Ngón tay Chiết Trúc khảy khảy bộ diêu trên búi tóc nàng một chút, ngay sau đó đặt cằm trên vai nàng.
"Ừm."
Thương Nhung ở trong lòng ngực hắn không ngẩng đầu.
Chiết Trúc ngẩn ra, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn đáp lời như vậy, ánh sáng sáng ngời ở đáy mắt bị phân cách thành các dạng quang ảnh rời rạc: "Nàng rất kỳ quái."
Nước mắt trên gò má Thương Nhung đã khô, nàng nghe tiếng ngửa đầu.
Ánh mắt Chiết Trúc không tiếng động lưu luyến trên khuôn mặt nàng, nàng không biết lúc này hốc mắt nàng vẫn hồng, chính là bị nàng nhìn như vậy, hắn vẫn giương môi lên: "Nhưng ta rất thích nghe nàng nói như vậy."
Ước chừng là bởi vì vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, sắc môi hắn vẫn có chút nhạt, vì thế càng khiến cho chút màu đỏ giữa cánh môi hắn càng thêm rõ ràng.
"Chiết Trúc, ta mệt."
Nàng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng nghẹn trong cổ họng hồi lâu, lại chỉ còn một câu như vậy.
"Mang hộp thức ăn của Mộng Thạch vào đây."
Trâm bạc trên búi tóc Chiết Trúc bắt nắng sáng rực, lòng bàn tay hắn khẽ chạm vào mí mắt hơi mỏng của nàng: "Cho dù mệt, cũng không được bỏ qua cá của ta."
Thương Nhung nhớ tới trời còn chưa sáng, hắn đã mạo hiểm đi hồ Vãng Sinh ở Trích Tinh đài câu cá, dù cho lúc này nàng thật sự không muốn ăn uống, chính là khi nhìn đôi mắt hắn, nàng lại không thể nói nên lời cự tuyệt.
Thương Nhung xoay người đi ra vài bước, lại chưa nghe thấy âm thanh hắn đẩy cửa sổ tiến vào, nàng quay đầu lại, thiếu niên còn chìm trong ánh sáng bên ngoài, hắn nhìn nàng cười: "Ta có một số việc phải làm, không thể ăn cùng nàng được."
"Chàng tìm được bạn cũ của sư phụ rồi?"
Thương Nhung nhớ hắn đã nói với mình.
"Gần như vậy."
Hắn gật đầu.
Cách một cánh cửa sổ màu son, ánh mặt trời chính ngọ hừng hực phủ đầy vai hắn, lại có một vạt nắng nghiêng nghiêng, rơi xuống mặt đất bằng phẳng bóng loáng trong điện, cũng rơi vào trên làn váy hơi hơi đong đưa của nàng.
Thương Nhung biết, hắn cãi di ngôn của sư phụ đi vào Ngọc Kinh, là muốn làm rõ chân tướng cái ch•ết của sư phụ hắn.
"Có lẽ hắn biết nguyên nhân sư phụ chàng ch·ết."
"Hắn nhất định biết."
Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo vẻ chắc chắn.
Thương Nhung yên lặng nhìn hắn.
M•áu của Tích Nghi vẫn còn dính trên giày Thương Nhung, mặc dù lúc này đã bị làn váy che lấp, nhưng trong đầu nàng vẫn ngập tràn đủ loại hình ảnh ở đại điện Trích Tinh đài.
"Minh Nguyệt, ngươi biết rõ tư vị ở đây nhất đúng không? Ngươi ở chỗ này bốn năm, bốn năm đó của ngươi, có từng cảm thấy mình là người còn sống không?"
Thanh âm Tích Nghi vừa khóc vừa cười trước sau vẫn quanh quẩn bên tai nàng.
Bốn năm.
Nàng suýt nữa đã quên bốn năm đó, đã quên lúc mình còn rất nhỏ đã bị bẻ gãy hoàn toàn cốt cách phản nghịch.
Thương Nhung rất muốn nói với hắn, nếu cởi bỏ mọi khúc mắc sư phụ để lại trong lòng hắn, hắn cứ rời khỏi nơi này đi. Nhưng nhìn gương mặt hắn tươi cười, nàng trước sau vẫn không mở miệng được.
Nhưng địa phương này, chung quy không thích hợp với hắn.
Nếu chỉ còn một ngày, nàng âm thầm nói với mình, vậy thì giữ hắn lại bên cạnh mình thêm một ngày.
Thương Nhung giấu ngón tay lạnh lẽo trong tay áo to rộng, nàng nắm chặt ngón tay, miễn cưỡng tác động khóe môi, cũng không biết rốt cuộc mình làm như vậy có tính là cười hay không:
"Đi đi, Chiết Trúc."
Cửa sổ đóng chặt trong điện yên tĩnh không tiếng động, một mình Thương Nhung ngồi trước bàn, ăn từng miếng từng miếng cá chua ngọt đã có chút lạnh.
Trên ghế mềm bên cạnh đặt hai con rối, đó là Chiết Trúc đặt ở chỗ này.
Thương Nhung gỡ lấy một cái túi nho nhỏ treo trên cổ con rối mặc xiêm y nam tử, bên trong có một hộp phấn mặt nho nhỏ.
Nàng nắm trong tay, nhìn thật lâu.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Ánh mặt trời nướng đỏ cung tường màu son, hẻm cung thật dài, bóng cây nhẹ nhàng đong đưa trên mặt đất, thiếu niên đi trong đó, cẳng chân thon dài được đôi ủng đen bao lấy bên dưới vạt áo, gương mặt được mặt nạ da người che lấp không còn nhìn thấy ý cười vừa rồi, thần sắc cực lạnh.
Hắn lặng im đi theo phía sau hai thị vệ của Mộng Thạch, đi vào Trường Định cung, Mộng Thạch vẫy lui người, đi cùng hắn vào thư phòng.
"Đại công chúa Tích Nghi đâ•m đ•ầu vào cột ở Trích Tinh đài, hẳn là Vi Vi bị dọa sợ rồi."
Mộng Thạch tự mình đổ một ly trà cho hắn.
"Phải không?"
Thiếu niên nhẹ liếc ly trà hắn đưa tới một cái, nhưng không nhận.
Mộng Thạch đặt ly trà xuống trước mặt thiếu niên, sao hắn không biết thiếu niên này tâm tư nhạy bén, liền thở dài: "Nàng cũng không hy vọng ngươi biết những việc này."
"Ta biết."
Thiếu niên nhẹ nâng mắt: "Cho nên ta không hỏi nàng, mà tới hỏi ngươi."
"Nhưng ta cũng không biết nội tình trong đó."
Mộng Thạch vừa nhớ tới thần sắc hôm nay của Thương Nhung ở Trích Tinh đài, trong lòng cũng nghẹn muốn ch·ết: "Tích Nghi kia chỉ nói, Vi Vi ở lầu các Trích Tinh đài bốn năm, ta nghe ý tứ trong lời nàng nói, tựa hồ Vi Vi ở nơi đó thật sự không tốt."
Mộng Thạch kể những chuyện đã phát sinh ở Trích Tinh đài, từ đầu chí cuối nói lại một lần cho Chiết Trúc.
Hắn vốn không có thân tình gì với Tích Nghi, nhưng hôm nay thấy nàng phản kháng mãnh liệt như vậy, trong lòng không khỏi ngơ ngẩn: "Cũng không biết trên lầu các Trích Tinh đài đến tột cùng có huyền cơ gì, vậy mà lại có thể khiến Tích Nghi không tiếc lấy ch·ết phản kháng......"
"Đi lên nhìn xem, chẳng phải sẽ biết?"
Chiết Trúc lặng im nghe hắn nói hết, mới nhàn nhạt nói.
"Chiết Trúc công tử, đây là cấm cung."
Mộng Thạch nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nhắc nhở hắn: "Nếu không có ý chỉ phụ hoàng, thì không thể lên lầu các Trích Tinh đài."
Nhưng thấy mặt thiếu niên không có b·iểu t·ình, Mộng Thạch nhất thời mím môi, ngồi xuống trên ghế bên kia, hơi nóng trôi nổi trên ly trà một lúc thật lâu sau, hắn lại bỗng nhiên nói: "Ban đêm đi đi, Trích Tinh đài luôn luôn chỉ có đạo sĩ Tinh La quan canh gác, lộ tuyến cấm quân tuần tra ban đêm chung quanh cùng thời gian thay người, ta sẽ sắp xếp rõ ràng cho ngươi."
"Đa tạ."
Chiết Trúc rốt cuộc bưng ly trà lên nhẹ nhấp một ngụm, lại hỏi: "Nếu ngươi sớm biết vị Đại công chúa kia sẽ đâm đầu vào cột ch·ết, ngươi có hối hận che giấu giúp Lăng Sương không?"
Mộng Thạch không đề phòng hắn bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
Bàn tay hắn mới vươn tới thành ly trà chợt khựng lại, ngẩng đầu đối mắt với thiếu niên, một lát sau, hắn mở miệng: "Ta không thể hối hận."
Từ khoảnh khắc hắn trở lại Ngọc Kinh, bước chân vào cấm cung này, hắn đã đi lên con đường không có cơ hội quay đầu.
Bóng đêm không tiếng động bao phủ bốn phía cung tường, ngọn đèn dầu b·ốc ch·áy lên như sao đêm lập loè, tiếng ve cùng tiếng châu chấu réo rắt dưới bóng cây, cấm quân tuần tra ban đêm bước đi chỉnh tề, đúng giờ thay người.
Đạo sĩ ở Trích Tinh đài những lúc không có đế vương hoặc hoàng thân đến thăm liền phá lệ lười nhác, lúc này đã đến nửa đêm, đạo sĩ gác đêm ngáp dài, dựa vào lan can mơ màng sắp ngủ.
Mấy tên đạo sĩ tuần tra ban đêm chỉ giơ đèn lồng đi quanh quẩn đại điện dưới lầu các mấy vòng, liền đi lười nhác như thường lệ.
Thiếu niên ẩn mình trong một mảnh bóng đen đèn dầu không chiếu tới, cành lá nhẹ nhàng rung động, hắn lặng yên không một tiếng động phi thân xuống mái ngói nhấp nhô phía trên đại điện, đá trong tay bay ra, đập vào cổ vài tên đạo sĩ dựa vào lan can đá của lầu các đưa lưng về phía hắn, bọn họ lập tức lâm vào hôn mê.
Vì hôm nay vốn muốn mời Tích Nghi Đại công chúa vào tu hành, cho nên trong lầu các đã được đặc biệt dọn dẹp một lượt, cửa nơi đây tuy khóa, nhưng vì không khí nóng bức do phơi nắng hồi lâu chưa tiêu tan, nên các cửa sổ vốn có đều mở rộng ra.
Trích Tinh đài là nơi tối cao trong cấm cung, lên lầu các ở nơi này liền có thể quan sát tất cả cảnh tượng trong cung, thiếu niên đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt từ những ánh đèn san sát nối tiếp nhau dời về phía trong lầu, trên xà ngang có một tấm biển, tên là "Chứng Tâm".
Thư tịch không đếm được là bao nhiêu cuốn chất đầy giá gỗ, lại xếp thành từng chồng cao trên án thư*.
*án thư: bàn cao để sách hoặc để đọc sách
Đối diện án thư, là cự thạch* được đào rỗng làm thành hồ nước, khảm giữa sàn nhà, nước ao rót vào ống trúc, lại theo cái lỗ thật nhỏ, từng giọt, từng giọt chảy xuống.
*cự thạch: tảng đá lớn
Thanh âm kia thực nhẹ, tí tách, tí tách.
Trừ cái này ra, lầu các này trống trải đến lợi hại.
Thiếu niên lật vài trang sách trên án thư, lại chậm rãi nhìn kỹ bốn phía, nơi này dường như chỉ là một gian phòng sách, lại cố tình có khóa cài không hợp với hoàn cảnh.
Khóa cài như vậy, hắn cũng không xa lạ.
Đó là vật dùng để giữ xích sắt, ở Lược Phong Lâu, vật như vậy cũng không hiếm thấy.
Nương theo đèn lồng dưới hiên, Chiết Trúc cúi người, ở trên vách tường phát hiện một nét uốn lượn, đó là bút pháp non nớt của một hài đồng, cũng không biết đang vẽ cái gì, có lẽ ngay bản thân nàng cũng không rõ.
Ánh mắt Chiết Trúc bỗng dưng ngưng ở một chỗ.
Nơi đó gần án thư kia nhất, màu sắc mơ hồ trên vách lộ ra hình dáng một con bướm, hắn khựng lại, ngay sau đó đi ra phía trước, ngồi xổm người xuống.
Ngón tay chạm vào dời lên, lại chậm rãi hạ xuống.
Ánh mắt hắn dò theo từng kẽ vách tường, đốt ngón tay nhẹ gõ gõ, một tấm ván gỗ có chút lỏng lẻo, hắn chỉ dùng chút lực, cạy ra một góc, lòng bàn tay đưa vào trong, chạm đến một thứ.
Hắn rút ra từ khe hở nhỏ hẹp, là một con bướm gấp bằng giấy.
Lại là dùng sợi dây cực kỳ mảnh khảnh mềm dẻo cố định.
Hắn mở ra, trên tờ giấy ố vàng nếp gấp khắc sâu, giấu ở giữa một hàng chữ đen nhưng bao năm vẫn không biến đổi:
"Thời tiết đã vào đông, không biết con ta an khang không? Sinh mà không thể nuôi con, tâm ta cực hổ thẹn, đêm qua nghe con truy vấn mẫu thân con, vì sao con không có tên, ta trằn trọc một đêm, rốt cuộc không thể ngủ được, nên lấy thư này nói rõ với con, khi con chưa ra đời, ta đã đặt tên cho con là 'Nhung', con cũng không phải là hài tử không có nguồn gốc, mong con đừng lấy việc này tự thương hại bản thân, vi phụ cầu cho con vui vẻ không lo, tuổi tuổi an khang, từ nay về sau nếu lại có cơ hội, vi phụ tất lại gửi thư cho con."
Cuối cùng không có lạc khoản, nhưng Chiết Trúc chỉ dựa vào mấy câu chữ này, liền biết thứ này từ đâu tới.
Ánh sáng tối tăm, Chiết Trúc cầm giấy viết thư đứng dậy, hắn nghiêng mặt, phảng phất như trông thấy bóng dáng tiểu cô nương lẻ loi ngồi trước án thư.