sát thủ còn lại cơ hồ đều nghẹn ngào, mỗi một người bước đi hình như đều nặng ngàn cân, lại là ba roi đi xuống, thiếu niên nằm trên mặt đất phun ra máu.

Người cuối cùng chậm chạp không nâng nổi roi, tay hắn đều run.

"Đánh!"

Thập Ngũ nhìn chằm chằm người nọ, "Hắn đã bị 49 roi, chẳng lẽ ngươi muốn kêu hắn thất bại trong gang tấc? Chẳng lẽ ngươi không muốn tự do? Đánh!"

Người nọ ngực phập phồng, quay mặt qua, dùng đủ sức lực quăng xuống thật mạnh một roi.

Âm thanh roi cuối cùng qua đi, toàn phòng vắng vẻ, Nha Thanh Đa ngồi trên ghế trông thấy cả người thiếu niên kia đều là m•áu, nàng hơi hơi nhấp môi, b·iểu t·ình chưa động.

"Tiểu Thập Thất, tiểu Thập Thất?"

Thập Ngũ ném roi trong tay, đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ gọi thiếu niên để một bên mặt trên mặt đất.

Có lẽ do sàn nhà lạnh lẽo, khiến Chiết Trúc từ trong cơn buồn ngủ nặng nề duy trì được một chút thanh tỉnh, hắn mở to đôi mắt, hàng mi dài khẽ nhúc nhích.

Bên môi hắn tràn đầy m•áu, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Tiểu Thập Thất......"

Thập Ngũ thấy hắn mở mắt, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lấy hộp gỗ trong lòng ngực mình ra, đưa tới trước mắt hắn: "Ngươi xem, đây là bảo châu ta tốn số tiền lớn mua được, còn tốt hơn bảo châu lúc trước ngươi mua ở Bình An trấn."

Tình yêu, thật là tư vị đắng nhất trên thế gian này.

Lòng Thập Ngũ tràn đầy phức tạp, duỗi tay mở hộp ra.

Tổng cộng mười bảy viên, từng viên sáng bóng no đủ, lấp lánh ánh sáng.

Thiếu niên miễn cưỡng rũ mi mắt nhìn hộp nhỏ kế bên một lát.

Khóe môi hắn lại tẩm m•áu, sặc đến mức hắn ngăn không được ho khan một lúc, đôi mắt ướt át lại mông lung.

Nếu dùng chúng nó bện thành dây đeo cho nàng, nàng nhất định sẽ thích chứ?

nhamy111: chương này chỉ có một chữ thảm, cho cả na9 lẫn nu9 😭