Sau khi ra khỏi khách sạn, Phượng Vũ đi tới một ngôi nhà đá ở phía nam thanh sơn thành, nhà đá không có cửa, chỉ có một cái cửa sổ lớn.
Phượng Vũ đi tới trước cửa sổ, lấy một tấm thẻ bạc bỏ vào trong cửa sổ, khoảng chừng hai giây sau, một tờ giấy trắng và một cây bút từ trong cửa sổ hiện ra.Phượng Vũ cầm bút việt lên giấy: Tên: Dương Diệp; thân phận: phù văn sư, đệ tử Lâm Sơn; cảnh giới: Huyền giả Cửu phẩm.
Yếu hoạt bất yếu tử (*), mời người giết.Viết xong Phượng Vũ vung tay phải lên, tờ giấy trắng bay vào trong cửa sổ.một lúc lâu sau, bên trong cửa sổ truyền tới một giọng nói:- Thân phận phù văn sư cần thù lao gấp mười lần, đệ tử Lâm Sơn, thân phận này lại cần thêm mười lần nữa, tổng cộng 20 vạn kim tệ.Nghe vậy Phượng Vũ nhướng mày, bà không nghĩ tới tổ chức này lại mở miệng đòi 20 vạn kim tệ, 20 vạn kim tệ đối với bà cũng không phải con số nhỏ!- Các ngươi ghi giá công khai, dưới Tiên Thiên cảnh một vạn kim tệ, sao bây giờ lại đòi 20 vạn, không phải là sợ Công hội phù văn sư chứ?Phượng Vũ trầm giọng nói.- Thân phận của hắn đáng tiền, giết hay không giết đây!Thanh âm kia nói.Phượng Vũ có chút do dự, 20 vạn kim tệ đối với bà mà nói thật sự không phải con số nhỏ, thế nhưng để bà đi đối phó Dương Diệp thì bà không dám mạo hiểm như vậy, nếu như bị Lâm Sơn biết là lấy thực lực Linh Giả cảnh đi đối phó Dương Diệp Phàm Nhân cảnh, lấy tính cách bao che của Lâm Sơn thì cho dù là Bách Hoa cung cũng không cứu được bà!Nếu như Dương Diệp không đi thập vạn đại sơn mà đi chỗ khác thì bà sẽ tự mình ra tay, thế nhưng Dương Diệp đi thập vạn đại sơn thì bà không có biện pháp ra tay được.
Bởi vì chỉ cần bà tiến vào thập vạn đại sơn thì sẽ lập tức bị cường giả Kiếm Tông theo dõi, bà cũng không hiểu tại sao hiện nay Kiếm Tông lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy.Tóm lại bà không dám mạo hiểm đi đối phó Dương Diệp, bởi vì Lâm Sơn và thế lực Lâm Sơn đại biểu không phải một đội trưởng Bách Hoa vệ có thể thừa nhận được.
Cho nên lúc nãy bà mới giết đệ tử ngoại môn Kiếm Tông kia, sau đó mới tới đây mời người tổ chức này đi bắt sống Dương Diệp.một lúc lâu sau, Phượng Vũ hít sâu một hơi, sau đó cổ tay khẽ động, một tấm thẻ vàng bay vào trong cửa sổ kia, giọng lạnh lùng nói:- Làm tàn phế, để lại một hơi thở là được!Nói xong xoay người rời khỏi.…Lúc này Dương Diệp đang ở trong vạn xà lâm nhìn Hôi Lang, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi.Sau khi đi vào vạn xà lâm, Dương Diệp đã mang Tiểu Hôi ra, định để Tiểu Hôi dẫn đường, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tiểu Hôi thì hắn không thể bình tĩnh được.
Bởi vì Tiểu Hôi đã không còn là huyền thú Cửu giai nữa, mà đã là huyền thú Vương cấp!Đúng vậy, là huyền thú Vương cấp, Dương Diệp không nhìn lầm, Tiểu Hôi bây giờ đã là huyền thú Vương cấp!Dương Diệp chỉ vào Hôi Lang, nhìn Tiểu gia hỏa hỏi:- Tiểu gia hỏa, sao nó thăng cấp thế?Hắn căn bản không có cách nào giao tiếp với Hôi Lang nên chỉ có thể hỏi Tử Điêu.Tử Điêu chớp chớp mắt, vuốt nhỏ chỉ Hôi Lang, sau đó lại chỉ vào bụng Dương Diệp.- Ngươi nói là bởi vì vòng xoáy nhỏ trong cơ thể ta sao?Tử Điêu gật gật đầu.- Vậy sao ngươi không thăng cấp?Tử Điêu chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau đó dùng vuốt nhỏ khoa tay múa chân vài cái.- Ngươi nói là ngươi muốn tấn cấp thì rất khó khăn sao?Tử Điêu vội vàng gật gật đầu.Dương Diệp chỉ chỉ bụng mình, sau đó hỏi:- Ở trong đó, các ngươi sẽ thăng cấp được đúng hay không?Tử Điêu gật đầu.Thấy thế Dương Diệp hít sâu một hơi, điều này thật sự là làm cho người ta khiếp sợ.
Vòng xoáy đan điền của hắn lại có thể giúp cho huyền thú tấn cấp, đan điền này rốt cục là cái tồn tại gì đây?Mọi người đều biết, huyền thú muốn tấn cấp thì rất là khó khăn, trừ khi may mắn gặp được thiên địa linh thảo gì đó, không thì bọn chúng chỉ có thể dùng thời gian để tích lũy.
Thế nên huyền thú ở thập vạn đại sơn sẽ tìm kiếm linh thảo để thăng cấp, bởi vì dùng thời gian tích lũy không đáng tin cậy lắm.Mà bây giờ đan điền của hắn lại có thể giúp cho huyền thú thăng cấp, hơn nữa còn trong thời gian rất ngắn nữa chứ, trời ạ, Tiểu Hôi mới đi với hắn có mấy tháng!Dương Diệp đối với vòng xoáy nhỏ trong bụng càng lúc càng thấy nghi hoặc và hiếu kỳ.***(*) yếu hoạt bất yếu tử: cần người sống không cần người chết..