Kiếm Vương Triều

Chương 11: Nhân tài​



Trong căn phòng tăm tối thấp thoáng bóng một người con gái mặc đồ đỏ đang ngồi.

Trước mặt cô gái có đặt một cây đàn, bên cạnh là một lư hương.

Hai bên cô gái còn có thêm mấy cây trúc đen như mặc ngọc(*).

(*) Mặc ngọc: ngọc đen, ở đây tác giả so sánh như vậy nhằm nhấn mạnh đến hai yếu tố độ "đen" và độ "bóng" của trúc.

"Chẳng qua là một đứa con gái nhà tan cửa nát biết được vài thủ đoạn bảo vệ tính mạng mà thôi. Đã để Triệu Tứ tiên sinh chê cười rồi."

Khói đen lượn lờ trong lư hương. Bóng cô gái mặc đồ đỏ như đang lay động trong không khí, u ám như bóng quỷ. Có điều giọng nói của cô gái này lại trong veo, dịu dàng đến lạ và còn ẩn chứa sự lễ độ khó nói nên lời khiến người nghe chợt cảm thấy thoải mái, cảm giác như cả căn phòng đang tăm tối bỗng ấm áp hẳn lên.

Người thanh niên điển trai buông đôi lông mày đang nhíu lại ra, vẻ tức giận trên gương mặt cũng dần biến mất.

"Đều là người lưu lạc cả, Thương đại tiểu thư cần gì phải khiêm tốn như thế."

Y làm lễ với cô gái kia một cái rồi đi thẳng ngay vào căn phòng tăm tối và ngồi xuống đối diện với cô gái.

Trước chiếc đàn của cô gái còn có một lớp rèm đen mỏng. Y và cô gái cứ thế nhìn nhau qua tấm rèm.

Người thanh niên mày rậm vẫn đi theo sau y đứng bên ngoài làm lễ với cô gái mặc đồ đỏ một cái nhưng không bước vào, mà chỉ quay người lại đứng ở ngay trước cửa.

"Hôm trước Triệu Tứ tiên sinh bảo người đến nhắn nói có việc muốn bàn bạc với ta, không biết rốt cuộc đó là chuyện gì?"

Cô gái đồ đỏ ở sau rèm trả lễ xong rồi mới từ tốn hỏi.

Tiếng nói của nàng khe khẽ, nhịp điệu và khẩu khí khiến người ta thấy dễ chịu vô cùng.

Người thanh niên điển trai nhìn vào cô gái mang đồ đỏ - nhân vật kiêu hùng trên thực tế khống chế phần lớn chuyện làm ăn phi pháp ở Ngư Thị này - y khẽ gật đầu rồi nói:

"Sư đệ Triệu Trảm của ta đã bị Dạ Sách Lãnh giết chết, chuyện này chắc Thương đại tiểu thư có biết."

Cô gái đồ đỏ nói nhỏ nhẹ: "Triệu Thất tiên sinh là nhân tài kiệt xuất hiếm hoi trong thiên hạ, một khi bỏ mình thật khiến người ta phải than thở."

Hai hàng lông mày người thanh niên điển trai từ từ dựng lên.

Như trong thời khắc Triệu Trảm nhìn Dạ Sách Lãnh đi qua cửa, trên người gã cũng bắt đầu toát ra một khí thế, sức hút và sự sắc bén khó tả.

"Cái chết của sư đệ ta không đến vài ngày nữa cả thiên hạ đều sẽ biết." Y vẫn bình tĩnh nói: "Nhưng vì sao sư đệ ta lại phải ẩn núp ở Trường Lăng và tại sao lại chết ở đây? Nguyên nhân trong đó sẽ không có mấy ai biết."

Cô gái đồ đỏ nói: "Tiểu nữ ngu ngốc, không hiểu được ý của Triệu Tứ tiên sinh."

Người thanh niên điển trai nhìn vào cô gái mặc đồ đỏ qua tấm rèm, nói tiếp: "Tu hành giả ở Vương triều Đại Tần các cô vẫn luôn bám đuổi Kiếm Lô bọn ta sít sao. Người của Kiếm Lô bọn ta đừng nói ở Trường Lăng mà chỉ cần sống ở bất kỳ tòa thành nào của nước Tần đều sẽ bị phát hiện ra. Sư đệ ta hiểu rõ chuyện này nhưng vẫn không màng sống chết ở ẩn tại Trường Lăng ba năm không phải vì muốn một mình đi ám sát kẻ nào đó mà là vì phải tìm ra thứ ‘người đó’ để lại."

Cô gái đồ đỏ trầm mặc không nói gì nhưng cơ thể lại thoáng rung rung, mấy cây trúc đen bên cạnh nàng cũng run rẩy như đang đau đớn.

Dù là một trong những người có quyền thế nhất thế giới ngầm ở Trường Lăng, một người mà tất cả những kẻ tiến vào Ngư Thị đều phải kính nể và sợ sệt, nhưng chỉ nghĩ đến tên của ‘người đó’ là nàng vẫn cảm thấy đau đớn.

Đã rất lâu rồi không muốn nhắc đến tên ‘người đó’ nữa chỉ bởi cảm thấy bất lực và đau đớn, bởi vì không muốn nhớ tới nhiều chuyện đau khổ như thế nữa.

Cũng như kẻ mạnh nhất của Kiếm Lô này.

Người của Kiếm Lô không sợ gì. Có điều, Kiếm Lô vì ‘người đó’ mà bị diệt nhưng nay lại muốn dựa vào thứ ‘người đó’ để lại để chống chọi với Tu hành giả Vương triều Đại Tần thì tự thân điều đó đã là một loại đau khổ.

Người thanh niên điển trai nói tiếp với vẻ trầm ổn và lạnh lùng: "Sư đệ ta đương nhiên không sợ chết, nhưng nếu không có chút dấu vết nào thì tasẽ không cho phép hắn tùy tiện lao đầu vào Trường Lăng. Vả lại, mạng của hắn còn đáng giá hơn phần lớn người trên đời này nhiều."

Tấm rèm thoáng lay động, qua thời gian mấy hơi thở, cô gái mặc đồ đỏ mới nhỏ nhẹ hỏi: "Quả đúng như lời đồn, đệ tử ‘người đó’ đã xuất hiện ư?"

Người thanh niên điển trai nhìn vào bóng người con gái mặc đồ đỏ ngồi sau rèm này, y chầm chậm nói: "Cô cũng biết kẻ thù của ‘người đó’ rất nhiều nhưng thuộc hạ cũ cũng không thiếu. Sau khi y chết đi, đa số thuộc hạ cũ của y đều có kết quả thê thảm, người già, phụ nữ và trẻ em còn lại cũng không nhiều. Có lẽ là do may mắn, người của Kiếm Lô bọn ta tình cờ phát hiện ra một tên trộm đã bị giết chết. Têm trộm này chắc vẫn còn sống nhưng chạy trốn tới đồng hoang thì mất máu nhiều quá mà chết, trên người hắn toàn là vết thương cạn, từng đám từng đám vết kiếm liên tiếp không ngừng."

Người con gái đồ đỏ lại giật mình: "Ma Thạch Kiếm Quyết?"

Người thanh niên điển trai lạnh lùng nói: "Sau đó ta đã tự tay kiểm tra qua, quả đúng là Ma Thạch Kiếm. Ma Thạch Kiếm Quyết là kiếm pháp do ‘người đó’ tự nghĩ ra, chuyên dùng để đối phó với Tu hành giả có chân nguyên hộ thể quá mức mạnh mẽ. Xem xét vết kiếm cho thấy người dùng kiếm lúc ấy mới chỉ có tu vi đệ Nhất cảnh, mà tên trộm kia đã là đệ Nhị cảnh thượng phẩm, chắc là vì có chênh lệch tu vi như thế nên mới dùng Ma Thạch Kiếm Quyết để ứng phó. Tiếp đó, bọn ta cẩn thận điều tra tung tích trước đây của tên trộm này thì phát hiện ra hắn định cướp bóc một ngôi làng ở gần đó, mà trong ngôi làng đó đang có mấy người phụ nữ và trẻ em người nhà thuộc hạ cũ của ‘người đó’ sinh sống."

Cô gái đồ đỏ trầm mặc trong mấy nhịp thở: "Ta tin vào phán đoán của Triệu Tứ tiên sinh. Thế nhưng đối với ta thì chết là hết thù, ‘người đó’ có đệ tử chân truyền hay không cũng không liên quan gì đến ta."

"Nhưng mà chúng ta có thể sống rất tốt."

Người thanh niên điển trai cười lạnh nói: "Mặc dù rất nhiều người sợ hãi bọn ta nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ tự bản thân mình chỉ là cô hồn dã quỷ, không thể nhìn thấy ánh sáng mà thôi."

"Sẽ không có ai từ chối sức mạnh và cũng không có ai từ chối cuộc sống tốt đẹp cả." Người thanh niên điển trai dừng lại một chút, liếc mắt vào cô gái sau rèm kia một cái rồi lại lạnh lùng nói thêm.

"Xem ra, Triệu Tứ tiên sinh muốn ta hỗ trợ xem có thể tìm ra được manh mối gì từ nhóm người nhà thủ hạ cũ của ‘người đó’ hay không." Cô gái mang đồ đỏ trầm mặc mấy giây rồi thành khẩn nói: "Ta kính trọng tiên sinh nhưng dù sao ta cũng là người Tần."

Người thanh niên điển trai lắc đầu, nói với vẻ tự giễu: "Giờ thì người Tần hay người Triệu có liên quan gì? Nước Triệu ta cũng mất nhiều năm như thế rồi, không lẽ năm đó khi triều ta diệt vong, lời kêu gọi của Triệu Lưu Vương kia còn có ích gì sao? Cũng chỉ là ân oán cá nhân, đại thế của thiên hạ đã định, chẳng lẽ cá nhân tacòn ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng chỉ dùng mấy thanh kiếm tàn của Kiếm Lô còn có thể xây lại triều ta ư?"

Cô gái mặc đồ đỏ thoáng trầm tư.

Nàng vốn biết kẻ thứ tư nhập môn vào trong Kiếm Lô huyền thoại và được gọi là Triệu Tứ tiên sinh này là người được công nhận có cảnh giới cao nhất trong số các đệ tử chân truyền của Kiếm Lô.

Hiện giờ nàng còn biết rằng "cảnh giới" này không chỉ đơn thuần là cảnh giới tu vi.

Thế nên nàng rất muốn nghiêm túc nói chuyện, quan sát rõ ràng người này.

Mấy cây trúc đen bên cạnh nàng thoáng đung đưa như có gió thổi qua, tấm rèm trước người cũng lay động dạt sang một bên.

Người thanh niên điển trai cảm nhận thấy được một luồng thiên địa nguyên khí mỏng manh trên bề mặt tấm rèm, ánh mắt trở nên rét lạnh, y nói rất thật tâm: "Thì ra Thương đại tiểu thư còn tinh thông thuật bố trí trận pháp."

"Lại để tiên sinh chê cười rồi."

Giọng người con gái này càng nghe càng khiến người ta thấy thoải mái. Nàng quan sát kỹ gương mặt người thanh niên điển trai, thấy Triệu Tứ tiên sinh trong truyền thuyết còn trẻ hơn mình tưởng nhiều, trong lòng không khỏi giật mình.

Người thanh niên điển trai cũng quan sát kỹ mặt mũi cô gái.

Y cũng bất giác giật mình.

Dung nhan người con gái này không quá đẹp đẽ, màu da hơi tái nhợt ốm yếu nhưng ánh mắt nàng hết sức êm đềm bình thản, con ngươi nàng rất đặc biệt, đen và sáng ngời vô cùng; chiếc quần đỏ trên người rất dài, gần như toàn bộ quét đất, che khuất đi đôi chân nàng.

Hơn nữa, dường như trong ánh mắt cô gái này căn bản không hề tồn tại bất cứ thù hận nào, ánh mắt đó cứ như thể tượng phật trong miếu đang thương xót cúi nhìn chúng sinh.

Hai người đánh giá lẫn nhau, căn phòng u ám nhất thời trở nên yên lặng.

"Xin được nghe tiên sinh giải thích cặn kẽ thêm." Cô gái mặc đồ đỏ không hề tỏ ra kênh kiệu, nàng chủ động lên tiếng trước, phá tan sự im lặng này.

"Có hai chuyện."

Vẻ mặt người thanh niên điển trai dần trở nên nghiêm nghị, y chỉnh lại tư thế ngồi, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Chuyện thứ nhất, ta đã bí mật báo chuyện sư đệ mình mất ở Trường Lăng cho Thương đại tiểu thư, chỉ hy vọng nếu Thương đại tiểu thư có phát hiện ra được đệ tử của ‘người đó’ thì sẽ tìm cách báo cho người của Kiếm Lô. Bởi lẽ vừa rồi nói chuyện cùng đại tiểu thư, ta đã biết đại tiểu thư tính tình phóng khoáng, thậm chí khá kính trọng ‘người đó’, cũng không thù hằn gì đệ tử của y."

Cô gái mặc đồ đỏ khẽ gật đầu: "Chuyện này ta đáp ứng tiên sinh."

Người thanh niên trẻ tuổi chắp tay cảm tạ, nói tiếp: "Chuyện thứ hai là, xin Thương đại tiểu thư giúp đỡ để ý đến hành tung của nhóm người nước Ngụy. Ta nhận được tin báo có thể bọn họ đã lần ra manh mối của Cô Sơn Kiếm Tàng."

"Tu hành giả của Vân Thủy Cung cũng đã xuất hiện ở Trường Lăng sao? Cô Sơn Kiếm Tàng?" Cô gái có phần không dám tin.

Người thanh niên điển trai khom người rất sâu, nghiêm mặt nói: "Nếu có thể đoạt được thứ gì của Cô Sơn Kiếm Tàng hay của ‘người đó’. Kiếm Lô nguyện cùng Thương đại tiểu thư hưởng thụ. Mai này mấy chuôi kiếm tàn của Kiếm Lô cũng nhất định nỗ lực bảo vệ Thương đại tiểu thư chu toàn."

Cô gái dĩ nhiên hiểu rõ sức nặng trong những lời nói của người thanh niên này. Nàng không nói thêm gì nữa, cũng cúi sâu người trả lễ.
=================
Triệu kiếm lô danh "Triệu Tứ"
Bàn bạc cùng Thương đại tiểu thư
Cô Sơn Tàng Kiếm thực hư
Trường Lăng long hổ tàn dư ẩn mình