Đêm dài phủ lên ngõ hẻm.
Đinh Ninh không quay về quán rượu, mà tới tiểu viện trước đây thuê cho Trương Nghi và Tiết Vong Hư.
Thẩm Dịch cũng ở trong tiểu viện này, tuy có hơi chật chội, nhưng rất náo nhiệt.
Trên đường đi Tiết Vong Hư chẳng hỏi gì Đinh Ninh, mãi tới khi vào trong tiểu viện, Trương Nghi đỡ ông ngồi xuống ghế mây, đặt xong chậu than, ông mới nhìn Đinh Ninh: "Lão bất tử kia đã dạy ngươi cái gì?"
Đinh Ninh không đáp, đưa tay trái lên.
Xùy một tiếng, nhất tia kiếm quang màu đen từ đầu ngón tay hắn lao ra, đánh nát bây một đoạn ngọn cây lê già trong tiểu viện, mảnh gỗ vụn tung bay lả tả, tia kiếm quang màu đen như luồng sao chổi, bay vút ra xa.
"Phi kiếm?"
Thẩm Dịch theo bản năng buột miệng kinh hô, nhưng rồi cảm thấy có chỗ không đúng, có một luồng hàn khí rất mạnh xuất hiện, làm cho máu trong người hắn như muốn đông lại, hắn há hốc mồm: "Đây là loại thủ đoạn gì?"
Tiết Vong Hư nghiêm mặt, do dự mấy tức, nhìn Đinh Ninh: "Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí?"
Đinh Ninh gật đầu.
Tiết Vong Hư nhíu mày: "Có hại gì hay không?"
Đinh Ninh đáp: "Không."
Tiết Vong Hư không tin: "Chu gia lão bất tử kia tốt bụng như thế?"
Đinh Ninh cúi người, thì thầm vào tai ông.
"Tròn và khuyết chi đạo. . ." Tiết Vong Hư giật mình, bật cười giòn giã, dặn Đinh Ninh: "Ngươi phải cẩn thận, Chu gia lão bất tử kia tu vi ít nhất đã tới Thất Cảnh trung phẩm, dù ta lúc toàn thịnh, cũng không phải đối thủ của hắn."
"Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí, nguyên khí áp súc trong truyền thuyết?"
Trương Nghi cảm thấy Đinh Ninh và Tiết Vong Hư cứ như đang đoán đố, làm hắn không hiểu gì cả, nhưng rõ ràng trong câu của Tiết Vong Hư có ý bảo Chu gia lão tổ không phải là người tốt, nên hắn liền nhìn Tiết Vong Hư, giọng ngần ngừ: "Động chủ, Chu gia hôm nay đối đãi với chúng ta cực kỳ khách khí, Chu gia lão tổ là người từ ái, lại có ân truyền công cho Đinh Ninh Sư Đệ, chúng ta ở sau lưng người ta người ta như thế. . . Có phải có chỗ không ổn hay không?"
"Dù nó ổn hay không, những lời ta hôm nay, nghe xong thì quên đi, sau này không được nhắc lại trước mặt ai hết." Tiết Vong Hư nhìn thoáng qua Trương Nghi và Thẩm Dịch, giọng đầy thâm ý: "Có một số chuyện không bao giờ được ghi chép trong sử sách Đại Tần vương triều, nhưng những người đã sống lâu ở Trường Lăng như ta đều biết. Chu gia lão tổ và một số Tu Hành Giả cường đại của giới quyền quý cũ, đều đã từng làm những chuyện bắt cóc phụ nữ trẻ em để làm con tin ép buộc người khác, khi lão ta bị người ta một kiếm chém nát bụng, ôm cái bụng đầy máu tưới khắp mấy con phố để bỏ chạy, ai cũng nghĩ lão đã chết rồi, và chết như vậy là bị trừng phạt đúng người đúng tội."
"Đối với Tu Hành Giả, nhất là Tu Hành Giả ở Trường Lăng, lấy phụ nữ trẻ em ra hành hạ tới chết để bức bách đối thủ, là chuyện rất là trơ trẽn. Ta cho rằng trong lòng mỗi người đều có một điểm giới hạn, nếu ngay cả chuyện như vậy cũng làm được, vượt ra khỏi điểm giới hạn ấy, thì dù sau đó có bỏ ra bao nhiêu năm để tu thân dưỡng tính, tính tình dù có thay đổi đi chăng nữa, thì những người như vậy vẫn cần phải cảnh giác."
Trương Nghi và Thẩm Dịch há hốc mồm, không thể nào tin được ông lão hiền lành hòa ái kia lại là người mà Tiết Vong Hư vừa mới kể.
"Ngươi lớn lên từ đường phố, thấy được thế giới muôn màu, nên nhìn người cũng rành rẽ hơn chúng nó, sau này dù ngươi là sư đệ, nhưng cũng phải cố gắng giúp đỡ, cảnh tỉnh Trương Nghi sư huynh của ngươi."
Tiết Vong Hư quay sang dặn Đinh Ninh: "Đinh Ninh ngươi hôm nay giúp đỡ các sư huynh sư đệ và bằng hữu, ta rất hài lòng. Ừ, ngày mai ngươi tìm người làm giúp ta một cái xe lăn."
Trương Nghi run lên: "Xe lăn?"
Tiết Vong Hư nhìn hắn: "Dù có các ngươi đỡ, nhưng đi nhiều mệt lắm."
Đinh Ninh hiểu ý Tiết Vong Hư, nên không hề ra vẻ đau lòng, chỉ gật đầu: "Để ta bảo Vương Thái Hư tìm giúp một cái xe lăn thoải mái dễ chịu một chút."
Thời gian luôn là địch nhân lớn nhất của Tu Hành Giả, nếu đã không thể nào thay đổi được tình hình, thì hãy tận lực làm cho nó trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ.
Lúc sắp ra khỏi phòng, Đinh Ninh bổ sung thêm một câu: "Tính tới giờ, chuyện Mân Sơn Kiếm Hội đều rất thuận lợi."
Tiết Vong Hư nở nụ cười, cười rất vui vẻ, mắt híp cả lại.
"Ừ." Ông rất vui vẻ: "Chỉ còn thiếu chút Chân Nguyên thôi."
***
"Không ngờ ngươi tính kế cả buổi, cuối cùng lại đi học thủ đoạn của Chu Dung Mặc." Đinh Ninh vừa đi vào hậu viện của quán rượu, giọng lạnh lùng quen thuộc đã vang lên từ trong phòng ngủ.
Đinh Ninh lấy nước nóng rửa mặt, vừa rửa vừa đáp: "Chỉ là trùng hợp gặp được người Chu gia thôi, nhưng mà Ngưng Sát Kiếm này xác thực cho ta tại Mân Sơn Kiếm Hội bên trên đối phó tuyệt đa số đối thủ."
Có chút dừng lại, hắn lại: "Hơn nữa ta không phải ngươi, dù ta ghét người nào đó, nhưng nếu người đó có thủ đoạn hữu dụng với ta, ta cũng sẽ học."
"Ta biết ngươi làm việc luôn tính toán khác với người thường."
"Người thường chỉ tính toán kiếm lợi, thấy quả thì tìm cách hái quả, nhưng ngươi thì luôn đòi nhiều hơn, thấy quả thì muốn lấy cả cây, ngay cả gốc rễ cũng tìm cách muốn lấy. Hôm nay ngươi đã gặp Chu Dung Mặc, biết lão ta chưa chết, nên đương nhiên sẽ không từ chối thủ đoạn đối địch của lão."
"Đúng vậy, ngươi quả hiểu rõ ta." Đinh Ninh nhếch mép: "Nếu lão đổi tính nết thật, ta đương nhiên sẽ tha cho lão, nhưng tiếc rằng lão không hề thay đổi. Lão đã tích lũy Chân Nguyên, chỉ cần nhìn thấy có hy vọng chữa được, lão nhất định sẽ lại thả dàn càn quấy, chắc chắn tới trước khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu, lão sẽ nghĩ cách đặt bẫy ta. Ta đã dụ hướng suy nghĩ của lão sang đi tìm linh dược, nếu mọi việc thuận lợi, lão sẽ dụ ta làm người đi tìm cho lão."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười nhạt: "Cá con tính toán Giao Long, nhân vật bực này ngươi không thấy mình đã trêu chọc quá nhiều hay sao?"
Đinh Ninh phì cười: "Ta biết ngươi vậy là vì quan tâm ta, ta đương nhiên biết giao thủ với những kẻ cỡ này, đi sai một bước là sẽ chết ngay, yên tâm đi, ta sẽ đặc biệt cẩn thận."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng, "Chỉ cẩn thận thôi cũng không đủ, ta có với ngươi hôm nay người của Vân Thủy cung đã tới Ngô Đồng Lạc, để tìm ngươi hay chưa?"
Đinh Ninh khựng người, cau mặt: "Ngươi đã. Thực sự là người kia của Vân Thủy Cung?"
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt: "Ta có biết người thứ hai có khí tức của Vân Thủy Cung hay sao?"
Đinh Ninh lau người, thay quần áo, suốt quá trình ấy, hắn không ngừng trầm tư.
Chuyện vốn không hề có đầu mối nào, nhưng nghĩ một lúc, hắn đã tìm ra được một điểm.
Hắn hít sâu một hơi, từ từ thở ra: "Ở Ngư Thị ám sát ta, là bọn cuồng đồ thực sự, những kẻ như vậy, cũng chỉ có loại người như vậy mới kết bạn mà thôi. Nếu kẻ muốn giết ta ở Ngư Thị đúng là do người của Vân Thủy Cung sai tới. . . mà người Vân Thủy Cung hiện giờ lại thoải mái công khai đi lại giữa Trường Lăng, như vậy khả năng lớn nhất chính là, người Vân Thủy Cung và một kẻ quyền quý nào đó của Trường Lăng cấu kết với nhau, mà quyền quý, thì nhất định là giới quyền quý của quân đội, kẻ luôn muốn xử lý Lưỡng Tằng Lâu."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vốn chẳng muốn nghĩ gì tới mấy thứ chuyện âm mưu tính toán như vậy, nhưng Đinh Ninh giải thích quá dễ hiểu, nên cô cũng hiểu ra ngay, nhướng mày: "Lương Liên?"
"Không chắc, nhưng kẻ có khả năng nhất chính là hắn." Đinh Ninh: "Ta phải đi ra ngoài một chuyến, nếu người Vân Thủy Cung tự mình ra tay, thì Vương Thái Hư cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: "Không cần, tuy ta không rõ người Vân Thủy Cung tại sao tới đây, nhưng ta nghĩ chỉ có mối quan hệ của ngươi với Vương Thái Hư mới dẫn tới một người như vậy, nên ta đã mượn danh nghĩa của ngươi, nhờ người tới báo cho hắn, bảo hắn cẩn thận."
Chân mày Đinh Ninh giãn ra.
Thế lực của Vương Thái Hư bây giờ đã khác, mượn được hơi quân đội, lại có chuẩn bị sẵn, dù Bạch Sơn Thủy có đích thân tới, thì cũng khó tìm ra hắn và giết được hắn ở Trường Lăng.
"Ngươi giúp ta tìm một cơ hội ra tay."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại tiếp.
Chân mày Đinh Ninh vừa giãn ra đã lại cau vào.
"Đừng có từ chối." Trưởng Tôn Thiển Tuyết giọng trào phúng: "Lần này không phải là chuyện của ngươi, hắn biết Cô Sơn Kiếm Tàng, hơn nữa người cũng là do ta phát hiện."
"Nếu thật là Lương Liên và Bạch Sơn Thủy. . . Có lẽ chúng đã phát hiện ra mối quan hệ giữa Cửu U Minh Vương Kiếm với ta rồi, thân phận của chúng ta sau này, sẽ không thể tránh khỏi bị người lôi ra."
Đinh Ninh im lặng, không tìm ra lý do nào thoái thác được.
"Không phải ngươi giỏi nhất là tính kế sao? Không chừng trong kế hoạch của ngươi, ta cũng bị tính ở trong đó rồi.”
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười nhạt: "Nếu như vậy, ngươi cũng bớt được một phần tính toán không phải sao, làm sao thì làm, không được để cho người khác phát hiện dấu vết ta động thủ với hắn."
"Dù ta có muốn tính toán ngươi, ta cũng nhớ ngươi sẽ phải rời khỏi Trường Lăng, ta không làm ngươi đổi ý được." Đinh Ninh rất chậm: "Hồi trước ngươi bảo ta tiến quá nhanh. . . Nhưng từ khi ngươi có được Cửu U Minh Vương Kiếm, ngươi cũng đã thay đổi, ngươi không còn chịu được sự chậm chạp. Ta hy vọng ngươi đừng đi nhanh quá."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trả lời, dùng kiểu hắn thường hay dùng: "Ta sẽ cẩn thận."